Nghe Vương Dương cảnh cáo, mọi người lập tức quay đầu nhìn xung quanh bè gỗ. Bóng đen dưới nước đột nhiên trồi lên, mấy con cá Hổ Phụ Tử cả người đầy trứng cá màu vàng từ trong nước nhảy lên, há cái miệng tràn đầy răng nhọn hướng người ngồi trên bè gỗ.
Bốp!
Quật bay một con cá, Vương Dương không nghĩ đến cá Hổ Phụ Tử còn có tiềm chất làm cá bay, nhảy đánh rất khá.
“A! Chí Hoành! Cẩn thận!”
Lý Du chứng kiến hai con cá Hổ Phụ Tử sẽ nhào tới trên người Phương Chí Hoành, lập tức cầm mái chèo chắn. Đáng tiếc mái chèo trong tay y rất mảnh, căn bản ngăn không được hàm răng sắc nhọn của cá Hổ Phụ Tử. Mái chèo lập tức bị sắc bén răng nanh và cái hàm mạnh mẽ cắn thành hai đoạn.
Chèo gỗ đã đứt, không ngăn được một con cá khác cắn vào cánh tay Phương Chí Hoành. Cá Hổ Phụ Tử lắc lư trên tay Phương Chí Hoành ra sức cắn, vặn vẹo thân hình và cái đuôi, xé rách một khối thịt. Máu tươi từ cánh tay Phương Chí Hoành phun ra, gã đã bị cắn ngón tay, giờ càng xui xẻo hơn.
Phương Chí Hoành rất muốn kéo ra con cá trên tay, nhưng đau đến mức muốn xỉu, sắc mặt bởi vì mất máu mà biến trắng bệch, không có sức lực bắt lấy cá Hổ Phụ Tử đang cắn xé thịt mình.
Lý Du sợ tới mức nước mắt chảy ròng, vội nhào tới nắm chặt mái chèo đã đứt một đoạn đập vào con cá cắn tay Phương Chí Hoành không bỏ. Cố gắng đánh nửa ngày, cá ăn thịt người mới nhả miệng, lúc rơi xuống vẫn còn cắn đứt một khối thịt to trên tay Phương Chí Hoành, cùng rơi xuống bè gỗ.
Lâm Kiệt ở một bên sau khi giải quyết cá ăn thịt người tập kích chính mình, cuối cùng có thời gian giúp Lý Du giải quyết con cá rơi trên bè, dùng mái chèo đập chết rồi quăng xác cá xuống sông.
Cá Hổ Phụ Tử sau khi cắn miếng thịt lại bị mái chèo đập chết quăng xác xuống sông, xung quanh nó lập tức nổi lên bọt nước, xác cá nháy mắt bị bầy cá Hổ Phụ Tử rình nãy giờ cắn nuốt sạch sẽ.
Phương Chí Hoành bị cắn thương, máu trên tay trượt xuống theo khe hở ngón tay đọng trên bè gỗ, lại ở khe hở bè chảy xuống sông. Khiến bầy cá Hổ Phụ Tử tụ tập gần bè gỗ càng thêm kích động.
“Chí Hoành! Tay anh thế nào!”
Lý Du bò đi qua, sốt ruột nâng cánh tay Phương Chí Hoành bịt chặt. Nhìn thấy cánh tay phải của Phương Chí Hoành, nguyên khối thịt bị cá Hổ Phụ Tử cắn đứt, lộ ra lỗ thủng máu me, miệng vết thương còn có thể mơ hồ thấy xương.
Nhìn Lý Du bộ dáng khủng hoảng, Phương Chí Hoành không muốn y lo lắng, miễn cưỡng nâng tinh thần, suy yếu cười nói với Lý Du.
“Không cắn trúng động mạch, còn có thể chịu đựng.”
“Hu hu hu…nhưng mà, nhưng mà miệng vết thương của anh sâu như vậy, sẽ nhiễm trùng…Anh đừng bao giờ gặp chuyện gì, nếu không, em, em cũng…” Thanh âm bởi vì khóc mà trở nên nghẹn ngào, Lý Du nhận lấy thuốc và băng vải từ Kiều Phi Vũ, giúp Phương Chí Hoành đơn giản băng bó vết thương.
“Ai, Du, đừng lo.” Phương Chí Hoành thấy Lý Du khóc thương tâm, không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể thở dài một hơi.
Ngay lúc mấy người vội vàng giúp người bệnh băng bó, Vương Dương và Tiếu Dịch thì vội vàng chiến đấu với cá Hổ Phụ Tử không ngừng nhảy lên bè gỗ.
Đánh bay một cái lại một cái, không còn thời gian thở dốc, Vương Dương đột nhiên cảm giác dưới bè gỗ rung lắc, chậm rãi nghiêng một bên.
Vội ổn định thân thể, Vương Dương chửi.
“XX! Bè gỗ làm sao vậy?”
“Cá.”
Tiếu Dịch đứng bên cạnh Vương Dương, chỉ phía dưới bè gỗ hổng lên.
Vương Dương cúi đầu xem, chỉ thấy vài trăm con cá Hổ Phụ Tử ra sức chui vào dưới bè gỗ. Dường như máu tươi của Phương Chí Hoành chảy trên bè gỗ kích thích chúng, nên rất chú ý đến máu thẩm thấu dưới bè. Một đoàn cá Hổ Phụ Tử đều chui dưới bè, khiến bè gỗ nghiêng, tùy thời có khả năng bị lật. Nếu thật sự lật, những người trên bè đều rơi xuống sông, trở thành thực vật trong bụng cá Hổ Phụ Tử.
Thế thì tiêu rồi, Vương Dương thấy tình cảnh như vậy, lập tức bảo mọi người mau nằm úp sấp ngăn chặn chỗ hổng lên, đừng khiến bè gỗ bị cá Hổ Phụ Tử làm lật. Còn cậu thì quỳ xuống, cầm mái chèo đánh bầy cá điên cuồng, ý đồ khuấy chúng nó tản ra.
Có thể cảm nhận được mái chèo bị bầy cá cắn xé, chờ Vương Dương dùng sức rút mái chèo về, nó đã bị cắn thành lấm tấm dấu răng, đầu gỗ vỡ vụn, lay động hai cái liền vỡ ra.
“Chết tiệt…!”
Nhìn kết cục của mái chèo, Vương Dương chỉ có thể phun ra câu như vậy.
Quả nhiên khi cả đám cá Hổ Phụ Tử tập trung một chỗ, lực phá hoại và sát thương sẽ tăng lớn rất nhiều. Nếu hiện tại có cái gì không cẩn thận rớt xuống, không chừng đều sẽ giống mái chèo của cậu, bị cắn thành mảnh nhỏ.
Vậy hiện tại nên làm sao bây giờ?
“Vương Dương, mau tới xem, những con cá dường như cắn dây quấn bè gỗ!” Kiều Phi Vũ nằm sấp quan sát tình hình dưới nước, lo lắng hô to Vương Dương.
Trong nước bầy cá Hổ Phụ Tử trở nên kích động. Tấn công bè gỗ bị đám Vương Dương ngăn chặn không có hiệu quả, cá Hổ Phụ Tử bụng đói ăn quàng, bắt đầu công kích bè gỗ cản trở món ngon của chúng. Chúng liều mạng cắn xé đáy bè, nhân tiện cũng cắn sợi dây buộc cố định hai bên bè gỗ.
Nếu dây bị cắn đứt, vậy không khác gì thuyền lật, đầu gỗ tản ra, bọn họ còn có thể an toàn rời xa con sông sao?
Ngay lúc mọi người đều sốt ruột, không biết nghĩ cách gì thoát khỏi bầy cá Hổ Phụ Tử điên cuồng muốn ăn thịt người, Tiếu Dịch ngồi xuống mép bè gỗ, vươn tay đối với bầy cá phía dưới, nặn đầu ngón tay trỏ. Máu màu tím yêu dị chậm rãi nhỏ xuống con sông, khi hòa tan vào nước, máu lập tức lan ra bốn phía chuyển thành màu tím sương mù.
Nguyên bản bầy cá Hổ Phụ Tử trong sông kích động cắn bè gỗ, khi máu Tiếu Dịch lan đến trên người chúng nó, đột nhiên cứng đờ không nhúc nhích, một lát sau lại kịch liệt nhảy lên. Cá ăn thịt người ở trong nước xoay tròn đong đưa thân cá, thoạt nhìn vô cùng thống khổ. Ngay cả trên người trứng cá màu vàng chảy ra chất dịch ghê tởm, bị chúng nó giãy dụa rớt vào lòng sông.
Chỉ chốc lát mấy con cá đều lật ngửa bụng, tiếp theo bị con cá khác ăn. Sau khi ăn cá Hổ Phụ Tử đã chết, lại nổi lên phản ứng giống hệt con cá bị trúng độc.
Cứ như vậy, mọi người ngơ ngác nhìn đàn cá ăn thịt người vốn uy hiếp tính mạng họ, nay từng chút một tuần hoàn chết đi.
“…ô, Tiếu Dịch, quên mất máu ông có thể đối phó cá ăn thịt người…”
Thấy Tiếu Dịch ngồi bên bè gỗ dùng ngón trỏ bôi máu xung quanh bè, Vương Dương hiểu ra đó là an toàn lằn ranh để cá ăn thịt người không dám tới gần bè gỗ. Mấy người bọn họ an toàn ở bên trong, nếu cá ăn thịt người còn dám tới gần, chỉ có con đường chết.
Trừ bỏ người trong sở nghiên cứu, sinh vật thực nghiệm có gien hơi giống Tiếu Dịch thì không sợ máu độc của hắn, còn sinh vật thuộc về thiên nhiên, một khi đụng vào máu Tiếu Dịch nghĩa là tự tìm chết.
“Mới nghĩ ra.”
Trả lời xong Vương Dương, Tiếu Dịch lại lấy đao một lần nữa cắt ngón trỏ vừa khép thương, cúi đầu dùng máu bôi mép bè gỗ. Rốt cuộc bôi máu hết toàn bộ mép bè gỗ, những con cá ăn thịt người chắc không dám tiếp cận nữa. Cho dù có dám thì khi đụng vào máu hắn cũng sẽ bị độc chết.
“Trên người các người có vết thương, đừng chạm vào.” Đứng lên bỏ đao vào vỏ, Tiếu Dịch đôi mắt bình tĩnh thản nhiên liếc mọi người. Hắn đã cảnh cáo rồi, nếu những người bị thương không cẩn thận để miệng vết thương tiếp xúc đến máu hắn bôi bốn phía bè gỗ, vì đó mà trúng độc chết thì không liên quan hắn.
Một lần nữa tận mắt thấy lực phá hoại máu độc của Tiếu Dịch, mọi người đều tự giác cách xa chỗ dính máu Tiếu Dịch, giữ một khoảng cách an toàn. Bọn họ không muốn bị độc chết thống khổ như vậy.