Khuôn mặt Tỉnh Vân nháy mắt đã ửng đỏ. Cậu không biết bản thân vì sao lại thẹn thùng như vậy. Rõ ràng cậu vốn là một người da mặt rất dày, nhưng cố tình mỗi lần đối diện với anh, cậu sẽ không nhịn không được mà lập tức khẩn trương.
Chắc, cảm giác này chính là yêu đi. Cậu thật sự đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Nhiều lúc nghĩ lại, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy buồn cười, dù sao bọn họ cũng chỉ coi như biết nhau được gần một năm, tiếp xúc cùng chỉ dừng lại ở mức hỏi bài, càng đừng nói mấy loại chuyện xấu hổ gì đó.
Cậu thực sự không biết, bản thân rốt cuộc đã hỏng ở đâu rồi, cự nhiên lại đi yêu một người đàn ông.
Cậu chỉ nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy người ấy cậu đã bị anh chinh phục. Không thể không nói, người đàn ông này lớn lên quả thực cực kỳ hoàn mỹ.
Tỉnh Vân luôn cho rằng bản thân rất đẹp trai. Mà cũng chính vì diện mạo cậu như vậy, tai tiếng tình cảm trong trường của Tỉnh Vân liền không lúc nào ngừng. Cậu lại chưa từng phủ nhận mấy loại chuyện này nọ, ngược lại, còn cố tình thực sự hưởng thụ. Cứ như thế, cậu càng ngày càng được nữ giới hoan nghênh.
Đúng vậy, cậu chính là muốn thu hút sự chú ý của người khác. Đặc biệt là kể từ sau khi người kia xuất hiện, cậu lại càng hy vọng thông qua mấy loại thủ đoạn nho nhỏ này có thể khiến người kia để ý đến mình.
Thế nhưng, đã hơn một năm trôi qua, người kia ngoại trừ lúc giải đáp mấy đề toán thì còn nhìn cậu, những lúc khác, cậu với anh mà nói, vẫn chỉ như một người hoàn toàn xa lạ.
Điều này khiến Tỉnh Vân thực sự khó chịu! Chẳng lẽ dù cậu có làm cái gì anh cũng sẽ không để ý sao? Chẳng lẽ đến một chút thích mình cũng không có sao? Vì anh, cậu thật sự đã cố gắng học tập như vậy, anh vẫn không chịu liếc cậu một cái sao?
“Buông ra!” Tỉnh Vân bình phục tâm tình xáo động của mình, cố gắng làm ra một bộ trấn định.
“Bên ngoài có rất nhiều thứ kia, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Triệu Nhiên tóm lấy Tỉnh Vân ấn cậu lên cửa. Bản thân thì nghiêng đầu áp sát phía sau, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Thầy Triệu, anh biết em thích anh, đúng không?” Bị anh dựa vào gần như vậy khiến Tỉnh Vân càng lúc càng vô pháp khiến bản thân tỉnh táo, ngược lại, cậu chỉ cảm thấy cả người đều bắt đầu nóng lên, “Giờ lại làm ra loại tư thế ái muội thế này, anh cảm thấy em sẽ có cảm giác gì?” Cậu nói xong liền vươn một bàn tay, đặt lên bụng dưới Triệu Nhiên, lại từ nơi đó thuận theo đường cong đẹp đẽ ẩn sâu bên dưới lớp vải dần dần sờ lên.
Quả nhiên, cậu vừa mới động tay, Triệu Nhiên đã ngay lập tức thả cậu ra. Thanh âm phát tới cũng không lấy gì làm tốt, “Lúc này rồi, đừng nháo nữa.”
“Thầy Triệu, dù sao cũng phải chết, không bằng chúng ta hiện tại ở chỗ này làm đi! Trước khi em chết, ít nhất cũng để em phá tem thân thể này, sau đó chết cũng an tâm một chút.” Tỉnh Vân dày mặt nói ra loại ý nghĩ khiến người ta coi thường. Nếu đã sắp chết thì cậu còn gì để sợ chứ? Cho dù có phải cưỡng ép, cậu cũng không quan tâm.
“……” Biểu tình nam nhân chìm trong bóng đêm khiến cậu không thấy được rõ ràng. Tỉnh Vân không biết, giờ phút này người kia chính là đang cau mày, một bàn tay đã định nâng lên rồi lại buông xuống áp sát bên người, gắt gao nắm lại thành quyền, “Đừng lãng phí bản thân như vậy.”
“Thầy Triệu, anh thật sự một chút cũng không thích em sao? Em rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ? Đều sắp chết rồi, anh còn không chịu nói thật ư? Mấy thứ bên ngoài kia sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra chỗ này. Tốc độ lan tràn của bọn chúng rất nhanh, giống như một loại bệnh truyền nhiễm vậy. Không bao lâu nữa, chúng ta rồi cũng sẽ biến thành bọn chúng thôi. Em chẳng qua trước khi chết chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như thế thôi, chẳng lẽ anh không định thành toàn cho em sao? Thầy Triệu, em……”
“Ba” một tiếng thanh thúy vang dội. Cho dù chìm trong bóng đêm, người kia xuất thủ không ngờ vẫn nhanh chuẩn như vậy. Không sai không lệch đánh thẳng vào mặt Tỉnh Vân.
Tỉnh Vân bị đánh đến mức mặt nghiêng về một bên, trong miệng mùi tanh ngọt trào ra. Cậu nâng tay lau đi dòng máu đang rỉ khỏi khóe miệng, tự giễu nở nụ cười.
Cho dù cậu đã dùng hết khả năng không biết xấu hổ mà nói ra, anh vẫn nhẫn tâm cự tuyệt cậu như thế. Bản thân lúc này, chắc đã thanh tỉnh rồi đi! So với ở đây bị anh cười nhạo cùng oán hận, cậu thà lao ra ngoài kia cùng đám ghê tởm đó hảo hảo đánh một trận còn hơn.
Cán lau nhà rơi vừa trên mặt đất phát ra một trận tiếng vang. Tỉnh Vân ở trong bóng đêm nhìn không ra cán gỗ kia rơi xuống chỗ nào, chỉ có thể dựa theo thanh âm va đụng vừa rồi của nó để phán đoán vị trí đại khái.
Hai người đều không nói gì nữa, trong phòng thực yên lặng, yên lặng đến mức Tỉnh Vân dường như sinh ra một loại ảo giác, rằng trong căn phòng tối tăm này chỉ có mình cậu đang ở.
Sờ soạng trên mặt đất một trận, cuối cùng không cẩn thận lại chạm trúng đôi giày của người kia. Cậu nhỏ giọng nói một câu “Xin lỗi” rồi lại tiếp tục mò tìm cây lau nhà. Đó là tất cả những gì cậu có lúc này.
Mới vừa rồi, cả tôn nghiêm của mình cậu cũng đã vứt bỏ. Ở ngay trước mặt người mình yêu để lộ ra một mặt xấu xa nhất của bản thân. Anh lúc này nhất định thực chán ghét cậu đi? Có phải chỉ hận không thể khiến cậu ngay lập tức biến mất khỏi mắt anh không?
Thật vất vả cuối cùng mới đụng tới được cán gỗ kia, cậu đang định nhặt lên, tay lại bị một bàn tay khác nắm chặt.
Tỉnh Vân ngẩn ra, không dám loạn động.
Có điều bàn tay đang nắm lấy tay cậu kia cũng chỉ dừng lại chưa đến một giây đã lập tức thả ra. Có lẽ là không cẩn thận mới ngẫu nhiên chạm vào nhau. Suy đoán như thế khiến Tỉnh Vân vừa có một điểm chờ mong đã ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
“Xin lỗi!” Người kia vượt ngoài suy đoán của Tỉnh Vân cư nhiên mở miệng xin lỗi trước.
Tỉnh Vân không biết câu xin lỗi này là vì cái gì. Là xin lỗi vừa rồi đã đánh cậu hay là xin lỗi vì tay hai người không cẩn thận đụng phải nhau?
Nhưng lúc này Tỉnh Vân cũng chẳng còn tâm tình nào mà truy vấn nữa. Mặc kệ vì cái gì, dù sao, cậu cũng sẽ không hỏi được đáp án mà mình muốn nghe.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa đột nhiên bị cái gì đó đập vào. Thanh âm trầm đục, lặp đi lặp lại vang lên, rất có tiết tấu, khoảng cách giữa từng âm tiết hầu như giống hệt nhau.
Tỉnh Vân có thể tưởng tượng ra, chính là lũ quái vật kia đang gõ cửa. Từ động tác cứng nhắc mà trì độn của bọn chúng, chỉ cần để ý một chút sẽ đoán ra.
“Này, đây là cái gì? Các ngươi muốn làm gì? Ta là hiệu trưởng ở đây, này…… A a a a a a!!”
“A ~~~ sao lại thế này? Hiệu trưởng? Hiệu trưởng? A a a a a a!!”
“Mau…… Mau chạy đi!!!”
“Cứu mạng a! Ngươi đâu cứu mạng a!! Cứu ~~~~~ mạng ~~~~~”
Bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt âm thanh ầm ĩ. Tiếng thét thảm thiết cùng tiếng kêu cứu hỗn độn xen lẫn cùng nhau, còn có âm thanh “Bẹp bẹp” cắn nuốt khiến Tỉnh Vân nhịn không được muốn nôn.
Cậu dùng tay che kín miệng mũi mình, cố gắng ổn định một trận phiên giang đào hải trong dạ dày.
“Trong phòng này không có cửa sổ, cũng không có cái gì có thể dùng làm vũ khí.” Triệu Nhiên vừa nói còn vừa như đang lật một vật gì đó, “Thứ duy nhất có thể sử dụng, đại khái cũng chỉ có cái này và thứ gì đó cậu đang cầm trên tay thôi.”
“Anh không biết chỉ cần có cái này đã đủ rồi sao?” Tỉnh Vân nắm chặt cán lau nhà trong tay, “Nói cho anh biết một bí mật, đối phó với đám kia, chỉ cần đánh vỡ đầu là được.”
“……” Triệu Nhiên cũng không hỏi cậu vì sao lại biết điều này, chỉ im lặng dùng tay áng chừng chiều dài cũng độ rộng của cây gậy trong tay.
Loại mộc côn kiểu này, đánh người chắc sẽ không dễ bị gãy đâu…… nhỉ?
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây.” Triệu Nhiên nói.
“Vấn đề này tôi cũng đã nghĩ thật lâu, thầy Triệu có cao kiến gì hay không?” Tỉnh Vân trào phúng nói. Nếu có thể đơn giản như vậy, bọn họ hiện tại cũng sẽ không bị nhốt trong đây.
Từ lúc bị Triệu Nhiên tát một cái cậu đã thanh tỉnh không ít. Chẳng những hiểu ra thái độ của Triệu Nhiên đối với mình là gì mà bản thân cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Quả nhiên, tại loại thời đại ai ai cũng vì bản thân thế này, tình yêu, chẳng qua cũng chỉ là đồ vô dụng mà thôi. Đối với người đang đứng trước mặt cậu này, muốn Tỉnh Vân ngay lập tức buông tha là chắc chắn không có khả năng. Chắc chỉ đành để thời gian chậm rãi rửa trôi tất cả.
Bản thân Tỉnh Vân cậu không phải là người luôn luôn thẳng thắn sao? Từ lúc quen anh, lúc nào cậu cũng phải tự ngụy trang chính mình, dối trá tiếp tục hành động “hỏi bài” kia. Từ giờ trở đi, cậu không cần phải tiếp tục đóng giả gì nữa, nên là cái dạng gì thì chính là cái dạng đó. Dù sao cũng không có ai quan tâm cậu sẽ biến thành loại người nào.
Cứ để cậu tiếp tục hư hỏng đi, bị coi thường cũng được. Cậu là một người tốt, nếu đã không có ai biết điều đó, như vậy, cậu cũng không cần tiếp tục duy trì vỏ bọc này nữa.
Thế giới bên ngoài không phải cũng đã tan vỡ rồi sao, trên đường lúc này, nói không chừng cũng chỉ còn toàn đám quái vật kia đi. Chắc đây mới là ngày tận thế chăng?
“Sau khi ra khỏi đây, tôi yểm hộ cho cậu, cậu phải chạy thật nhanh ra khỏi nơi này.”
“Sao? Thầy Triệu, anh không định đi cùng tôi sao?” Nghe Triệu Nhiên nói, Tỉnh Vân thừa nhận trái tim vẫn nén không được “thình thịch” chấn động một chút. Nghĩ đến Triệu Nhiên sẽ trở thành bữa chiều của đám quái vật kia, trong lòng cậu đột nhiên không hiểu vì sao cảm thấy cực phẫn nộ, “Tôi sẽ không bỏ thầy lại một mình đâu.”
“……” Triệu Nhiên trầm tĩnh một hồi, nói “Nếu cậu thật sự thích tôi, vậy làm theo lời tôi nói đi.”
“Cái đó và thích không phải không có quan hệ sao? Nếu nói như thế, nếu tôi không thích anh, có phải tôi sẽ không cần làm theo lời anh nói không? Ý của anh chính là thế này sao?” Tỉnh Vân bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
“Này không phải lúc giỡn.” Triệu Nhiên vẫn như cũ cực kỳ nghiêm túc, lời nói ra cũng từng chữ hữu lực.
“Thầy Triệu, tôi hy vọng anh biết, tôi cũng không phải đang nói đùa.”
“……”
“Tôi đã từng nghĩ, nếu như không thể trốn thoát, vậy ít nhất cũng muốn cùng anh chết chung một chỗ. Thế nhưng tôi hiện tại đổi ý rồi, tôi không muốn chết. Tương lai tốt đẹp của tôi mới chỉ bắt đầu, tôi không muốn phải chết sớm như vậy, lại còn chết ở nơi dơ bẩn thế này. Tôi hy vọng có thể cùng anh trốn thoát. Tôi không muốn sống một mình nữa, tôi sợ sự cô độc rồi. Khi còn ở nhà, thường xuyên chỉ có một mình tôi ngồi ngốc trong căn hộ cực lớn. Tôi không bao giờ muốn cảm nhận loại cảm giác kia nữa, nó sẽ khiến tôi cảm thấy bản thân thực bất lực, thực tĩnh mịch. Thầy Triệu, coi như tôi cầu anh đi, cầu anh đáp ứng tôi, trăm ngàn lần không được chết, tôi……” Lời còn chưa nói xong, toàn thân đã rơi vào một vòng ôm cực kỳ ấm áp.
Cậu không biết hành động này của Triệu Nhiên có nghĩa là gì. Có lẽ là đang an ủi cậu đi. Đàn ông khi an ủi nhau cũng không cần quá nhiều ngôn ngữ, có khi chỉ cần một động tác rất nhỏ, thậm chí là đánh nhau một trận đã có thể giải quyết.
Tỉnh Vân hơi nheo lại đôi mắt, lộ ra một nụ cười tươi không thể nói là dễ nhìn. Bàn tay đang nâng lên lại ngừng lại, cuối cùng vẫn hơi hơi run rẩy ôm lấy người kia.
Cái ôm ngắn ngủi cũng không được bao lâu, tiếng đập đều đều trên cửa đã càng lúc càng lớn.
Triệu Nhiên buông Tỉnh Vân ra, cầm lấy thanh mộc côn đi đến bên cửa, một tay giữ chặt lấy bàn tay Tỉnh Vân, kéo cậu về sau người mình, “Cậu đứng đằng sau mở cửa ra, tôi sẽ ra trước.”
“Thầy Triệu, anh phải đáp ứng tôi, không được chết!” Tỉnh Vân không ngay lập tức làm theo lời Triệu Nhiên nói, đúng lúc Triệu Nhiên muốn rút tay ra, cậu vội vàng tóm chặt lấy anh không buông.
“……” Người kia giật cánh tay một chút, nhận ra bàn tay mình đã bị nắm đến gắt gao, liền không có lập tức cường ngạnh rút ra. Anh dừng lại, cuối cùng nói, “Biết rồi.”
“Thầy Triệu, là anh đáp ứng tôi, không được nuốt lời.” Cho dù loại cam đoan bằng lời nói này không có gì bảo đảm, Tỉnh Vân vẫn là cảm thấy loại hành động bịt tai trộm chuông này sẽ khiến cậu yên tâm hơn một chút.
Cậu buông bàn tay người kia ra, một tay nắm chặt cán lau nhà, một tay nắm lấy nắm đấm cửa, nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Thầy Triệu, tôi mở cửa đây.”
Nói xong, cậu xoay nắm đấm cửa. Cánh cửa bị kéo ra, kỳ quái là, ngoài cửa cái gì cũng không có.
Triệu Nhiên không dám thả lỏng cảnh giác, tùy tay cầm lấy một vật gì đó ném ra ngoài. Vật kia rơi xuống đất gây ra một loạt tiếng động lớn, lập tức có vài con quái vật theo âm thanh bước ra.
Hóa ra không phải là không có, mà là đều tụ tập hai bên sườn cửa.
Triệu Nhiên nhanh chóng lao ra ngoài đi trên hành lang. Dùng cây mộc côn trong tay thành công xử lý một con quái vật đang hướng hai người phóng tới. Quay đầu liếc mắt nhìn Tỉnh Vân một cái, ra hiệu cậu nhanh đi về phía trước, đồng thời cũng tiếp tục xử lý một con đang lăm le cắn mình.
Tỉnh Vân nhìn anh thuần thục sử dụng mộc côn trong tay, bụng thầm nghĩ, thầy giáo này quả thật thâm tàng bất lộ, chắc là trước đây cũng từng luyện qua vài đường đi.
Tỉnh Vân đi theo phía sau Triệu Nhiên, hai người một đường “Qua cửa trảm tướng”. Tỉnh Vân phụ trách phía sau, Triệu Nhiên ở phía trước anh dũng chiến đấu. Có Triệu Nhiên làm bạn, Tỉnh Vân đã không còn sợ hãi như trước, ngược lại, còn càng đánh càng hăng.
Cái loại khoái cảm đem đầu người đập vỡ này quả thật khiến cậu nhất thời dừng không được.
Tỉnh Vân cảm thấy bản thân có lẽ cũng có chút méo mó đi, có khi sắp thành biến thái đến nơi rồi. Nhưng trong loại tình cảnh ác liệt thế này, cảm giác hưng phấn kia quá sức mới mẻ. Chắc là, cậu đã không chữa được nữa rồi.
Bất quá, cũng vô pháp a. Cậu là bị hoàn cảnh ép buộc thôi. Nếu không phản kích thì chỉ có thể chờ chết!
======================
Tác giả có lời muốn nói: Trời mưa thật là khó chịu! Thời tiết oi bức, ngồi trong văn phòng mà điều hòa lại không mở, ta sắp không thở nổi rồi.
Chăm chỉ gõ chương mới nha, xin mọi người hãy tiếp tục theo dõi.
Kỳ thật, ta viết cũng không được tốt lắm đúng không? Lại còn chọn loại đề tài ít được chú ý này nữa ~~
Ai nha, mặc kệ nói thế nào, hảo hảo kết thúc bộ này rồi nói sau.
Này cũng coi như một lần luyện viết văn đi! Cũng không có cách hành văn gì đặc biệt, chỉ có thể dựa vào chậm rãi viết mà chậm rãi tôi luyện ra thôi.