Hành lý trên tay rơi xuống đất.
Mai Vũ nhìn người quen thuộc kia, nàng dần thấy mê mang giữa những cánh hoa bay.
Vân Khinh...là sư huynh Vân Khinh của nàng...
Gương mặt đó, nụ cười đó...Là bóng dáng mà trong đêm mộng mị nàng đã bao lần muốn chạm vào mà không dám.
Nàng nhớ lúc y rời xa nàng là tháng bảy, chẳng hề quay đầu nhìn lại.
Đó là một nửa tơ hồng còn thiếu trên ngón út.
Là hoa Tử Vi rơi trên mặt đấy mà nàng để ý.
Tất cả đang hiện diện rành rành trước mắt.
Bây giờ, sao hắn lại trở về?
Cong môi cười, Vân Khinh nhảy từ trên ngựa xuống, nhẹ nhàng bước tới trước mặt nàng.
Mai Vũ ngẩng đầu, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.
Thật sự...giống y như trong giấc mơ.
“Ta không cách nào tính được ta rời đi bao lâu, nhưng từng phút từng giây, mỗi một khắc đều dài như một năm. Mai Vũ, có phải ta đã rời đi suốt một ngàn năm hay không...?” Vươn tay vuốt tóc nàng, Vân Khinh thủ thỉ.
Y hơi nghiêng đầu, nhăn mày, khóe môi lại nhếch lên thành độ cong mà nàng quen thuộc.
Trái tim đột nhiên như bị ngâm trong nước.
Tầm mắt Mai Vũ mông lung mờ sương, giơ tay xoa lên mi tâm của y, nàng khẽ đáp: “Chắc là vậy, huynh đi lâu như thế. Ta ở đây, đợi suốt ngàn năm rồi.”
Thì ra thời gian là thứ không thể đong đếm.
Vì rõ ràng chỉ mới tách ra không lâu, chúng ta lại cảm thấy như đã qua cả ngàn năm rồi.
“Huynh sẽ rời đi nữa sao?” Mai Vũ nhìn gương mặt y, dè dặt hỏi.
Nàng biết, nam nhân này nhất định là biết nàng gặp nguy hiểm nên mới vội vã chạy về. Vậy...khi nàng không còn nguy hiểm nữa, có phải y sẽ lại rời đi hay không?
Vừa muốn đứng xa xa ngắm nhìn, vừa không muốn đến gần nàng.
Sợi tơ hồng gắn kết nàng và Vân Khinh, vĩnh viễn không còn cơ hội để nối lại ư?
Nàng thích y nhất mà, thích Vân Khinh sư huynh nhất.
Y là người bạn duy nhất mang đến sắc thái tiên diễm trong những ngày tháng tịch mịch.
Khi chưa rời khỏi Mai Hoa Sơn Trang, đối với nàng, đó là người quan trọng nhất.
Nàng thật sự chưa từng muốn rời xa y.
Vân Khinh chớp mắt, thì thầm bên tai nàng: “Nhắm mắt lại.”
Giống như bị trúng ma chú.
Mai Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Vân Khinh nhìn ai đó nhắm mắt, lạnh mặt nhìn bốn nam nhân đang trừng mắt xem diễn trò gần đó.
Cái đám nhóc này, còn định đứng xem người ta ngọt ngào tới bao giờ! Lúc này nên tránh đi mới đúng chớ! Không ai dạy bọn họ hay sao?
Nhao nhao bày ra vẻ mặt khinh thường, bốn người không tình nguyện xoay người, cách xa vài bước.
Hứ, có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là gặp lại thôi mà!
Vân Khinh thấy bốn người kia tránh đi mới mỉm cười lấy ra một sợi tơ hồng.
Nắm lấy tay Mai Vũ, Vân Khinh nhẹ nhàng quấn vài vòng quanh ngón út của nàng.
Nhẹ nhàng lắc lư ngón tay của Mai Vũ, Vân Khinh vui vẻ buộc đầu kia của tơ hồng lên ngón út mình.
“Sư muội, mở mắt ra đi.” Vân Khinh làm xong tất cả mới nói với Mai Vũ.
Mai Vũ mở mắt ra, cúi đầu nhìn dây tơ hồng trên tay.
Cảm giác ấm áp bùng lên trong lòng, không có chỗ phát tiết.
Vân Khinh nhìn nàng, chân thành nói: “Mai Vũ, cảm ơn nàng đã không cắt đứt sợi tơ hồng này, chỉ làm nó treo lơ lửng trên bầu trời. Khi sợi tơ hồng không tìm được nơi nó thuộc về, nàng đã chịu khổ rồi, thật xin lỗi. Giờ ta về rồi. Cam đoan với nàng, ở một nơi khác, dây tơ hồng nay cũng không lửng lơ nữa.”
Khởi đầu này sẽ không còn là bóng tối, cũng không chỉ là bóng ảnh nữa mà là ta chân chính.
Những ngày ta khiến nàng thương tâm, thật lòng xin lỗi nàng.
Những ngày ta không ở bên nàng, thật lòng xin lỗi nàng.
Bây giờ ta đã về rồi, ta đã quyết định sẽ không mơ hồ, chần chừ nữa.
Trái tim của Mai Vũ co lại, nàng vươn tay ôm lấy cổ Vân Khinh, khóc thút thít nói với y: “Huynh nhớ giữ lời đó.” ;D.en Đn |ê qu>ý Đ@n
“Ừ, ta sẽ giữ lời.” Vân Khinh vỗ lưng nàng an ủi, khẽ cười nói.
Đúng là con nít mà.
“Sư huynh, cảm ơn huynh đã về, để sợi tơ hồng này không còn phiêu bạt nữa.” Một lúc sau, Mai Vũ chôn trong ngực y, rầu rĩ thì thầm.
“Mai Vũ ngốc.”
Bên kia, Bách Bất Duy tò mò hỏi Tạ Vãn Phong: “Người kia là ai?”
Tạ Vãn Phong nhìn ánh mặt trời, nhún vai đáp: “Mai Vũ đến tiên lâm lấy Bách Long Nhãn là vì y.”
Thật là...tên đáng chết đó quay về làm gì chứ, chỉ có trước mặt y là Mai Vũ ngoan ngoãn nhất.
Thật là...ghen tỵ quá!
Một câu, làm Bách Bất Duy cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cái gì? Cái gì kia?! Kia là người khiến lúc đó nha đầu liều chết đến thế? Chính là vì cái tên nam nhân không có chút khí khái nam tử này á?
Rõ là....ghen tỵ quá!
Hình như Hoa Tử Nguyệt nhìn ra những suy nghĩ của Bách Bất Duy, hắn lắc đầu cười khổ nói: “Người này, so với đám bọn ta có thể là người duy nhất đánh thắng được ngươi đó.”
Bách Bất Duy kinh ngạc trừng to mắt, phản bác: “Không phải đâu.”
“Sau này ngươi thử xem thì biết.” Bĩu môi, Liễu Hành Vân nói.
Hắn và Mục Vô Ca, hai người hợp lại mới miễn cưỡng đánh ngang tay với người kia, dù không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận người ta lợi hại thôi.
Dù sao người ta cũng là truyền kỳ “xử lý” ngàn người nha.
Ầy, thôi thôi, cái người thật sự phiền phức đã trở lại, ngày sau sẽ không còn dễ chịu nữa rồi.
Từ lúc bắt đầu lâm triều, Gia Cát Trần đã vô cùng bất mãn.
Ly Ly và Lạc Lạc đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Chính hắn vì đề phòng hai người này nên đã quét hương truy tung lên người họ. Theo lý thuyết thì hai nữ nhân kia đã sớm bị bắt lại mới đúng.
Nhưng Qủy Ảnh lại nói cái gì mà hương truy tung nửa đường biến mất.
Nhất định là có người giở trò quỷ từ bên trong, nếu là Đông Thần Hạo nắm được hành vi của mình, chắc chắn hậu quả sẽ khó mà gánh nổi.
Sau khi lâm triều, Gia Cát Trần vội vàng trở về an bài một phen.
Không ngờ giữa đường lại lòi đâu ra một người.
Nhìn nụ cười của đối phương, Gia Cát Trần thật sự rất muốn nhào lên đánh hắn một quyền.
Nam Triều Nhất, tên đáng chết này tại sao lại ở đây?
“Sao? Gia Cát tướng quân không muốn nhìn thấy tại hạ ư?” Nam Triều Nhất cười hỏi.
Gia Cát Trần lạnh mặt đáp: “Không phải tướng quân nên ở ngoài tiền tuyến sao? Chẳng lẽ tướng quân lâm trận bỏ chạy à?” [):en [)n | O,ný [){^}n
Nam Triều Nhất không giận, khom người nói: “Ha ha, tướng quân không cần phải lo, tại hạ không phải lâm trận bỏ chạy mà tiền tuyến cũng không thiếu gì một Nam Triều Nhất, tại hạ trở về xử lý một số việc, thuận tiện chuyển lời cho Gia Cát tướng quân.”
“Lời của ai?” Gia Cát Trần cả kinh, quét mắt nhìn khuôn mặt trấn tĩnh của Nam Triều Nhất.
“Quận chúa muốn tại hạ chuyển lời cho tướng quân, nhất quyết trở thành nét bút hỏng hay dừng bước từ khi mới bắt đầu, chưa gây nên họa lớn hay là đem mình dâng lên luôn. Thỉnh Tướng quân hãy tự suy xét.” Cố ý nhấn mạnh mấy chữ “tự suy xét”, Nam Triều Nhất nói xong lập tức quay lưng đi.
Sắc mặt Gia Cát Trần thay đổi trong nháy mắt.
Nữ nhân kia, không hổ là ánh trăng của Hoàng thất.
Tâm như gương sáng, thông hiểu mọi thứ.
Nhưng mà thật là đáng tiếc, cho dù là thế, hắn cũng sẽ không dừng tay.
Gia Cát Trần cười châm chọc, nói với bóng lưng của Nam Triều Nhất: “Này hiếp?”
“Lời khuyên.” Nam Triều Nhất nhìn hắn đáp.
“Ồ? Phải không? Vậy thì đáp lời của Quận chúa, tại hạ đã nhận được lời khuyên của ngài, chẳng qua đó không phải là nét bút hỏng, hành động rồi mới biết. Cho nên, đa tạ lời khuyên chân thành của Quận chúa, tại hạ khó lòng mà không bỏ vào tai.”
Nam Triều Nhất nhíu mày, nói: “Được, tại hạ sẽ chuyển lời.”
Nam Triều vừa đi, bốn phía lập tức chìm vào yên tĩnh.
Gia Cát Trần vội vã ra ngoài một mình.
Nếu Đông Thần Thanh Vân đã biết mục đích của mình, vậy hành động nhất định sẽ gặp trở ngại. Nhưng hắn tin, Đông Thần Thanh Vân vẫn chưa nói những thứ này cho Đông Thần Hạo biết.
Vì nàng ta chưa có chứng cứ. Nếu đã có chứng cứ, nàng ta chắc chắn đã nói tất cả cho Đông Thần Hạo nghe rồi.
Không được, hắn muốn tính toán lại một chút. Tính xem có nên diệt trừ Đông Thần Thanh Vân hay không?
Sau khi hồi phủ, Qủy Ảnh đã ở thư phòng chờ hắn.
“Chủ thượng, ngài đã về.”
“Nói cho ta biết hành động tiếp theo của Mai Vũ.”
Qủy Ảnh quy củ cúi người nói: “Bọn họ muốn đến trận doanh của An Thiếu Hàn.”
“An Thiếu Hàn sẽ bảo vệ chúng?”
“Xem ra là thế. Nhưng những người đó hình như lại có ý định tòng quân.”
Gia Cát Trần sửng sốt, hỏi lại: “Tòng quân?”
“Vâng, thưa chủ tử, Hình như là không muốn không công mà kiếm lợi từ An Thiếu Hàn nên họ muốn tòng quân.”
Khóe miệng Gia Cát Trần khi nghe được tin này lại cong lên.
Tòng quân phải không? Trái lại việc này còn giúp hắn đỡ phải tìm quanh cố giết bọn chúng, trực tiếp giải quyết chúng trên chiến trường là xong.
Hơn nữa, Mai Vũ mà chết thì càng tốt.
Ha ha, Đông Thần Thanh Vân, lần này ông trời cũng giúp ta. Ngươi có tài gì mà muốn cản ta?
“Truyền lệnh xuống, tận lực cản trợ bọn chúng lên đường.”