Tỉnh Vân không hiểu thế giới vì sao lại trở thành thế này. Thứ quái vật cả người đều là máu bốc ra mùi thối rữa ngoài kia đến tột cùng là cái gì? Sức lực sao lại lớn như vậy, có thể dễ dàng đem một người còn sống ra nhai nuốt. Chúng săn lùng thịt người, lại chỉ cần nghe thấy tiếng ngửi thấy mùi là đã đuổi theo. Đối với chúng, nhân loại chỉ là thức ăn sao?
Tỉnh Vân không biết trốn ở đây còn có thể an toàn được bao lâu, có thể ngay giây tiếp theo cậu sẽ bị chúng phát hiện. Sau đó giống như những người khác, bị cắn xé, nhai nuốt…
Người kia, giờ, không biết thế nào rồi! Đến cả thời khắc sống còn này, cậu vẫn vô pháp ngăn cản bản thân nghĩ đến người ấy. Nếu anh còn sống, giờ này không biết cũng có nhớ đến cậu như thế này không?
Là bắt đầu từ lúc nào, tất cả liền trở nên khủng khiếp như vậy? …… Hình như là hai tháng trước đi?
“A Mạn cùng Để Hào đã thuận lợi trở về từ hành tinh X, chứng minh hành tinh này quả thật có điều kiện thích hợp cho nhân loại sinh sống. Hành trình khám phá vũ trụ của loài người lại tiến thêm được một bước dài. Giờ khắc này, họ mang về chính là vinh quang cho con người, họ là những người dũng cảm. Họ đã thay mặt nhân loại ở hành tinh X để lại dấu chân. Khiến chúng ta……”
Trong TV, tiếng người phóng viên phát ra càng lúc càng lớn, Tỉnh Vân nhàm chán tắt máy, tựa vào sô pha thật sâu thở dài một hơi.
Cậu nhìn trần nhà, một cánh tay đặt hờ trên trán, cảm giác thật sự quá mệt, vạn bất đắc dĩ.
Cha cậu là một nhà khoa học, quanh năm ở Viện khoa học quốc gia tiến hành mấy loại thí nghiệm không muốn người khác biết đến; mẹ thì đã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ.
Căn nhà to như vậy, phần lớn thời gian chỉ có một mình cậu ở. Rất nhiều lúc, cậu cảm thấy cực kì cô đơn. Kỳ thật Tỉnh Vân cũng không phải kiểu người đa sầu đa cảm, nhưng một người khi đã ở một mình quá lâu, người ta cũng khó tránh khỏi cảm thấy tĩnh mịch.
Người kia từ lúc nào đã xuất hiện trong tầm mắt của mình nhỉ? Hình như một năm trước thì phải? Lúc đó vừa mới vào cao nhị (tương đương với lớp của mình), thầy giáo dạy môn toán đột nhiên nghỉ hưu, sau đó, người kia được phân thế vào, trở thành thầy giáo mới của cậu.
Nam nhân ấy tới tận bây giờ cũng chưa từng cười lấy một lần, tuy rằng trình độ sư phạm quả thật không tồi, thế nhưng mỗi khi đến tiết của anh, bầu không khí trong lớp lại trở nên trầm hẳn xuống. Các giáo viên khác thỉnh thoảng còn nói đùa hay làm gì đó khiến không khí sôi nổi một chút, duy chỉ có anh lúc nào cũng nghiêm trang mà giảng bài.
Đến năm thứ ba, cậu mới chính thức tiếp xúc được với anh, bài vở nặng nề, rất nhiều đề mục trở nên rất khó nhằn. Thế là thỉnh thoảng, cậu sẽ lên văn phòng anh hỏi bài, ngẫu nhiên cũng sẽ lôi kéo anh nói chuyện vài câu. Dần dần, vì để có thể cùng anh tán gẫu nhiều thêm mấy câu, cậu bắt đầu thường xuyên dùng lý do hỏi bài mà tiếp cận người ấy.
Anh là một nam nhân không hề thú vị. Tỉnh Vân đã từng đánh giá như vậy.
Thế nhưng cái người không hề thú vị bất cẩu ngôn tiếu[] như anh cố tình lại cực kì thu hút Tỉnh Vân. Tận đến lúc này, cậu vẫn không cách nào hiểu được, mình rốt cuộc thích anh ở điểm nào. Chẳng lẽ chỉ vì bề ngoài của anh rất xuất sắc mà bị hấp dẫn sao?
Cả người nghiêng nghiêng co lại, Tỉnh Vân đơn giản nằm hẳn xuống sô pha.
Nghĩ tới ngày hôm qua rốt cuộc cũng tỏ tình với anh, khuôn mặt cậu nhịn không được một trận nóng lên.
Cậu cuối cùng cũng đã nói ra, sau khi tan học.
Anh lúc đó khi đối diện với cậu vẫn một mực lạnh lùng, khiến cậu hoàn toàn đoán không ra rốt cuộc anh đang nghĩ thế nào. Nhưng đúng lúc cậu hồi hộp chờ đợi câu trả lời, điện thoại của anh lại đột ngột vang lên. Thừa dịp người kia bình tĩnh tiếp điện thoại, Tỉnh Vân nháy mắt đã quay đầu chạy trốn.
Có lẽ nên để cho người ta một chút thời gian hảo hảo suy nghĩ. Mấy ngày nghỉ cuối tuần này quả thực không thể khéo hơn. Đến thứ hai, mặc kệ đáp án có là thế nào, cậu sẽ đều cố gắng khiến bản thân bình thản mà chấp nhận.
Hai ngày sau, Tỉnh Vân vẫn trước sau như một đến trường. Cha cậu sáng đó không ngờ lại mang một đám người về nhà. Vừa về đến đã lao thẳng xuống phòng thí nghiệm ngầm dưới đất, cũng không biết là đang vội cái gì. Cậu chỉ kịp nhìn thấy có một người cả thân đều bị trói chặt, trên đầu còn trùm một bao vải màu đen kín mít, nhìn không ra khuôn mặt thế nào. Mấy người đi theo cha cậu vẻ mặt đều khẩn trương, không khí trở nên quỷ dị đến không nói nên lời.
Tỉnh Vân cũng chẳng phân vân lâu, dù sao mấy việc này cũng không phải lần đầu tiên.
Vì để thuận tiện nghiên cứu, cha cậu đã thiết kế hẳn một phòng thí nghiệm riêng biệt ngầm dưới đất. Đương nhiên, trong phòng thí nghiệm này cũng có một gian nho nhỏ chỉ dành riêng cho Tỉnh Vân.
Tỉnh Vân từ nhỏ đã cực kì có hứng thú với máy móc thiết bị, cậu luôn thích tự mình chế tạo ra cái gì đó rồi cho nó hoạt động, cứ thế lắp lắp ghép ghép đến cực kì thích thú. Gian phòng nhỏ kia cũng vì thế chất đầy một đống đồ vật loạn thất bát tao mà cậu coi như bảo bối. Trong đó, không ít thứ là cậu tự mình nghiên cứu chế tạo ra!
Trên đường đi học, cậu thực may mắn gặp được đối tượng mình tỏ tình – thầy giáo môn Toán, Triệu Nhiên.
Thực ra, nhà Triệu Nhiên và Tỉnh Vân cách nhau rất gần. Trước khi lời tỏ tình kia được nói ra, bọn họ vẫn thường xuyên cùng nhau tới trường hay ra về. Thế nhưng hôm nay, Tỉnh Vân lại không dám tiến đến chào Triệu Nhiên một câu. Chỉ sợ chào xong sẽ phải nghe lời cự tuyệt từ Triệu Nhiên.
Bất quá, không biết nên nói là cậu đen đủi hay may mắn, lần này cho dù cậu không hề chủ động tiến tới, Triệu Nhiên vừa nhìn thấy cậu ngược lại đã cất bước đi tới, lần đầu tiên chủ động cùng cậu nói chuyện.
“Về chuyện cậu nói hai hôm trước ……” Anh trầm ngâm một chút, giống như đang phân vân sắp xếp từ ngữ xem tiếp theo nên nói thế nào.
Tỉnh Vân nhíu mày nhìn Triệu Nhiên, dường như người kia đã hạ quyết tâm cự tuyệt cậu, không đợi Triệu Nhiên mở miệng nói tiếp, Tỉnh Vân đã nhanh chóng cắt lời anh, “Thầy, cho dù anh có từ chối cũng không sao. Em chỉ muốn anh biết một điều, em sẽ không bỏ cuộc đâu!”
Cậu nói đến thực kiên định, không một chút do dự, khiến ý định từ chối đã đến miệng của Triệu Nhiên rốt cuộc không thể phát ra. Anh kỳ thật rất muốn biết, đến cùng là thứ gì đã khiến cậu bé này tự tin đến vậy.
“Thầy, anh không cần thuyết phục em. Em biết anh muốn nói gì. Em chỉ hy vọng anh biết quyết tâm của em. Em trông thế nhưng lại rất nghị lực nha!”
Thiếu niên tươi cười sáng lạn, ánh nắng sớm mai chiếu lên người cậu dường như đang sưởi ấm cả trái tim người ta. Đến cả cõi lòng lạnh như băng của anh dường như chỉ trong nháy mắt ấy cũng đã bị cậu hòa tan.
Một buổi sáng bình thản như vậy, bình thản đến mức khiến người ta quên mất thế giới này thật ra không hề an toàn. Mà rất nhanh, cái ước số ẩn giấu bất an ấy, cuối cùng cũng bộc phát……
================
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là nhịn không được viết một bộ mới, hì ~~~
Bản thân thực thích xem bộ phim đề tài tang thi, cho nên lần này tự mình viết một cái…
Bối cảnh đô thị gì đó đều là giả tưởng thôi ~~
Còn bản thảo, tùy thời có thể thay đổi … Số lượng từ dao động khoảng -
Thỉnh mọi người quan tâm nhiều nhiều một chút!!!
———————-
Làm một ít sửa chữa đi, có thể có người không thích bắt đầu từ ngôi thứ nhất rồi lại chuyển thành ngôi thứ ba này.Giờ, đều đổi thành ngôi thứ ba đi…
=====================
[] Bất cẩu ngôn tiếu: tính cách nghiêm túc, không nói cười linh tinh