Tỉnh Vân ôm Thu Thu trong tay, cô bé thoái mái dụi vào ngực cậu ngủ. Đối với tình huống trước mắt mà nói, thế này đã là quá tốt. Chỉ cần cô bé đừng khóc ra tiếng là được.
Sợ Tỉnh Vân vì phải ôm bé mà vướng víu, bọn họ nghĩ ra cách tìm một miếng chăn mỏng, đem cô bé bọc lại, sau đó buộc trước ngực Tỉnh Vân, trở thành cậu một tay cầm côn lase một tay đỡ hờ dưới mông bé.
Trên lưng Triệu Nhiên đeo thêm đồ của cậu, người phụ nữ thì mang theo ba lô vừa sửa soạn, trong lòng thập phần không yên.
Chồng chị là bị đám quái vật bên ngoài kia hại chết. Có người nguyện tới đây cứu mẹ con chị đã là vạn phần cảm tạ, thế nhưng mẹ góa con côi thế này, có đảm bảo sẽ không làm vướng chân bọn họ không?
Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên đi tới bên cửa, ba người kia đứng ngay phía sau.
Tỉnh Vân trước đó đã quan sát qua, thỉnh thoảng sẽ có tang thi lướt ngang cửa căn hộ. Vậy là trên tầng lầu này vẫn có nguy hiểm. Về phần số lượng bao nhiêu, đương nhiên là không biết. Hiện tại chỉ cầu mong đừng quá nhiều.
Từ căn hộ tới thang máy bên kia đại khái chỉ có vài mét, có điều trên đường phải rẽ qua một khúc ngoặt. Khi đi qua nơi đó nhất định phải cẩn thận, mà trước khi vào được thang máy lại càng phải chú ý hơn. Đặc biệt lúc xuống tầng , trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, tất cả phải thời thời khắc khắc đề phòng. Đến khi nào an toàn vào được trong xe mới có thể thả lỏng một chút.
Vẻ mặt mọi người đều thực khẩn trương, này không phải đang đùa, lại càng không phải diễn tập quân sự. Đây là súng thật đánh thật, một chút sơ xuất cũng tuyệt đối không thể xảy ra.
Triệu Nhiên ghé mắt nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa một hồi, đến khi xác định bên ngoài không có tang thi bước qua nữa, anh mới quay lại gật đầu nhìn mọi người.
Lúc này, Thu Thu đang chôn đầu trong lòng Tỉnh Vân đột nhiên động đậy, xoay xoay cái đầu, hai mắt mở ra thật to ngước lên nhìn Tỉnh Vân. Tỉnh Vân lúc này cũng giật mình không thôi, chỉ sợ ngay sau đó cô bé mở miệng khóc lớn tiếng một cái. Thần kinh mọi người đều căng như dây đàn, đến thở mạnh cũng không dám.
Cũng may, Thu Thu chỉ nhìn Tỉnh Vân một hồi, cuối cùng nở nụ cười một cái, sau đó vươn một bàn tay múp míp nho nhỏ bắt lấy vạt áo trước ngực Tỉnh Vân, nhắm mắt lại, thiếp đi.
Lần này quả thật đã khiến mọi người ra một phen mồ hôi lạnh.
Một lát sau, Triệu Nhiên lại nhòm qua lỗ mắt mèo một lần nữa, tiếp đó, cánh cửa chậm rãi được mở ra.
Tốt lắm, ngoài cửa không có tang thi. Ló đầu ra ngoài nhìn, trên hành lang cũng thực sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Anh ra ngoài trước, hướng những người trong phòng vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi ra.
Mấy người bám sát phía sau Triệu Nhiên, không dám thở quá mạnh.
Lúc đi ngang trước cửa một căn hộ, qua cánh cửa chính đang mở rộng, bọn nhìn thấy hai con tang thi đang ngồi bên trong, đưa lưng về phía cửa cắn nuốt thịt tươi.
Người phụ nữ vội vàng che miệng lại, đề phòng bản thân nhịn không được sẽ nôn ra.
Triệu Nhiên dẫn theo bọn họ nhanh chóng rời đi, chỉ sợ sẽ khiến bọn chúng chú ý.
Hành lang thật yên ắng, năm người cực lực cố gắng không để tiếng giầy va chạm với nền nhà quá to. Thế nhưng bởi vì quá mức yên tĩnh, lúc di chuyển, dù cẩn thận bao nhiêu vẫn không tránh khỏi vang lên một ít tiếng động.
Mễ Á Tư thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ sợ đột nhiên có tang thi từ đâu đuổi theo.
Lúc gần tới khúc ngoặt, Triệu Nhiên đột ngột ngừng lại, những người đi phía sau anh cũng lập tức dừng bước.
Triệu Nhiên nắm chặt côn lase trong tay, đi tới trước.
Lúc đi qua khúc ngoặt cũng coi như thuận lợi. Trước cửa thang máy không có tang thi đi lại, chỉ có một con bị bọn họ xử lý hôm trước vẫn đang nằm vắt ngang cửa, ngăn không cho thang máy đóng lại.
Như vậy cũng tốt, càng tiện cho bọn họ dùng, không phải chờ đợi lo lắng trong lúc thang máy leo lên.
Triệu Nhiên ra hiệu cho người phía sau nhanh chân bước tới, mà đúng lúc này, Mễ Á Tư cũng nhác thấy bọn họ không biết từ lúc nào đã bị tang thi phát hiện. Vài con lần lượt từ trong cửa phòng đi ra, chậm rãi bước về phía này.
“Đi mau, bọn chúng đến rồi!” Mễ Á Tư báo cho mấy người đi phía trước, vội vàng kéo tay Chi Khanh, không để cậu tụt lại phía sau.
Triệu Nhiên đem xác con tang thi đang chắn trước cửa đá ra, nhanh chóng bước vào thang máy, đè xuống nút mở cửa, không cho thang máy đóng lại.
Tỉnh Vân ôm Thu Thu là người thứ hai tiến vào.
Lúc cậu vừa bước chân qua cửa, liền nghe thấy người phụ nữ phía sau hét to một tiếng.
Lúc Mễ Á Tư lôi theo Chi Khanh cùng người phụ nữ kia chạy tới, chỉ thấy chị lảo đảo một cái liền ngã ra. Mễ Á Tư đẩy Chi Khanh tới chỗ Tỉnh Vân còn mình thì quay lại định kéo chị đứng dậy.
Ai ngờ người phụ nữ kia lại nói: “Tôi không được rồi, các cậu đi đi! Chân tôi hình như bị trật rồi, cho dù có đi theo thì cũng chỉ cản trở mọi người thôi. Giúp tôi …… chăm sóc tốt cho bé.”
“Không được, bọn chúng còn chưa đuổi tới đây, bây giờ vẫn còn kịp. Mau đứng lên đi!” Mễ Á Tư không chịu buông tay, anh không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia chết trước mặt mình.
“Mễ Á Tư, nhanh lên!” Tỉnh Vân ở trong thang máy hô to.
“Cậu đi nhanh đi, chúng nó đến rồi! Tôi không sao, nhất định phải chăm sóc con bé, tôi tin tưởng các cậu!” Người phụ nữ đẩy tay Mễ Á Tư ra, nước mắt ràn rụa nhìn anh.
Mễ Á Tư cũng không còn thời gian tranh luận nữa, vội vàng xoay người chạy vào thang máy.
Sau khi bước vào bên trong, nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại. Một khắc cuối cùng kia, anh nhìn thấy ba con tang thi lao tới vây quanh người phụ nữ kia, chỉ trong nháy mắt, máu tươi văng khắp nơi……
“Quả nhiên, kế hoạch dù có hoàn hảo tới đâu cũng cản không nổi biến hóa.” Tỉnh Vân nhìn Thu Thu trong lòng, thầm khổ sở thay cô bé.
Cha mẹ đều đã chết, nhỏ như vậy đã là cô nhi.
“Chờ chạy khỏi chỗ này rồi nói sau.” Triệu Nhiên nhắc nhở mọi người thang máy đã xuống tới lầu .
Mễ Á Tư dựa bên thành thang máy không nói gì. Cảnh tượng vừa rồi đã gợi ra hồi ức không vui của anh.
Trong trí nhớ, năm ấy nhà bị cháy, mẹ cũng giống như vậy kêu mình nhanh nhanh chạy đi. Nếu bản thân lúc ấy chỉ chậm hơn môt bước, vậy chính anh cũng đã táng thân trong lửa.
“Đinh –” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên đứng phía trước, trong tay cầm côn lase, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Khi hai phiến cửa tách rộng, hai người đồng thời thở ra một hơi. Ngoài cửa không có tang thi.
Ai ngờ, khi Triệu Nhiên vừa mới bước ra thang máy, bên cạnh đột nhiên có một con lao tới.
Triệu Nhiên không chút lưu tình một gậy đánh qua, đầu tang thi lập tức nở hoa.
Cây côn lase này so với gậy gộc bình thường đương nhiên tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa so với nói là côn gọi là kiếm laser thì có vẻ chính xác hơn. Nó sắc bén như kiếm, chỉ một kích nhẹ nhàng đã đem đầu tang thi bổ ra làm đôi.
Dưới sự yểm hộ của Triệu Nhiên, ba người Tỉnh Vân bám sát sau lưng anh, rất nhanh đã tới cửa tiểu khu.
Thế nhưng, số lượng tang thi bên ngoài hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Sân vui chơi lúc trước còn trống trải, giờ phút này đã nơi nơi đều thấy tang thi đi lại. Hơn nữa càng rắc rối là bọn chúng kiên quyết bồi hồi bên cạnh chiếc BMW, xung quanh cũng có không ít con lượn lờ.
“Khó xử lý rồi, vũ khí của chúng ta quá ít.” Triệu Nhiên nhíu mày nhìn đám tang thi trước mặt, căn cứ thể trạng anh lúc này, nếu muốn một đường đánh giết đến xe thì quả thật có chút miễn cưỡng. Tỉnh Vân trong tay lại ôm đứa trẻ, không thuận tiện đánh giết tang thi phạm vi rộng. Mễ Á Tư cùng Chi Khanh…… thì không thể trông cậy nhiều được.
“Dùng lựu đạn của Mễ Á Tư xem?” Tỉnh Vân đề nghị.
“Không được, ở trong này ném lựu đạn rất không an toàn. Hơn nữa có khả năng sẽ đánh thức Thu Thu. Vạn nhất con bé bị dọa mà khóc to lên thì chúng ta đừng hòng chạy thoát khỏi đây.” Triệu Nhiên phủ quyết đề nghị của Tỉnh Vân.
“Như vậy làm sao bây giờ? Vừa giết vừa chạy sao?”
“Đại khái cũng chỉ còn một cách này thôi. Xe ngay trước cửa, nếu nhanh chóng xử lý xong đám tang thi kia thì vẫn có thể. Điều kiện tiên quyết là chúng ta nhất định phải chạy thật nhanh, phối hợp thật ăn ý với nhau.” Triệu Nhiên nhìn tình huống bên ngoài, “Mễ Á Tư, anh để Chi Khanh trực tiếp chạy đến chỗ xe đi, chúng tôi sẽ yểm hộ hai người. Anh lên xe rồi phải lập tức khởi động máy.”
“Tôi biết rồi.”
Triệu Nhiên lại quay sang Tỉnh Vân, “Cậu đành vất vả một chút rồi. Chiếu cố đứa bé cho tốt, đừng để nó khóc. Cẩn thận đề phòng tang thi xung quanh, lúc bọn chúng đến gần thì nhanh chóng cho mấy cây gậy. Có lẽ sẽ hơi mệt một chút, bất quá tôi sẽ tận lực bảo vệ các cậu.”
“Yên tâm đi, tôi không có yếu như vậy.”
“Tốt lắm, vậy xuất phát thôi.” Triệu Nhiên nói xong liền xông ra ngoài trước.
Dưới phối hợp ăn ý của bốn người, bọn họ thuận lợi vào được trong xe. Mễ Á Tư khởi động máy, băng băng lao ra đường cái.
Từ đầu đến cuối, Thu Thu vẫn ngủ thực ngoan, không kêu cũng không động. Ngồi lên xe rồi, Mễ Á Tư bật GPS lên, chuẩn bị đánh xe tới thành H.
Trời bắt đầu tối dần, đi đường ban đêm đối với mọi người chính là một cuộc thử thách.
Trên đường lái xe, bọn họ có đi ngang qua một trạm xăng. Sau khi đổ đầy bình, lấy thêm hai can xăng, bọn họ lại thuận tiện xử lý đám tang thi bồi hồi xung quanh chỗ này rồi mới rời đi.
Đêm đã khuya, Thu Thu cuối cùng đã ngủ no. Vừa mở to mắt liền bắt đầu “Oa oa” khóc lớn.
Lần này phiền phức rồi, cho dù Tỉnh Vân đã ôm bé, bé vẫn kiên quyết khóc không ngừng. Sau một hồi bốn người cuống tay cuống chân, Chi Khanh cuối cùng nói ra một câu quan trọng, “Em nghĩ cô bé đói rồi.”
“……” Ba người đàn ông nháy mắt lặng im.
Chi Khanh nhắc nhở bọn họ mới nhớ ra, quả thật Thu Thu từ sáng tới giờ cũng chưa ăn gì. Mà căn bản bọn họ hoàn toàn không có thứ gì cô bé có thể ăn được, này mới là vấn đề.
“Nếu không, tìm xem quanh đây có cửa hàng tiện lợi nào không, đi lấy vài hộp sữa trở về?” Tỉnh Vân nhìn Thu Thu đang khóc không ngừng trong lòng, thật sự cảm thấy đầu sắp trướng đến phát nổ rồi. Ồn ào quá, cơ thể cũng mệt chết đi, cứ thế này không mệt chết thì cũng ồn chết.
“Không có biện pháp, chỉ đành vậy thôi.” Triệu Nhiên cũng bị bé con này nháo tới mệt mỏi, sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn kia, quả thật muốn kiếm đại thứ gì đó làm tắc nghẹn tiếng ồn đi.
Mễ Á Tư ngáp một cái tiếp tục chạy xe về phía trước, không quá bao lâu, rốt cục vận may cũng tới, một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ xuất hiện trước mặt. Này quả thật đúng là ngày tuyết rơi được cho củi đốt.
“Để tôi đi cho, mấy người các cậu ở trong xe nghỉ ngơi một chút. Có thể ngủ thì cứ ngủ, một người lái xe mãi cũng mệt, chúng ta luân phiên thay nhau. Nếu thuận lợi, sáng mai là có thể tới chỗ lánh nạn rồi.” Triệu Nhiên lần này sẽ không để Tỉnh Vân tiếp tục một mình mạo hiểm nữa. Huống hồ, Tỉnh Vân còn phải chăm sóc Thu Thu, cho nên anh đi là đúng nhất.
Ba người không hề có ý định phản đối, thực tế, Tỉnh Vân cũng không thể giành việc đi lấy sữa. Dù sao, Thu Thu chỉ cần rời khỏi cậu sẽ lập tức càng khóc to hơn. Cô bé này, quả thật không có biện pháp với nàng.
Sau khi Triệu Nhiên xuống xe, ba người ngồi lại bên trong, không một tiếng nói chuyện.
Mễ Á Tư thoạt nhìn tâm tình không chỗ nào tốt, từ lúc lên xe, anh một câu cũng không nói, thật sự có chút không bình thường. Chi Khanh dường như đã mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi, nghe tiếng Thu Thu khóc mà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh Vân muốn cùng Mễ Á Tư nói vài câu nhưng Thu Thu quả thực khóc rất lớn. To đến mức trong lòng cậu bắt đầu có chút bực bội.
Có điều ngoại trừ đói bụng cùng tã ướt ra, Thu Thu quả thật vẫn thực ngoan. Cô bé khả ái như vậy khiến cậu nhất thời có chút không nỡ rời xa, mà bé thoạt nhìn cũng thực thích cậu.
Thời gian bọn họ có hạn, không thể dừng lại đây quá lâu. Tiếng Thu thu khóc lại quá lớn, chỉ sợ không được một hồi, tang thi sẽ bị hút về phía này.
Hiện tại chỉ cầu Triệu Nhiên có thể nhanh nhanh trở về.
Hơn nữa, Tỉnh Vân lúc này lại càng lo lắng cho vết thương trên tay và chân của Triệu Nhiên. Năng lực hồi phục của anh quả thực rất lợi hại, nhưng vết thương kia vốn không hề nhỏ. Trong hoàn cảnh ác liệt phải tiến hành giải phẫu, cuối cũng miễn cưỡng dựa vào ít công cụ sơ sài mà lắp tay chân giả vào, cuối cùng không tránh khỏi phát sốt, suýt chút nữa ngay cả tính mệnh cũng khó giữ.
Thể chất Triệu Nhiên cho dù có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, ít nhiều cũng sẽ bị lần trọng thương này ảnh hưởng.
Kỳ thật, người đàn ông này cũng giống hệt mình, chỉ thích cứng rắn chống đỡ! Rõ ràng biết việc này một người làm không được lại vẫn cố chấp chống chịu tới cùng, không muốn gây phiền toái cho người khác, càng không muốn cản trở người ta.
Đây là loại tính cách quật cường tới cỡ nào a!
Vừa nghĩ tới bản thân cùng Triệu Nhiên hóa ra cũng có điểm giống nhau, Tỉnh Vân thế nhưng lại không tự giác nở nụ cười.
Thu Thu lúc này dường như đã khóc đến mệt mỏi, cổ họng cũng khàn đi. Giờ đã không thể kịch liệt như lúc trước, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.
Cô bé giương đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tỉnh Vân, nhìn một hồi lại cúi đầu khóc tiếp.
Tỉnh Vân buồn cười đưa một ngón tay tới miệng Thu Thu, nào ngờ cô bé quả thật đói không chịu nổi, ngay lập tức vươn đầu lưỡi, liếm đến mức băng gạc bên ngoài ngón tay Tỉnh Vân cũng bị tuột ra.
Đầu lưỡi mang theo độ ấm lướt qua, Tỉnh Vân đột nhiên cảm thấy Thu Thu càng nhìn càng khả ái. Tâm tình không nỡ rời xa càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Đợi Triệu Nhiên trở về, mọi người chắc cần thảo luận một chút, rốt cuộc phải làm thế nào! Tuy rằng theo lý mà nói, để cô bé rời đi là đúng, bởi vì theo bọn họ thì quả thật rất nguy hiểm. Chỗ tị nạn kia tạm thời vẫn còn an toàn… Thế nhưng…
“Phía sau có tang thi đang tới.” Mễ Á Tư bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Tỉnh Vân bị một câu nói của anh đánh tỉnh khỏi cơn mơ màng.
Cậu quay đầu nhìn ra sau xe, quả nhiên thấy vài con tang thi đang giật giật tiến lại gần.
Đặt bé con xuống ghế, quyết đoán cầm lấy côn laser, Tỉnh Vân xuống xe. Mặc kệ Thu Thu có khóc ghê gớm đến đâu, có gào lớn tiếng thế nào, cậu đã không thể chờ được nữa. Dù sao tang thi cũng bị hấp dẫn tới rồi, giờ chỉ còn cách xuống xe tiêu diệt thôi.
Cuộc sống thế này quá mức chán ghét, lúc nào cũng giết giết đánh đánh không ngừng. Đám tang thi kia giết mãi không hết, thế giới này vì sao lại lắm người như vậy? Nhân loại vì sao lại yếu ớt đến không chịu nổi một kích như thế? Chỉ cần bị cắn một cái liền biến thành tang thi, loại virus trí mạng này rốt cuộc có bao nhiêu độc? Chẳng lẽ hệ miễn dịch trong cơ thể người một chút cũng không chống đỡ được à?
Xử lý xong năm sáu con tang thi, Tỉnh Vân nhìn đến cách đó không xa, Triệu Nhiên cuối cùng cũng bước ra khỏi tiệm tạp hóa.
Anh vừa đi ra thì lập tức có vài con tang thi cũng theo chân anh lộ diện khỏi cánh cửa. Xem ra, Triệu Nhiên ở bên trong cũng đã phải trải qua một phen khổ chiến.
Tỉnh Vân lại vung lên cây côn, xử lý hai con tang thi trước mặt. Đợi đến khi Triệu Nhiên bắt đầu chạy tới gần, cậu giết thêm hai con nữa rồi lên xe.
Mễ Á Tư khởi động máy, hướng về phía Triệu Nhiên chạy tới. BMW dừng ngay trước mặt anh, Triệu Nhiên nhanh chóng lao lên. Sau đó Mễ Á Tư tông bay hai con quái chặn đường, rú ga rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Trên áo Triệu Nhiên cùng Tỉnh Vân đều dính máu, hai người mệt mỏi thở dốc, trên trán đều là mồ hôi.
Thu thu vẫn còn đang khóc, có điều giọng con bé giờ đã khàn khàn, hiển nhiên đã khóc đến mệt mỏi.
Triệu Nhiên từ trong túi nhựa lấy ra một hộp sữa tươi đưa cho Tỉnh Vân, ý bảo cậu cho Thu Thu uống. Bất quá một hộp lớn thế này, giờ lại không có bình sữa chuyên dụng, Thu Thu làm sao mà uống?
Tỉnh Vân lo lắng cầm lấy hộp sữa, xé ra một cái lỗ nhỏ.
Cậu cũng là lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, hoàn toàn không có chút khái niệm phải làm như thế nào.
Đem Thu Thu ôm lên, lại nhẹ nhàng kề bình sữa bên miệng bé, cẩn thận nghiêng đi, để sữa chậm rãi từ lỗ hổng chảy vào cái miệng nhỏ nhắn.
Một lần đổ vào, Thu Thu lập tức bị nghẹn. Cũng bởi vì bé còn đang khóc lại bị đổ sữa vào miệng cho nên thực dễ dàng bị sắc. Cô bé ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng hồng hơn.
Tỉnh Vân cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Thu Thu còn nhỏ, bọn họ lại không có bình sữa trẻ em, này quả thật là muốn mạng người mà. Một đứa trẻ nhỏ xíu cái gì cũng không biết thế này, rốt cuộc muốn cậu phải chăm sóc thế nào chứ?
“Cứ thế mà bón cho nó đi, tốt xấu gì cũng có thể uống vào một chút.” Triệu Nhiên ngược lại không một chút mềm lòng. Dù sao tình huống này cũng chỉ có thể làm như vậy. Phàm là chuyện gì cũng phải học trước, cứ bón rồi bón, cuối cùng thể nào con bé cũng học được cách uống không cần bình.
Tỉnh Vân nhìn nhìn Triệu Nhiên, cuối cùng vẫn đem hộp sữa một lần nữa kề vào miệng bé.
Lần này động tác của cậu càng phá lệ cẩn thận, Thu Thu cũng không còn khóc nữa. Lượng sữa đổ vào lần này cũng ít hơn trước, cô bé đem chất lỏng trong miệng nuốt xuống, táp môi hai cái, lại đem miệng mở ra, ý tứ như còn muốn uống nữa.
Tỉnh Vân cứ như vậy bón một hồi, tận đến khi Thu Thu chán không uống nữa, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Tôi thuận tiện còn mang ra một ít tã giấy, cậu biết thay không?” Triệu Nhiên lại từ trong túi lấy ra một bao tã trẻ con, mở ra cầm một mảnh đưa cho Tỉnh Vân.
Tỉnh Vân trợn trắng mắt, anh thật sự nghĩ rằng cậu là vú em sao? Tã giấy này cậu còn chưa từng thấy qua chứ nói gì đến biết cách đổi, giờ thì tốt rồi, bốn người trong xe mà chăm sóc một đứa trẻ con cũng không xong.
“Anh biết đổi không?” Tỉnh Vân ngượng ngùng nhìn về phía Triệu Nhiên.
Triệu Nhiên trầm mặc không nói, một lát sau, đem tã giấy mở ra, lại bảo Tỉnh Vân đem Thu Thu đặt xuống ghế. Sau đó bản thủ bản cước (tay vụng chân vụng) cởi xuống quần cô bé.
Kỳ thật, dựa trên lý thuyết mà nói, đổi tã lót là chuyện cực kỳ đơn giản. Đại khái chỉ cần tìm đúng mặt trước mặt sau, sau đó mặc vào, xé đi lớp dính ngoài, dán lại thì tốt rồi.
Triệu Nhiên nghĩ như vậy liền ngay lập tức đem cái tã đã ướt sũng của Thu Thu lột ra, thay cái mới.
Cái mông phấn nộn nháy mắt triển lãm trước mặt hai người.
Triệu Nhiên vẫn như trước thực bình tĩnh đem tã bẩn vứt ra ngoài cửa sổ, cái tã rơi xuống ngay trước mặt một con tang thi. Nó nhìn chằm chằm vật thể màu trắng không xác định rơi trên mặt đất một hồi lâu, cuối cũng dẫm lên, rời đi.
Triệu Nhiên đem miếng tã mới đặt xuống mặt ghế, sau đó đem Thu Thu ôm lên, đem hai cánh mông be bé phì phì đặt lên miếng tã, hai ba cái dính lại xong liền thả bé xuống, hoàn toàn không kiểm tra xem Thu Thu được thay xong rốt cuộc thoải mái hay khó chịu.
Mà Tỉnh Vân ngây thơ còn cho rằng Triệu Nhiên thật sự có khả năng, cái gì cũng đều biết làm. Ôm suy nghĩ như vậy, cậu nhanh chóng giúp Thu Thu mặc quần vào, tiếp theo bắt đầu tính toán làm sao thảo luận với mọi người chuyện đi hay ở của Thu Thu.