Khép cây quạt trên tay lại, Vân Khinh ra lệnh cho những người xung quanh: “Số nghe lệnh, ta muốn các ngươi xử lý những kẻ tới tìm phiền phức, không được sơ xuất, nếu không…xử trí theo quy định của Vô Vân Lâu.”
“Chúng tướng tuân lệnh.” Bạch y nhân hành lễ, sau đó trong cái phất tay nhẹ nhàng của Vân Khinh, tất cả đằng không () rời đi.”
() đằng không: bay lên không.
Ánh mắt Mai Vũ vẫn luôn đặt trên người Vân Khinh.
Trước giờ nàng vẫn luôn biết y rất lợi hại.
Từ lúc ở Sơn Trang nàng đã biết.
Nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận sự lợi hại của hắn một cách gần gũi và chân thật đến vậy.
Sư huynh của nàng...
Lúc nào cũng là người chói mắt như thế.
Nàng còn mơ hồ nhớ lời y từng nói khi rời khỏi Sơn Trang.
Ta muốn đứng trên đỉnh của giới Sát Thủ.
Sư phụ, người trên trời có linh hẳn sẽ rất vui mừng. Dù y tự lập môn hộ, hơn nữa còn là Vô Vân Lâu mà ngài ghét nhất nhưng ta vẫn còn nhớ rõ ngày đó…
Ngài uống rượu, trước mặt ta, ngài cười nói: “Lâu chủ Vô Vân Lâu, nhóc con tài thật.”
Qua rất nhiều năm, ta vẫn không hiểu ngài vui vì điều gì.
Thì ra…ngài đã sớm biết rồi.
Trên đời này, có rất ít người có thể hiểu được sự dịu dàng của Mai Lưỡng Tân.
Ngài yêu mỗi đệ tử của mình, dự liệu tất cả sát thủ đều sẽ chết nên mới lần lượt lặp lại sự kiện sư huynh đệ tương tàn.
Nàng vẫn hiểu cho suy nghĩ của sư phụ, vẫn luôn thấu hiểu.
Sư phụ, ngài không an tâm. Đệ tử ngài đắc ý nhất tuyệt vời đến vậy.
Mở to mắt, thật lâu sau Mai Vũ vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Vân Khinh quay đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với nàng.
“Sư muội, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”
Dưới ánh mặt trời, giữa những tán lá, nụ cười nhẹ của y vẫn chói mắt đến thế.
Mai Vũ nhịch ngợm che mắt lại, le lưỡi nói: “Ui, đừng cười như vậy với người ta, người ta sẽ bị ánh nắng chói chang làm cho bốc hơi mất.”
Vân Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, gõ nhẹ lên đầu nàng, đáp: “Đừng mù quáng sùng bái ta…nếu nàng thật sự biến thành không khí ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Mai Vũ hờn dỗi: “Nghĩ hay quá ha, ta nhất định phải bắt huynh chịu trách nhiệm tới cùng!”
Sau lưng, Bách Bất Duy đáng thương bám lấy Hoa Tử Nguyệt, cảm thán: “Lần này thất bại thảm hại.”
Thiệt cho bọn hắn biểu hiện trước mặt Mai Vũ đến thế, nào ngờ bị tên kia chiếm hết thượng phong.
Hoa Tử Nguyệt cười khổ, vỗ vai hắn an ủi.
“Nén bi thương. Chuyện như vậy sau này còn xảy ra dài dài.”
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ của Vân Khinh vừa rồi thật sự rất có cảm giác “đại sư huynh”.
Vì Mai Vũ, y dùng tới cả Vô Vân Lâu, nam nhân này, thật sự bắt đầu học yêu rồi.
Xoay người lên ngựa, đám người giục ngựa rời đi.
Tin rằng không qua mấy ngày sẽ đến được tiền tuyến ngay thôi.
Lúc này ở tiền tuyết, thế lực hai bên ngang nhau. Đông Thần Hạo và An Thiếu Hàn đều là những người thành thạo.
Cái gọi là chiến đấu công bằng đương nhiên là dùng mưu để so đấu.
Đông Thần Hạo và An Thiếu Hàn đều là tự đắc là kỳ tài trên chiến trường nên nhiều ngày ngươi tới ta đi, nhưng mà vẫn vào thế hòa. Hiển nhiên cả hai đều không nóng nảy.
Trái lại, Đông Thần Thanh Vân vô cùng sốt ruột.
Nam Triều Nhất vừa về, nói Gia Cát Trần kia không biết hối cải.
Thám tử bên cạnh Mai Vũ cũng báo về: đám Mai Vũ thường xuyên bị tập kích.
Xem tình thế này, ngày càng lớn chuyện, Đông Thần Hạo lại hoàn toàn tin tưởng Gia Cát Trần nên không cài người bên cạnh Mai Vũ. Gia Cát Trần cũng lợi dụng điểm đó, có lẽ hắn đã bất chấp mọi thứ rồi. ..diễn đàn..lê...quý đôn
Nếu xảy ra cái gì bất trắc, ta phải làm sao bây giờ đây?
Đông Thần Thanh Vân đi tới đi lui trong trướng, phiền não không biết nên làm gì thì tốt.
“Quận chúa, thần có hai tin tức muốn bẩm báo cho Quận chúa.” Nam Triều Nhất từ bên ngoài vội vàng đi vào, thưa với Đông Thần Thanh Vân.
“Đông Thần Thanh Vân cảm thấy hơi bất an: “Tin tốt hay xấu?”
Nam Triều Nhất cúi đầu: “Có tốt có xấu.”
“Nói đi.”
“Người Quận chúa sai chúng thần tìm đã tìm được, hơn nữa đang giao cho thần y chữa trị.” Nam Triều Nhất bẩm báo.
Đông Thần Thanh Vân nghe thế thì tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
“Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi. Còn tin gì nữa?”
“Bẩm Quận chúa, Gia Cát Trần đã phái sát thủ mới đi rồi.”
Trái tim Đông Thần Thanh Vân đập mạnh, nụ cười cứng ngắc nơi khóe môi: “Là ai…?”
“Thiên Điểu.”
Đông Thần Thanh Vân cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thiếu chút đứng không vững.
“Quận chúa, người không sao chứ?” Nam Triều Nhất vội vàng bước tới đỡ lấy nàng.
Sắc mặt Đông Thần Thanh Vân tái nhợt, nàng lắc đầu.
Dựa vào bàn, ngồi xuống.
Những việc này, sự tình càng nháo càng lớn,
Nàng đã sớm nghĩ Gia Cát Trần nào dễ đối phó như vậy. Thiên Điểu chính là ca ca sinh đôi của Thiên Hòa, chỉ bằng gương mặt giống nhau y đúc kia, Mai Vũ nhất định sẽ không giết nó.
“Ngươi lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một lúc.” Đông Thần Thanh Vân dựa vào ghế, nói với Nam Triều Nhất.
Người kia gật đầu, xoay người ra ngoài.
Trong trướng bồng trống không chỉ còn lại mình Đông Thần Thanh Vân.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu Đông Thần Thanh Vân trống rỗng.
Phải làm gì bây giờ?
Không thể nói cho An Thiếu Hàn biết, cho dù là vì Mai Vũ, hắn giết bao nhiêu người đã không còn quan trọng nhưng nàng không muốn làm quan hệ của hai người xấu đi.
Chỉ có thể cầu nguyện thôi.
Mai Vũ, hi vọng lần này ngươi có thể lựa chọn chính xác.
Không thể không nói thủ hạ của Vân Khinh đúng là được việc, từ khi họ tới, phiền phức quả thật bớt đi không ít.
Non xanh bao quanh, nước biếc uốn lượn, Mai Vũ uống một ngụm nước, duỗi lưng cảm thán.
“Ôi, đã lâu không được thoải mái thế này rồi.”
Vân Khinh xoa đầu nàng: “Chờ xử lý xong mọi việc, chúng ta sẽ tìm một nơi giống như vậy để sống.”
Mai Vũ nhìn núi non xa xa, cong môi cười, đôi mắt thu thủy dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng.
“Vậy…đi Miêu Cương đi. Ở đó sông vờn quanh núi, tách rời nhân thế. Chúng ta có thể ngắm mặt trời mọc, ngắm sao trời, nghe gió thổi, nhìn mưa rơi trên đỉnh núi. Chà…tưởng tượng thôi cũng làm ta cảm thấy thật phấn khích.”
“Được, tới lúc đó chúng ta sẽ thoái ẩn khỏi giang hồ, đến đó sống tới hết đời.” Hoa Tử Nguyệt cười dịu dàng. _dien=đan_lequydon=
Mai Vũ nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu.
Thoái ẩn? không được đâu.
Hoa Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Sao? Nha đầu của chúng ta không muốn ở đó cả đời à?”
Liễu Hành Vân trừng mắt, cắn môi nói: “Gì chứ! Ý của nha đầu kia rõ là không thể thoái ẩn, nàng còn muốn ngẫu nhiên xuất hiện gây hại cho giang hồ nha.”
Mai Vũ cười ha ha, vỗ vai Liễu Hành Vân: “ Người hiểu ta chỉ có Tiểu Liễu Nhi!”
Liễu Hành Vân trừng nàng, chụp lấy tay nàng.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
“Há há.” Mai Vũ le lưỡi, làm mặt quỷ.
“Nhắc mới nói…ta muốn phân chia công tác cho các huynh. Đến lúc đó Tạ Vãn Phong sẽ trồng một rừng đào lớn cho ta thưởng thức. Hành Vân à…Hành Vân sẽ phụ trách đánh dã thú. Tử Nguyệt ca ca sẽ nấu cơm. Bách Bất Duy nha, thân thủ tốt, sức lực lớn, chuyện đốn củi làm ruộng giao cho huynh. Sư huynh, huynh giúp ta nhưỡng rượu. A~ cuộc đời thật đẹp sao~”.
Mai Vũ còn đang chìm trong ảo tưởng, không biết mấy nam nhân bên cạnh đã sớm yên lặng rút lui rồi.
Sau lưng nàng, đám nam nhân vây thành vòng tròn, nhỏ giọng thảo luận.
“Thảm, thảm rồi, nàng tiến vào trạng thái ảo tưởng rồi.”
“Đám các ngươi nhắc đến những thứ không tốt đó làm gì, theo thôn cô này là có tương lai bất hạnh rồi.”
“Chẳng lẽ đường đường một đám kỳ tài võ lâm lại sa vào cảnh đi làm nông dân?”
“Làm sao bây giờ, hình như ta bắt đầu tưởng tượng ra tương lai bi thảm của chúng ta rồi.”
Sắc mặt đám người lập tức trở nên khó coi.
Bởi mới nói, ai đó ngăn cản thôn cô này lại đi!
Ai cũng không phát hiện ra ở xa xa có người dùng ống nhòm nhìn về phía này.
Nhìn vẻ mặt mỉm cười của nữ nhân kia.
Thiên Điểu cảm thấy khó tin về sự bình tĩnh của mình.
Thiên Hòa đã chết, vì nữ nhân đó mà chết, thế nhưng nàng ta còn có thể cười tươi như vậy.
Không sao, Thiên Hòa, ca ca sẽ báo thù cho đệ.
Chắc là đệ rất hận những người này, yên tâm đi, ca ca sẽ bắt bọn họ đền mạng.
Mai Vũ à, ta muốn tất cả mọi người bên cạnh ngươi sẽ rời khỏi ngươi.
Ta muốn ngươi phải đau khổ chết đi.
Cúi đầu nhìn y phục của mình, với dáng vẻ chật vật kia, Thiên Điểu vô cùng hài lòng.
Ngụy trang như vậy, thêm Thiên Hòa. Hắn có thể dễ dàng lấy được sự tin tưởng của nàng.
Nhếch môi cười, Thiên Điểu tự nói với mình.
Nhất đinh, nhất định phải kiên trì báo thù cho Thiên Hòa.