Trong phòng bệnh, ánh sáng lâm lãnh của ánh trăng xuyên thấu qua kính cửa sổ chiếu vào phòng, mơ hồ rọi ra hình dạng mờ mờ của các loại dụng cụ y tế quanh giường. Dụng cụ y tế không ngừng lóe sáng các màu ngọn đèn. Rất nhiều ống chích cắm vào thân thể người đàn ông nằm trên giường, căn phòng chỉ nghe tiếng dụng cụ y tế vang lên quy luật tiếng Tích – tích –.
Dương Trì toàn thân quấn băng vải, có chỗ cố định thạch cao, giống như xác ướp.
Nghe tiếng mở cửa, Dương Trì vốn hai mắt nhắm lại nay chậm rãi mở, bâng quơ hỏi.
“Ninh Giang, tìm được đồ ăn rồi?” Ai ngờ mở mắt ra trông thấy xuất hiện trước mặt mình là anh trai?!
“Anh hai?”
“Dương Trì, em, thân thể có sao không? Cảm giác thế nào?” Dương Nhất Hàng vẻ mặt lo lắng đứng cạnh giường, nhìn Dương Trì cả người quấn băng vải. Dương Nhất Hàng muốn vươn tay an ủi em trai, nhưng tìm không ra chỗ nào lành lặn để gã an tâm đụng vào.
“Anh hai! Sao anh tới đây! Chỗ này rất nguy hiểm! Mau đi đi!” Dương Trì cảm xúc trở nên kích động, lớn tiếng nói, muốn đứng dậy lại thét lên đau đớn ngã xuống giường. Dường như đụng trúng vết thương, sắc mặt Dương Trì trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn trên trán.
“Này, cẩn thận, anh đang bị thương, không được lộn xộn, sẽ làm vết thương trở nên nghiêm trọng.” Trầm Phương thấy gã nhúc nhích liền vội vàng đè lại, cảnh cáo. Cô cẩn thận kiểm tra chỗ gã bị đau, may mắn chỉ là đau chút, không có làm rách miệng vết thương đã khâu chỉ. Sau đó cô chuyên tâm kiểm tra tất cả chỗ bị thương, cho ra kết quả làm người ta lo lắng.
Tình hình hiện giờ của Dương Trì không thể thiếu dụng cụ y tế, hơn nữa toàn thân gãy xương nặng, không thể tùy tiện di động, phải yên lặng tĩnh dưỡng.
Bây giờ bên ngoài có nhiều cương thi, ở trong này dưỡng bệnh ngược lại mới là giải pháp an toàn. Nếu đem ra ngoài, có khả năng khiến miệng vết thương đã may xong lại rách toác, hơn nữa bên trong bị thương biến nặng.
Nghe xong Trầm Phương nêu ý kiến, Dương Nhất Hàng không nói gì ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn Dương Trì, vừa đau lòng vừa nghi hoặc hỏi.
“Tại sao đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ? Vì cái gì…..” Vì cái gì dặn dò chúng ta không được liên hệ với quân đội? Vì cái gì không thể thoát ra từ cửa Đông? Tất cả là vì cái gì?
“Anh hai….em không ngờ anh sẽ tìm đến đây….” Dương Trì bị Trầm Phương cảnh cáo phải nằm yên, sau lưng nhét mấy cái gối tựa vào đầu giường. Dương Trì cảm thán thở dài, hai mắt xa xăm nhìn vải trải giường, lầm bầm nói.
“Em cứ tưởng sẽ chết tại đây, sẽ không còn được gặp lại anh hai, sẽ không bao giờ thấy mặt người thân…..Anh hai, em biết anh thắc mắc tại sao em bất cẩn đến nỗi bị xe tông? Bởi vì lúc ấy trong đầu em trống rỗng, không để ý tới xung quanh.”
Dương Trì dường như nhớ lại điều gì, bắt đầu kể tất cả nguyên do.
“Lúc em rời khỏi thương xá, đụng phải Ninh Giang, liền trở lại địa phương trú đóng, đi tìm cấp trên cầu giúp đỡ. Báo cáo trong thương xá có người cần giải cứu, còn có người bị trọng thương cần chữa trị gấp. Nhưng là, cấp trên lạnh lùng từ chối yêu cầu của em. Còn nói chúng ta tự tiện cãi lệnh thượng cấp, không những không thể giải thoát mọi người, còn muốn xử phạt binh lính tham gia hành động giải cứu hôm đó. Kỳ thật, có xử phạt hay không em không thèm để ý, chỉ cần cấp trên sai người cứu trợ là được. Nhưng mặc kệ em ở ngoài cửa cầu xin như thế nào, đều không có tác dụng. Sếp còn vì phòng ngừa em xé to chuyện ra hoặc lén phái người đi, đã sai người nhốt em lại.”
“Em bị nhốt cả đêm, sáng sớm hôm sau bởi vì trong quân đội thiếu người, họ thả em ra sai đi làm nhiệm vụ cơ mật. Là loại nhiệm vụ không thể tiết lộ ra ngoài……” Nói đến nhiệm vụ này, Dương Trì tựa như nhớ đến cái gì, đôi mắt đột nhiên mở to trừng trừng nhìn về phía trước trống rỗng, đáy mắt cuồn cuộn thống khổ không thể thừa nhận muốn phát điên.
“Khi Ninh Giang bình thường thích đùa giỡn mang vẻ mặt phức tạp đưa em đi chấp hành nhiệm vụ, em vẫn không biết cụ thể nội dung. Em chỉ hy vọng mình biểu hiện tốt, làm cho cấp trên vừa lòng sẽ sai lính đi giải cứu các người. Em thật sự không ngờ, nhiệm vụ đó lại là…..”
Khi trời còn tờ mờ sáng, không khí nhè nhẹ tươi mát. Dương Trì và Ninh Giang, cùng với rất nhiều binh lính chỉnh tề xếp hàng, chuẩn bị đem dân chúng trước đó đã được dàn xếp tốt dẫn dắt tới bờ sông, một kho hàng lớn đủ để tụ tập mấy ngàn người. Vào trong kho hàng, Dương Trì có cảm giác không tốt. Bởi vì đất trong kho hoàn toàn ướt sũng, trong không khí còn vương mùi máu tươi mà quân nhân rất quen thuộc.
Đám dân chúng bị đưa vào kho hàng tò mò nhìn xung quanh, kỳ lạ vì sao không qua cầu mà tập hợp trong đây làm gì. Còn có nghi hoặc vì sao binh lính che chắn cửa kho hàng, mặt lạnh không biểu tình.
Người mẹ ôm trong lòng bé con đang khóc nỉ non, lễ phép cười hỏi một sĩ binh cách mình gần nhất.
“Xin lỗi đã quấy rầy, tôi muốn hỏi một chút, khi nào chúng tôi có thể qua cầu? Con tôi đã lâu chưa uống sữa nóng, tôi muốn mau đi qua đó mua sữa bột pha cho nó.”
Nhưng là binh sĩ trước mặt tựa như làm bằng đá, biểu tình đông cứng không hề đáp lại người mẹ trẻ.
Kế bên một bà già cũng ngẩng đầu kéo quan hệ với binh sĩ đứng trước mặt.
“Chú em, tôi thấy chú lớn lên giống như cháu ngoại của tôi. Cháu ngoại tôi đang ở nước ngoài du học. Tội nghiệp nó cha mẹ chết sớm, bà lão già như tôi vất vả trăm bề nuôi nó lớn khôn. Hiện tại nó trưởng thành có tương lai, hiếu thảo mỗi ngày gọi điện thoại cho tôi. Mấy ngày nay trong tỉnh gặp chuyện không may, tôi không có thời gian và chỗ nào gọi điện thoại. Hôm nay qua cầu rồi tôi có thể gọi điện thoại, báo bình an cho cháu ngoại. Chú em, cho tôi hỏi chúng ta phải chờ ở đây bao lâu nữa?”
Có vài người đàn ông nôn nóng bất an, bắt đầu xô đẩy binh lính trước mặt, lớn tiếng gắt hỏi.
“Tại sao còn không cho đi!!! Các người làm trò quỷ gì? Chạy tới kho hàng rách nát này làm gì? Muốn đùa chúng tôi ư? Mau dẫn chúng tôi qua cầu ra khỏi đây!!!”
Dân chúng càng ngày càng xao động, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn. Đứng bên cạnh Dương Trì là một vị sĩ quan có chức vụ cao lĩnh trách nhiệm giám sát, nhìn đồng hồ trên tay, ánh mắt hỏi người binh linh đang đếm số người. Sau khi xác định nhân số đã đông đủ, đột nhiên nhấc cao tay. Binh lính chung quanh Dương Trì, đồng loạt giơ lên súng máy, nhắm ngay dân chúng bạo động. Nguyên bản đám người nhố nháo, trong khoảnh khắc trở nên im lặng….
“Các….các người muốn làm cái gì?” Nuốt nước miếng, người dân đứng gần nhất nơm nớp lo sợ hỏi, hai chân run rẩy như nhũn ra, nhìn chằm chằm đống súng ống thật sự ở trước mặt.
Sĩ quan cao cấp mặt lạnh băng, ngữ điệu vô tình tựa như đang đọc kịch bản, thanh âm khàn khàn chói tai nói với những người trong kho hàng.
“ZF có mệnh lệnh, những người bị nhiễm bệnh đều phải toàn bộ tiêu diệt, không chừa người sống.”
Nghe đáp án, tất cả mọi người đều thét chói tai, không ngừng lặp lại cầu xin, giải thích.
“Chúng tôi không có nhiễm bệnh! Chúng tôi không có!!! Chúng tôi bình thường mà!!! Các người phải tin tưởng chúng tôi! Thật sự không có nhiễm bệnh!!! Đừng nổ súng, cầu xin các người!!!
Mặc kệ đám dân chúng khóc la giải thích, sĩ quan cao cấp giơ lên cánh tay, biểu tình vẫn lạnh băng.
Bọn lính kéo chốt khóa súng thanh âm khiến mọi người hiểu ra, có giải thích thế nào cũng không ai nghe. Mọi người bắt đầu hoảng sợ chạy trốn lung tung, kêu gào khóc lóc. Có người bất cẩn bị đẩy té lăn trên đất, bị những người vội vã chạy trốn dẫm đạp lên, nằm dưới đất phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Còn chưa nổ súng, trong kho hàng đã giống như tận thế, loạn! Là tai nạn hỗn loạn. Ngã ngồi trên mặt đất, Dương Trì rốt cuộc biết chính mình chấp hành nhiệm vụ gì. Gã giận dữ bò dậy nắm cổ áo chỉnh tề sạch sẽ của sĩ quan cao cấp, rống to.
“Bọn họ không có bị nhiễm bệnh! Chúng ta không thể giết người vô tội!”
Sĩ quan cao cấp chỉ liếc gã một cái. Đứng bên cạnh Ninh Giang lập tức tiến tới kéo ra đang vô cùng phẫn nộ Dương Trì.
Sĩ quan cao cấp nói.
“Đây là mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta phải phục tùng.”
“Điều này là không đúng!!! Không thể giết họ!!! Họ chỉ là dân chúng bình thường, không hề nhiễm bệnh!!!” Dương Trì muốn giãy dụa nhưng bị Ninh Giang ôm chặt, không để cậu thoát ra làm hành động ngu xuẩn.
Sĩ quan cao cấp xoay đầu khinh bỉ liếc gã, tựa như chưa từng gặp binh lính xúc động không có đầu óc như vậy, lạnh lùng phun ra một câu.
“Cấp trên nói bọn họ nhiễm bệnh thì chính là nhiễm bệnh, phải làm theo lệnh tiêu diệt sạch sẽ.” Nói xong quay đầu đi, nhìn dân chúng chạy tán loạn nhưng không thể thoát ra kho hàng chuyên môn dùng để nhốt bọn họ.
Sĩ quan cao cấp giơ cao cánh tay dùng sức hạ xuống, lớn tiếng ra lệnh với tất cả binh sĩ.
“Bắn!”
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Dương Trì che lỗ tai, hai mắt đỏ ngầu vùng thoát khỏi Ninh Giang, tựa vào tường đất đằng sau, ngồi thụp xuống, thống khổ hét to.
“A a a a a a —-!!!!!”
Chỉ thấy trước mặt gã những đứa bé vô tội, yếu đuối người già phụ nữ cô gái, những dân chúng không hề có năng lực chống cự bị súng bắn máy bắn thủng té ngã trên mặt đất. Không lâu sau, to lớn kho hàng trên mặt đất đã là máu chảy thành sông. Có không ít người nằm trong vũng máu còn nhúc nhích, nhấc tay đau khổ vặn vẹo, vươn tới không trung như cầm lấy thứ gì đó khao khát. Nhưng là những người còn có thể nhúc nhích lập tức bị binh lính tiếp tục bắn, bắn đến khi một đống người chồng chất lên nhau không một cái có thể cử động. Toàn bộ kho hàng giống như địa ngục trần gian, huyết sắc địa ngục.
Khi Dương Trì lấy lại tinh thần, trên mặt đất thi thể đã bị các binh linh kéo tới phòng tập thể khác thiêu cháy, sau đó vùi tro vào đất, lấp lại. Vết máu trên mặt đất kho hàng, đang bị số binh lính ở lại dùng vòi nước cọ rửa trôi tới ống cống. Mặt đất khôi phục màu đất thuở ban đầu, sạch sẽ không lưu lại vết bẩn nào. Chỉ có trong không khí bay nồng nặc mùi máu tươi và thuốc sống, chứng minh nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì…..
“Cậu, không sao chứ?” Ninh Giang ngồi xuống nhìn co ro ở chân tường, hai mắt đỏ đậm Dương Trì.
“Vì cái gì? Vì sao cậu không nói cho tôi biết? Rằng chúng ta thường xuyên làm chuyện này?” Bọn họ đã nghĩ rằng chỗ này là để giúp dân chúng có thể an toàn rời khỏi. Không nghĩ tới thì ra bọn họ chính là những ác ma chấp hành giết chóc. Dẫn dắt những bình dân không hề biết gì, nghĩ có thể bình an về nhà, tập hợp tất cả lại một chỗ, sau đó giết chết.
“Cấp trên nói bọn họ nhiễm bệnh, vì phòng ngừa lây lan, phải giết…”
“Nhảm nhí! Chết tiệt nhảm nhí! Ninh Giang, nếu ông là đàn ông thì nói thật, ông tin tưởng những lời này sao?” Dương Trì túm cổ áo Ninh Giang kéo tới gần sát mặt mình, tức giận nhìn thẳng hai mắt gã, chất vấn.
Ninh Giang mất tự nhiên xoay đầu tránh né ánh mắt bi phẫn của Dương Trì. Ninh Giang khẽ thở dài.
“Chúng ta là quân nhân, thiên chức của chúng ta là phục tùng mệnh lệnh, mặc kệ là cái gì…..”
“Đều là chó sủa bậy!!!” Dương Trì đứng lên đẩy ra Ninh Giang, xoay người chạy ra ngoài.
“Cậu muốn đi đâu?” Ninh Giang lo lắng theo sau.
“Tôi muốn tìm cấp trên! Tôi phải hỏi rõ ràng!” Dương Trì nghiến răng vùng tay ra khỏi bàn tay cản trở mình, chạy hướng tòa nhà lãnh đạo ở.
“A lô, vâng! Đúng vậy, sếp cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để tỉnh B bệnh độc phát tán ra ngoài. Đúng đúng đúng! Chúng tôi nhất định canh giữ lối ra duy nhất này. Chỉ cần dân chúng tới chúng tôi sẽ tiêu diệt hết. Phải phải phải! Sếp nói đúng vô cùng! Thà giết sai một trăm chứ không thể bỏ sót một cái. Chúng tôi sẽ không để người tỉnh B đi đến chỗ khác rải bệnh độc. Tốt tốt. Đạn dược tuyệt đối đủ dùng, dư sức tiêu diệt toàn bộ. Ha ha ha! Tốt lắm, sếp cứ yên tâm, chúng tôi nhất định viên mãn hoàn thành nhiệm vụ. Vâng, vâng, vậy cứ như thế nhé, chào sếp.”
Rõ ràng lúc nghe điện thoại thì khom lưng cúi đầu tươi cười nịnh nọt, cúp máy xong xoay người lại, đã khôi phục khuôn mặt cao ngạo khinh thường người. Gã tháo xuống mũ quân đội đặt ở trên bàn, lộ ra đỉnh đầu thưa tóc, cố ý để dài vài cọng che đi phần trọc, ý đồ để thoạt nhìn trông tóc có vẻ nhiều chút. Người trung niên mặc đồng phục cảnh sát cao cấp này, hắng giọng hỏi sĩ quan cao cấp vừa mới làm xong nhiệm vụ đang báo cáo tin tức.
“Thế nào? Người của đội F đã giải quyết xong nhóm người kia chưa?”
“Báo cáo trưởng quan! Đội F chúng tôi đã đem những người phân phối đến chỗ chúng tôi toàn bộ giải quyết!”
“Vậy là tốt rồi, những tiểu đội khác chắc cũng xử xong rồi. Tỉnh B người nhiều thật, bảy tám tiểu đội không ngừng giết, vậy mà vẫn không ngừng có người tới. Hiện tại ngay cả ZF cũng đang thúc hối chúng ta, muốn mau chóng diệt sạch, không để sót dù chỉ một cái. Tốt lắm, anh đi trở về chuẩn bị đợt rửa sạch tiếp theo.”
“Vâng! Trưởng quan!” Hành lễ, sĩ quan cao cấp bước đúng tiêu chuẩn hành quân rời khỏi văn phòng.
“Hừ! Nhiều dân chúng như vậy, thật phiền toái vướng víu.” Còn lại một mình, gã khinh thường hừ lạnh, ngồi xống ghế tối cao chấp hành quan quân. Đối với hành vi giết hại nhân dân chỉ để phòng ngừa khả năng lây lan bệnh độc ra ngoài, gã lộ ra biểu tình chán ghét chứ không phải thương hại.
Núp ngoài cửa sổ nghe sự thật nhiệm vụ bọn họ phải chấp hành, Dương Trì ngây dại. Từ nhỏ đến lớn vì giấc mộng này vẫn rất cố gắng, rốt cuộc thành quân nhân, để bảo vệ quốc gia. Tuy hiện tại không nghĩ sẽ đem bệnh lây đến cả nước, nhưng chỉ bởi vì như vậy mà tàn sát người vô tội, gã không thể chấp nhận. Lần đầu tiên đầu óc gã trở nên phi thường hỗn loạn.
Là phục tùng an bài của quân đội, chấp hành nhiệm vụ diệt sạch dân chúng, bảo vệ người ở bên ngoài tỉnh B. Hay là tìm cơ hội lén buông tha dân chúng, thả họ đi, có khả năng làm hại người bên ngoài nhiễm bệnh?
Giữa đạo đức chính nghĩa và khảo nghiệm đối với nhân tính làm Dương Trì lý trí trở nên u mê. Gã đẩy ra Ninh Giang luôn khuyên bảo bên tai, một mình đần độn lảo đảo đi trên đường, đi tới đi tới….cho đến khi bị chiếc xe đằng trước đụng trúng.
Chuyện kể đến đây đã xong. Sau khi mọi người nghe Dương Trì kể xong, rốt cuộc hiểu được Ninh Giang dáng vẻ muốn nói lại thôi mâu thuẫn phức tạp là vì sao. Dương Nhất Hàng sững sờ ở một bên, không cách nào tiêu hóa chân tướng đối với nhiều năm làm quân nhân như gã, rất khó thừa nhận.
“Nói tóm lại nếu như bị bọn họ phát hiện, sẽ bị đưa đi cùng người khác dồn chung một chỗ, bí mật xử bắn sau đó thiêu cháy vùi chôn?” Vương Dương tổng kết lại, hỏi.
Nằm trên giường Dương Trì ngừng một chút, chậm rãi gật đầu.
“Chó chết, vậy chúng ta chạy đi đâu bây giờ? Đằng trước có quân binh, đằng sau có cương thi, đường thủy duy nhất đi ra ngoài thì bị chặn. Cho dù muốn tới nơi khác cũng ra không được. Bọn họ là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết mới bằng lòng bỏ qua ư….” Vương Dương ngồi xổm xuống, bực bội vò rối đầu tóc quăn, đối với tình cảnh hiện giờ nói không nên lời.