Cha?
Tào Bằng nhất thời mơ hồ!
Sao cha lại ở đây được?
Hơn nữa nhìn hình dáng những người kia cứ như vì sao đang vây quanh mặt trăng, có vẻ như cha là người dẫn đầu. Chẳng lẽ ơ….
Trong đầu Tào Bằng, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ mà theo hắn thấy là hoang đường vô cùng, cha mình, lại là Thứ sử Lương Châu?
Sở dĩ nói hoang đường, cũng không phải không có lý do.
Tình hình của Tào Cấp, trong lòng Tào Bằng hiểu rõ nhất.
Lúc hắn mới vừa tái sinh, Tào Cấp chẳng biết lấy một chữ, hơn nữa trong tính cách của ông ta, có một bản tính thờ ơ bất cần đời.
Tào Cấp lúc bấy giờ, chẳng thích tranh đấu với người đời, cũng không thích gây sự phiền toái.
Làm chủ một cửa hàng nhỏ ở thị trấn Trung Dương, cũng chẳng có lý tưởng to lớn nào.
Có thể nói là, nếu không phải lúc đó Thành Kỷ ức hiếp mẫu thân là Trương Thị, Tào Bằng cũng sẽ không trong lúc tức giận nhất thời, dấng thân vào thành phủ, giết chết Thành Kỷ, nói không chừng Tào Cấp cũng sẽ không rời khỏi núi Trung Dương, rất có thể suốt đời sẽ ở mãi trong trấn Trung Dương mãi đến già mới thôi.
Sau đó trăn trở đến được Hứa Đô.
Tào Cấp mượn thế mà lên, dựa vào mã trung tam bảo (móng sắt, yên ngựa, bàn đạp), nhậm chức giám lệnh phường Hà Nhất Công, từ đó bước chân vào quan trường.
Nhưng điều thật sự khiến ông ta nổi tiếng, vẫn là ba mươi sáu chiêu Thiên Cương đao. Cũng chính vì vậy, ông ta có được biệt hiệu là Ẩn Mặc Cự Tử (Mặc Cử Tử lấy tình yêu là hạt nhân tư tưởng của ông). Tuy rằng ngay cả bản thân Tào Cấp cũng không muốn thừa nhận, nhưng mọi người tin vào điều đó!
Sau đó theo đà kỹ nghệ luyện đao ngày một được nâng cao, danh tiếng càng lúc càng vang dội, mà từ đó ông ta lọt vào mắt xanh của Tào Tháo, cũng vì Tào Công Lê và Tào Công Xa mà được tước vị Phụng Xa Hầu.
Đương nhiên, tước vị đó của Tào Cấp, phần lớn cũng là bắt nguồn từ chiến công mà Đặng Tắc và Tào Bằng đã lập được ở Hải Tây.
Do đó, Tào Cấp một bước lên trời.
Chỉ có điều, học thức của Tào Cấp luôn bị người đời chỉ trích.
Thế là liền có hành động Tào Bằng vọng phu thành rồng, làm kỳ văn tám trăm tự. Tào Cấp cũng từ lúc đó bắt đầu học tập. Đồng thời quen biết với Lưu Diệp, kết bạn với không ít danh sĩ. Nếu nói rằng, trước lúc kỳ văn tám trăm tự xuất hiện, Tào Cấp là dựa vào Tào Bằng mới phất lên, thế thì sau khi kỳ văn tám trăm tự xuất hiện, Tào Cấp cũng dần dần có được phe phái dưới trướng của mình.
Tám năm ở Kiến An…Tào Cấp nhậm chức giáo úy cổng thành, nhưng người trong cuộc thì biết rất rõ, Tào Cấp có thể trở thành giáo úy thành môn, là lợi ích do Tào Bằng đồng ý nhường lại Hải Tây mới có được.
Đây là một cuộc trao đổi!
Hai năm nay, Tào Cấp ngồi ở vị trí giáo úy thành môn, không có công lao cũng chẳng có sai phạm.
Phần lớn mọi việc, đều giao cho Tào Tuân xử lý. Văn thì có đám người Tào Bân hỗ trợ, võ thì có huynh đệ Ngưu Kim và Ngưu Ngân, vì thế an bình yên ổn.
Nếu như chiếu theo cách thức này, đến cuối cùng, Tào Cấp nhiều lắm cũng chỉ lên đến vị trí Cửu Khanh.
Tương tác đại tượng (chức quan cai quản kiến trúc trong cung), là một lựa chọn có hy vọng nhất.
Nhưng mà, ai cũng không thể ngờ, Tào Cấp lại có thể đảm nhận chức Thứ sử Lương Châu.
Đây là quan lớn trong triều có bổng lộc cả chục ngàn thạch. Tào Cấp…thật sự xứng đáng sao?
Nhưng nếu ta đổi ở một góc độ khác, thì sẽ phát hiện, Tào Cấp trước mắt thật sự là ứng cử viên thích hợp nhất nhất cho vị trí thứ sử Lương Châu.
Trước tiên, ông ta là lão già của Tào Bằng, là phụ thân của Tào Bằng.
Từ mối quan hệ này mà nói, kiêu binh mãnh tướng của Lương Châu, tuyệt đối sẽ không làm khó làm dễ. Nhất là ba thị trấn ở phía Tây Bắc, Trương Dịch, Võ Uy, Hà Tây, ba quận này đều nhận ra Tào Cấp. Thậm chí còn phải tôn kính mà gọi một tiếng bá phụ, giao tình nồng hậu.
Thạch Thao và Bàng Thống đã ở lại Hứa Đô ba năm rồi, chính là ngụ tại Tào gia, mỗi ngày đều gặp mặt Tào Cấp, mối quan hệ này tất nhiên cũng chẳng cần phải nói.
Còn Bộ Chất thì sao?
Em họ của y là thiếp phòng của Tào Bằng, Tào Cấp cũng được xem như trưởng bối của y.
Hơn nữa thời gian đi theo Tào Bằng là lâu nhất, nên cũng không có khả năng sẽ đối nghịch với Tào Cấp..
Về phần Vương Mãi, thế thì càng cúi đầu nghe lệnh.
Vương Mãi từ lúc ở thị trấn Trung Dương đã gọi Tào Cấp là thúc phụ, có thể nói là mối giao hảo thông gia. Cũng giống như Tào Bằng xem Vương Mãnh là nghĩa phụ, Vương Mãi cũng y như rằng xem Tào Cấp là phụ thân. Mẫu thân của y đã qua đời từ sớm, được Trương Thị tận tình chăm sóc, có cảm tình rất tốt với Tào gia.
Mà Đặng Phạm, là đệ đệ cùng cao tổ với Đặng Tắc. Phụ mẫu của y vẫn luôn làm việc tại Tào phủ, từ khi quen biết nhau hai năm trời ở Kiến An, đó cũng là tình bạn sâu nặng. Hay nói cách khác, trong ba quận phía Tây Bắc, hai tướng quân nắm giữ binh quyền nặng nhất, đều tin phục Tào Cấp.
Một người là Đô úy Tây bộ, đốc quản Hà Cẩn; Một người là Lang tướng Khương Trung, nhắc nhở Tây Khương.
Lại cộng thêm Hà Hầu Lan, cũng từng vào sinh ra tử với Tào Cấp. Nhớ năm đó sau khi trận chiến ở Uyển Thành thất bại, y đã bảo vệ cả nhà Tào Bằng, giết từ Nam Dương về đến Nhữ Nam, mối quan hệ này thậm chí không hề thua kém đám người Đặng Phạm. Nói cách khác, chỉ cần Tào Cấp đến Lương Châu, đã nắm trong tay hơn nữa phần quyền lực, đừng quên rằng, ở Lũng Tây còn có một gã Hách Chiêu, cũng tôn Tào Cấp làm trưởng bối.
Mà Tào Hồng của Trường An, được Tào Cấp ưu đãi rất nhiều.
Từ năm Kiến An thứ hai, Tào Hồng từ trong tay Tào Cấp, ít nhất cũng lấy được hai mươi thanh bảo kiếm, mỗi thanh đều có lợi nhuận khổng lồ.
Có mối quan hệ như thế tồn tại, Tào Cấp sao lại sợ bị làm khó được?
Còn về phần Triệu Ngang của Lũng Tây, Diêm Hành của Lâm Điêu, Thành Công Anh ở Kim Thành…bất kể bọn họ có tin phục Tào Cấp hay không, nhưng nể mặt của Tào Bằng, cũng sẽ không làm khó. Như vậy, tám phần quyền lực ở Lương Châu, coi như đã lọt vào tay của Tào Cấp rồi.
Đây là việc mà ngay cả Vi Đoan cũng không làm được!
Trên thực tế, Tào Cấp làm Thứ sử Lương Châu, trở ngại lớn nhất là sĩ tộc ở Quan Trung và bên phía triều đình. Tuy nhiên luận về kinh nghiệm và lý lịch, Tào Cấp từ vị trí quan to là giáo úy thành môn có hai ngàn thạch, thăng làm Thứ sử Lương Châu, có vẻ cũng chẳng có gì là quá đáng cho lắm.
Ông ta ở trong triều đình tám năm, cũng đã lập không ít công lao.
Ví như vào năm Kiến An thứ tư, ban đầu ở Dự Châu, chính là do Tào Cấp chế tạo Tào Công Xa, giúp Dự Châu hóa giải tình cảnh lúc đầu.
Đương nhiên, Tào Công Xa do ai chế tạo ra? Đến nay đã chẳng còn ai để tâm đến nữa, bất kể là do Tào Bằng hay là Hoàng Nguyệt Anh, người ta tình nguyện đem công lao dâng cho Tào Cấp, ai dám nói tiếng không phải nào?
Cho nên, muốn dùng kinh nghiệm và lý lịch để từ chối, căn bản là không có khả năng lắm. Đảng bảo hoàng (chính đảng ủng hộ bảo lưu quân chủ) đã im hơi lặng tiếng, mà trong đó lực lượng kiên định là Lâm Nghi Hầu Lưu Quang, cũng thầm thừa nhận, trước mắt thì Tào Cấp là ứng cử viên thích hợp nhất. Đảng bảo hoàng không chống đỡ nổi rồi, chỉ còn lại thổ tộc Quan Trung.
Vốn dĩ, sĩ tộc Quan Trung còn muốn tranh cử vị trí ứng cử viên Thứ sử Lương Châu. Không hiểu vì sao, khoảng thời gian trước đó…Hoàng Phủ Kiên Thọ của Triều Na…và cả giáo úy ti đãi….đại diện cho gia tộc họ Vệ Hà Đông là Vệ Ký, không ngờ đột nhiên phát biểu ý kiến, cho rằng ứng cử viên cho vị trí Thứ sử Lương Châu, Tào Cấp là người thích hợp nhất.
Hoằng Nông Dương Thị (đại gia tộc truyền kỳ của TQ), lập tức cũng bày tỏ sự tán đồng.
Khiến cho thổ tộc Quan Trung lập tức tan rã sụp đổ, không còn kiên trì nữa…
Trong đó, có bao nhiêu lợi ích gút mắc, có bao nhiêu giao dịch? Tào Bằng cũng không được rõ.
Căn cứ theo chính bản thân Tào Cấp mà nói, thì ngay cả ông ta cũng không ngờ đến, ông ta sẽ trở thành Thứ sử Lương Châu! Thậm chí ngay lúc Quách Gia chạy đến báo tin cho ông ta, ông ấy còn cho rằng Quách Gia đang đùa dai, nào hay, chuyện này không ngờ lại là thật!
Bản thân mình có bao nhiêu bản lĩnh…tự mình biết rõ.
Ngay từ đầu, Tào Cấp cũng thấp thỏm lo âu.
Nói trắng ra, ông ta chỉ là một thợ thủ công, nào sợ hiện giờ học hành biết chữ, cùng lắm cũng chỉ là một thợ thủ công khoát lên mình chiếc áo văn nhân mà thôi.
Sao có thể trong thoáng chốc…liền trở thành chư hầu cai quản cả một châu?
Sau này, Quách Gia nói với ông ta rằng:
-Thế phụ có biết, tầm quan trọng của Lương Châu không?
-Không biết
-Thế thì thế phụ có hiểu được, Hữu Học đã dốc bao nhiêu tâm huyết vào Lương Châu không?
-Cái này…
-Theo ta được biết, Hữu Học gần như dốc hết toàn lực, gầy dựng cơ nghiệp ở Hà Tây.
Sau này mới có Lương Châu của ngày hôm nay…Nếu như đổi lại là người khác, chỉ e rằng tâm huyết của Hữu Học, sẽ phải đổ sông đổ biển. Giờ thế phụ đi Lương Châu, không phải chiếm lấy quang vinh của Hữu Học, mà là giữ lấy tâm huyết của y ở Lương Châu.
Nếu ngươi nói thăng quan phát tài…lập thân vang danh?
Tào Cấp sẽ không chịu đi!
Ông ta sẽ cảm thấy mình đang giẫm lên con trai mình mà làm chức Thứ sử Lương Châu.
Nhưng nếu nói là ông ta làm chức Thứ sử Lương Châu, là để bảo vệ tâm huyết cho con trai ông ta, thế thì ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý.
Hai điều này xem ra không có khác biệt bao nhiêu, nhưng đối với Tào Cấp mà nói, ý nghĩa lại không như nhau. Đây cũng là một vị kiêu hùng, khác biệt so với người thường. Tầm nhìn của Tào Cấp không cao, cũng chẳng phải là người có chí lớn. Năng lực thậm chí còn không bằng Vương Mãnh, nhưng ông ta là cha của Tào Bằng, cho dù ông ta có phải hi sinh tính mạng, cũng phải bảo vệ mọi mặt nổ lực mà con trai mình đã bỏ ra.
Đây là cách nghĩ của người bình thường…
-Cha, sao người lại ở đây?
-Ta đến để giữ tâm huyết cho con.
Tại phủ nha Lâm Điêu, cha con họ Tào đoàn tụ với nhau.
Một lần từ biệt mà đã hai năm rồi.
A Phúc gầy đi, nhưng trông vẫn rất có tinh thần.
-Lần này con gây ra đại họa, may mà có Phụng Hiếu tương trợ.
Tư Không (tên gọi quan lại thời xưa) phạt con quỷ tân tam tuế (một loại hình phạt xưa, liên quan đến lao động thể lực, gây mất tự do), con không được oán trách, đây cũng là cũng vì tốt cho con thôi…Mẫu thân con đã dựng nên sản nghiệp ở Huỳnh Dương, Cha vợ con, còn có vợ và con của con, đều đã dọn sang đó. Sau khi đến Huỳnh Dương, xin đừng ngông cuồng nữa… con có biết không, mẫu thân con sau khi nghe nói con đã gây ra đại họa, suốt mấy hôm cũng không chợp mắt được, còn đòi tỷ tỷ con quay về từ quận Đông, ngày đêm đi cùng…tuy nhiên, con làm tốt lắm! Không hổ danh là lão Vương trước kia đã thương yêu con như vậy, xem ra ông ta trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Phụ thân sẽ trông coi hộ con. Nếu ai muốn phá hoại tâm huyết của con, cha cho dù có thí mạng, cũng sẽ không buông tha cho bọn chúng.
Mãi đến giờ khắc này, trái tim đang căng thẳng của Tào Bằng, rốt cục cũng đã thả lỏng xuống.
Lương Châu có Tào Cấp ở đây, những quy hoạch của hắn trước đó, cũng sẽ không bị đổ sông đổ biển!
Không thể không nói, sự sắp đặt này của Tào Tháo, đích thực là khéo léo vô cùng, chỉ có điều, Tào Bằng có điều chưa hiểu, để Tào Cấp nhậm chức Thứ sử Lương Châu, thổ tộc Quan Trung, tại sao lại đột nhiên đồng ý? Hắn tự thấy mình và Vệ Ký cùng gia tộc Hoàng Phủ chẳng có chút giao tình nào.
Đóng vai trò là nhân vật đại diện của thổ tộc Quan Trung, bọn họ không ném đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, sao lại phải nói thay cho cha chứ?
-Cha, cha ở Trường An, có gặp qua Vệ giáo úy không?
-Không có.
Tào Cấp dường như chợt nhớ ra điều gì, nghiêm mặt nói:
-Đúng rồi, nói đến Trường An, ta còn một chuyện muốn hỏi con.
-Việc gì ạ?
-Con có nhận ra, một cô gái họ Thái không?
Tào Bằng ngẩn người, gật gật đầu theo bản năng:
-Người cha muốn nói đến là Thái tỷ tỷ?
-Tỷ tỷ?
Tào Cấp gãi đầu, đột nhiên cười một cái:
-Ừm, xem tuổi tác của nàng ta, đích thực là lớn hơn con nhiều. Sau này ta mới nghe Tử Liêm nói, cô nương họ Thái kia đã giúp con không ít việc. Vốn dĩ, ta có thể nhậm chức Thứ sử Lương Châu hay không, vẫn còn chưa biết. Là do Thái cô nương lôi kéo quan hệ, tìm người nói lời hay ý đẹp, mới xem như thông qua việc nhậm chức này…A Phúc, Thái cô nương kia rốt cuộc là người như thế nào? Nghe Tử Liêm nói, nàng ta cũng rất xinh đẹp! Chỉ tiếc là tuổi tác hơn lớn một chút, còn có con nữa.
Nếu không thì…
-Cha, người đang nói lung tung gì thế?
Tào Bằng đỏ mặt, Thái tỷ tỷ là con gái của danh sĩ Thái Bá Dương, cũng là tài nữ đương thời.
-Thái Bá Dương?
Thái Ba có tiếng tâm lẫy lừng trong sĩ lâm, nhưng dù sao cũng đã chết rồi.
Đối với dạng người xuất thân từ gốc cỏ như Tào Cấp, một chút ảnh hưởng cũng chẳng có…
Tào Cấp nghiêm mặt nói:
-Ta mặc kệ cha nàng ta là ai, nói tóm lại ta phải nói cho con biết, thứ nhất, không được ức hiếp Nguyệt Anh và Tiểu Chân, hai năm nay hai đứa nó đã ở nhà phụng dưỡng mẫu thân con, đều là những cô gái ngoan. Thứ hai, vị Thái cô nương này, con cũng phải cảm tạ nàng ta thật tốt. Ồ, nếu nàng ta đồng ý, con hãy cưới nàng ta đi, chỉ là không được làm chính thất thôi.
Cha già, người cũng dám nói thật đấy!
Tào Bằng nhìn Tào Cấp, có chút dở khóc dở cười.
Đó là khuê nữ của Thái Ung, nếu con lấy nàng ta làm thiếp, chẳng phải sẽ bị đám học tử kia phun chết hay sao?
Tuy nhiên, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm xúc kích động vô cùng.
Rốt cuộc hắn cũng biết, trước đó Thái Diễm dẫn theo con gái, không từ mà biệt rốt cục là vì thế, Tào Bằng lập tức trầm mặc.
Tâm ý của cô nàng này, khiến hắn cảm thấy nặng nề vô cùng!
Chỉ có điều…
Tinh thần của Tào Bằng cũng không khỏi có chút rối loạn.
Truyện convert hay : Làm Ruộng Thần Y: Phu Quân, Cường Thế Sủng