Nhưng mà hay thật, tự nhiên từ bạn học trở thành bạn trai bạn gái, đi chơi hay đi đâu đó chắc sẽ rất khác. Tôi nghĩ đối với tôi thì việc thích nhau này không thành vấn đề, đúng thật là nó chẳng làm tôi choáng ngợp lắm. Cũng không biết là do tôi hay do thời gian chưa đủ nhiều để tôi biết là đang thích nhau. Vì lúc trước chúng tôi thường đi chơi chung mà, à tất nhiên là có lũ kia nữa, đứa choi choi kia. Tôi với hắn theo đúng nghĩa là khi nào đi chơi cũng đi gần nhau, ngồi gần nhau, từ khi thái độ với nhau không thoải mái đến khi đã nhìn nhau là cười cười. Các bạn biết đó, tôi thường đi chơi với lũ đứa con gái chỉ luôn hú hí với nhau về các anh đẹp trai, với thằng con trai luôn bàn về game. Có lúc bị cô lập rõ rệt, về sự thân thiết cũng như đề tài bàn tán. Còn Nguyên Anh, có lẽ hắn không thích game lắm, tôi nghĩ là hắn cũng không cong đâu nên mê trai là điều không thể. Vì vậy nên khi một lũ làm điều mình thích thì Nguyên Anh thường quay sang chọc ghẹo, cãi nhau, đánh nhau với tôi.
Nên giờ mà có đi chơi riêng tôi có lẽ cũng chẳng hồi hợp như những bạn nữ lần đầu hẹn hò hay lần đầu được ai đó yêu. Tại bị thân nhau mà, ngoài việc đã nói là thích nhau thì tất cả mọi thứ đều như bình thường, dù Nguyên Anh có trở nên nghe lời hay dễ hơn với tôi thì chúng tôi vẫn là những đứa học sinh đầy đủ máu điên trong người, vẫn tao thế này, mày thế nọ, chẳng chóng mặt đổi cách xưng hô, chẳng rảnh để vợ vợ chồng chồng hay phải xưng anh anh em em như những cặp đôi khác. Lạ thế chứ.
Thôi nói qua chuyện khác cho rồi.
- Đi đâu gì ở đây. À mà sao hôm qua không rủ tao đi đám cưới chị mày? Dạng chớ hề mà còn to mồm hở?
- Không phải mày nói bận ôn thi à?
Ừ thì hắn có rủ, tôi bận nên không đi. Nhưng bây giờ tôi chấp đó.
- Mày bắt ép thêm tí đi chứ, không đi là không rủ nữa à?
Tôi vừa nói xong thì mặt tôi lập tức bị xoay qua đối diện cái mặt đểu của hắn. Hắn phô ra một nụ cười đặc trưng rồi chậm rãi nói:
- Đến khi đám cưới tao chắc chắn tao sẽ mời mày ngay đó mà, đến khi đó không muốn đi tao cũng chạy sang nhà mày vác mày đi.
- Vác vác cái búa, xê ra coi, khi đó tao sẽ kêu chồng tao đuổi thẳng cổ mày về, mày tưởng chồng tao hiền à. Xứ!!!
- Tao hiền mà, dữ chỗ nào?
Đang có một sự lạc đề không hề nhẹ. Tôi với hắn đang nói cái gì vậy. Tôi không biết nữa.
- Thôi về phòng mày đi, nhiều chuyện quá.
- Vậy là mày không được nói tao không quan tâm mày nhé. Đừng có tức trong lòng mà đi chơi với thằng khác nghe chưa.
Nghe xong lại thấy mình trở nên quan trọng ơi là quan trọng vậy nè. Nhưng mà hắn đánh giá tôi cao quá thì phải, có thằng quái nào rủ tôi đi chơi đâu. Toàn mấy thằng học chung cấp rủ không à, mà mấy thằng đó tôi coi tụi nó như con cái rồi...
- Ừ - tôi bâng quơ.
- Hôm nay phải chờ tao về chung.
Còn cố nói thêm một câu nữa chứ.
- Ừ khổ gớm, lát tao về với bạn Khoa, yên tâm nhé.
Gương mặt Nguyên Anh lập tức trở nên dữ tợn lên. À đó là gương mặt hắn muốn thể hiện thôi, chứ thật ra vẻ mặt bây giờ của hắn như gà mắc tóc ấy. Kiểu như tức không thể chịu được rồi ấy, giống như chỉ muốn bóp chết tôi ngay giây sau vậy.
- Tao bóp cổ chết bây giờ.
Tôi biết ngay mà.
- Về phòng thi đi, về đi mà.
Nói rồi tôi đẩy hắn đi rồi tụm lại chỗ mấy bạn Hân tám chuyện. Lơ hắn. Đôi khi nói chuyện mà đứa nào cũng tên Hân vui hơn mấy đứa tên Anh nhiều.
Hắn không chịu đi còn đứng đó giơ nắm đấm lên với tôi, tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi xua như xua vịt.
...
Giáo viên phát giấy thi, tôi ngồi trong tư thế thoải mái, tại gặp thầy thể dục. Mẹ ơi...con mừng hết lớn luôn ạ, thầy được cái dễ thở lắm ớ, nghe nói thầy còn có tiền sử ngủ khi buồn, ý là dễ ngủ khi coi thi đó ạ. Với lại tôi quen thầy này, à tại tôi thuộc nhóm toàn đi năn nỉ thầy cho kiểm tra lại nên thét quen luôn đó.
Mà úm ba la xì bùa cho đề văn trúng tủ, phần điểm là bài “Từ ấy”, hic, hôm qua tôi xem mỗi bài của ông Tố Hữu thôi.
- Bày phần đọc hiểu với nhớ.
- Ok.
Tôi giơ tay ra hiệu như đúng rồi.
Tôi tệ phần đó lắm nên cũng chỉ ok cho có lệ. Tại giữ tâm lí người thi là quan trọng nhất, không biết nhưng cứ phải nói mình biết để tụi này bình tĩnh mà làm phần còn lại.
Tôi nói như thể tôi là giáo viên hiểu tâm lí học sinh ý nhỉ, he he.
Ra khỏi phòng, ờ văn làm cũng tạm, Hân xem bài nào là ra bài đó mà. Môn hóa tôi bỏ câu cuối, nhưng không sao, đủ điểm an toàn. Tôi lấy balô cất bút thước máy tính vào, lấy điện thoại gọi cho chế Anh. Hắn khổ lắm cơ, không biết có thầy cô nào bắt lại không nữa. “Cướp Họ”, Chắc phải đổi tên danh bạ quá, cứ lưu “Cướp Họ” cũng kì lắm, chắc phải đổi là “Trộm Họ” thì nghe nó nhẹ nhàng hơn.
- Mày đâu rồi?
Tôi vừa đi ngang qua các lớp vừa nói. Cũng tại vì hắn mà tôi mới kêu con bạn về trước đó, vì hắn mà phải nhịn nhục lời miệt thị của con bạn đó, con Vy nó nói tôi dại trai. Ừ thì cũng dại thật.
Nhưng mà đó, giờ còn phải tốn tiền gọi nữa chứ.
”Thấy mày rồi, quay ra đàng sau đi”
Âm thanh trong điện thoại vừa phát ra thì...có ai đó đập vai tôi. Nguyên Anh đi lẹ vậy.
Tôi quay người...
Nụ cười tôi cứng lại rồi tắt ngấm...
Tôi ước mấy giây trước tôi đi nhanh hơn một tí.
Sau đó tôi lại nặn ra một nụ cười tươi rói (tôi nghĩ là chẳng tươi đâu) nhìn người trước mặt sau đó lên tiếng:
- À chào Khoa.
Tôi thật là bất ngờ với sự xuất hiện của Khoa, không biết sao tôi đi ngang đi dọc mà chẳng thấy, để rồi để bạn đập vai mới biết...ôi...
- Hân thi được không?
- Cũng tạm à, chẳng làm hết nữa. Khoa chắc thi tốt phải không?
- Không tốt đâu, cũng bình thường à.
Hên là bạn chẳng quan tâm vụ tôi lơ bạn.
Nhưng tôi đang cười thì lại như mếu nhìn cái vẻ mặt người đứng cách đó không xa. Tôi lại ước mấy giây trước mình cất “ve chai” vào balô đi để không thể nhìn được cái vẻ mặt đó. Nguyên Anh à, tao chỉ nói có mấy câu thôi, tao thề là tao nhắc đến bạn Khoa cho vui thôi, không biết bạn ấy sẽ xuất hiện mà.
- Hân phải chờ ai à?
- Hả? - Tôi giật mình nhìn lại bạn.
- Hân chờ ai à?
Tôi chưa kịp trả lời thì đã thấy Nguyên Anh đang đứng sau lưng Khoa nhìn tôi chòng chọc. Tôi thề là tôi không làm gì sai, Khoa chỉ hỏi tôi có chút thôi mà. Phải bao dung chứ, đừng bung dao bằng mắt như vậy mà.
Sau khi nhìn như liếc tôi thì Nguyên Anh bước đến chỗ tôi xoay người đối diện Khoa. Tôi thấy điệu cười lạ hoắc từ gương mặt đó mà rợn hết cả da gà.
- Chúng tôi giờ phải về.
Vừa nói Nguyên Anh vừa...đan tay vào tay tôi. Tôi lại giật mình nhìn Khoa rồi lại quay qua đứa kế bên...rồi lại nhìn Khoa
Tôi thấy ánh mắt bạn Khoa dừng lại ở tay tôi và hắn...
Tôi đã cố nhăn mặt ý bảo thả cái tay ra đi, không cần lộ liễu như vậy đâu nhưng Nguyên Anh không quan tâm.
Tôi tự nhiên thấy mình tồi, không biết bạn Khoa còn thích tôi nữa không nhưng tôi chưa trả lời điều bạn ấy muốn thì giờ bạn lại thấy tôi nắm tay một người khác. Ôi tôi giống như một nhân vật xấu xa trong một bộ phim nào đó luôn muốn ai cũng để tâm đến mình. Nói sâu vào một tí là một con người đang có xu hướng bắt cá hai tay, đang lừa dối người khác vậy.
Tôi thật sự không biết phải làm gì ngay lúc này nữa, giật khỏi tay Nguyên Anh hay vẫn cứ tiếp tục để bạn Khoa khó hiểu. À hay là nói chúng tôi thích nhau? Không được, không thể phũ như vậy khi có Nguyên Anh ở đây được, bạn Khoa chắc không thích điều đó đâu. Hay tôi nói tôi và Nguyên Anh không có gì như những lần trước? Thôi quên đi, nói xong thì chắc chắn thằng cha đó sẽ cho tôi chết không toàn thây khi đi về mất.
Nguyên Anh lạ lắm, nói với ai thì chẳng sao nhưng chỉ cần nhắc đến Khoa thì cứ làm quá lên, tôi nói là tôi không có thích Khoa mà.
Tôi chỉ biết quay qua bên cạnh, dùng bộ móng vuốt mới tỉa, nhắm mắt bấu phập một cái. Nguyên Anh ư khẽ rồi quay qua tôi, tôi tiếp tục nghiến răng bấu thêm mấy phát.
Sau đó thì Nguyên Anh cũng thả tay tôi ra, không biết đau không nhưng lại đưa cánh tay đó...đặt lên vai tôi.
Thôi ít ra cái này đỡ hơn, ít ra cái này thấy thường rồi.
- Thôi chúng tôi đi trước, bạn về sau nhé.
Nói rồi Nguyên Anh xoay người tôi ra hướng nhà xe, kéo đi.
Nhưng hình như bạn Khoa... vẫn chưa nói lời nào. Ôi tự nhiên thấy áy náy quá, sợ nữa. Tự nhiên sợ bạn Khoa sẽ có một cách nhìn xấu về tôi, sợ sau giây phút này mình trở thành một cái tên với cái mác luôn muốn được mọi người chú ý, hoặc là có thái độ khinh thường người khác hay đại loại như không dứt khoát với một việc gì. Tôi sợ người như bạn Khoa sẽ nghĩ như vậy về tôi, một người ít nói tôi sợ họ sẽ thù dai. Tôi cũng không rõ về điều đó, về tính cách như nào sẽ có suy nghĩ ra sao. Thật ra tôi không muốn bạn bè trở thành không quen, sợ là một ngày nào đó đi trên đường tôi tươi cười hỏi thăm thì bạn lơ rồi bước qua tôi như chưa hề quen biết, ôi cảm giác đó tệ lắm. Tôi rất sợ bị ghét.
Nhưng giờ tôi mà chạy lại đó thì Nguyên Anh...
Nhìn gương mặt hắn...
Chỉ là đến nói thẳng thôi, chắc cái người này sẽ không tức điên lắm đâu nhỉ.
- Đợi tao được không? Tao quay lại đó một chút nhé!
Nguyên Anh dừng bước rồi quay qua nhìn tôi rồi lại nhìn Khoa đang đứng ở phía kia:
- Làm gì, đến đó làm gì?
Tôi như một con vật nuôi hay một đứa con của hắn vậy, đi đâu cũng phải xin phép chủ.
- Đến kia nói chuyện với bạn a một chút. Đứng kia chờ tao đi.
Sợ hắn gặng hỏi thêm nên tôi vừa nói xong thì gấp tốc quay lưng ngay. Nhưng chưa kịp bước thì đã bị kéo lại.
- Không được. Đến đó nói gì?
Cái thằng này. Nói mày là cái thằng nhỏ mọn nhất mà tao từng thấy.
Dù vậy nhưng tôi cũng nhẹ nhàng tình cảm cười tươi với hắn:
- Nói Hân bị bạn Nguyên Anh thích rồi, không thích Khoa được, được chưa?
- Cũng không cho.
Tôi muốn đấm vài cái vào mặt người đối diện, thế hắn muốn tôi nói cái quái gì ở đây, vô duyên đến thế là cùng.
- Bây giờ mày muốn sao đây? Nhịn mày nãy giờ rồi nhé.
Tôi sùng máu giật tay ra...nhưng lại không được.
Tôi thấy mặt hắn giãn ra một chút rồi cười hề hề, rồi lại cúi đầu:
- Hôn tao phát đê rồi tao thả tay.
Tai tôi thoáng đỏ...nhưng khi nhìn lại cái mặt đó thì tôi lại cố gắng dùng tất cả lực, đẩy mặt hắn ra xa.
- Cho rụng hết răng bây giờ chứ hôn. Thả cái tay thần thánh ra ngay.
Nguyên Anh cười cười rồi để tôi đi, mà trước khi tôi đi còn lấy balô đằng sau lưng tôi mang vào vai đi ra nhà xe. Nói gì mà sợ tôi nặng. Ói, thế lúc trước tôi vác năm môn học có thằng cha nào nói cầm giùm đâu, giờ có cuốn vở với mấy cái bút thì kêu nặng.
Không thể hiểu nổi con người này luôn.
Tôi chạy lẹ vào dãy phòng học. Ôi giờ không biết phải nói gì với bạn đây này...
Nhưng khi tôi đến đó thì chẳng thấy bạn đâu...
Khoa đi đâu rồi, về rồi hả, nhanh vậy, chưa gì về mất tiêu rồi, tôi công cốc rồi. Chưa nói được tự nhiên thấy khó chịu kinh khủng, đã không nghĩ đến thì thôi chứ đã bận tâm rồi thì mệt lắm.
Tôi lại lửng thửng đi dọc hành lang về.
- Hân chưa về à?
Tôi giật mình lùi lại mấy bước, tay ôm tim nhìn qua người vừa phát ra tiếng nói.
Bạn Khoa từ phòng nào đó bước ra, tôi chỉ biết trợn mắt nhìn bạn ngỡ ngàng. Suýt nữa là tôi đã thốt lên: Khoa ăn gì Hân cúng rồi đó, người gì đâu mà cứ ẩn hiện như ma ấy, ghê quá, bạn ấy chắc là siêu bất ngờ của năm rồi.
- Hân tìm ai hả?
Tôi sau giây phút làm lố vừa rồi của mình thì cố bình tĩnh cười gật đầu với bạn, sau đó nhìn lên số phòng, nhìn qua bảng danh sách tên, à thì ra bạn thi phòng này, tay bạn đang cầm cái máy tính, à chắc bạn quên.
Khoa đang nhìn tôi mỉm cười.
Tôi lấy hết can đảm mở miệng:
- Hân có chuyện muốn nói với Khoa...
-------------------------------------------------------------------
- Đừng có đấm lưng tao nữa, mày nhiều năng lượng nhỉ?
Tôi bĩu môi ngưng hành động đấm bóp. Thi xong rồi mà, phải sung sức chứ. Tôi rướn người ra phía trước:
- Anh ơi?
- Sao em?
Lại nữa, mất hết cả hứng.
- Tao nói tên mày, không phải gọi anh.
- Vậy thì...sao Hân?
Hắn dạo này thích tưởng bở lắm, kêu Anh ơi là hắn sẽ liên hồi “Sao em?” liền. Mà hình như dạo này hắn vui lắm, từ khi tôi nói chuyện thẳng thắn với Khoa xong thì hắn hay lên cơn hơn thường ngày, có khi nhìn tôi rồi sau đó quay mặt cười một mình nữa kìa. Chắc tôi phải xác định lại giới tính cho hắn, kiểu thẹn thùng đầy men lỳ như vậy tôi không chắc giới tính nào phù hợp nữa. Mà biết vậy tôi chẳng kể chuyện bạn Khoa cho hắn nghe, uổng công ba mẹ hắn đẻ ra được gương mặt đẹp như vậy mà lại bị điên.
À về chuyện của Khoa thì hôm đó tôi cũng nói rõ với bạn ấy rồi, Khoa thì cũng không bất ngờ gì lắm đâu, tôi nói xong thì bạn cười buồn thôi, tôi nhớ là bạn chỉ nói với tôi một câu là: “Chúng ta còn nhỏ mà, thích hay không thích là chuyện thường tình thôi, còn chuyện tương lai thì không ai có thể đoán trước được, nên Hân không cần phải áy náy đâu“. Tôi thì khi đó cũng không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu với bạn. Nhưng mà cũng với câu nói đó, Nguyên Anh sau khi nghe tôi kể lại thì chả nói gì ngoài câu: “Bạn Khoa gì đó của mày... nhảm quá“.
Chúng tôi đang đi thi về. Mấy ngày qua tôi đã kí hợp đồng tạm thời với tài xế Nguyên Anh rồi. Nói chung là tôi bao trọn Nguyên Anh rồi.
”Bác tài” này thì có một trình độ rất đáng khâm phục, “bác” chưa bao giờ đến trễ, luôn nhường nhịn khách hàng mọi lúc mọi nơi, tôi có yêu cầu gì thì cũng vui vẻ tiếp nhận.
”Bác” của tôi thì tính tình hoạt bát vui vẻ khỏi nói rồi, dù là thích tôi nhưng có lẽ tính đá đểu nó ngấm vào máu nên lâu lâu cũng phán nhiều câu muốn sôi máu lắm.
- Tao muốn ăn kem cây.
Tôi véo vào hông hắn đề nghị.
- Được rồi, hôn Anh phát đi Anh sẽ cho Hân ăn kem ngay và luôn.
Lại bắt đầu rồi đó...
- Ê, có phải Kiều Anh đó không nhỉ?
Để tăng tính chân thực tôi đập vai hắn rồi chỉ trỏ phía bên kia đường.
Thật ra chả có con Kiều nào cả nhưng tôi thấy hắn hình như chẳng dám nhìn mà dùng toàn bộ lực đạp nhanh hơn...
Quên nói, tuần nay Nguyên Anh có thêm chứng này nữa.
Chuyện là dạo này mỗi lần đi thi về là tôi với hắn thường la cà khắp phố, khi ăn kem, khi ăn nem nướng, khi ăn cá viên chiên. Nhưng bữa thứ không may gặp phải nhân tố phá đám tiềm năng (thật ra là...không bằng tôi).
À hôm trước đang ăn tráng trộn thì gặp con bé đó, con bé Kiều Anh đó mà. Hôm đó nó hình như đang đi mua gì đó, mà quán nó mua sát chỗ chúng tôi ăn.
Con bé đó thấy hắn thì ôi thôi em rạng rỡ như đón ngày mới, nào là “anh vừa đi thi về hả”, “trùng hợp quá”, nói chung là tươi rói lắm. Khi em đưa tầm mắt qua tôi thì...ừ thì em nó vẫn cười chào chị. Tôi thì mùa thi chẳng chấp điều em nhỏ nói hôm trước, kéo nó ngồi xuống nghế kêu cho nó một bịch tráng trộn.
Khi tôi làm vậy thì “bác tài” của tôi bấu tay tôi rồi mặt nhăn mày nhó như đúng rồi nhưng khi nhìn qua em nó thì vẫn cười tươi: “em ngồi xuống nói chuyện cho vui“.
Chẳng qua là được mấy khi được “đi ăn lớn” mà không có lũ kia, giờ Kiều Anh ở đâu chui ra... bạn Anh chắc chẳng vui vẻ lắm đâu. Thật ra tôi cũng vậy nữa.
Em nó thì chắc không biết hai chúng tôi đều không thích sự hiện diện của em nên cứ hồn nhiên như cô tiên ngồi lại cùng chúng tôi. Tôi khi đó chẳng ra dáng ta đây là bạn gái ai đâu nhưng đề tài nói chuyện của tôi với thằng lớp trưởng làm em nó rất khó chịu, ừ hình như là vậy. Thái độ muốn về rồi lại thôi của nó là tôi biết ngay. Tôi khi đó thật ra cũng không có ý định chọc tức em đâu, nhưng thằng đó vừa ăn vừa nói chuyện chọc ghẹo tôi, trêu tôi này nọ rồi lại quay qua Kiều Anh: “Em thấy đúng không?”
Em nó thì chưa kịp “vâng” thì Nguyên Anh đã quay qua cười phớ lớ với tôi rồi. Cứ như hắn thầm lặng dằn mặt Kiều Anh vậy, không biết em nó đắc tội gì với “bác tài” nữa.
Gay cấn ở đây là lúc trả tiền, do là hôm trước đi ăn bánh cuốn “bác tài” bao nên giờ ăn tráng trộn tôi bao. Vấn đề này thật ra ban đầu hắn không chịu, nói con trai ai lại để con gái trả tiền, nhưng sau đó khi bị tôi khinh bỉ liếc một cái đồng thời nói: “Thằng cha nào từng nói “có điên mới trả tiền giùm”” thì đã không dám nói gì thêm. Cũng một phần nữa là do thân trước rồi nên vấn đề tiền nong không làm những đứa đang là học sinh như chúng tôi bận tâm lắm.
Nhưng Kiều Anh khi đó thấy tôi có ý định trả tiền thì ngỡ ngàng lắm, câm lặng nhìn Nguyên Anh thôi. Nên tôi đây vì giữ thanh danh trong sạch cho “bác tài” đã phán một câu xanh rờn: “ Hôm nay chị bao trọn gói Nguyên Anh em ạ, phải không mày?“. Nguyên Anh khi đó chỉ biết cười cười ngậm ngùi làm trai bao thôi chứ chẳng dám nói gì thêm đâu. Còn em Kiều Anh khi thấy hắn như vậy thì chưa hết sốc, nhìn tôi rồi lại nhìn Nguyên Anh, hên là có cuộc gọi đến của ai đó nên được cớ chuồn lẹ. Hả hê ơi là hả hê luôn đó ạ.
À hả hê chỉ là lúc đầu còn lúc sau thì bị thằng trai bao nào đó rút giấy lau miệng nhấn mấy cái vào đầu tôi rồi: “Bao trọn gói này, bao trọn gói này!”
Dù hắn có bạo lực thế nào thì vẫn bị tôi “bao” rồi, còn bị nói trước mặt em lớp dưới, chắc bạn nhục lắm.
Vì vậy nên tôi nghĩ là vì vụ bị nói là trai bao nên hắn mới sợ khi thấy em Kiều Anh, còn hắn có lí do nào khác nữa không thì tôi không biết.
- Đưa tao cắn miếng kem coi.
Giọng nói của thằng đàng trước.
Ờ thì hôm nay chúng tôi không đi ăn ở đâu cả, do lúc nãy tôi nói muốn ăn kem cây nên hắn mua. Nhưng khổ là thằng đàng trước bắt tôi cầm cả cây, cây là cầm cho hắn ăn đó mà, hắn nói hắn bận đạp xe. Vì tôi nể đây là kem hắn mua nên mới lâu lâu lại đưa lên đàng trước cho hắn ăn đó, cỡ mà tôi mua coi, còn khuya nhé!
- Đưa cắn miếng nữa coi.
Đó, lại kêu, nãy giờ tôi mệt lắm rồi đó, đúng là trên đời chẳng ai cho không ai cái gì cả.
Nhưng bây giờ chị bực rồi nhé, éo đưa lên đưa xuống nữa nhé.
- Cầm và ăn hết cho tao, ngay và luôn.
Tôi đưa cây kem lên phía trước, hầm hồ hét một câu. Có lẽ hắn biết tôi bực nên cầm ngay, xong còn cười hề hề với tôi nữa chứ.
Thằng mắc dịch.
---------------------------------------------
Tuần chờ điểm thi là tuần tất cả học sinh thích nhất. Đúng thôi, không cần phải học bài cũ, không cần phải chép bài mới, không cần phải ngồi đúng vị trí sơ đồ lớp, không cần phải lén lút để những miếng xoài dưới ngăn bàn, không cần phải biện hộ khi mùi đồ ăn bay tỏa vào mũi giáo viên. Không cần chống lại những cơn buồn ngủ đang bủa vây, không cần phải lo sợ khi gọi lên bảng trong tình trạng vừa tỉnh giấc.
Bây giờ lớp tôi năng lượng phải nói là tràn trề, nói chuyện rất là hăng say. Lớp tôi hiện tại là tiết công dân, cô không có ở lớp. Nên chúng nó quyết định đưa những vụ đi chơi ra bàn. Gần nhất đây là sắp được qua nhà thầy chơi như thầy đã hứa trước đó.
Đề tài đi chơi luôn là đề tài rôm rả nhất từ trước đến nay, đứa kia nói một câu, đứa nọ lại chu mỏ cãi một câu, rất là ồn ào.
- Ôi ra biển thì nên mặc gì, bikini à?
Con Nhi hố hố đề xuất vấn đề ngoài lề.
Gớm không, có mà áo phông quần đùi nhảy ào xuống biển, lần nào chẳng vậy. Trai gái gì đều y như nhau.
- Thôi bớt bớt giùm đi mấy má, đừng có mà xúc phạm người nhìn.
Thằng Huy còn xua xua tay rồi còn bĩu môi ra điều kinh khủng lắm. Tôi đang đánh carô nên không tiện tham gia, thằng bên cạnh thấy tôi lơ đãng là ăn gian ngay.
- Gì mà xúc phạm người nhìn mày?
Có đứa lại hùng hổ nói to lên.
- Mấy đứa con gái chúng mày thì toàn chủ nghĩa lép hàng đầu, không phải xúc phạm thì là gì...á, đau mày, đánh nhẹ thôi.
À không có gì lạ đâu, chỉ là đang nói mà bị đánh thôi à, cái này thấy cũng nhiều rồi, chỉ có điều là thằng bị đánh hôm nay là thằng Huy thôi. Thằng ngồi cạnh tôi toàn bị phang chổi vào người không chứ đâu.
Còn đề tài ai lép thì tôi cũng nghe bàn tán nhiều rồi, trong thân phận cũng là người chủ nghĩa L (lép, lùn, lầy, lười) tôi thông cảm, rất thông cảm, cực kì thông cảm.
- Tụi tao nòi bố nên lép, con trai tụi mày nòi mẹ sao cũng không to lên chút nào. Hớ!
Lại một bạn gái có số phận hẩm hiu chống chế. Vâng, nòi bố.
- Tụi tao ngày nào cũng đi tập đó, sắp sáu múi rồi nghe mấy con kia, lép cái con mắt tụi mày.
Thằng Lâm vừa nói xong thì ưỡn ngực ra để tỏ ý không lép. Sau đó còn mở phanh một cúc áo đồng phục khoe ngực. Nhưng khổ, vừa ưỡn thì bị dân tình ném đá (giấy) dữ dội lắm. Chỉ có chưa phang dép vào mặt thôi. Vì dân ta có câu: “Dép không chỉ để mang mà còn để phang những đứa ngang tàng và chảnh chó“.
- Tao cũng không lép này.
Đột nhiên Nguyên Anh ngẩng đầu lên nói một câu với lớp. Tôi chưa hoàn hồn thì hắn lại quay qua nói nhỏ với tôi:
- Hân sờ thử không?
Đang quánh ca rô mà nói đi đâu thế.
Coi cái mặt Nguyên Anh kìa, nhìn y chang dê cụ, dạo này để ý thấy thằng này luôn luôn trưng ra bộ mặt đểu thì phải. Nhưng mà gì cơ? Tôi sờ thử á? Còn khuya! Tôi lá ngọc cành vàng như vậy mà, mê trai như thế nào cũng không thể làm lộ liễu như vậy được, thanh danh tôi còn đâu.
Vậy nên tôi bĩu môi...phớt.
- Mày được bốn múi chưa mà nói. Tụi mày lép thì cứ ngậm miệng hết lại đi.
Dân tình nữ giới hình như không tin lắm, soi lại hắn rồi lơ luôn lớp trưởng đang phởn với thân hình ngày nào cũng đi tập gym của mình.
- Lớp không tin tao, mày phải tin tao chứ.
Thông cảm cho lớp trưởng quá à, lớp trưởng quái gì mà lớp bàn chuyện riêng (không liên quan đến học tập) là không còn tiếng nói gì hết, kiểu như hết học rồi thì lớp trưởng chỉ còn là bù nhìn thôi vậy.
Tôi dù sao cũng là thành viên trong lớp này, lớp phớt nên tôi...cũng phớt. Ngẩng đầu tiếp tục nghe cuộc trò chuyện, dù hắn giờ có đang vò nát đầu tôi thì tôi cũng không quan tâm.
- Hay bữa đi qua nhà thầy chúng ta trai chở gái cho nó tình cảm đi.
Lại một lời đề nghị của một bạn nữ có máu ưa sẵn. Nhưng có vẻ ý kiến này mấy bạn trai hình như không thích lắm, đứa nào đứa nấy nguýt dài mấy cây số, còn mặt nhăn mày nhó lườm liếc con gái ghê lắm, rồi còn phẩy tay ra điều không bao giờ nữa rồi nói:
- Sao gái không chở trai đi cho thấm đượm tình huynh đệ.
Vâng, huynh đệ, tụi này đã rối loạn giới tính rồi.
- Đệ đệ con khỉ mốc xì, bây giờ tụi mày có chịu chở không?
Tôi nói thật là đề tài này tôi không muốn tham gia rồi đó, dù biết cuối cùng những bạn gái xinh xắn hiền lành với trình độ thét ra lửa sẽ thắng nhưng tôi xin lui đó, tôi chỉ thích hòa bình, lơ đi cho nó yên bình con nhà mình.
- Hôm đó anh sẽ qua chở em nhé!
Lại tiếng nói của đứa bên cạnh.
Mà chưa gì đã có tài xế riêng đề nghị rồi kìa, dù hắn có kêu tôi là gì thì tôi cũng chẳng quan tâm, có người đèo là mừng rồi, quên hết mọi chuyện ngay.
- Ừa, vậy Hân lại bao trọn Anh nguyên ngày đó nhé!
Hắn đã không nổi giận tôi thì chớ lại còn nựng má tôi, sửa lại tóc mái cho tôi rồi còn cười hê hê như bệnh.
Không biết đâu chứ vẻ mặt Nguyên Anh vừa rồi dễ thương kinh khủng khiếp.
Ôi trai bao của tôi.