Tàng Yêu

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thượng

Bài vũ của bọn trẻ làm cho mọi người cười vui, còn khúc vũ của Nguyệt Quỳnh lại làm cho người ta kinh diễm. Nếu không có cánh tay phải tàn phế của hắn, nếu như không có, khúc vũ của hắn sẽ gây cho mọi người sự rung động lớn hơn nữa. Tất cả mọi người đều ngây người, ngay cả Nhâm Phữu cũng có mấy lần suýt nữa đánh chậm nhịp. Nguyệt Quỳnh hoàn toàn chìm đắm trong màn khiêu vũ của mình, xem như cánh tay phải không hề tàn phế. Hắn tùy ý nhảy, tùy ý xoay, tùy ý bay lên. Sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt của hắn cùng tòa sơn phía trên kia đối diện nhau, đã không còn sự khẩn trương ban nãy, mà là sắc mặt vui mừng cùng nét e lệ bừng sáng. Vẻ mặt Nguyệt Quỳnh không hề bình thường, mà là chứa đựng mị thái mê người.

Đông, thùng thùng, thùng thùng; đông, thùng thùng, thùng thùng, Nguyệt Quỳnh đột nhiên chạy vài bước về phía trước, sau đó nhảy về phía sau, một tay chống xuống, xoay người hai cái rồi ngồi trên mặt đất, nhịp trống ngừng. Vũ, khiêu xong rồi. Sau khi tiếng trống biến mất, Nguyệt Quỳnh bật người phục hồi tinh thần lại từ trong khúc vũ. Thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn không nói lời nào, nhất là tòa sơn kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, Nguyệt Quỳnh khẩn trương đứng lên, cố gắng hồi tưởng vừa rồi chính mình có sai sót gì hay không. Không xong, nhảy quá nhập tâm.

“Ba, ba ba, ” có người vỗ tay, chính là Lí Hưu, sau đó mọi người đều vỗ tay.

“Hảo!”

“Đẹp!”

“Rất đẹp!”

Nguyệt Quỳnh không biết làm sao, đứng ở nơi đó, Nghiêm Sát không mở miệng, hắn cũng không dám mạo muội đi qua. Mặc dù có chút bất an, nhưng là tiếng khen ngợi trầm trồ của mọi người vẫn làm cho Nguyệt Quỳnh thật cao hứng, hắn đã rất lâu không có khiêu vũ tận hứng như thế. Một mạt đỏ ửng xuất hiện trên hai gò má Nguyệt Quỳnh, làm cho hắn thoạt nhìn có thêm vài phần ngượng ngùng cùng tuấn mỹ.

Nghiêm Sát đứng lên, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng. Đối phương đi qua chiếc bàn, hướng hắn mà đến, tim Nguyệt Quỳnh liền đập thình thịch. Chung quanh trở nên im lặng, Nguyệt Quỳnh khẽ cúi đầu khi Nghiêm Sát đến gần, hắn vừa rồi không phải đã có sai sót gì đi. Đều do hắn vừa khiêu vũ liền. . . . . . Đầu bị nâng lên, Nguyệt Quỳnh khẩn trương nhìn Nghiêm Sát, người này, định như thế nào?

“A!”

Hô nhỏ một tiếng, tay trái của Nguyệt Quỳnh theo bản năng đặt tại trên vai Nghiêm Sát, hắn bị Nghiêm Sát dùng một tay bế lên.

“Úc! Úc! Úc!”

Có người hô lên, tất cả mọi người đều hô theo. Tim Nguyệt Quỳnh đập càng nhanh hơn, ánh nhìn chăm chú của Nghiêm Sát làm cho mặt hắn nóng lên. Đột nhiên, tay kia của Nghiêm Sát chế trụ sau gáy hắn, đầu cúi thấp xuống. Trước mặt chư vị thuộc hạ, y hôn Nguyệt Quỳnh.

Đôi mắt Nguyệt Quỳnh mở thật to, Nghiêm Sát nhìn hắn, hôn sâu. Cánh tay đặt trên lưng hắn cùng bàn tay ở sau gáy bỗng nhiên siết chặt, chặt đến mức khiến cho trái tim của Nguyệt Quỳnh dường như muốn nhảy ra ngoài.[cười ngu]

“Úc! Úc! Úc! Úc!”

Tiếng động ồn ào càng lúc càng vang, gương mặt Nguyệt Quỳnh đỏ bừng. Lục mâu u ám, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại, né tránh ánh nhìn chăm chú khiến cho tim hắn đập nhanh. Lưỡi xâm nhập vào trong miệng hắn, chọc quấy lưỡi hắn, bắt buộc hắn chủ động. Khi miệng của Nguyệt Quỳnh có lại được tự do, hắn kinh hãi phát hiện tay trái của mình thế nhưng lại vòng qua cổ Nghiêm Sát! Trong óc trống rỗng, cảm thấy chóng mặt, hắn bị Nghiêm Sát bế lên.

Có người huýt sáo, Nguyệt Quỳnh chưa thể hoàn hồn bị Nghiêm Sát chính đại quang minh ôm đi, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm: rất, dọa người .

Còn chưa kịp cảm nhận được sự rét lạnh ở ngoài phòng, Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát ôm trở về ốc. Mới vừa bị “ném” đến trên giường, thân thể cường tráng như ngọn núi liền bao bọc lấy hắn, cơ hồ không có chống cự gì, Nghiêm Sát thoải mái tước đi xiêm y giống mình như đúc của Nguyệt Quỳnh, sau đó đem tay trái của Nguyệt Quỳnh kéo đến vạt áo của y.

Nguyệt Quỳnh run rẩy cởi bỏ xiêm y của Nghiêm Sát, không phải bởi vì lạnh, mặt của hắn thực nóng; cũng không phải bởi vì sợ hãi, da đầu hắn không có run lên. Hắn không thể nói rõ, hắn không thể nói rõ là vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy, tay hắn vì sao lại run như thế. Dưới sự trợ giúp của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh cởi xiêm y của y, rồi hắn bị đẩy nằm xuống, bị hôn.

Râu vẫn đâm vào người, bàn tay vẫn thô ráp như cũ, củ cải vẫn là củ cải như trước, nhưng so với bất cứ lần nào trong quá khứ, Nguyệt Quỳnh đều kêu thê thảm hơn, không, không phải thê thảm, mà là tình cảm mãnh liệt. Không khẩn cầu Nghiêm Sát đổi tư thế, Nguyệt Quỳnh thậm chí không có ý niệm khẩn cầu trong đầu. Hắn say, chưa bao giờ say như thế. Nghiêm Sát không lãng phí bao nhiêu công sức liền đem chính mình hoàn toàn chôn vào trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, hai chân Nguyệt Quỳnh quấn quanh thắt lưng y, động tình dị thường.

“Ta là ai.”

“A! Ngô. . . . . .” Trong đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh chứa đựng những giọt lệ do động tình.

“Ta là ai!”

“Là, tướng quân. . . . . .”

Nghiêm Sát cũng có chút không kiềm chế được, để lại không ít dấu tay trên người Nguyệt Quỳnh.

“Ta là ai!”

“Là. . . . . .”

“Ta là ai!”

Nghiêm Sát nảy sinh ý xấu, hôn lên cổ Nguyệt Quỳnh, cố ý muốn nghe được đáp án chính xác.”Ta là ai?”

“Nghiêm, Nghiêm Sát, a!” Thân thể tựa hồ cũng bay lên không trung, Nguyệt Quỳnh thất thần thét chói tai, không có nghe thấy tiếng tê rống đáng sợ của người nào đó. Hắn, còn sống sao?

Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát muốn hắn mấy lần, Nghiêm Sát một mực ở trong cơ thể hắn, không chịu rời khỏi. Khi giọng hắn sắp không kêu được nữa, hắn mơ mơ màng màng ngửi thấy một hương thơm ngọt thản nhiên, hoàn toàn mất đi ý thức. Vật cứng chôn ở trong cơ thể hắn lại trút xuống một lần nữa rồi chậm rãi lui ra, Nguyệt Quỳnh đang hôn mê bị người ôm vào trong dục dũng tẩy trừ, sau đó ruột dê mới được thay vào.

“Vương, thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Hạ

Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong tiếng kêu vang từ cái bụng đói, nếu không phải bụng thật sự đói meo, hắn vẫn có thể tiếp tục ngủ. Mở mắt, nhất thời không phân rõ mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy thật tối. Màn được ai đó kéo lên, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Công tử, ngài tỉnh rồi!”

Hồng Hỉ ?! Nguyệt Quỳnh nháy mắt liền thanh tỉnh.

“Hồng Thái, công tử tỉnh rồi, nhanh đi lấy cháo!”

Hướng phía ngoài phòng hô một tiếng, Hồng Hỉ vội vàng nâng công tử dậy: “Công tử, người khỏe không?”

Nguyệt Quỳnh nhìn Hồng Hỉ, rồi lại nhìn nhìn bốn phía, là phòng ở của hắn, chính là Lâm uyển. Nhưng, hắn không phải đang ở trên đảo, ở trong phòng Nghiêm Sát sao?

“Hồng Hỉ ?” Lên tiếng, giọng hắn trở nên khàn đặc, Nguyệt Quỳnh lúc này mới phát giác cả người đau nhức, xương cốt hắn trở nên rời rạc. Những cảnh hoan ái mãnh liệt trước khi hôn mê xuất hiện trong đầu, mặt Nguyệt Quỳnh bất giác nóng lên.

“Công tử, ngài đừng nói gì cả, ta đi lấy nước cho ngài.” Hồng Hỉ lấy cái gối đệm vào thắt lưng cho công tử, rồi nhanh chóng lấy nước đến, Nguyệt Quỳnh mở miệng uống hết. Lúc này Hồng Thái cũng vừa bưng cháo vào.

“Công tử, ngài đã trở lại, ta cùng Hồng Hỉ thiếu chút nữa bị dọa chết.” Bưng cháo ngồi vào bên giường, Hồng Thái đột nhiên nức nở nói. Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, rồi lại hồ đồ. Như vậy là khoảng thời gian ở trên đảo kia không phải là hắn nằm mơ?

“Các ngươi, không biết ta đi đâu sao?”

Hồng Hỉ cùng Hồng Thái lắc đầu, Hồng Hỉ nói: “Ngày đó ta cùng Hồng Thái, Hoa Chước công tử, An Bảo không tìm thấy công tử, gấp đến độ định quay về vương phủ tìm người. Kết quả chúng ta vừa trở lại trong phủ đã bị Hành công công gọi đi, nói chúng ta không được làm lộ chuyện công tử mất tích ra, cũng không cho chúng ta hỏi nhiều. Ta cùng Hồng Thái lo lắng cho an nguy của công tử, nghe Hành công công nói như thế, nghĩ rằng công tử chắc sẽ không gặp nguy hiểm, nên chúng ta chỉ có thể chờ tin tức.”

Nguyệt Quỳnh lăng lăng nghe, hành động của người nọ thật sự là càng ngày càng làm cho hắn không hiểu nổi. “Là ai đưa ta về?”

Hồng Hỉ cùng Hồng Thái nhìn nhau, lắc đầu. Hồng Hỉ nói: “Sáng nay ta cùng Hồng Thái còn đang ngủ, nghe thấy trong phòng công tử có động tĩnh, liền đến nhìn xem, công tử ngài thế nhưng đã trở lại. Ngoại trừ hai người chúng ta, Hoa Chước cùng An Bảo, chẳng ai biết công tử không ở đây, ngài đã trở lại, chúng ta đến hỏi Hành công công, Hành công công lại không cho chúng ta hỏi thăm.”

Nguyệt Quỳnh gật gật đầu, có chút mệt mỏi nói: “Cứ xem như ta chưa từng đi ra ngoài. Hồng Thái, ta đói bụng.”

“A!” Hồng Thái vội vàng uy công tử ăn cháo. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái không hỏi nhiều, coi như công tử chưa bao giờ biến mất. Nguyệt Quỳnh ăn cháo, dẹp bỏ những nghi hoặc trong đầu sang một bên, khoảng thời gian trên đảo cứ xem như là hắn đã mơ thấy mộng đẹp đi, mặc kệ người nọ nghĩ như thế nào, chung quy hắn vẫn phải rời khỏi vương phủ, rời đi y.

Ăn no, Nguyệt Quỳnh rửa miệng rồi lại ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong óc lại xuất hiện những ngày ở trên đảo, có khúc vũ kia, có trận hoan ái thiếu chút nữa chôn vùi hắn. Trở mình một cách khó khăn, Nguyệt Quỳnh sửng sốt. Lấy cánh tay phải ra nhìn, mắt hắn mở to, trên cổ tay phải thế nhưng lại có một cái ngân vòng tay [vòng tay bạc] ?!

Trước mắt bỗng dưng xuất hiện một đôi mắt màu xanh biếc, trái tim Nguyệt Quỳnh đập loạn nhịp, người nọ, đến tột cùng là muốn làm gì? Thử tháo vòng tay ra, kết quả là tay hắn bị đỏ, vòng tay lại vô pháp tháo ra. Trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, Nguyệt Quỳnh che mặt kêu lên, nhất định là sai lầm rồi. Hắn sao lại nói ra những lời cầu hoan, thậm chí, thậm chí còn làm ra hành động cầu hoan?

Nguyệt Quỳnh nghĩ là Nghiêm Sát đã trở lại, kết quả ngày thứ hai Hoa Chước dẫn theo An Bảo đến gặp hắn, hắn mới biết được Nghiêm Sát vẫn chưa hồi phủ. Lê Hoa Chước không hỏi Nguyệt Quỳnh đi nơi nào, chỉ bảo hắn hảo hảo nghỉ ngơi, thuận tiện kể với hắn chút việc mới phát sinh gần đây. Nguyệt Quỳnh thực cảm kích tri kỷ Lê Hoa Chước của hắn, nếu như Hoa Chước lên tiếng hỏi, hắn thật không biết nên trả lời chuyện hai tháng qua hắn đã đi đâu như thế nào.

. . . . . .

Phòng trong, một người trần trụi nằm trong lòng ngực của kẻ còn lại, ngón tay được sơn móng tay cẩn thận chậm rãi vẽ những vòng tròn trên ngực đối phương. Đối phương bắt được tay nàng, vừa trải qua một hồi hoan ái, người này lười biếng hỏi: “Còn không có uy ngươi ăn no?”

“Tâm địa thật độc ác, thế nhưng lại đem ta gả cho tên sửu nhân Nghiêm Sát kia. Hắn không chỉ xấu, mà còn là tên tạp chủng huyết thống không tinh khiết, ngươi không sợ ta đi Giang Lăng, hắn sẽ khi dễ ta?”

“Ngươi là công chúa, cứ ở lại trong cung không ra thể thống gì.”

“Vậy ngươi thượng thân nữ nhi[con gái ruột] của chính mình thì tạo thành thể thống? A!”

Yết hầu[cổ họng] của người đang làm nũng đột nhiên bị khóa, trên mặt nàng chính là vẻ kinh sợ. Đối phương buông tay ra, tựa hồ là chỉ muốn dọa nàng, còn nàng cũng không dám chọc hắn nữa.

Hắn vỗ vỗ mặt nàng, giọng nói chậm rãi: “Nghe lời, chờ trẫm tước quyền lực của Nghiêm Sát, thì sẽ đón ngươi hồi cung. Đây là trừng phạt cho việc ngươi giết chết ‘hoan quân’.”

Nàng rũ mắt, nhu thuận gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ âm ngoan. [âm độc, tàn bạo]

Hắn đứng dậy xuống giường, nàng từ phía sau ôm lấy hắn: “Ngày mai ta rời đi, đêm nay không thể ở cùng ta sao?”

“Làm phụ hoàng, trẫm sẽ bồi ái nữ ngươi một chút vào buổi trưa.” Gỡ tay nàng ra, hắn cầm lấy long bào, “Nghiêm Sát không phải Lưu Nghĩa Phu, Vương Bản Tân, đến Giang Lăng, ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, trẫm bây giờ còn chưa thể động đến hắn, ngươi chỉ cần đúng thời điểm truyền tin tức đi là được.”

Nói xong, kẻ mặc long bào kia cũng không hề quay đầu lại mà rời đi.

Nàng ngẩng đầu, nỗi oán hận chứa đầy trong mắt: nếu là “hắn”, ngươi có thể nhẫn tâm như thế sao?

Ngày thứ năm của tháng ba, trong phủ giăng đèn kết hoa, hôm nay chính là ngày Nghiêm Sát thú công chúa. Tuy rằng Nghiêm Sát còn chưa hồi phủ, bất quá nghe nói y đã ở Cây Dẻ khẩu chờ đoàn người của công chúa. Nguyệt Quỳnh ngồi ở trên giường, đem hết thảy ồn ào náo động chắn ngoài Lâm uyển của hắn, nhưng thời gian hắn xuất thần lại càng lúc càng dài.

. . . . . .

Cây Dẻ khẩu, Nghiêm Sát đứng ở trên thuyền đón gió, chậm rãi nhìn xa xa đến đoàn người đưa tiễn công chúa ở gần đó, kiệu hoa Đại Hồng ở giữa đoàn người đặc biệt dễ thấy, bất quá y không có lập tức đi xuống nghênh đón, mà là đứng ở trên thuyền, không nhúc nhích.

“Vương gia.” Lí Hưu lên tiếng, Chu Công Thăng lắc đầu nhìn hắn.

Lại qua một khắc chung[>’], đoàn người đưa tiễn đã xuất hiện rõ ràng trước mắt, Nghiêm Sát mới có động tĩnh. Phía Bắc Cây Dẻ khẩu có hơn mười chiến thuyền đón dâu, trong đó chỉ có ba chiến thuyền là của Nghiêm Sát. Rất nhiều quan binh tụ tập ở đây, công chúa xuất giá là đại sự, dù công chúa đã được gả đi ba lần, nhưng người ta là công chúa, cho dù là ba mươi, có phô trương thế nào cũng hợp lý.

Nghiêm Sát không nhanh không chậm xuống thuyền, leo lên con ngựa Nghiêm Mặc mang đến, dẫn bộ hạ của chính mình đi về hướng đoàn người đưa tiễn. Dân chúng đến xem đều quỳ trên mặt đất nghênh đón công chúa và Lệ vương. Thẳng đến khi Nghiêm Sát tiếp cận đoàn người đưa tiễn, y mới xuống ngựa, đi về hướng kiệu hoa. Sau khi tiến hành một loạt các nghi thức rườm rà, y mới một lần nữa lên ngựa, nghênh đón công chúa lên thuyền.

Lên thuyền, pháo mừng ba tiếng, dân chúng quan viên đồng thanh chúc công chúa, Vương gia trăm năm hảo hợp, thuyền chậm rãi mở ra. Nghiêm Sát đỡ công chúa hạ kiệu, rồi mới đưa công chúa đầu đội khăn đỏ tiến vào khoang thuyền, thuyền chạy về hướng Giang Lăng, Lệ vương phủ từ đây về sau sẽ có thêm một vị nữ chủ nhân thân phận hiển hách.

Nghiêm Sát nghênh đón công chúa vào trong khoang thuyền rồi liền rời đi. Dựa theo quy củ, sau khi công chúa tiến vào vương phủ mới phải cử hành lễ cưới chính thức, khăn voan cũng phải đến đêm xuân mới có thể mở ra. Cho nên trước khi công chúa nhập phủ, hai người không cần chạm mặt. Đoàn người đi theo đưa tiễn ngoại trừ một trăm tên thị vệ, còn có năm vị quan viên Lễ bộ, bốn vị nội quan trong cung, chính là Triệu công công lần trước thiếu chút nữa mệnh tang biển rộng. Cùng với bốn vị ma ma tùy thân của công chúa, sáu vị thị nữ, hai mươi tên thị vệ tùy thân. Ba mươi người này sẽ theo công chúa ở lại Lệ vương phủ. Nửa tháng sau, những thị vệ cùng quan viên đến đưa tiễn sẽ mang cống phẩm của vị Phò mã gia Nghiêm Sát hồi kinh, đại hôn của công chúa cũng chưa tính là xong.

Trên thuyền của Nghiêm Sát phần lớn là thủ hạ của y, trừ bỏ ma ma cùng thị nữ tùy thân của công chúa, những người khác đều bị y an bài ở trên chiếc thuyền theo sau. Nghiêm Sát chỉ có bốn chiếc thuyền, vì thế Hoàng Thượng phái tám chiếc thuyền đưa Nghiêm Sát cùng công chúa về Giang Lăng, lần này Hoàng Thượng vì công chúa đặt mua đồ cưới quý giá, thoạt nhìn có vẻ Hoàng Thượng thực vừa lòng vị Nghiêm Sát Phò mã này.

Trong khoang thuyền của Nghiêm Sát, y lặng yên ngồi ở thủ vị [vị trí đầu tiên], Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Nghiêm Mặc ngồi ở xung quanh. Lần này Nghiêm Sát đến Cây Dẻ khẩu đón dâu chỉ dẫn theo bốn người bọn họ, bọn họ đều nhìn ra được tâm tình Nghiêm Sát không tốt, nhưng lại có chút việc không thể không nói.

Lí Hưu mở miệng: “Vương gia, công chúa dẫn theo hai mươi tên thị vệ tùy thân nhập phủ, cũng như là hai mươi bả đao tử [con dao] cắm ở trong vương phủ.”

Nghiêm Sát khẽ nhấc mắt: “Vào Giang Lăng, sẽ không thuận theo nàng .” Tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều về công chúa, y nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Nghiêm Mưu có tin tức gì không?” Y vừa hỏi, Lí Hưu liền nhìn Chu Công Thăng, lắc đầu cười khổ, hắn còn tưởng rằng Vương gia vì chuyện công chúa mà không hài lòng.

Nghiêm Mặc nói: “Vẫn chưa có.”

Nghiêm Sát nhíu mày.

Chu Công Thăng mở miệng: “Vương gia, chuyện này không gấp được, dù sao chỉ là truyền thuyết, tìm được hay không còn phải xem cơ duyên.”

Lông mày Nghiêm Sát nhăn lại thật chặt, sau đó y nói với Nhâm Phữu: “Sau khi công chúa nhập phủ, tất cả kẻ ra vào vương phủ đều phải âm thầm nghiêm tra, cho dù là bay trên trời.”

“Vâng, Vương gia.”

“Công Thăng.”

“Có thuộc hạ.”

“An bài người của chúng ta bên cạnh Cổ Niên.”

“Vâng”

Lục mâu thâm trầm: “Lệ vương phủ vĩnh viễn vẫn là Lệ vương phủ.”

. . . . . .

Từ kinh thành đến Cây Dẻ khẩu, kỵ mã nhanh nhất ba ngày có thể đến, chậm nhất cũng chỉ năm ngày. Bất quá công chúa thân thể quen chiều chuộng, cho nên thời gian từ kinh thành đến Cây Dẻ khẩu phải cộng thêm mười ngày. Mà lo lắng thân thể của công chúa, thuyền ở trên biển chạy bốn ngày (nguyên bản chỉ cần hai ngày) mới đến một trong mười châu Giang Lăng phủ, “Hợp Cốc” của “Sa Châu”. Phủ đệ của Nghiêm Sát ở ngay tại Đất Bồi, bất quá khoảng cách từ Hợp Cốc đến Giang Lăng, kỵ mã chậm nhất cũng phải hai ngày, vừa phải lo lắng thân thể của công chúa, Nghiêm Sát hạ lệnh ở Hợp Cốc nghĩ ngơi và hồi phục một ngày, rồi mới tiếp tục khởi hành quay về Giang Lăng.

Từ sau khi đón công chúa lên thuyền, Nghiêm Sát không hề đi gặp công chúa, chỉ phái Nghiêm Mặc cùng Chu Công Thăng phụ trách hết thảy chuyện của công chúa. Những gì hai người chuẩn bị cho công chúa đều tốt nhất, bất quá khẳng định không bằng được trong hoàng cung, dù sao Nghiêm Sát là Vương gia chứ không phải hoàng đế. Nghiêm Mặc cùng Chu Công Thăng đương nhiên không có tư cách nhìn thấy công chúa, đại diện công chúa truyền lời giao tiếp đều là ma ma cùng thị nữ bên người của nàng. Biểu hiện của Nghiêm Sát giống như hình tượng y tạo dựng trước người ngoài ── cứng nhắc, bình tĩnh, khó hiểu phong tình, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ trước khi thành thân không được thấy mặt, ngay cả cách rèm cửa vấn an cũng không có. Nếu đổi là An vương Dương Tư Khải, bốn ngày ở trên thuyền này, hắn có thể cũng có được một nửa phương tâm của công chúa.

Tri châu thuộc mười châu Giang Lăng, tri huyện Hợp Cốc cùng đủ loại quan lại ở Hợp Cốc cung nghênh Nghiêm Sát, công chúa đại giá. Tri huyện Hợp Cốc, Mao Mão trực tiếp dâng phủ đệ của chính mình làm nơi cho Vương gia cùng công chúa nghỉ ngơi. Yến hội phong phú tất nhiên là không thể thiếu, bất quá Nghiêm Sát ở trên biển “truy kích và tiêu diệt” hải tặc hai tháng tựa hồ mệt chết đi, uống vài chén rượu liền trở về ốc nghỉ tạm, Nhâm Phữu, Lí Hưu cùng Chu Công Thăng thay y chiêu đãi nhóm quan viên cùng công công đưa tiễn. Công chúa hạ thuyền, trực tiếp lên kiệu vào phủ tri huyện, chưa từng lộ diện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio