Ơ...
Cái gì vậy trời? Miệng tôi há hốc không nói được lời nào luôn. Điều điều con khỉ. Có phải lớp trưởng lớp này bị gì rồi không?
Tôi thấy tay mình bị lay mạnh, nhìn sang thì ra là một bạn nữ.
- Nguyên Anh là vậy đó, vui tính thì vui thôi nhưng nói đến quy định lớp thì nghiêm lắm. Không ai dám cãi lệnh đâu. À mình là Mai Hương, bạn là Ngọc Hân đúng không?
- Ừ_tôi gật đầu.
Gớm, chẳng lẽ hắn nói với lớp shit ăn được cũng ăn à. Hay hắn nói là hắn là biết bay nói mọi người bay theo cũng bay à?
- Anh, mày làm gì mà nghiêm thế mày_Một bạn trong lớp phát biểu.
Hắn đốp lại:
- Kệ tao.
Nói xong hắn trả điện thoại cho tôi rồi bước ra ngoài.
Nguyên Anh_người đã cướp họ, giờ còn đã từng cướp luôn điện thoại của tôi, đáng để đưa vào danh sách kẻ thù không đội nón chung nhầm, không đội trời chung và trở thành người xấu trai nhất mà tôi từng thấy. Có phải số tôi quá nhọ không, gặp toàn trai “đẹp” mà “lạ” không hà.
Kết thúc một ngày thật mệt mỏi, bạn thì không thấy đâu mà lại tăng thêm kẻ thù. Có khi nào tôi phải đi xem lại số phận mình vào năm nay không, tôi nghi mình sắp tiêu...
Phòng thân yêu, chị đã về đây...
Vừa cho thân xuống nệm thì anh ở đâu chạy vào:
- Hôm nay học sao rồi em gái?
Tôi biết dù thế nào thì hai anh em tôi cũng rất quan tâm nhau, chuyện gì tôi cũng chia sẻ với anh hết.
- Tệ lắm anh à, hôm nay đến lớp ngồi gần một thằng điên mà còn cùng họ với mình nữa chứ_Tôi uể oại đáp.
- Cho đáng đời, ai biểu tự nhiên chui ra cướp họ tao. Ê mà lớp mày có gái xinh hơm?
- Khi nào cũng gái xinh. Không có, không biết, lớp thì u ám thấy mồ ai mà để ý. Mà hôm nay anh không đi học à, học đại học sướng quá ha?
- Sướng gì đâu em, anh mày đẹp trai quá, người ta cứ nhìn hoài, gái cứ theo riết, anh cũng khổ tâm lắm em à._ anh tôi vừa nói vừa vuốt cằm,
Đó, lại bắt đầu tự sướng. Miệng khi nào cũng hỏi tôi có gái đẹp không, ra đường thì bày đặc "nạnh nùng". Giả tạo quá đi.
- Thôi anh ra ngoài đi em mắc ngủ.
- Này này, tao lặn lội đường xa về thăm mày mà mày nói thế à_Anh tôi nhăn mặt “phét“.
- Anh đừng có màu mè với em. Em biết tỏng rồi. Hôm nay có bóng đá, anh sợ đang xem anh phấn khích quá, rồi làm những hành động điên rồ nguy cơ mất hình tượng chứ gì?
Anh tôi cười toe rồi cốc đầu tôi rõ đau:
- Đúng chỉ mày mới hiểu anh.
Lại nữa, trai đẹp quanh tôi là thể loại gì thế?
Sáng sớm, cái đồng hồ báo thức hét rõ to. Bước đến cửa lớp thì nghe lớp hét rõ bự. Lớp này lạ à nha, hôm qua thì im rõ sợ, hôm nay mặt đứa nào cũng như lúa được mùa.
- Hân, đến đây.
Tôi bị Mai Hương kéo đến tốp bạn của Hương. Tôi ngơ ngát nhìn bạn ấy giới thiệu:
- Đây là Mỹ Phương.
Là một cô gái có mái tóc buộc lệch.
- Trọng Huy.
Chàng trai có đôi mắt to tròn nổi bật.
- Hữu Tiến
Chàng trai có làn da trắng như...
- Và người cuối cùng chính là anh lớp trưởng Nguyên Anh đẹp trai. Làm quen với nhóm mình nha.
Nói đến đây, Hương đưa tay hướng ra ngoài cửa lớp. Thằng cha cướp họ bước vào.
Nhìn thấy hắn là tôi không muốn học rồi, đẹp trai gì chứ.
Nhưng mà cũng phải công nhận, nhìn chung lớp này toàn nam thanh nữ tú, nhìn cũng đã mắt.
Tôi cũng rất vui khi được làm quen với nhóm này. Ai cũng vui tính.
- Lớp a cạnh bên có nhiều giai đẹp lắm tụi mày_Phương hí hửng.
Tiến phản đối:
- Trai trước mắt đây không nhìn, lo nhìn đâu đâu không à. Điển hình là tao nà.
- Oẹ, cho không cũng không thèm.
- Hân nói xem, trong lớp này mình cũng đẹp trai đúng hông?
Hương lên tiếng:
- Mày đừng thấy con Hân là người mới mà mày ép nha mày.
- Đúng mà. Hân, mày có công nhận không?
- Nhìn sơ lược thì tao thấy có thể nhìn được, cũng không tệ. Đẹp ngang Chí Phèo, hợp với Thị Nở. Hehe_Mấy đứa này cứ mày tao làm tôi cũng sờ cằm như đang suy nghĩ hùa theo, không biết mình đang là bạn mới.
Hương, Phương cười lớn, Tiến bí xị.
Huy nãy im giờ mới lên giọng:
- Tụi mày cứ lo đẹp trai đẹp gái. Lo học đi. À mà Phương bên đó có trai đẹp thế có gái xinh hôm?
Huy vừa nói xong bị cả nhóm đánh túi bụi cái tật dám lên giọng.
̉
- Tụi bây, nảy giờ nói chuyện sao không thấy Nguyên Anh đâu ta.
Đúng, chính là không có hắn nên tôi có thể ngồi nói chuyện đó chứ.
- Hình như thằng Anh đi họp với bí thư rồi_Huy trả lời Phương.
- Có nó nói chuyện càng vui.
Vui gì chứ, mệt thêm thì có, sợ hắn còn cướp luôn thứ gì đó của tôi nữa thì khổ. Tôi lại bắt đầu cảm thấy nghi rồi đó.
Vào giờ học thì hắn cũng vào, đưa ra bộ mặt kiêu ngạo phát ghét.
Lớp hôm nay đỡ âm u hơn, tôi còn nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm nữa mà. Hôm nay cũng may mắn quen được mấy bạn ở đây, tính tôi lại rất dễ hòa đồng, chỉ cần nói chuyện hợp là được rồi.
Tôi lục cặp tìm mắt kính đeo vào để học, tôi bị cận thị, đúng là phiền phức. Ơ, kính của tôi không thấy đâu hết, chắc để ở nhà rồi. Mà chắc hôm nay không có gì để viết đâu ha, ngồi im cho lành. Đang suy nghĩ mông lung thì một giọng nói uy hiếp vang lên, tôi quên xừ là mình ngồi gần lớp trưởng:
- Chép bài đi nếu không muốn bị chép lần.
- Quên mang kính rồi, không chép được.
- Thầy này rất nghiêm đấy_Hắn ta nhắc nhở. Nhưng cái giọng cứ như bỏ bom nhau.
Tôi thì không muốn nổi tiếng, không muốn làm việc vô bổ như thế. Nhìn qua nhìn lại, ai cũng hăng say chép bài. Chắc đúng như hắn nói rồi. Hội Mai Hương thì ở tận bên tổ , quanh đây thì chẳng còn ai thân quen, đành phải xuống nước mượn hắn:
- Cho tao mượn vở ghi bài đi.
Hắn trả lời rất nhanh:
- Tao không thích.
- Cho mượn đi.
Lần này hắn không nói mà chỉ nhếch mép. Đúng là keo kiệt mà. Tôi chưa kịp lẩm bẩm nguyền rủa hắn thì thầy đã bước xuống:
- Sao em không chép bài?
- Tại em...
Tôi chưa kịp nói thì ông thầy đã chặn họng:
- Chép lần bài hôm nay cho tôi, thứ nộp.
Xong, cuối cùng cũng bị nổi tiếng trước lớp.