Nguyệt Quỳnh ly khai vương phủ tựa như chú chim đạt được tự do, dọc theo đường đi, nụ cười trên mặt hắn không hề biến mất, có vẻ hưng phấn dị thường. Chạng vạng, năm người tìm một khách , Nguyệt Quỳnh rất hào phóng mời mọi người hảo hảo ăn một chút. Buổi tối Lê Hoa Chước cùng An Bảo ở một gian phòng, Nguyệt Quỳnh cùng Hồng Hỉ Hồng Thái ở một gian phòng lớn. Ban đầu có nói gì Hồng Hỉ Hồng Thái cũng không chịu ngủ cùng giường với công tử, mãi đến khi Nguyệt Quỳnh lấy uy nghi công tử của mình ra lệnh cho hai người lên giường. Bất quá hai người cũng không chịu đắp chung chăn với công tử, việc này Nguyệt Quỳnh không miễn cưỡng, hắn chỉ không thể để cho Hồng Hỉ Hồng Thái ngủ trên mặt đất.
Mở to mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, Nguyệt Quỳnh không ngủ được, trong lòng thực loạn, dạ dày lại không thoải mái. Buổi tối ăn quá nhiều, hắn muốn nôn. Nhẹ nhàng nằm xuống, đưa lưng về phía Hồng Hỉ Hồng Thái, Nguyệt Quỳnh khẽ cau mày. Hắn nên làm thế nào đây? Sáu năm qua hắn cơ hồ đều ở trong phủ, rất ít xuất môn, hiện tại đông tây nam bắc hắn đều phân không rõ. Nhưng hắn lại không thể để Hoa Chước An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đi theo hắn chịu nguy hiểm, bọn họ cần một cuộc sống yên ổn hơn so với hắn. Nhưng mà hắn đã muộn tám năm, không thể tiếp tục chậm trễ nữa. “Nàng” nhất định đã lo lắng gần chết, nghĩ đến “nàng”, những giọt lệ trong mắt Nguyệt Quỳnh liền trào ra, cố đè nén sự khó chịu trong lòng, đưa tay lau nước mắt. Không thể tiếp tục chậm trễ nữa, hắn phải nhanh nhanh đem tin tức của mình gửi đi.
Trời sắp sáng, Nguyệt Quỳnh suy nghĩ cả một đêm, không chịu được sự khó chịu của thân thể lúc này mới trầm trầm chìm vào giấc ngủ. Hồng Hỉ Hồng Thái mở to mắt, lo lắng nhìn công tử. Đến khi mặt trời lên cao, Nguyệt Quỳnh mới tỉnh lại, bên giường chính là khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của một người.
“Hoa Chước?”
“Có phải đêm qua ngươi không ngủ được haykhông? Mắt của ngươi đều sưng lên.”
Lê Hoa Chước lấy bố khăn ướt lau mắt cho hắn. Nguyệt Quỳnh cười khổ: “Ta không biết mình không ngủ được giường lạ.” Mở miệng, mới phát hiện giọng nói rất khàn. Cảm giác nhờn nhợn ghê tởm nảy lên, Nguyệt Quỳnh che miệng nôn khan vài cái. Hồng Hỉ liền lấy nước ấm đến, Nguyệt Quỳnh uống hai ngụm liền không uống nổi nữa, không có mùi vị, hắn càng thấy ghê tởm muốn nôn hơn.
“Nguyệt Quỳnh, chúng ta ở đây nghỉ ngơi hai ngày đi, chờ thân thể ngươi tốt hơn rồi đi tiếp.”
Nguyệt Quỳnh ngồi dậy: “Vẫn là nên đi đi. Sớm tìm được chỗ ở một chút, chúng ta cũng có thể sớm định cư một chút. Dạ dày ta khó chịu đã hơn hai tháng nay, chờ nó hồi phục không biết phải mất bao lâu. Đi thôi, ta không sao.” Nói xong, hắn lại nôn khan mấy cái.
Lê Hoa Chước lau miệng cho hắn: “Nhắm mắt lại, cho ngươi xem vật này. Đảm bảo ngươi sẽ thích.”
” Vật gì mà thần bí như vậy.” Nguyệt Quỳnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Lê Hoa Chước lấy ra một cái túi từ trong lòng ngực, từ bên trong xuất ra hai vật gì đó lấp lánh kim quang: “Mở mắt ra.”
Nguyệt Quỳnh khẽ mở mắt . “Oa! Hoa Chước!” Kim quang lấp lánh trong mắt tiễn mắt tử, vàng! Hai thỏi mỹ kim.
“Đây, cho ngươi.” Lê Hoa Chước đem hai thỏi mỹ kim nặng trịch nhét vào tay Nguyệt Quỳnh, “Đã biết chắc chắn ngươi sẽ cao hứng mà.”
“Hoa Chước, sao ngươi có được!” Nguyệt Quỳnh cao hứng a, đây chính là vàng mà.
Lê Hoa Chước nói: “Ta đem số bạc ta dành dụm mấy năm nay, cộng với số bạc có được nhờ bán mọi thứ có thể bán trong phòng, vừa vặn đủ một thỏi vàng. Lần trước công chúa làm khó dễ chúng ta, ta bị công chúa đánh, Vương gia thưởng cho ta một thỏi vàng.”
“A? Sao hắn không cho ta?” Hắn bị dọa đến hôn mê mà.
Lê Hoa Chước nở nụ cười: “Lần đó những người chống đối công chúa đều được một thỏi vàng, riêng Nghiêm quản gia được hai đĩnh. Ta sợ ngươi thương tâm nên không nói cho ngươi biết. Này, đây là toàn bộ gia sản của ta, đều giao cho ngươi .”
“Hoa Chước. . . . . .” Nguyệt Quỳnh vừa cảm động vừa tức giận, sao y lại không cho hắn a.
Lê Hoa Chước ôm lấy Nguyệt Quỳnh, buồn bả nói: “Nguyệt Quỳnh, hai ta chính là huynh đệ, vì đệ đệ không có năng lực gì là ta, ngươi nhất định không thể có việc gì cả.”
Mũi Nguyệt Quỳnh cay cay, hắn đưa tay trái ôm lấy Hoa Chước: “Nói ngốc nghếch gì vậy. Ngươi mới phải như thế, huynh trưởng ta không có năng lực gì, luôn để ngươi chịu ủy khuất, ngay cả bạc cũng phải lấy của ngươi.”
“Nếu không có ngươi, vài năm qua ta cũng không biết phải sống như thế nào. Nguyệt Quỳnh, ngươi đã nói, ngươi, ta, An Bảo, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái, chúng ta chính là người một nhà. Chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau.”
Hồng Hỉ Hồng Thái ở một bên che miệng, lặng lẽ rơi nước mắt. Những giọt lệ từ khóe mắt Nguyệt Quỳnh khẽ lăn dài: “Hoa Chước ngốc, chúng ta đương nhiên sẽ không xa rời.” Bọn họ là người nhà, là thân nhân của hắn.