Mà giờ khắc này, trong nội tâm Khương Tư Nam mới xem như thở dài một hơi, hắn cảm giác được mình cơ hồ ở Quỷ Môn quan dạo qua một vòng, trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia chờ mong, cất bước đi vào trong thanh quang.
Sau một mảnh hào quang chói mắt, Khương Tư Nam đi tới một thiên địa mênh mông.
- Đây là?
Khương Tư Nam chứng kiến cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên co rụt lại, lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Hắn nguyên lai tưởng rằng sau thanh quang, là bên ngoài Cấm Ma Sơn Mạch, nhưng thật không ngờ hắn vẫn nghĩ sai rồi, tại đây vẫn là địa phương kỳ dị, phảng phất như sơn cốc khổng lồ, tung hoành không biết bao nhiêu vạn dặm.
Bốn phía thanh quang tràn ngập, mờ ảo mà thần bí, nhưng ở trước mắt Khương Tư Nam, lại nổi lơ lửng vô số quan tài màu xanh rậm rạp chằng chịt!
Phiến quan tài này chiếm cứ tất cả không gian trước mắt Khương Tư Nam, mỗi một cái đều lớn cỡ ngàn trượng, dùng một loại vật liệu bằng đá màu xanh đúc thành, lưu ly bất nhiễm, tản mát ra hào quang chói mắt.
Khương Tư Nam nhìn một chút, trước mắt có khoảng chừng Thanh Ngọc cự quan, an tĩnh lơ lửng ở trong hư không, thanh quang bao phủ khắp nơi.
Khương Tư Nam giờ mới hiểu được, nguyên lai vừa rồi mình chứng kiến thanh quang kết giới, là Huyền Quan này phát ra.
Chỉ là đứng ở chỗ này, Khương Tư Nam mới phát hiện, những thanh quang kia thậm chí có một loại chấn động cực kỳ kỳ dị, thoạt nhìn mờ ảo như Tiên quang, thuần khiết vô hạ, nhưng trong đó lại ẩn dấu hung lệ chi khí.
Không biết vì sao, Cự Thú bên ngoài thanh quang, vậy mà đều kiêng kị, không dám qua Lôi Trì một bước.
- Trong những cự quan này đến cùng chôn cất người nào? Hoặc là loại sinh linh nào?
Ánh mắt của Khương Tư Nam sáng quắc, trong lòng cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, cự quan khổng lồ như vậy, chôn cất hẳn không phải Nhân tộc, có khả năng là những chủng tộc kỳ dị khác.
Chỉ là, ai có thủ bút lớn như vậy, ở trong Cấm Ma Sơn Mạch mở một phiến không gian, dùng để sắp đặt Huyền Quan?
Là cường giả Chí Tôn sao? Khương Tư Nam lắc đầu, cái này căn bản không phải cường giả Chí Tôn có thể làm được, cường giả Chí Tôn ngay cả Cự Thú bên ngoài cũng đánh không lại, không cần phải nói sẽ khiến chúng nó kiêng kị.
Chẳng lẽ là Chân Tiên trên chín tầng trời? Khương Tư Nam nghĩ nghĩ, có lẽ thật sự có loại khả năng này, nhưng hắn lại có một loại trực giác, có lẽ ngay cả Chân Tiên cũng không nhất định có thể làm được.
Không có bất kỳ lý do, hắn chỉ là có loại trực giác này.
Huyền Quan phiêu phù ở trong sơn cốc, cách mặt đất không cao, nhưng xếp đặt cực kỳ chỉnh tề, Khương Tư Nam xem không hiểu, nhưng lại cảm giác được Huyền Quan xếp đặt cực kỳ huyền diệu.
Khương Tư Nam bản năng cảm giác nơi đây rất quỷ dị, muốn rời khỏi, nhưng lại có chút không cam lòng.
Mình vẫn muốn tìm đường ra, muốn rời khỏi Cấm Ma Sơn Mạch, đầy cõi lòng hi vọng, nhưng lại xâm nhập đến nơi này.
Bên ngoài là một đám Cự Thú nhìn chằm chằm, Khương Tư Nam không biết mình đột nhiên từ trong thanh quang đi ra, có thể làm cho Cự Thú bạo động hay không.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Khương Tư Nam vẫn quyết định tạm thời lưu lại.
Hắn đi về phía sơn cốc, trong sơn cốc tràn ngập thanh quang, sương mù lượn lờ, nhưng lại ẩn ẩn có bảo quang, tản mát ra khí tức Tiên Thiên huyền ảo.
- Chẳng lẽ nơi này có chí bảo gì sao?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, hắn bỗng nhiên cảm giác được, trong sơn cốc tràn đầy một loại năng lượng kỳ dị, giống như Linh khí, nhưng lại cao cấp hơn Linh khí, nhưng không phải Thuần Dương chi khí, ẩn ẩn có một loại cảm giác không linh, để cho Khương Tư Nam hít một hơi thật sâu, cảm giác tứ chi bách hải vô cùng thư thái.
Trên đỉnh đầu Huyền Quan trôi nổi, nhưng lại cho Khương Tư Nam một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất như hắn đưa tay có thể sờ, nhưng lại như cách vô số thế giới.
- Đó là cái gì?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, hắn chợt thấy chính giữa sơn cốc có một tế đàn phong cách cổ xưa, tế đàn thoạt nhìn rất bình thường, là do núi đá xây, ước chừng cao chín trượng, nhưng quanh thân lại điêu khắc lấy rất nhiều phù văn huyền ảo, ẩn ẩn có hình vẽ kỳ dị thoáng hiện.
Ở trên tế đàn, có một cây tiểu thụ cao hơn một trượng, chạc cây từng cục, cứng cáp như rồng, phía trên mọc ra vài lá cây thưa thớt, mỗi một mảnh lá cây đều óng ánh bích lục, văn lạc lan tràn, phảng phất như cộng hưởng với thiên địa chung quanh.
Hơn nữa, Khương Tư Nam chứng kiến, ở trên tiểu thụ, có một tòa Thanh Ngọc Huyền Quan khổng lồ, giờ phút này chậm rãi rơi xuống một vòng bảo vệ màu xanh lá, tràn ngập ra, hóa vào trong tiểu thụ, cực kỳ thần kỳ.
Đứng ở dưới tế đàn, lúc này Khương Tư Nam mới thấy rõ ràng, nguyên lai Huyền Quan tất cả đều hợp thành một mảnh, giống như trong huyền quan cất giấu bảo vật kỳ dị nào đó, hóa thành từng vòng bảo vệ màu xanh lá, làm chất dinh dưỡng cho tiểu thụ.
Tiểu thụ kia thoạt nhìn cũng có chút bất phàm, văn lạc trên cây cực kỳ thần bí, phong cách cổ xưa mà bao la mờ mịt, như phù văn nào đó, hoặc như tranh vẽ nào đó, phảng phất như giảng thuật Chư Thiên huyền bí.
Mà chạc cây cắm vào trong hư không, rút ra năng lượng khổng lồ, đến tẩm bổ thân cây.
- Thật là đại thủ bút! Huyền Quan chỉ vì tẩm bổ một tiểu thụ, tiểu thụ kia rốt cuộc là cái gì?
Trong nội tâm Khương Tư Nam khiếp sợ, dù kiến thức của hắn rộng rãi, nhưng lại nhìn không ra tiểu thụ kia rốt cuộc là cái gì.
Khương Tư Nam nhấc chân muốn đạp vào tế đàn, nhưng lại cảm giác được hư không run rẩy, mình phảng phất như giẫm không ra, tế đàn trước mắt có thể thấy được, nhưng không cảm giác được.
Ông!
Một vòng bảo vệ màu xanh lá tràn ngập ra, đại thể bị tiểu thụ cắn nuốt, nhưng vẫn có một tia nhỏ bị Khương Tư Nam hấp thu tiến vào trong cơ thể, hắn bỗng nhiên cảm giác được trong cơ thể mình nhấc lên cơn sóng gió động trời, năng lượng cuồng bạo bộc phát ra, đan điền mãnh liệt bành trướng, sinh mệnh tinh khí khổng lồ chạy toàn thân, vốn ở trong sơn mạch đã bị thương, vậy mà lập tức khỏi hẳn rồi!
Ánh mắt của Khương Tư Nam chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.
Vòng bảo vệ màu xanh lá trong cự quan rốt cuộc là vật gì? Chỉ là một tia liền chữa khỏi thương thế toàn thân hắn, hơn nữa ẩn ẩn để cho tu vi của hắn càng tiến một bước!
Khương Tư Nam lập tức quên nguy hiểm, nhìn về phía vòng bảo vệ màu xanh lá trên tế đàn, ánh mắt sáng lên!
Khí tức màu xanh lá mờ ảo, Tiên quang mờ mịt, từ trong cự quan tràn ra, dung nhập vào trong cổ thụ, để cho nơi này trở nên tường hòa mà yên lặng.