Edit: Miên Viễn
Beta: Maria
Check: Amin
-
Nhóm sinh viên năm nhất đang trong kỳ huấn luyện quân sự, trong không khí tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Tôi nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay mà cả người như rơi vào vũng lầy tuyệt vọng.
Bố mẹ tôi mất năm tôi mười tuổi, tôi không dễ dàng gì mới thi đậu vào trường đại học mà mình hằng mong ước.
Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống an nhàn sẽ tới nhưng thật không ngờ lại phát hiện ra mình bị ung thư tuyến tụy, căn bệnh hiểm nghèo một khi phát tác là có thể dễ dàng cướp đi mạng sống của một người.
Đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Tôi phải làm như thế nào để trải qua những ngày tháng đau đớn đến chết đi sống lại lúc cuối đời đây.
“Cứu mạng! A a a a! Zombie! Có zombie, cứu mạng với!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét kinh hoàng.
Mọi người trong lớp đều bị giật mình, đều đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ tựa như địa ngục trần gian.
Một đám zombie đáng sợ với những vết lốm đốm đỏ tía và những đường gân đen lan rộng trên khuôn mặt.
Chúng giương răng nanh và mở rộng cái miệng đầy máu đỏ tươi, đánh gục rồi c ắn vào cổ những tân sinh viên đứng ngoài sân.
Máu bắn tung tóe, theo đó là tiếng la hét thảm thiết không dứt.
“Thây, thây ma! Thật sự là thây ma đó! Mẹ ơi, mau chạy đi!”
Không biết người nào ở gần đó sợ hãi hét lên.
Một giây sau, hầu hết sinh viên đã chạy ra khỏi lớp.
Thầy giáo cau mày bảo chúng tôi ở trong lớp để thầy ra ngoài xem sao.
Rất nhanh, mọi người từ các lớp khác cũng la hét chạy ra.
Bên ngoài hành lang trở nên đông đúc và hỗn loạn.
Bỗng có tiếng cười chế giễu truyền đến từ bên cạnh tôi.
“Trên thế giới làm gì có khả năng tồn tại zombie thật chứ. Chắc là trò đùa dai của đám tân sinh viên thôi.”
Là tên lưu manh Triệu Cường vẫn luôn cà lơ phất phơ của lớp tôi.
Cậu ta còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Câu này của cậu ta khiến cho không ít người đang chuẩn bị chạy trốn cũng bình tĩnh lại.
Rầm.
Ầm!
Một bóng người rơi từ trên tầng xuống đất.
Mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
Có người can đảm chút thì đang định thò đầu ra xem thử.
Gào!
Đột nhiên một khuôn mặt lốm đốm màu đỏ tía của zombie đầy ghê tởm và đáng sợ xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Nó chống hai tay lên kính, há miệng gầm lên với chúng tôi như muốn xông vào.
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn rõ đôi mắt lồi đục ngầu đỏ hoe của nó, cũng như vết thương đỏ sẫm chỗ cổ đã bị cắn mất một mảng thịt to.
Rất giống zombie từng xuất hiện trên TV lúc trước.
“A!”
Những người khác cũng thấy rõ hình dáng của thây ma, còn nhìn thấy những học sinh bên ngoài bị nó đè x uống cắn càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng mọi người cũng nhận ra rằng đây hoàn toàn không phải là một trò đùa dai.
Càng nhiều người muốn chạy thì hành lang càng ngày càng đông nghịt người, hoàn toàn không chạy ra được.
Lúc này, lớp trưởng luôn bình tĩnh lập tức nói với mọi người: “Tất cả bình tĩnh lại, đừng hoảng! Trước tiên mọi người khóa kỹ cửa sổ lại!”
“Mọi người đều đã từng xem phim về zombie rồi, trong trường hợp này, tuyệt đối đừng để mình bị zombie cào hoặc cắn, nếu không thì chắc chắn sẽ biến thành zombie.”
“Việc chúng ta cần làm bây giờ là bảo đảm mình không đụng phải zombie!”
Có người hô về phía tôi.
“Tô Tiểu Thiển, cậu mau đóng cửa sổ bên cạnh cậu lại đi!”
Tôi nghe vậy theo bản năng đóng cửa sổ lại.
Một giây sau tôi mới phản ứng lại, tôi nhìn về phía lớp trưởng với đôi mắt sáng ngời.
“Bị zombie cào hoặc cắn thật sự sẽ biến thành zombie?”
Mọi người đều cau mày nhìn tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn lớp trưởng, thấy cậu ấy gật đầu.
Tôi vui mừng đến mức nhảy cao ba thước, trước khi cửa lớp bị mọi người đóng lại, tôi đã nhanh chân chạy ra ngoài.