Mím môi...
Hắn mím môi...
Cười...
Hắn cười...
Cười...
A. Hắn có phải đang cười vào mặt tôi???
- Hân hâm à, tao cũng thương mày lắm.
Giật thót, tôi trợn mắt nhìn lớp trưởng...
Dẹp dẹp hết, không được xúc động xúc hang gì hết. Phải vào vấn đề chính. Chẳng qua là vừa phát hiện: “hâm” là khùng từ k, “tao” thêm k nữa, “mày” k nữa haha. Lớp trưởng thì phải tính từng từ mới oách. A, làm lớp trưởng thì phải gương, quy thêm tiền trách nhiệm x, ôi mới có k à, ít quá. Nhưng thôi kệ, phải mách.
- Lớp trưởng bị phạt k vi phạm xưng hô nhé_rồi tôi quay xuống lớp_Nhi ơi, Nguyên Anh nó...
- Nói thêm một lời nữa đi...tao sẽ ôm hôn mày ngay lập tức.
-...a..._tôi phản xạ cắn môi (đọc truyện nhiều quá mà)
- Tao không ngại mất tiền đâu.
-....
Ư, sợ quá. Không, tôi sợ thật. Con Hương với con Phương từng nói:“ Trong thằng con trai, thì thằng Tiến có mức độ vô duyên không ai giành, nhưng nó lại là người hiền nhất, dễ bắt nạt nhất...thằng Huy ấy à, trình độ xuyên tạc sự việc cứ như bão táp kéo đến, nhưng nó dễ tính lắm...còn Nguyên Anh nha, cẩn thận, trình độ bốc phét thì không ai bằng nhưng nó là đứa nói chuyện chín chắn nhất nhóm, có lúc nghiêm túc không báo trước, nó nói là làm nha, tao bị búng sưng tai vì hỏi “mày dám không” rồi đấy...”
Đó là lời truyền dạy xương máu của đứa, tôi đây nghe theo, ghi sâu vào máu. Mà tôi cũng ngồi gần thằng Anh chó đó gần một năm, cũng biết sơ về hắn, hắn không nóng tính nhưng chắc có lẽ...nóng lòng, nói cái làm liền thì tôi hơi bị tin đấy.
-...
- Cứ thử xem, tao thừa tự tin.
Ư ghê quá. Nhưng bây giờ đang đứng trước cả mấy chục con người, mà lại là... hắn có dám không?
- Nó nói..._tôi mạnh dạn nhá thêm chữ.
Càng ngày thì cái mặt hắn càng dữ tợn hơn, tay hơi giơ ra... Có khi nào hắn làm thật không? Tim tôi tự nhiên đập nhanh kinh khủng, mặt hơi hơi nóng thì phải...
Mẹ ơi, hình như con sợ con cũng đỏ mặt mẹ ơi. Mẹ sinh con ra tại sao con có triệu chứng lạ quá, người ta sợ thì mặt họ tái, con sợ thì mặt con đỏ, con có phải bị rối loạn cảm xúc không?
Thật đấy, thường thì mặt nóng khi mắc cỡ hoặc là bị thích ai đó thôi...á...á..Tôi quay lên lớp trưởng, tim lại bắt đầu đập mạnh hơn...
- Này đứa kia, làm gì mà cứ tình cảm nhìn nhau vậy? Lớp này biết bạn tình cảm bạn bè trong sáng tinh khôi, bên trong thì đen sì. bạn cũng phải biết nhòm trước ngó sau chứ, thần dân lớp này toàn F sờ A, thích thì về chỗ mà thể hiện nhé_giọng “bão táp” của thằng Huy vang lên dưới lớp làm tôi (lại) giật mình đánh mặt xuống.
- Không phải vậy đâu, thể hiện gì chứ.
Mà sao tôi phải biện minh chứ, cứ như có tật giật mình.
- Không phải gì nữa, nhìn nhau đắm xì đuối vậy mà, định ôm nhau giữa công cộng à.
Mặt tôi lại nóng lên.
Quá bực vì bị nói trúng nên tôi cầm viên phấn trên tay chọi ngay xuống lớp...đúng lúc thằng bên cạnh cũng cầm phấn ném xuống luôn.
Khổ nổi trình độ ném đạn của tôi không bằng hắn, ném thằng Huy trúng ngay thằng Tiến đang ngồi tán phét.
Thế là anh Tiến nổi sùng lên nhặt phấn chọi lại tôi. Tôi không vừa nghiêng người né...
- Lỡ tay thôi, làm gì ném hoài thế?
- Thì tớ cũng lỡ ghi khắc vào tim rồi, ném lại mới hả dạ_thằng Tiến còn văn chương nói lại tôi.
- Thôi về chỗ ngồi đi, sao đỏ còn đứng ngoài đó, nó lại ghi lớp ồn giờ.
Khi nghe lớp trưởng nói xong tôi cũng lượn về chỗ luôn...không dám nói lại...thật là không dám nhìn mặt hắn.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao năm của tôi, tôi có lẽ tôi vô lí nhưng...tôi hình như...hơi th.... Không được, phải có cái đầu lạnh chứ, hắn là ai, hãy phân tích xem. Hắn tên Anh, tôi thường gọi rất nhiều biệt danh: cướp họ, thằng điên, thằng cùng bàn, lớp trưởng,...
Nhiều quá, tôi không nhớ hết nữa, thôi bỏ qua đi.
Tôi có ghét hắn không? Có, ghét lắm, ghét ơi là ghét...nhưng giờ hình như cũng không ghét nữa. Hắn dù hay có những hành động và câu nói lạ làm tôi tức điên nhưng tôi đã không còn thấy khó chịu nữa rồi. Hắn thì vừa học giỏi vừa đẹp trai, ôi, cũng tốt với tôi nữa, cho tôi đi nhờ gần học kì luôn chứ đâu...
Ơi tôi bị sao thế này? Bực ghê gớm, thề là không bị hắn quyến rũ mà, sao giờ tôi toàn thấy điểm tốt nơi hắn thế này. Thà là thái độ của hắn cứ như đầu năm thì đâu như thế này. Sao cứ càng ngày tôi càng thấy không thể ghét hắn nữa chứ, cứ càng ngày tôi càng thấy hắn đẹp trai, tốt tính, ăn nói khéo, biết quan tâm giúp đỡ...Tôi thì lại cứ đỏ mặt khi đứng nói chuyện gần với hắn. Còn lại cứ tưởng thật khi hắn nói mấy câu sến súa, lại còn hay vô thức nói những câu sến súa đáp trả. Đó, vừa nói “thương” hắn chứ phải. Mấy tuần nay có lẽ tôi hơi thay đổi về mặt cảm xúc thì phải, chỉ cần hắn nói câu nào hơi ngôn tình một tí dù biết là đùa vẫn đỏ mặt tía tai.
Tôi có cần điều chỉnh lại cảm xúc không nhỉ? Tôi sợ tôi chỉ ngộ nhận thôi, thật đấy. Mà như thế nào là ngộ nhận nhỉ? Tôi có phải là kiểu ngộ nhận ngược đời nhất quả đất không?
Sao giờ??
....
- Suỵt, suỵt, ê Hân.
- Hở?_tôi đang nơm nớp phải ngồi như thế nào để giữ khoảng cách với người ngồi kế bên thì có tiếng kêu tôi.
- Ăn hông?_nói rồi con Đào giơ mấy trái “nhìn một cái là chảy nước miếng” trước mặt tôi.
- Thì ra là chớ hề, ăn xoài ngon vậy mà không cho tao.
- Mày nói bé thôi, con Nhi nó nghe thấy nó phạt k bây giờ.
Tôi che miệng, ăn trong lớp không sợ chứ mà nói mày tao là chết à. Có nghịch lí quá không?
- Ê sao mày không để ra chơi ăn một thể, ăn gì lén lút thế?_tôi vừa săm soi mấy trái xoài vừa thì thào.
- Mày không biết đấy thôi, “lén lúc” mới “hạnh phúc“. Mày thấy mấy tao hạnh phúc không?_Nói rồi nó chỉ qua mấy bàn kia.
Tôi thấy con Trân cũng đang cúi cúi ăn ngon lành, nhìn thêm chút nữa cũng thấy đứa đang cúi cúi chấm muối...
Loạn, loạn hết rồi. Học sinh bây giờ loạn hết rồi, ăn vụng mà rủ cả đoàn, bị bắt là chết cả lũ cho xem.
- Vậy mày có ăn không? Hay sợ...lớp trưởng.
Nhắc đến lớp trưởng là tự nhiên nhột, bệnh tim lại tái phát...
- Lớp trưởng dạy là phải nghiêm túc trong giờ học, mày không sợ nữa à?_con Đào tiếp lời.
Có cần phải là khiêu khích trực tiếp đến tôi vậy không?
- Tại sao phải sợ chứ? Tại sao phải nghe hắn chứ?
Nói mạnh miệng như thế đó, vậy mà lớp trưởng chỉ hơi quay đầu qua là lại “mất hồn“.
Mọi người có thấy tôi nhu nhược quá không? Phải tỏ ra là người có quyền chứ, dù có hơi thích hắn cũng kệ...ư, tôi nghĩ bậy gì thế này!
Tôi thấy hắn không nói gì nên cũng to giọng ra oai:
- Kệ hắn, đem tao miếng.
Nói rồi một miếng xoài “trong dai ngoài giòn” được tôi cầm lấy, thôi kệ nó ăn cái đã, thèm thấy mẹ, thà đừng ăn trước mặt tôi.
Ư, ngon ngọt quá, đúng là xoài ngon.
- Đào, cái này cũng là của nhà mày hả?
Chẳng qua, bạn bí Thư Lê Hồng Đào, ừ bạn không nghe nhầm đâu, bạn ấy họ Lê, tên Hồng Đào. Tên đã cách điệu đầy trái cây vậy đó mà nghe nói nhà nó trồng đủ loại trái cây ở nơi nào đó xa thành phố. Nhà bạn thuộc dạng “giàu trái cây” lắm nên không biết cái "trong dai ngoài giòn" này có phải của nhà bạn không.
- Mua chợ đó má, nhà tao không trồng xoài mày, ư Kiệt, ngồi thẳng người lên y mà. Hehe_nó vừa cắn một miếng vừa trả lời tôi không quên nhắc cái bia đỡ đạn trước mặt ngồi thẳng dậy.
- Thôi kệ nhà mày, đưa tao miếng nữa.
Tôi cầm cắn thêm một phát, ôi.
- Sao chua quá vậy?
Con này đưa miếng gì mà chua lè...
- Ơ hay, dám ăn trong lớp luôn hả?_giọng nói quen thuộc từ trên bảng truyền xuống.
Chết lặng, hình như là: bị thấy rồi!!
Tôi ngẩng đầu, câm nín, xoài thì đang hiện diện một nửa trong miệng một nửa bên ngoài, chối đằng trời.
- Hân, lên làm bài tập này cho tôi.
Cái...cái gì thế? Tôi...tôi...sao?
Tôi nhìn lên bảng, rồi lại nhìn qua mấy đứa đó. Ôi mấy đứa này diễn sâu quá, không còn một dấu tích nào nữa rồi, chỉ có làm bài tập và làm bài tập thôi, ngoan thấy sợ luôn à.
- Ăn xong miếng xoài đó rồi lên nhé. Chua thì chấm thêm muối vào, ăn lẹ rồi lên đi em.
Cả lớp lại được dịp cười to.
Thầy à!!!
Mày hại tao rồi Đào ơi, tại sao thầy chỉ thấy mỗi tao thế này! Mà không, chỉ trách đứa ngồi trước tôi lại là con gái, chẳng che được gì.
Mà thầy ơi, sao mọi khi thầy dễ tính lắm mà? Có khi nào thầy để ý mấy vụ này đâu.
Thầy ơi xin hãy tha cho em đi thầy. Có gì em hậu tạ thầy vài trái...
Tất nhiên chỉ dám nói trong tâm, tôi mà hậu tạ thầy vài trái chắc thầy cũng cho vài con cám ơn cho xem.
Sổ đầu bài ơi, tao có phải lại ghé thăm mày không?
- Sáng tao cũng giải một bài tương tự rồi, cũng giảng kĩ cho lớp rồi, mày không nhớ à?_giọng nói lớp trưởng vang lên.
Tôi nhớ tôi chết ngay và mãi mãi, tôi khi đó bận suy nghĩ, nghe quái gì.
Tôi lắc lắc đầu đứng dậy...
- Sáng tao cũng giảng riêng với mày một bài hơi giống bài này rồi, bài này cũng như mấy bài cơ bản thôi, có điều phải biến đổi một tí ở đầu thành dạng u đạo hàm chia v đạo hàm...sau đó...
Tôi nhìn hắn, hắn lại cố gắng giúp tôi khi tôi vào thế bí, tôi lại thấy mình lại có chút xao xuyến nữa rồi...
Sao hắn khác đầu năm quá vậy...
Ngừng đi mà...
...Thế là mấy tiết sau của tôi qua đi trong sự hoang mang...
- Hân, tao ra kia chút, nhớ đợi tao cùng về.
Tôi đang cất sách vở thì nghe hắn nói...Tôi nhìn ra cửa lớp, một nụ cười tươi đang đợi ai đó...
- Lớp em vừa kiểm tra, anh xem bài này giải sao, em mò mãi vẫn không ra.
- Cũng không khó lắm, cái này giải theo cách cũng được...
- Dạ, vậy anh chỉ em đi. Cho em vào lớp nha.
-...Em vào lớp anh đi, giải xong cái này rồi về...
Thế là bạn tên Anh ngồi xuống bàn đầu lớp tôi và bắt đầu công việc.
Tôi ghét cảnh này.
Có phải tôi...
- Ra trước đợi tao, chút nữa tao ra ngay_Tôi ra đến cửa thì hắn cũng quay lên ném cho tôi vài chữ.
Thích thì khỏi ra cũng được, tôi không cần. Tôi đây để không gian riêng cho bạn nhé, tôi không thèm chen vào nhé...
- Không cần đâu, tao về một mình cũng được, tao cũng có xe.
- Thì ra đó trước đi, đợi tao.
- Tao không đợi, tao về trước đây.
- Này, sao...
Tôi không thèm nghe nữa quay lưng đi thẳng...
Hân ơi, mày sao thế? Vui lên nào!!!
Tôi với tâm trạng nặng nề đi ra xe, nhìn thấy chiếc xe của hắn là lại muốn đạp cho vài phát, có một bài toán thôi mà giải gì mà lâu thế? Có cần đưa cơm vào vừa ăn vừa giải không?
Bực hết chỗ nói...
- Hân...
Đứa quái nào lại kêu tên tôi nữa thế, bực mình, cứ ra đến cổng trường là bị gọi giật lại, tôi thấy phiền lắm rồi đó. Có cần tôi đeo băng rôn: “ra đến cổng cấm gọi tên Hân” không?
Tôi quay ngoắt qua bên phát ra tiếng nói...
A, bạn Khoa hôm qua...
- À có gì không bạn?
- Ư đừng nói là lại quên tên mình rồi nha..._bạn ấy hơi hơi nhăn mặt hỏi tôi.
- Không, không, nhớ mà, Khoa gọi Hân gì vậy?_tôi sợ bạn ấy “tổn thương” nên vội vàng dịu giọng đi.
- Hân đi một mình đúng không?
- À ừ.
- Cho mình về chung nhé?
- Ừ. Hả????
Cái...cái gì?