Chu Vũ sau hai năm, tức năm thứ ba Võ Tắc Thiên chính thức lên ngôi, Đường Tùng trải qua một ngàn ba trăm năm đã trở lại chăm chỉ quá đến mức chết vì lao động.
Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình công chúa, Vi Hoàng hậu, An Lạc Công Chúa..dung mạo ai cũng xinh đẹp, dã tâm ai cũng bừng bừng, đây thật là một thời kỳ nữ nhân huy hoàng chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc.
Say nằm trong núi, quyền nghiêng thiên hạ!
Đường Tùng hưởng thụ cuộc sống cuộc sống Đại Đường tốt đẹp như thế nào mà sau khi luân hồi tâm tình thay đổi nhiều như vậy.
Nhìn ánh mắt đang chờ đợi của Tào Chương, Tào Bằng thật không biết nên trả lời như thế nào.
Từ lúc Tào Xung bái sư đến nay, hắn vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó Tào Xung có thể kế thừa sự nghiệp của Tào Tháo. Về mặt này nhiều hoặc ít hoặc nhiều có sự mờ ám của tư lợi. Ngoài Tào Xung là học trò của hắn ra, điều quan trọng hơn là bởi vì tuổi Tào Xung còn nhỏ nhưng không gian phát triển nhiều hơn Tào Phi. Không thể phủ nhận Tào Phi cũng ưu tú xuất sắc, nhưng sau lưng y lại có bối cảnh thế gia quá sâu, hoàn toàn không phải những kết quả mà Tào Bằng muốn nhìn thấy. So với những điều này, Tào Xung đơn thuần hơn rất nhiều, càng dễ dàng uốn nắn. Lại thêm Hoàn phu nhân cố ý lôi kéo cũng khiến cho Tào Bằng đứng về phía Tào Xung.
Nhưng, Tào Phi đã chết!
Nếu Tào Chương thật sự tranh chấp với Tào Xung thì hắn nên lựa chọn thế nào?
Tào Chương rất chân thành và cũng rất thẳng thắn.
Cũng cùng là học trò của Tào Bằng, Tào Chương cho tới nay là một thiếu niên nhiệt huyết đem lại ấn tượng cho Tào Bằng. Nếu hắn kế thừa sự nghiệp của Tào Tháo thì cũng là một sự lựa chọn rất tốt. Chỉ có điều Tào Chương vẫn chưa biểu lộ ra ý tưởng này.
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Tào Bằng đột nhiên nói:
- Tử Văn, đây là suy nghĩ chân thật của ngươi à?
-Dạ?
Tào Chương hơi do dự.
Tào Bằng cười một chút, đứng lên nới với Tào Chương:
-Tử Văn, hãy đi theo ta.
Hắn dẫn Tào Chương đi vào thư phòng, sau khi thắp sáng những ngọn đèn, trên án thư mở một tấm giấy trắng và đặt bút lên…
Ngẫm nghĩ một chút, Tào Bằng đột nhiên nói với Tào Chương vẻ mặt đang khó hiểu::
-Tử Văn, người ta thường nói tranh giành Trung Nguyên.
- Ta muốn hỏi ngươi Trung Nguyên này rốt cuộc rộng bao nhiêu? Ngươi biết không?
Tào Chương không chút do dự trả lời:
- Trung Nguyên có chín châu!
- Tốt lắm!
Tào Bằng đề bút trên giấy vẽ ra hình dạng của chín châu, rồi sau ra hiệu nói Tào Chương lại đây:
- Đây là Trung Nguyên đúng không?
- Hình như là vậy…nhưng hơi nhỏ đi rồi.
- Ngươi đừng vội!
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, dựa theo bản đồ thế giới trong trí nhớ kiếp trước, lại ở xung quanh của chín châu phác họa vòng quanh vài ba nét.
- Đây là cái gì?
- Đây mới là phía dưới của trời xanh này, thế giới thực sự.
Tào Chương không khỏi hứng thú, dựa vào tấm bản đồ thế giới đơn sơ không được xem là chuẩn mực này xem một cách tỉ mỉ.
- Trung Nguyên rất nhỏ.
Đúng vậy, người ta thường nói tranh giành Trung Nguyên nhưng lại không hế biết thiên hạ này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Ngươi xem, noi này là nước Đại Tần, còn nơi này gọi là Ai Cập. Mà ở lân cận khu vực Tây Vực còn có một nơi tên là Ba Tư, cũng có lịch sử huy hoàng. Nơi này có một quốc gia nhỏ, nguyên là Macedonia.
Quốc gia này từng có một vua tên là Aleksander, từng dẫn đại quân đi càn quét toàn bộ Địa Trung Hải…Nước Đại Tần cũng có một Hoàng Đế từ nơi này tên là Caesar, luôn đánh tới Ai Cập, được cho là vị vua tài trí mưu lược mà dùng hai chữ kiệt xuất để nói.
Những quốc gia này, sự hưng thịnh không thể so với nước chúng ta, nhưng tầm mắt bọn họ lại nhìn xa trông rộng hơn.
Chúng ta cả ngày thảo luận trong thiên hạ hay là trong đất vua, không biết ngoài chín châu ra thì còn có một thế giới lớn hơn nữa.
Tào Bằng đối với lịch sử Châu Âu không hoàn toàn là rất hiểu biết, nhưng việc này cũng hoàn toàn không gây cản trở hắn dựa vào ấn tượng, ăn nói lung tung với Tào Chương…
Nơi đây tên là Châu Đại Dương; nơi này gọi là Châu Mỹ.
Những nơi này vẫn là một vùng hoang dã nhưng lại có đất đai màu mở phì nhiêu và sản vật phong phú. Chẳng qua, người ở những nơi này vẫn rất tàn bạo nhiều so với người Khương, lại chiếm lĩnh vùng đất phì nhiêu và không gian rộng lớn như vậy.
Tào Bằng bỏ bút xuống, nhắm mắt lại.
Sau vài phút, hắn nhẹ nhàng nói:
- Ta từng có một ước muốn, đó chính là có thể đi khắp nơi trên toàn bộ thế giới này.
Tử Văn, ta từng nói, ta muốn “vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình(). Nhưng đây chỉ là một khẩu hiệu hư ảo, ngay cả bản thân cũng không mấy hiểu, cuối cùng sẽ là kết quả thế nào.
(): Có nghĩa là: vì thiên hạ mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mệnh Trời để quyết cải thiện đời sống xã hội, vì tiên thánh và quyết nối cái “Đại học chi đạo” xưa bị đứt quãng. Vì thế giới vạn vật mà khai mở ra căn đế cho cuộc thái bình.
Nói thật, ngươi vừa hỏi ta là ủng hộ ngươi hay là ủng hộ Thương Thư.
Ta rất khó xử. Các ngươi đều là học trò của ta, ngươi và Thượng Thư đều có ưu điểm và cũng đều có khuyết điểm. Ta sẽ giúp ai đây? Ta không biết. Nhưng nếu nhất định phải chọn, thì ta sẽ không giúp hai người, mà dẫn người tới phía Bắc…Tiên Ti, Hung Nô đều là tâm phúc của họa lớn của ta. Thà đau đầu vì huynh đệ các ngươi,không bằng đi đánh một thiên hạ ngay hôm nay.
Cách diễn tả của Tào Bằng vô cùng lộn xộn, thứ tự cũng thể hiện ra không rõ lắm
Nhưng Tào Chương nghe xong,lại cảm giác giống như những câu phát ra từ đáy lòng, tình chân ý thiết.
- Ngươi hãy nghĩ lại, nếu như người thật sự muốn tranh đoạt, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi, góp một vài ý kiến cho ngươi. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào cuộc tranh đoạt giữa ngươi và Thượng Thư! Tử Văn, tính tình ngươi thẳng thắn, mạnh mẽ, là người làm việc lớn, cho dù ngươi quyết định ra sao, ta là thầy ngươi, cũng sẽ không ngăn cản. Bởi vì đây là con đường mà bản thân ngươi đã chọn.
Chỉ là có một câunói, không nói ra sẽ không thoải mái!
Tử Văn có thể biết thiên hạ này rốt cuộc lớn bao nhiêu sao?
Tào Bằng vỗ vài cái vào vai Tào Chương, đứng lên đi ra khỏi thư phòng.
Tào Chương ngơ ngác ngồi bên cạnh án thư, nhìn lên tấm bản đồ đơn sơ làm người ta bật cười bản đồ, thật lâu không ra tiếng.
Nét bút trên bản đồ dần dần khô.
Tào Chương đột nhiên cuốn bản đồ thật cẩn thận, cầm trong tay rồi sau đó thổi tắt ngọn đèn.
Trong con mắt, dường như lộ vẻ kiên quyết hơn, y đi ra thư phòng, hướng về phòng ngủ mà ngọn đèn đã tắt vái một cái, rồi sau đó xoay người rời khỏi. Trong phòng ngủ, Tào Bằng đứng bên trong cửa sổ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Nhất cử nhất động của Tào Chương đều trong tầm nhìn của hắn, Lúc Tào Chương rời đi trong nháy mắt, Tào Bằng biết trong lòng y đã có quyết định.
Ngày hôm sau, Tào Bằng lại gặp Tô Tắc một lần nữa, hai bên lại thương lượng cách tỉ mỉ nhiều chuyện.
Tính thời gian, đến Đê Trì nhanh cũng phải hai mươi ngày. Qua vài ngày nữa sẽ đến tháng chín, hắn rời khỏi Võ Uy gần đủ một tháng. Những chuyện mà cần thương lượng thì đều thương lượng xong rồi, thế là Tào Bằng quyết định trở về Cô Tang.
Tô Tắc có chút không nỡ, suy cho cùng có thể tìm được người chơi thân thì cũng không dễ dàng gì.
Nhân đạo tri kỷ khó cầu, đại khái như thế.
Tô Tắc ở Tửu Tuyền gần nơi hoang vắng như vậy, thật sự cũng không quá dễ đề tìm được một người có thể hợp với ý của mình. Tuổi của ông ta với Tào Bằng gần gấp đôi, nhưng có thể nói đến cùng nhau cũng là có duyên phận.
Nay Tào Bằng phải trở về Cô Tang, Tô Tắc tiễn hắn tới bờ sông Nhược Thủy rồi hai người mới nói lời từ biệt.
Sau khi qua Nhược Thủy, Tào Bằng một mình trực tiếp trở về Nhật Lặc
Tào Chương sau khi suy nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ ở lại huyện Nhật Lặc, đồng thời cũng giữ lại Ngưu Cương trợ giúp hắn chuẩn bị binh mã. Trong lòng Tào Bằng, Nhật Lặc là một trại quân nằm ở phía tây Võ Uy, cũng là một cứ điểm cực kỳ quan trọng. Mặc dù tuổi của Tào Chương không lớn nhưng đã có phong thái của một tướng quân.
Võ có Ngưu Cương, văn có Tô Do, đủ để hiệp trợ y cai quản Nhật Lặc ổn thỏa. Dù sao,
vai trò quan trọng của Nhật Lặc đó là nối liền con đường thương mại Tây Vực, trờ thành nút giao thông nối liền Cửu Tuyền với Võ Uy.
Tào Bằng để lại cho Tào Chương tám trăm binh lính, đồng thời cho phép y thiết lập quân binh, thi hành chế độ đồn điền phủ binh.
Đối với việc này,Tào Chương cũng vô cùng sảng khoái đồng ý.
Bản thân y từng có kinh nghiệm tại đồn điền Hứa Đô, lại từng chứng kiến Tào Bằng mở rộng Hà Tây.
Tào Chương ít nhiều cũng coi như đã có chút kinh nghiệm, những việc của đường thương mại đã có Tô Do xử lý, không cần y hao tâm tổn trí.
Ở lại Nhật Lặc chăn ngựa trồng cỏ cũng rất húng thú.
Lưu lại hai ngày ở Nhật Lặc, Tào Bằng lại dặn dò Tào Chương một hồi, lúc này mới lên đường trở về Cô Tang…
Nói một cách tổng thể, Tào Bằng rất hài lòng với tất cả những thành quả mà Trương Dịch đã đạt được trong chuyến đi nước ngoài này.
Cho nên, trên đường về, hắn vô cùng ung dung. Chỉ có điều ung dung như thế này cũng không duy trì được bao lâu, liền thình lình bị một tin tức phá hư. Sau khi đoàn người Tào Bằng tới Phiên Hòa thì gặp được người đưa tin tới Cô Tang. Người đưa tin này là do Triệu Ngang phái đến, mục đích thật sự là Nhật Lặc. Nhìn bộ dáng mệt mỏi của lính đưa tin, thì biết được hắn trên đường này tất nhiên là rất vội vàng. Trong mắt đầy mạch máu, trên mắt còn lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Xảy ra khi nào, sao gấp gáp vậy?
- Hồi Tướng quân, bảy ngày trước, Mã Siêu đột nhiên đánh chiếm Trương Dịch.
Người đưa tin trả lời khiến cho vẻ mặt của Tào Bằng ngỡ ngàng.
- Mã Siêu đánh chiếm Trương Dịch ư?
Chuyện này sao có thể!
Hắn mới từ Trương Dịch đến đây, vốn dĩ không có nhìn thấy tung tích của Mã Siêu. Vả Lại, Mã Siêu không phải đang ở Long Kỳ Thành sao? Cho dù hắn muốn tấn công Trương Dịch, hoặc là vượt qua Kỳ Liên Sơn, hoặc là phải chiếm lĩnh Võ Uy trước rồi sau đó mới có thể uy hiếp quận Trương Dịch.
Đã vào cuối thu, khoan không nói Mã Siêu vượt qua sông Hà Niết bụi gai dày đặc như thế nào, dã thú thường qua lại khu vực nghìn dặm không có người. Dù chỉ là một dãy Kỳ Liên Sơn thì đủ có thể khiến binh mã Mã Siêu sức cùng lực kiệt, cho nên, khả năng Mã Siêu vượt qua được dãy núi Kỳ Liên Sơn trên cơ bản là không có. Nếu không phải đi đường tắt qua Kỳ Liên Sơn, thế thì chỉ có đánh chiếm quận Võ Uy…
Vấn đề là, khả năng sao?
Hiện tại quận Võ Uy có thể nói là binh hùng tướng mạnh.
Sau khi qua nghỉ ngơi chuẩn bị hơn một tháng, Tào Bằng hoàn toàn không có tăng thêm binh mã. Hắn tuy có hạ lệnh chiêu mộ quân lính, nhưng cũng có đặt ra giới hạn cực kỳ chặt chẽ. Những người trong khoảng hai mươi sáu tuổi đến ba mươi lăm tuổi mới có thể chiêu binh nhập ngũ. Người có thương tật không chiêu; con trai một trong nhà không chiêu…mười điều quy định, không chỉ có ổn định lòng dân Võ Uy, mà còn tăng cường chất lượng binh lính được chiêu mộ. phải biết rằng, Lương Châu những năm cuối Đông Hán, binh lính tinh nhuệ đào tạo ra sắc bén hơn. Quân Tịnh Châu, quân U Châu và quân Đan Dương nổi tiếng ngang nhau. Chỗ người Khương Hán sống lộn xộn ở Võ Uy có chút hỗn loạn.
Rất nhiều người Tây Lương, mười hai mười ba tuổi đã cưỡi ngựa kéo cung, ra trận chiếm giết.
Trong đó, e rằng nổi tiếng nhất chính là Mã Mạnh Khởi Siêu Mã, mười hai tuổi đã bắt đầu chinh chiến nơi chiến trường
Điều này cũng làm cho binh lính Tây Lương có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, khi tới mười lăm tuổi, phần lớn trở thành binh lính dày dặn kinh nghiệm mà đã trải qua trăm trận chiến.
Tào Bằng đặt ra giới hạn cũng chính là do vậy mà suy xét.
Điều hắn cần là một quận Võ Uy ổn định mà không phải là một quận Võ uy với nguyên khí binh nghèo chuộc võ, hoang phí.
Mấy tháng trở lại, Tào Bằng ở Võ Uy chiêu binh được bảy đội nhân mã, người nào cũng là tinh binh mãnh tướng, có thể lấy một chọi mười.
Hơn nữa hắn từ Hà Tây dẫn theo tám đội quân, quận Võ Uy hiện giờ cộng cả mười lăm ngàn quân đang đóng.
Binh lực như vậy, đối với Võ Uy có cơ sở vật chất vốn không phải rất kiên cố mà nói, ít nhiều cũng vừa đủ.
Nếu tiếp tục chiêu mộ vinh, thế tất phải tăng thêm gánh nặng cho quận Võ Uy.
Văn có Bàng Thống, Từ Thứ, Giả Tinh, còn có quan viên giỏi giang chín chắn như Triệu Ngang; võ có Diêm Hành, Phan Chương, Hàn Đức, đặc biệt có Diêm Hành dũng mãnh thiện chiến, tinh thông binh pháp, là một tướng tài hiếm thấy. Trong tình hình như vậy, Mã Siêu muốn tiến công Võ Uy? Căn bản không có khả năng thành công! Cho nên, Tào Bằng mới có thể yên tâm đi tới Trương Giáo.
- Ngươi nói rõ một chút, sao Mã Siêu sao đánh chiếm quận Trương Dịch?
Người đưa tin nghe được lập tức biết Tào Bằng đã hiểu lầm.
Hắn vội vàng giải thích:
-Tướng quân hiểu lầm rồi, Mã Siêu không phải là đánh chiếm quận Trương Dịch, mà là đánh chiếm huyện Trương Dịch.
- Hả?
Tào Bằng đột nhiên mặt đỏ tía tai.
Từ đó đến nay, ở Lương Châu ngoài trừ quận Trương Dịch ra, còn có một huyện Trương Dịch, là chịu sự quản lý của quận Võ Uy.
Vị trí huyện Trương Dịch, ước chừng ở khu đông nam Lương Châu thành Võ Uy, vị trí tương đối vắng vẻ.
Hai năm từ sau khi Hán Vũ Đế Nguyên Đỉnh thiết lập Võ Uy đến thời kì Đông Hán, quận Võ uy tổng cộng có ba mươi huyện lị. Trương Dịch thì nằm ở miền nam của Loan Điểu ( phía bắc của đập chứa nước sông Tây Doanh Tây Nam khu vực Kinh Châu thành Võ Uy), thế chia ba với Thương Tùng, hình thành một trạng thái ăn khớp với nhau cực kỳ đặc biệt. Tuy nhiên, từ khi bạo động dân tộc Khương những năm cuối thời Đông Hán, nhất là sau khi Mã Đằng chiếm lĩnh huyện Võ Uy, huyện Trương Dịch dần dần bị lơ là, cho nên không bố trí quan lại, không có nơi trú binh, hình thành một khu vực người Khương Hán sống cực kỳ hỗn loạn, dần dần nơi đó bị rơi vào quên lãng.
Dân số nơi này với quận Võ Uy vốn quan hệ rất thưa thớt.
Mà sự thiết lập của huyện Trương Dịch lúc đầu là để chống lại người Khương Hồ. Nhưng quan hệ giữa Mã Đằng và người Khương lại là hai bên dựa vào nhau mà tồn tại. Kể từ đó, phạm vi của huyện Trương Dịch cũng sẽ thể hiện không quan trọng và thiết yếu như thế nữa!
Sau khi Tào Bằng chiếm quân Võ Uy, tuy được Thành Công Anh Triệu Ngang nhắc nhở để hắn biết sự tồn tại của huyện Trương Dịch, nhưng do nhiều nguyên nhân, Tào Bằng hoàn toàn không muốn nóng lòng đánh chiếm huyện Trương Dịch, mà là vẫn duy trì tình trạng vốn có của nó. Dù sao từ sau Trung Bình, huyện Trương Dịch thuộc vùng không ai quản lý, người Khương Hán sống lộn xộn. Phần đông người Khương sống ở vùng này, nếu như cưỡng ép để thu về, rất có thể sẽ kích động cảm xúc người Khương vùng đó, dẫn đến nảy sinh người Khương bạo động lần thứ hai.
Đây cũng là một nhân tố lớn mà vì sao Tào Bằng lúc này đi tới quận Trương Dịch gặp mặt Tô Tắc.
Hắn hy vọng mượn cách làm này để mở ra con đường thương mại Tay Vực, dần dần lấy lòng bộ tộc Khương, kế tiếp mới đi khống chế huyện Trương Dịch.
Chẳng qua, dường như hắn đã chậm một bước.
Mã Siêu đã đi trước một bước chiếm lấy huyện Trương Dịch, quả là ngoài dự liệu của Tào Bằng.
Huyện Trương Dịch một khi mất, thì có nghĩa là mất một trạm đầu cầu lô cốt ở ngoài cổng Đại Nam quận Võ Uy. Mặc dù có Loan Điểu và Thương Tùng có thể làm bức tường chắn nhưng nếu để Mã Đằng chiếm cứ Trương Dịch thì sớm muộn gì cũng làm cho quận Võ Uy bị hỗn loạn.
Lực ảnh hưởng của Mã gia ở Tây Lương không hề nhỏ…
- Triệu huyện lệnh và quân sư bọn họ sẽ sắp xếp như thế nào?
Người đưa tin vội vàng trả lời:
- Nay Bàng Quân sư đã đi Thương Tùng, Phan Chương đitụ hợp với người Khương; Từ quân sư và Diêm Hành tướng quân thì dẫn bộ đi tới Loan Điểu, chống lại công kích của Mã Siêu. Thành huyện lệnh và Đặng Phạm tướng quân ở huyện Võ Uy chỉnh đốn và sắp đặt binh mã, Hạ Hầu tướng quân thì dẫn bộ tập kết ở bãi Phượng Minh. Triệu Huyện lệnh thì ra lệnh chi ti chức đi tới Nhật Lặc báo tin tướng quân, xin tướng quân nhanh chống ra quyết định.
Nhìn cách sắp đặt này thật là cẩn thận.
Nhất là để Diêm Hành xuất binh đánh Mã Siêu ở Loan Điểu, không thể nghi ngờ rất hợp lý...
Người Khương trọng dũng sĩ, nay quận Võ Uy người có thể chống lại Mã Siêu, ngoài Tào Bằng và Bàng Đức ra, sợ rằng cũng chỉ có Diêm Hành Diêm Ngạn Minh thôi. Diêm Hành ở Lương Châu rất có uy danh, có thể ổn định lòng dân. Mà Từ Thứ giỏi về trận pháp, tinh thông dã chiến, y và Diêm Hành liên kết quả là một lựa chọn tốt. Có Bàng Thống ở Thương Tùng cũng có thể ngăn cản viện binh của Kim thành.
Nhưng không biết vì sao Tào Bằng luôn cảm thấy Mã Siêu lúc này đột nhiên tấn công Trương Dịch, hình như có chút kỳ lạ.
- Lệnh Minh!
- Có mạt tướng
Tào Bằng sau một lát suy nghĩ thì nói một cách nặng nề:
- Lập tức thu xếp hành trang, chúng ta trong đêm khỏi hành đi Loan Điểu.
Truyện convert hay : Tiên Võ Đế Tôn