Ngày xửa ngày xưa, trong thôn nọ có ba huynh đệ Dương gia.
Đại ca tên là Dương Nguyệt.
Nhị ca tên là Dương Phong.
Người nhỏ nhất là Dương Vũ.
Ba huynh đệ mồ côi từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau.
Ba người thường gọi nhau là A Nguyệt, A Phong và A Vũ.
Ba huynh đệ luôn làm việc nông trong thôn từ sớm đến tối muộn mới về. Bỗng một ngày nọ, sau khi ba người làm nông về, họ phát hiện một ông lão ngất xỉu ngay trước cửa.
“A, chúng ta phải cứu ông ta thôi.” A Nguyệt nói.
“Ừ, phải cứu chứ.” A Phong nói.
“Chúng ta đưa ông lão vào nhà đi.” A Vũ nói.
Thế là ba người mang ông lão kia về và chăm sóc cho ông. Vài ngày sau, ông lão tỉnh dậy, nhờ sự chăm sóc cẩn thận của ba người, cơ thể ông lão mỗi ngày một tốt hơn.
Khi ông lão đã khỏi hoàn toàn, người nói với họ: “Ta là một cao nhân nhưỡng rượu, thấy các ngươi là kỳ tài hiếm gặp nên lão quyết định sẽ thu các ngươi làm đồ đệ.”
Ba người nghe xong, vô cùng vui vẻ. Từ đó, họ bắt đầu học nhưỡng rượu từ ông lão.
Nhưng ông lại không cho họ nhưỡng rượu một mình bao giờ. Ông nói với họ: “Các trò hãy nhớ, các trò chỉ nên nhưỡng rượu cùng nhau, nếu không sẽ xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.”
Dần dần, họ càng nhưỡng rượu thành thục hơn, khó tránh khỏi tranh cường hiếu thắng, cảm thấy mình nhưỡng rượu ngon hơn người kia.
Có một ngày, A Vũ và A Phong cãi nhau, đánh cược bằng cách đem rượu mình ủ cho ông lão uống.
Sau khi lão uống xong thì tính mạng lâm nguy.
A Vũ sợ hãi, hét to: “A Phong, A Nguyệt, sư phụ không xong rồi.”
Lúc A Phong và A Nguyệt chạy tới, ông lão đã nói một câu trước khi trút hơi thở cuối cùng: “Ba người các trò đều có tài riêng, nhưng chỉ có ba người hợp lực với nhau mới có thể nhưỡng ra rượu ngon, nếu không chỉ có thể nhưỡng ra rượu để giết người.”
Sau đó, ông lão qua đời.
...
“Hết chưa?” Liễu Hành Vân lau mồ hôi, miễn cưỡng mỉm cười hỏi Mai Vũ đang bình thản, ung dung uống trà.
“Hết rồi, có phải là vô cùng mới mẻ, độc đáo không hả?” Mai Vũ chờ mong nhìn hai nam nhân trước mặt.
Đêm qua nàng không ngủ vì muốn nghĩ ra câu chuyện độc đáo và mới mẻ này đó.
Hoa Tử Nguyệt thiếu chút nữa là ngã nhào ra đất.
Đây là chuyện gì? Nàng đã bịa ra cái gì thế?
Đây là một câu chuyện mơ mơ hồ hồ mà còn không có hồi kết!!!!
Tạ Vãn Phong nhịn không nổi mà trừng to mắt, hỏi nàng: “Xin hỏi, đây là chuyện xưa khủng bố à? Sau đó có khi nào ông lão nửa đêm hiện về và nói với A Vũ, ta có nhưỡng ly rượu, con có muốn thử không?”
Mai Vũ không vui, tên hoa đào họ Tạ này sao cứ chống đối nàng mãi thế.
Bọn họ phải đến Phủ Thành Chủ, người ta chưa chắc sẽ hỏi về chuyện xưa.
Câu chuyện này chỉ là để phòng ngừa thôi mà. Diễn> đÀn> Lê> QUý> ĐÔN
Nàng từng tưởng tượng rằng khi người ta nghe nàng kể đến lúc ông lão chết đi thì chắc chắn họ sẽ đồng tình nói: “Xin lỗi, nhắc tới chuyện không vui của huynh rồi.”
Sau đó nàng sẽ giả vờ ưu sầu, than thở: “Không sao, đều là những chuyện đã qua.”
“Hoa đào chết tiệt, ngươi thì biết cái gì, chuyện của bổn cô nương đương nhiên là rất hay.” Mai Vũ bĩu môi, sau đó đứng dậy, thẳng lưng phát biểu.
“Nhanh chuẩn bị đi, chúng ta phải xuất phát.”
...
Trên đường cái, Mai Vũ giận càng thêm giận.
Nhưng kết quả, câu chuyện nàng bịa ra vẫn bị sửa lại.
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong thành sư huynh của nàng.
Ba người họ là những người nhưỡng rượu đến từ phương Tây.
Tên cũng bị đổi thành Vãn Nguyệt, Vãn Phong, Vãn Vũ.
Mai Vũ vô cùng hoài nghi ý đồ bất lương của hai tên kia.
Sư huynh? Thèm vào! Nàng có sư huynh rồi, không cần thêm hai người nữa nhào vô đâu!
Nhưng mà, mấy cái tên đúng là dễ nghe. Vãn Vũ, chà chà, sao lúc nàng xuống núi lại không đặt tên như vậy? Sao lại đặt là “Mai Vũ” mà không phải “Vãn Vũ” chứ.
Lúc họ tới đó, trước cửa Bách Lý Phong Vân thành đã đứng đầy người.
Mai Vũ toát mồ hôi, nàng quay đầu lại hỏi Hoa Tử Nguyệt: “Trên đời này có nhiều người nhưỡng rượu vậy sao?”
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười: “Có lẽ còn nhiều hơn.”
Dạo này... người muốn kiếm lời nhiều lắm.
“A...mà đây hẳn không phải nơi kiểm tra những người kéo tới có thể nhưỡng rượu hay không đó chứ?” Mai Vũ cẩn thận quan sát, phát hiện một nhóm người đang kiểm tra những người tới trước.
Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt cũng chen lên xem.
“Hình như là vậy.” Tạ Vãn Phong nói.
Mai Vũ thấy một nam tử ép Thanh Tương thành nước, trực tiếp đưa cho vị chủ quản.
Chủ quan mỉm cười, ý bảo người đó tự uống đi.
Mai Vũ phì cười, vừa cười ha ha vừa nói: “Ha ha, tên kia mà uống vào bảo đảm sẽ bị khiêng ra ngoài.”
“Tại sao?” Tạ Vãn Phong không hiểu.
Mai Vũ không trả lời mà lại đứng xem tiếp.
Chỉ thấy người kia bưng chén lên uống một ngụm sau đó ngất ngay lập tức.
Có người hét to: “A! Có người xỉu rồi! Có người xỉu rồi! Khiêng ra ngoài!”
Mai Vũ che miệng cười trộm. Đơn giãn quá mà, Thanh Tương nếu uống trực tiếp thì rất mạnh, vậy mà tên kia lại dũng mãnh uống vào cho được. D Q,Uý> Đ/,ÔN
Đắc ý nhìn Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong đang tỏ ra sùng bái, Hoa Tử Nguyệt ngẩng đầu nói: “Các huynh cứ an tâm, rượu bổn cô nương nhưỡng ra tuyệt đối không có vấn đề.”
“Đúng rồi, đúng rồi, đây là nghề của muội mà, đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề.” Hoa Tử Nguyệt cười tươi, nhẹ nhàng thở ra.
“Ừ, đúng. Mai Vũ. Bọn ta tin là nàng sẽ làm được.” Tạ Vãn Phong cũng cười.
Tiểu Hoa đứng trên vai Mai Vũ sợ đến run người.
Ba người này có phải đã quên mất chuyện gì hay không?
Ba người xoay lại, tiếp tục quan sát. Nhưng mà, một giây sau, dường như Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong đột nhiên nghĩ ra cái gì đó. Họ liền kéo Mai Vũ vào một cái ngõ nhỏ.
Trời xanh ơi! Bọn họ vừa nghĩ tới chuyện cũ. Cái câu chuyện nhưỡng rượu của A Vũ.
Đó không phải là chuyện kể về nàng sao? Qủy tha ma bắt!
“Không xong rồi, tệ thật.” Mặt Hoa Tử Nguyệt trầm xuống.
“Xong rồi, lần này xong thật rồi.” Tạ Vãn Phong lắc đầu than vãn.
Mai Vũ trừng to mắt, gắt lên: “Lại cái gì nữa? Hai người các huynh lại sao nữa, sao hôm nay lại lắm điều như vậy?”
Hai nam nhân tuấn tú cực kỳ mất hình tượng liếc nàng một cái, không biết ai mới là kẻ lắm điều đâu.
“Mai Vũ, hay là chúng ta về nghĩ cách khác đi. Nếu muội mà nhưỡng rượu, chúng ta không cần đến Phủ Thành Chủ đâu, trực tiếp đi làm bạn với Bách Bất Duy luôn cho rồi.” Hoa Tử Nguyệt nghiêm túc khuyên bảo.
“Đúng đúng, không nên mạo hiểm thì hơn.” Tạ Vãn Phong gật đầu đồng ý.
Mai Vũ nhíu mày nhìn hai tên nam nhân đang tự quyết định kia, bất đắc dĩ buông tay, nói: “Cho nên ta mới chuẩn bị câu chuyện về ba huynh đệ Dương gia, đây là chuyện quan trọng mà các huynh lại không chịu nghe.”
Nàng đã sớm nghĩ tới chuyện này, mới bày ra chuyện ba người cùng nhưỡng rượu.
Mỉm cười, đôi mắt Mai Vũ như lấp lánh ánh sáng, mở quạt ra, nho nhã, lễ độ nói: “Sư đệ ta đây sẽ chỉ huy, việc nhưỡng rượu đành nhường cho hai vị sư huynh rồi.”
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong cuối cùng đã hiểu ra.
A, lại bị tiểu nha đầu này đùa giỡn.
Phơi nắng tới trưa, Tử Hoa vẫn không tìm được một người thích hợp.
Nếu không phải nhiệm vụ bắt buộc hắn phải chờ ở đây thì hắn đã sớm bỏ đi rồi.
Cái tên vừa bị khiêng đi ngay cả nhưỡng rượu ra sao cũng không biết mà còn là một thằng cha tửu lượng kém cỏi.
Tử Hoa cảm thấy dường như mình sắp phát điên rồi, ngay lúc hắn định bỏ đi thì đột nhiên có ba người bước đến.
Ba người này đều mặc áo trắng, trong đó có một thiếu niên đi phía trước giống như người cầm đầu, y đến trước mặt hắn, mở cây quạt ra, mỉm cười nói: “Ta tới theo lệnh triệu tập.”
Khác với những kẻ trước, ba người này có vẻ hơi khác.
Tim Tử Hoa đập mạnh, hắn nở nụ cười, đáp: “Mời.”
Thiếu niên kia lùi về phía sau, chỉ huy hai người còn lại làm.
Tử Hoa hỏi: “Tiểu huynh đệ sao lại không đích thân ra tay?”
Thiếu niên ngẩng cao đầu, phẩy phẩy tay nói: “Bổn thiếu gia không thích tự làm, không được sao?”
“A... đương nhiên là được.” Tử Hoa gật đầu đáp ứng.
Ha ha, tìm được rồi.
Vị đại nhân kia từng nói.
Người tới, chắc chắn là nam nhân. Mà còn không phải tới một mình.
Người đó sẽ không đích thân nhưỡng rượu mà sẽ chỉ huy những người đi theo làm.
Người mình luôn tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Mai Vũ cũng không ngờ là kế hoạch không chê vào đâu được của mình đã sớm bị đối phương nắm trong lòng bàn tay.
Tại Bách Lý Phong Vân Thành này, đã có hai lực lượng đối đầu sống chết với nhau, vì nàng mà tranh đấu.
Mai Vũ chỉ một lòng muốn cứu Bách Bất Duy ra cũng không hề biết.
Âm mưu chỉ vừa mới bắt đầu, những gì sắp xảy ra, không hề đơn giản như nàng tưởng.