Nghe Vương Dương la lên, Lý Du đang cùng Phương Chí Hoành đối kháng cương thi vây quanh, dùng sức đẩy ra cương thi cản trước mặt, để có thể chạy theo đám Vương Dương.
Nhưng bị cương thi bao vây khiến Lý Du và Phương Chí Hoành không thể hành động mau. Chỉ trong chốc lát hai người đã tuột xuống sau cùng, mắt thấy bóng người đằng trước ngày càng xa, cương thi vây quanh ngày càng nhiều, Lý Du và Phương Chí Hoành bắt đầu cực kỳ lo lắng.
Bùm! Một tiếng, Lý Du nóng lòng muốn vượt lên trước bị một tảng đá vấp ngã trên mặt đất. Phương Chí Hoành chạy phía trước vài thước thấy vậy vội quay lại dìu Lý Du đứng lên.
“Du! Em sao rồi? Không té đau chứ?”
“Chí Hoành, em không sao, không có chuyện gì.”
Đầu gối bị đá nhọn cắt chảy máu, Lý Du thân thể run run, cố gắng nén giọt nước sắp chảy ra hốc mắt. Nhưng vẫn là không thể kiềm chế đau đớn, một giọt nước chảy ra, hai mắt đẫm lệ khiến Phương Chí Hoành nhìn xem cực kỳ đau lòng. Gã nâng cánh tay và thắt lưng Lý Du kéo lên, thân thiết hỏi y trên người còn bị thương chỗ nào hay không.
Lý Du lắc đầu, ngoái lại nhìn cương thi sắp đuổi kịp, khẩn trương thúc hối Phương Chí Hoành.
“Mau! Chúng ta chạy mau lên! Cương thi sắp tới rồi!”
Nhưng mà cảnh cáo đã chậm, cương thi tốc độ chạy vô cùng nhanh. Vốn hai người miễn cưỡng cách xa cương thi một khoảng ngắn, sau khi Lý Du ngã xuống, cương thi bắt lấy cơ hội đã đuổi kịp. Một con cương thi chạy dẫn đầu nhào tới hai người, hướng tấm lưng của Phương Chí Hoành há to miệng rộng kinh khủng, muốn cắn.
“Chí Hoành! Cẩn thận!”
Lý Du dùng hết sức lực đẩy ra Phương Chí Hoành, chính mình đối diện cương thi sắp nhào tới. cương thi va chạm thân thể Lý Du, miệng phập một cái, cắn lên đầu vai mảnh khảnh của Lý Du.
“A!”
Vị trí vai gần xương quai xanh, thịt bị cương thi cắn xé truyền đến cảm giác thống khổ. Lý Du vốn rất sợ đau, nay đau đến nói không nên lời, nước mắt ướt đẫm hai má. Nhắm chặt mắt, Lý Du dường như yên lòng nở nụ cười. May mắn, Chí Hoành không bị cắn, thật tốt quá.
“Du!!!”
Phương Chí Hoành chưa kịp phản ứng đã bị Lý Du đẩy ngã, khi gã quay đầu lại, thấy người yêu nhất trên đời bị ghê tởm hư thối cương thi cắn. Gã tuyệt vọng thét to, gào thét bò dậy muốn tiến lên giải cứu Lý Du.
Đoàng!
Một tiếng súng vang, viên đạn xuyên qua đầu cương thi đang cắn xé bả vai Lý Du. Lâm Kiệt chạy đằng trước phát hiện hai người kia chưa theo sau, xoay lại xem xét thấy cảnh cương thi cắn Lý Du, vội cầm cây súng lấy trong thôn bắn vào đầu cương thi.
Mà Phương Chí Hoành thì đang sốt ruột chạy tới bên người Lý Du, đẩy ra cương thi, giữ chặt Lý Du, khẩn trương nhìn trên vai y bị cắn lỗ thủng máu thịt bầy nhầy, thanh âm run rẩy nói.
“Du, Du, sao em ngốc như vậy! Tại sao…”
“Chí Hoành, đừng đau lòng, em không muốn nhìn anh bị cương thi cắn.” Lý Du suy yếu nâng tay sờ khóe mắt hồng của Phương Chí Hoành, miễn cưỡng cười lại kéo đau miệng vết thương, y thống khổ rên rỉ.
“Chúng ta mau đi nhanh! Cương thi ngày càng nhiều!” Không có thời gian đứng tại chỗ câu giờ, Lâm Kiệt cắt ngang hai người còn muốn tâm sự cái gì, một lần nữa nạp đạn.
“Anh cõng em, Du, em…nghỉ ngơi đi.” Phương Chí Hoành xoay người ngồi chồm hổm, đem nhỏ nhắn Lý Du cõng sau lưng mình. Hiện tại Lý Du bị cắn, thân thể suy yếu không thích hợp đi lại, dễ dàng gặp chuyện không may. Phương Chí Hoành quyết định con đường sau này hãy để gã, chăm sóc người làm gã đau lòng, Lý Du.
“Chí Hoành, anh cẩn thận…” Tựa vào tấm lưng rộng của Phương Chí Hoành, Lý Du vẫn căng thẳng thần kinh nay chậm rãi thả lỏng. Rốt cuộc vừa mệt vừa đau, y hôn mê trên lưng Phương Chí Hoành.
Bế chặt Lý Du so với trước kia càng nhẹ, Phương Chí Hoành trong lòng đau đớn, theo sát Lâm Kiệt giúp đỡ, cùng nhau chạy tới trước, bỏ lại đàn cương thi phía sau.
Vương Dương thấy mấy người đằng sau rốt cuộc tới, nghiêng đầu xem Phương Chí Hoành cõng Lý Du, nhíu mày hỏi Lâm Kiệt.
“Anh ta làm sao vậy?”
“Mới nãy bị cương thi cắn.”
“Ai ~ hai người họ đều bị thương…”
Thở dài tiếc cho đôi uyên ương số khổ này, Kiều Phi Vũ nghĩ tới Lý Du và Phương Chí Hoành số xui, cảm thấy thật đồng tình họ. Một người vừa bị cắn trúng, giờ một người khác cũng bị cương thi cắn, đúng là không có ai so với đôi tình nhân này càng thê thảm.
“Thật sự là…Ai, đợi lát vào trong tìm được thuốc trung hòa, cũng giải độc cho anh ta đi…” Vương Dương nghĩ nếu Lý Du biến thành cương thi, đôi tình nhân này về sau làm sao sống đây…
May mắn bọn họ sắp vào trong sở nghiên cứu, chắc là có thể tìm được thuốc trung hòa trước khi Lý Du phát tác. Nếu không, vì áp chế bệnh độc, chẳng phải Tiếu Dịch cũng sẽ đem máu và nước bọt đút cho Lý Du?
Tuy biết có thể dùng cách ‘thuần khiết’ đút cho người khác, nhưng Vương Dương nghĩ sao cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Trước không đề cập Tiếu Dịch chịu cho máu hay không. Từ khi biết Tiếu Dịch chỉ đặc biệt đối với chính mình, Vương Dương cảm thấy Tiếu Dịch không phải loại người chủ động giúp người khác. Nói không chừng hắn sẽ mắt lạnh nhìn Lý Du biến thành cương thi, chứ không thèm cứu người. Đến khi đó người trong nhóm mâu thuẫn thì phiền phức, vẫn nên mau chóng tìm thuốc trung hòa là tốt nhất.
Vương Dương vừa đi vừa nghĩ. Đi không lâu sau Tiếu Dịch ở đằng trước dẫn đường đột nhiên dừng lại. Hắn nghiên cứu một chỗ thoạt nhìn bình thường, không biết bị gõ thế nào mà nguyên bản là đất bằng, đột nhiên bắt đầu chuyển động. Đất đá rơi xuống, cánh cửa thép màu bạc xuất hiện trên mặt đất.
Lúc này, lại không biết Tiếu Dịch đụng chạm chỗ nào, chính giữa hiện ra hàng loạt nút điện tử phát ánh sáng xanh. Chỉ thấy Tiếu Dịch hai tay linh hoạt không ngừng gõ mặt trên.
Cánh cửa thép màu bạc giòn vang Cạch– một tiếng, hướng hai bên tách ra. Tiếu Dịch ngồi xổm ngẩng đầu nhìn mấy người, nói.
“Đi xuống.”
“Ừ, tốt.”
Không chút do dự, Vương Dương là người thứ nhất nhảy xuống. Mặt sau mấy người cũng theo sát tiến vào. Tiếu Dịch nhảy xuống cuối cùng, nhấn cái nút ở vách tường, trên đỉnh đầu cửa thép lần nữa khép lại. Ngăn cách bầy cương thi xông tới giương nanh múa vuốt, và cả mưa lớn ầm ầm.
Đứng ở phía dưới, cảm giác như là cái hòm tối đen. Vương Dương tò mò sờ loạn xung quanh, chỉ cảm thấy xúc giác ngón tay là sắt thép lạnh như băng.
Tiếu Dịch đứng bên trong ấn chỗ nào đó, nguyên bản một mảnh tối đen lại sáng lên ánh đèn màu trắng. Thế này mọi người mới phát hiện, dường như họ đứng bên trong thứ giống thang máy. Cũng có thể nó chính là thang máy, bởi vì họ cảm giác được nó bắt đầu hạ xuống dưới. Mấy người vịn vách tường bốn phía ổn định thân thể.
Thang máy tuột thẳng xuống không lâu, dường như tới cái đáy. Vách tường thép trước mặt từ từ mở ra hai bên, đường hầm tối đen xuất hiện trước mặt họ.
“Cái…này là?”
Thấy bên ngoài thang máy là đường hầm tối đen nhìn không tới cuối, Vương Dương nhấc tay vén tóc quăn dính nước ra sau cái trán, hỏi Tiếu Dịch.
“Đây là tầng một thông hướng hầm ngầm sở nghiên cứu.”
Tiếu Dịch trả lời câu hỏi của Vương Dương, trước tiên đi ra thang máy, đi vào đường hầm tối đen. Hắn kéo cầu dao điện bên cạnh, chỉ chốc lát, toàn bộ đường hầm phát ra tiếng chấn động ong ong—. Phía trên hai bên đường hầm đèn nháy vài cái sau rốt cuộc sáng, tỏa sáng con đường vốn tối tăm.
“Đi thôi.” Tiếu Dịch đứng đằng trước nói với mọi người.
“Ừm…” Nhìn hai bên trái phải, lại nhìn đường hầm được ngọn đèn chiếu sáng, Vương Dương bước ra ngoài thang máy chạy tới bên cạnh Tiếu Dịch.
Mặt sau vài người cũng đi ra thang máy. Đối với đường hầm xa lạ, mấy người tò mò nhìn quanh nhưng không dám phân tâm. Tập trung tinh thần theo sát Tiếu Dịch đi đằng trước, tiếp tục xâm nhập con đường thông hướng sở nghiên cứu thần bí.