- Chị...
Tôi á khẩu luôn, chẳng biết cái mô tê gì đang diễn ra.
Cứ như đang xem phim rồi từ trong màn hình nhân vật chính cầm viên gạch ném thẳng mặt tôi.
Cái tát này cũng rất hư cấu như vậy đó...giời ơi....
Từ nhỏ đến giờ chưa từng bị tát chứ nói gì ăn cái tát vô duyên như thế này. Tôi khẳng định chưa từng thích ai, không không, cũng có, chỉ là lỡ yêu anh Sinichi Kodo từ khi lớp đến giờ thôi. Cũng chẳng đụng chạm gì đến ai, thầm lặng yêu anh ấy thôi. Cớ gì lại thế?
Thực tế cũng vậy, tôi chưa từng giật chồng hay cướp vợ gì của ai...sao lại bị vậy?
Tự nhiên tôi lại thấy oan ức hết sức, tôi chỉ nói là không thích...a đúng rồi, ông Đăng, chắc chắn là liên quan đến anh tôi. Hai ơi là anh.
Mà cũng lạ, tôi nói không thích mà, chị ấy phải mừng chứ, loại bỏ được đối thủ rồi còn gì. Vậy là sao? Tại sao?
Ôi suy nghĩ làm tôi...rát quá, chị ấy dùng kinh công hay sao mà mạnh dữ, ôi đau quá. Cỡ như chị này mà được đi thuê đánh ghen thì thôi rồi lượm ơi...
- Có sao không mày?_hắn hỏi
”Cứ thử bị ăn tát đi rồi xem cảm giác thế nào”
Đó là câu tôi định nói nhưng lại thôi. Dù sao hắn cũng là “phe” mình, mà nhìn cái mặt đẹp trai đang quan tâm tôi nên tôi cũng không nỡ. Thế là nói qua loa:
- Không...sao.
Nói xong từ đó mà tôi muốn tự đấm vào mỏ mình...
Quá nhiều sao luôn ấy chứ, khổ hết sức. Không biết là chị ấy tức gì tôi.
Biết trước tôi đã nói mình là con em duy nhất của ông Nguyên Ngọc Đăng luôn rồi, tự nhiên vòng vo dạ thưa rồi bị ăn tát ngon ơ. Âu cũng vì...tài lanh.
Nhưng mà nhìn kìa, gương mặt chị ấy hay chưa kìa. Người hỏi tôi nhiều đến nổi làm tôi nói bậy luôn thì trợn mắt nhìn chị vừa đánh tôi tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, còn chị đánh tôi thì...hoảng hốt, chắc cũng ngạc nhiên. Ôi cái gì thế này???
- Mặt mày đỏ lên hết rồi kìa_rồi hắn quay sang chị ấy_chị bị gì vậy, sao lại đánh người ta vậy hả? Hân có làm gì chị đâu chứ?
- Tôi...
- Có chuyện gì vậy? Hân bị làm sao?
Tôi quay ra đàng sau...
- Anh Đăng_chị ấy thốt lên.
Cuối cùng thì “nguyên nhân của mọi tội lỗi” cũng đến....
Tôi vẫn còn che phần má sưng đỏ nhìn về phía anh tôi.
- Mặt mày sao mà cứ che che thế Hân _thêm một người sờ má.
Anh tôi sờ lên vết đỏ sắp biến thành bầm lo lắng (chắc là thật) chờ câu trả lời.
Tôi hướng mắt về phía chị ấy thấy chị ấy rất ngạc nhiên ( lại ngạc nhiên). Rồi tôi nhìn anh tôi phán rành mạch:
- Chị ấy đánh em. Nhưng ơi, em chả làm gì hết đâu.
Tôi không thích kể tội ai hay mách lẻo với ai đâu, nhưng cái này khác, tôi muốn được nghe giải thích cho cái mặt cứ như sắp biến dạng của tôi. Tôi cần điều đó...
Anh tôi sửng sốt nhìn chị đó, chắc giống tôi, muốn câu giải thích.
Tôi cá là chị đánh tôi thuộc tốp người ít nói và hành động luôn thận trọng... và chắc chắc chắn chị ấy cùng từ dịu dàng cũng rất hay đi đôi. Nhìn mặt anh tôi biết liền, nhìn thử mà xem, vẻ mặt cứ như là “thật không thể tin nổi” khi nhìn chị ta vậy.
- Em...?_anh tôi hỏi.
Chị ấy vội vàng lên tiếng:
- Em không biết em ấy là Hân, em của anh... em....Hân...chị xin lỗi, hiểu lầm thôi, chị xin lỗi....chị không cố ý, tại...._ chị ấy vội thanh minh nhưng nói thì không ra câu từ nào.
Hình như có nhìn tôi và Nguyên Anh khi nói từ “tại“...thì phải.
Là Hân thì sao chứ, đánh cũng lựa tên đẹp tên xấu à, mắc cười quá. Câu xin lỗi nói ra thật là hay, chị gì đó ơi, em không hiền (nữa) đâu. Người ta nói “giặc bên Ngô không bằng mấy bà cô bên chồng” nha. Lỡ có làm chị dâu của tôi thì hãy đợi đấy. Tôi sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa.
- Đừng bao giờ có lần sau là được.
Anh tôi nói xong câu đó rồi chúng tôi đi về. Tôi chẳng hiểu gì nhưng cũng theo anh về luôn. Nhưng tôi là người có lương tâm nha, trước khi đi, tôi còn tạm biệt hắn nữa nha. Hắn cũng không nói gì mà chỉ cười, cười đấy. Không biết hắn cười cái gì.
Sau đó về nhà thì anh tôi cũng nói chút về chị ấy là: chị (đánh tôi) tên Kim Linh và bạn chị ấy tên Lê Vân, sinh viên năm nhất, kém anh tôi tuổi; anh tôi còn nói thêm một điều rất hay ho nữa là chị Linh đó... có học võ...
Ôi hèn gì...
Vâng, má trái được người xinh đánh nên bây giờ cũng “xinh lắm”, bầm “đẹp lắm” và điều quan trọng là nhìn... “vui lắm“. Tôi ngồi trước gương mà ê hết cả chề.
Còn quan hệ của anh tôi với chị Linh theo như lời anh tôi thì chỉ là quen biết, dạo này cũng có hay nói chuyện nhưng không phải là bạn gái.
Tôi thật thì không tin đâu, tức đến nổi đó thì chắc là không bình thường. Mà anh tôi còn nói một câu: “chắc Linh không cố ý đâu, hiểu lầm gì thôi, mày bỏ qua đi“.
Tôi mà không bỏ qua thì chị ấy cũng bị ăn lại một cái rồi ấy chứ. Gì mà bênh nhau thế!!
Tôi cũng hiểu anh tôi, dù không cưng chiều tôi nhưng cũng không phải không bảo vệ tôi khi bị người khác bắt nạt...
Vậy là thật không bình thường...
Thế là theo dấu chân lịch sử, tôi đã tìm cách moi tin từ ông bạn thân “vui vẻ có nhau hoạn nạn cũng kéo nhau chết chùm” của anh tôi. Thông tin sơ bộ là anh tôi khá thân với chị Linh, thường hàn huyên trong cantin (hèn gì đi học sớm) nhưng cả không thừa nhận gì hết. Đó là thông tin sơ bộ không kém phần sơ sài, có từng đó thôi à.
Nhưng theo phán đoán của tôi, có thể chị ấy thích anh tôi, bức xúc khi tưởng tôi là bạn gái anh ấy...nhưng mà không, theo hiện tại thì chị ấy chưa là gì của anh tôi làm gì có quyền đánh, hay là cũng là bạn gái nhưng bí mật, nhưng mà có cái méo gì phải bí với chả mật...ôi nhức đầu quá. Nảy giờ vò đầu muốn rụng tóc luôn mà vẫn không...
A tóc...
đầu...
cái nón...
Nguyên Anh....
Ố ố!!
Cái gì thế? Chẳng lẽ chỉ ấy nghĩ tôi “có” anh tôi rồi còn có người khác nên tức thay anh tôi, không lẽ vì tôi đội nón thằng Anh.
Có mượn nón thôi mà. Cấp tôi cũng cho người ta mượn nón hay mượn nón bạn bè (có cả con trai) đi về lắm, nên tôi thấy điều này rất bình thường...chị ấy “lỡ” đánh tôi vì điều đó sao? Tôi mà mượn áo khoác chắc toi luôn.
Mà tự nhiên bị hiểu lầm với thằng Anh...tôi với hắn nhìn thân mật lắm sao???
Chỉ là có nắm tay ( tôi hay làm vậy khi xin xỏ), hay vò đầu nhau (nói vậy thôi chứ toàn hắn vò đầu tôi không hà, tại...tôi không vò tới nếu không nhún chân), quàng vai (hắn làm vậy chỉ để chọc tức chiều cao của tôi....tó thằng chó), cào nhau (chỉ tôi cào thôi, móng tay tôi hơi bị dài), mượn nón, mượn sách mượn vở, về chung, nói năng thoải mái....
Ơ hơi bị thân chưa? Tôi không biết nữa....
Nhưng tôi thấy trong xáng lắm mà.
Hôm nay tôi thức dậy sớm, tôi có việc cần làm đó là... soi lại nhan sắc của mình. Không ngoài dự đoán của tôi, mặt tôi...vẫn bầm xinh như hôm qua.
Haizz...
- Sao mày giống ma vậy con kia? _tôi vừa bước ra khỏi phòng thì anh tôi đã lên tiếng.
- Tại anh đó.
Vì vết bầm nên tôi thả tóc che bớt. Chuyện cái mặt của tôi thì trong nhà ai cũng biết nhưng tôi chỉ nói là bị chập cửa cho qua. Dù cũng hơi ức nhưng thôi. Chẳng có hay ho gì đâu mà khoe.
Tôi vào cổng trường với tình trạng lo sợ, cứ sợ nghe câu: “con nhỏ đó hôm qua bị đánh đó“.
Ôi tôi sợ câu đó lắm.
Nhưng cũng may chuyện của tôi chắc là chuyện ruồi bu chẳng có đứa ma nào nói cả.
Đang đi thì có một cánh tay khoác vào vai tôi, tôi nhìn lên thì bắt gặp nụ cười sáng hơn cả ánh nắng mặt trời. Tôi bị đơ mấy giây khi nhìn thấy.
Ôi sao càng ngày tôi càng thấy Nguyên Anh cười đẹp là sao ta?
.
.
- Mày bị gì mà cứ cúi mặt thế con kia.
Tôi vừa vào chỗ thì Hương cũng vào ngồi chỗ tôi hỏi.
Tôi thở dài tháo khẩu trang ra, cũng cùng động tác tôi vén hết tóc sang tai cho nó chiêm ngưỡng. Cứ như Colombo tìm ra châu Mĩ, nó hét lên:
- Cái gì thế này?
Tôi phải bịt miệng nó lại nó mới thôi hét lên đó, tôi đã muốn dấu rồi vậy mà nó cứ bô bô cái miệng.
- Ê sao mặt bầm vậy?
Tôi chỉ nói khẽ chữ “bị đánh” thế mà con Phương đang nói chuyện ở bàn trên liền quay xuống độ hét bự:
- Sao mày lại bị đánh?
- Ơ...
Tôi thật chỉ biết ơ vì tất cả mọi người đều nhìn tôi. Tôi không biết nói gì nên gục đầu xuống bàn im lặng, có giải thích có mà hết ngày.
- Không có gì đâu, tụi mày cứ làm bài tập típ đi...
Con Phương thấy mình có lỗi với tôi nên nói đỡ.
Tôi sầu não liếc nó vài liếc rồi mới kể đại khái nguyên nhân cho chúng nó nghe. Khi nghe xong, tụi nó không mảy may đến vấn đề của tôi nữa mà lại nói một chuyện rất là “liên quan”:
- Mặt mày vậy rồi thì làm sao bạn giấu tên đó mến mày nữa đây.
- Khùng à_tôi không cảm xúc trả lời.
- Đúng không lớp trưởng_thím Hương đang cố vớt vát thêm người đồng tình.
Nhưng bạn Anh bạn chả nói gì cả mà chỉ lườm chúng tôi kiểu: “tụi mày nhiều chuyện quá” và đồng thời bĩu môi kiểu: “không liên quan đến tao“.
Chuyện có người mến tôi là do ngày “va lân thai” tháng trước. Như thường lệ (mỗi năm) tôi bước vào lớp với vẻ mặt “không có người yêu kệ tao” rồi vào chỗ mình, ghé qua hộc bàn bên cạnh thì vô tình nhìn thấy một tấm thiệp chỏng chơ trong hộc bàn tôi.
Hàng chữ “Gửi Ngọc Hân” làm tôi bất ngờ quá đến nỗi phải hét lên. Tiếng hét của tôi vang vọng thức tỉnh các ngóc ngách xóm nhà A.
Sau s thì cạnh tôi đã xuất hiện những gương mặt quen thuộc.
Tôi hồi hộp mở thiệp và đập vào mặt tôi là: “Ngọc Hân, mình mến bạn”
Một người bạn giấu tên gửi đến tôi.
Và “Mình mến bạn” được gán với tôi từ đó.