Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Carly + Tiểu Tôm
Beta: Carly
Vườn trái cây của e nó (muốn có ghê T.T)
Sáng sớm, Đường Miểu như cũ dẫn theo Charles ra vườn hoa chạy bộ buổi sáng. Lần này, Hắc Uy cũng chạy tới tham gia náo nhiệt. May mà chúng rất yên tĩnh, không nháo tới Đường Hâm nữa. Lúc chín giờ, cậu mới đi ra ngoài. Lúc lên xe, Charles cũng từ cửa xe lách vào. Đường Miểu đành phải mang theo nó, đến ngân hàng rút hai vạn tiền mặt, lại dẫn Charles ra gọi taxi.
Tài xế taxi từ kính chiếu hậu liếc ra sau một cái, thấy Charles nhanh nhẹn nhảy lên chỗ ngồi, yên tĩnh ngồi xổm xuống, không khỏi cười cười tiếp lời,”Chó này là loài nổi tiếng sao? Vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng tốt.”
Đường Miểu vuốt ve bộ lông Charles, nhớ lại cười cười,”Đúng là rất nghe lời, nuôi từ nhỏ đấy.” Bất quá, khi Charles bắt đầu hung hãn tuyệt đối sẽ khiến người ta hãi hùng khiếp sợ. Rothwiller vốn là một trong các loài chó mạnh nhất thế giới, thường được huấn luyện thànhcảnh khuyển[chó nghiệp vụ]. Con này cũng là do Đường Tư Hoàng cho cậu. Lúc vừa trở lại nước Z, cậu cảm thấy rất không thoải mái, mỗi ngày đều buồn bực không vui. Đường Tư Hoàng biết rõ lúc trước ở Mỹ cậu từng nuôi chó, liền mua con này, cũng cho nó một cái tên mới.
Lên taxi rời khỏi thành phố đi chừng một tiếng mới tới chỗ thôn cây ăn quả mà Đường Miểu chọn trước đó. Trong thôn này mỗi nhà đều có vườn cây ăn quả, là vùng cung cấp rất nhiều hoa quả, thậm chí còn xuất khẩu. Đường Miểu trả tiền xe, nhìn xe ly khai, mới dẫn Charles đi về phía trước, chưa đi xa đã ngửi thấy thoang thoảng mùi hương thơm ngát, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói trong các vườn trái cây.
“Có ai không? Tôi đến mua cây ăn trái.” Đường Miểu vừa hô vừa đi về phía bên kia.
Charles cũng uông uông hai tiếng chạy theo, Đường Miểu vuốt đầu nó khiến nó an tĩnh lại.
Chỉ chốc lát sau, bên trong bước ra một người đàn ông trung niên, thấy một mình Đường Miểu, lông mày lập tức nhíu lại, có chút thất vọng.
“Nhóc con, bao nhiêu tuổi đây? Người nhà cậu đâu?”
Đường Miểu nhướng mày. Diện mạo của cậu kế thừa tất cả ưu điểm của cha mẹ, da trắng nõn, đặc biệt còn có một mái tóc ngắn mềm mại xoăn tự nhiên, trên mặt có hai cái lúm đồng tiền khiến cậu càng nhìn có vẻ nhỏ tuổi. Chẳng trách người hầu nhà đều xem cậu như con nít.
Đường Miểu đã sớm có chuẩn bị, lấy CMND ra quơ quơ trước mặt ông chú, cười híp mắt nói: “Ông chú, nếu chú không định buôn bán, tôi sẽ đi tìm người khác.”
Ông chú cũng nghĩ, một đứa nhóc như vậy có thể lừa gã cái gì, có chút xấu hổ cười cười: “Đi theo tôi.”
Đường Miểu dạo vài vòng trong vườn trái cây, mua tổng cộng hơn năm mươi cây, cây vải, cây khế, chuối tiêu, nhãn, cây lựu, cây nho,..vân vân.., có cây vừa lên non, cũng có cây đã lớn nhiều năm.
Sau đó lấy tiền mặt thanh toán, ông chú rất cẩn thận, còn lấy máy để thử tiền, vợ gã ở một bên hỗ trợ.
Đường Miểu để chủ vườn trái cây đưa cây đến dưới tàng cây ở giao lộ, nói sẽ có xe đến đón. Đợi cho chủ vườn trái cây đi rồi, cậu liền vung tay đem toàn bộ cây vào không gian, vừa theo con đường đi về phía trước, vừa gọi tới công ty taxi gọi xe đến.
Charles nghiêng đầu nhìn cậu, lại nhìn mặt đất vô cùng sạch sẽ, ô ô kêu vài tiếng, tựa hồ đang thấy khó hiểu sao đồ đạc đi đâu mất rồi, bộ dáng chọc cười làm Đường Miểu nhịn không được bật cười ra tiếng.
Trên đường về nhà, Đường Miểu lại ra tiệm hạt giống mua một ít hạt giống hoa và hạt sen, ngoài ra còn mua thêm loại cá con để vào hồ.
Sau khi để toàn bộ cá vào hồ, Đường Miểu bắt đầu trồng cây tưới nước làm xương sống thắt lưng đều đau phải đứng thẳng lên, trong nội tâm nhịn không được lần nữa lại nghĩ tới chuyện dùng “tinh thần lực’. Nước trong hồ bỗng nhiên bay lên, tự động tưới nước xuống chỗ vừa gieo hạt! Văng trúng cả người cậu.
Thì ra không gian thật sự là từng bước tiến hóa! Chỉ là Đường Miểu không cách nào biết rõ nó tiến hóa như thế nào, tiến hóa khi nào, sẽ tiến hóa thành dạng gì. Những điều này..cũng vẫn phải tiếp tục tìm hiểu.