Ngụy Diên nhận ra tên lính đó chính là thành viên của binh lính Nghĩa Dương trước đây. Ngụy Diên sầm mặt xuống, xoay đao chém ngang và lớn tiếng quát:
- Binh lính đã chết. Ngày hôm nay Ngụy Diên không còn là Ngụy văn trường nữa. Người nào cản ta, chính là kẻ địch của Ngụy Diên... Giết! xem tại
Lưỡi đao sắc bén, xe toang áo giáp của đám binh lính, xẻ ngực, mổ bụng.
Nhìn huynh đệ ngày xưa sát cánh bây giờ chết dưới đao của mình, trong lòng Ngụy Diên có chút đau đớn.
Gã ngửa mặt lên trời mà gào thét:
- Ngụy Diên ở đây! Ai dám cản ta.
Ánh đao tản ra vô số tia sáng.
Ngụy Diên ở trong những tia sáng đó giống như một con hổ điên mà cắn xé. Nơi gã đi qua, máu huyết quan quân bay tứ tung. Lưỡi đao xé rách cơ thể, chặt đứt xương cốt...
Tào Bằng và Đặng Tắc từ từ đi ra khỏi rừng cây...
Nét mặt cả hai đều hờ hững, lạnh lùng nhìn chiến trường.
Đặng Tài thúc ngựa lao về phía nhà Tào Cấp.
Y cũng thấy rõ, nhất định là thằng con và con rể của Tào Cấp tới đây cướp người. Chỉ cần nắm được ba người nhà họ Tào trong tay thì có vốn để sống. Phía sau, tiếng Điển Vi gầm rống đinh tai nhức óc. Bên cạnh Ngụy Diên toàn thân đẫm máu, đánh cho đám quan quân bỏ chạy trối chết.
"Cho dù như thế thì Tào Cấp vẫn ở trong tay ta."
Đặng Tài nghiến răng nghiến lợi, lao về phía Tào Cấp. Khi thấy sắp tới gần mục tiêu, nơi khóe mắt chợt phát hiện có một tia sáng lóe lên.
"Có người muốn giết ta?"
Đặng Tài theo bản năng ghìm ngựa thì một cây trường mâu đã xuyên trúng cổ con ngựa.
Con chiến mã hí lên mấy tiếng rồi ngã ra đất. Đặng Tài kêu lên một tiếng thảm thiết. Cái chân y bị ngựa đè lên đã gãy thành hai đoạn. Đặng Tài rên rỉ, giương mắt nhìn thì thấy sắc mặt Đặng Phạm lạnh lùng rút cây trường mâu ở cổ ngựa ra.
- Đặng Phạm! Ngươi muốn làm phản?
- Ngu xuẩn! Ngươi là cái thứ gì mà xứng gán cho ta hai chữ tạo phản? Gặp chuyện bất bình ta phải giẫm lên. Ông mày phải giẫm lên người ngươi.
Nói xong, Đặng Phạm tiến lên một bước, giơ chân dẫm nát một chân khác của Đặng Tài.
Tiếng răng rắc vang lên, cái chân kia của Đặng Tài cũng bị Đặng Phạm dẫm gãy. Đặng Tài trợn mắt há mồm kêu lên một tiếng thảm thiết, suýt chút nữa thì ngất đi.
- Đầu Hổ ca! Nhanh bắt Mã Ngọc cho ta...ta muốn nó sống.
Bên đường, Tào Bằng đột nhiên lớn tiếng hét.
Vương Mãi đứng bên cạnh hắn chợt nhe răng cười, vung xà mâu lao vào chiến trường.
- Mã Ngọc! Còn nhẫn ra lão tử nhà ngươi không?
Lúc này, Mã Ngọc đã bị dọa cho hồn bay phách lạc.
"Chết tiệt! Một tên chưa đủ còn xuất hiện hai tên hung thần ác sát." Thủ hạ của y đã bị Điển Vi và Ngụy Diên đánh cho chạy tan tác. Còn bản thân Mã Ngọc thì bị Hạ Hầu Lan cuốn lấy. Tuy nói y cưỡi ngựa nhưng Hạ Hầu Lan với cây thương cũng đã ngăn cản không nổi. Công phu của Hạ Hầu Lan không tốt nhưng cũng được danh sư chỉ điểm. Trường thương luôn nhằm trúng chỗ nguy hiểm của Mã ngọc...
Hạ Hầu Lan không có ngựa nhưng cây thương của y đủ bù sự thiếu hụt đó.
Mã Ngọc bị đánh cho áo giáp bung bét, tóc tai bù xù...
Vương Mãi vừa mới xuất hiện đúng là đặt dấu chấm hết. Trận chiến ở Tịch Dương tụ đã cho Vương Mãi rất nhiều lợi ích. Lại thêm khi dưỡng thương ở đào viên, cũng không hề tụt công phu. Một cây xà mâu đã tiến dần từng bước vào giai đoạn Dịch cốt. Độ nặng của xà mâu so với trường thương của Hạ Hầu Lan còn nặng hơn. Nếu như nói thương pháp của Hạ Hầu Lan là tinh tế thì Vương Mãi là sự mạnh mẽ.
Xà mâu trong tay y đánh bay hai tên lính liền lao tới trước mặt Mã Ngọc. Vương Mãi không nói hai lời đâm mạnh một cái.
Mã Ngọc vừa mới tránh được nhát thương của Hạ Hầu Lan thì xà mâu của Vương Mãi đã rít gió tới gần.
Trong lúc vội vàng, gã vội vùng đao để đỡ. Nhưng với công phu của gã thì làm sao đỡ được xà mâu của Vương Mãi? Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, cương đao đã rời khỏi tay. Mã Ngọc thấy tình hình không ổn liền thúc ngựa bỏ chạy. Lúc này, gã cũng chẳng còn quan tâm tới tỷ phu hay là ai khác. Ngay cả phương hướng gã cũng chẳng thèm quan tâm chỉ biết bỏ chạy. Điển Vi giết tới mức hăng say, song kích đã dính không biết bao nhiêu mạng người.
Mắt thấy Mã Ngọc định bỏ chạy y liền quát lớn một tiếng, ném cây kích ra.
Cây kích bay trong không trung vỗ trúng lưng Mã Ngọc đánh nát áo giáp của y. Mã Ngọc phun ra một búng máu, cố gắng ôm cổ ngựa mới không bị ngã xuống. "Chạy đi! Chỉ cần chạy được, lão tử còn có cơ hội báo thù," Trong lòng y thầm nhủ nhưng không để ý Tào Cấp được cởi dây trói đang cầm dây thừng trong tay đột nhiên quăng về phía gã. Dây thừng rơi đúng vào cổ con ngựa khiến cho nó hí dài. Nó đang định dùng sức thì chỉ nghe Tào Cấp hét lớn một tiếng, hai tay dùng sức kéo mạnh về phía mình.
Hàng năm làm nghề rèn giúp cho Tào Cấp có sức khỏe rất tốt.
Con chiến mã cố hết sức một lúc liền phì phì ngã ra đất. Tào Cấp vọt tới trước mặt Mã Ngọc, quấn dây thừng quanh cổ Mã Ngọc. Con ngựa kia sau khi ngã sấp liền đứng dậy. Cú ngã vừa rồi khiến cho nó sợ hãi, tung vó chạy như điên. Mã Ngọc còn chưa kịp đứng dậy đã bị con chiến mã kéo lăn trên mặt đất khiến cho gã chỉ biết kêu rên thảm thiết.
- Cha!
Tào Bằng dắt Đặng Tắc đi tới trước mặt Tào Cấp.
Cả hai người không hẹn cùng hô lên một tiếng, sau đó không nghẹn ngào. Trong cổ họng cả hai như có thứ gì đó chặn lấy vậy. Tào Bằng và Đặng Tắc quỳ gối trước mặt Tào Bằng.
Quân lính bị đánh cho bỏ chạy tán loạn.
Vương Mãi và Đặng Phạm từ động cởi dây, dìu Trương thị và Tào Nam, đồng thời kiểm tra xung quanh. Có điều, lúc này, đám binh lính làm sao còn sức chiến đấu. Chúng bị ba người Điển Vi, Ngụy Diên và Hạ Hầu Lan đánh cho bỏ chạy trối chết.
Tào Cấp giơ tay kéo Tào Bằng và Đặng Tắc lại.
Y nhìn Tào Bằng rồi lại nhìn Đặng Tắc, đập vào mắt là cánh tay áo trông không khiến cho Tào Cấp đau xót, nước mắt tràn ra mặt...
- Khổ cho các con. Khổ cho các con...
Y không biết Tào Bằng và Đặng Tắc trong nửa tháng qua như thế nào...
Nhưng y biết, cả hai đứa chắc chắn đã phải trải qua rất nhiều nguy hiểm mới có thể xuất hiện ở đây. Cho dù mình có chịu khổ bao nhiêu cũng không là gì cả... Tào Cấp giang hai tay, ôm lấy Tào Bằng và Đặng Tắc rồi nhỏ giọng nói:
- Không có gì. Về là tốt rồi. Chúng ta ở cùng một chỗ là tốt rồi.
Tào Cấp hít một hơi thật sâu rồi buông hai người ra.
- Đi! Xem vợ và mẹ các con đi. Mấy ngày qua làm cho họ sợ hãi lắm rồi.
Đặng Tắc đi về phía Tào Nam còn Trương thị cũng lảo đảo đi tới ôm cổ Tào Bằng:
- Con của ta! Cuối cùng thì con cũng về. Mẹ lo lắng gần chết...
Cả hai nữ nhân đều khóc...
Tào Bằng ôm lấy Trương thị, Đặng Tắc thì giơ cánh tay còn lại ôm lấy Tào Nam...
Trên chiến trường, khắp nơi đều là tử thi...
Ba người Điển Vi tản bộ tới. Tào Cấp bước nhanh tới:
- Ân cứu mạng của ba vị tráng sĩ, Tào Cấp suốt đời khó quên.
- Lão ca! Không được! Không được.
Tào Cấp tiến lên thi lễ thì Điển Vi ngăn y lại.
- A Phúc là ân nhân cứu mạng ta. Ta giúp hắn cũng là hoàn toàn chính đáng. Không dám nhận lễ lớn của lão ca.
Lúc này, Tào Nam và Trương Thị cũng ngưng khóc.
Trương Thị kéo cánh tay Đặng Phạm:
- Con à! Con làm chuyện lớn thế này thì làm sao trở về được. Lại còn cha mẹ của con...
- Mẹ! Người cứ yên tâm đi. Hồng gia thẩm thẩm và Cự Nghiệp thúc đã quyết định đi cùng chúng ta. Hiện giờ họ đang nghỉ chân ở núi Phượng Hoàng. Chúng ta tới đó hội họp với họ rồi đi tới Hứa Đô.
- Đi Hứa Đô?
Trương thị kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Tào Cấp cũng ngạc nhiên, nói:
- A Phúc! Chúng ta đi Hứa Đô, cho dù cái gì cũng không có.
Tào Bằng nở nụ cười, đi tới bên cạnh Điển Vi rồi vỗ cánh tay y:
- Lo gì chứ? Tới Hứa Đô, tự nhiên nước chảy thành sông thôi.
Tào Cấp nhìn Điển Vi liền hiểu ra.
Vị Điển tráng sĩ này có lẽ không phải người thường...
- Chú thím! Chúng ta đi nhanh thôi. Nơi này cách thành Cửu Nữ không xa, chẳng may bị họ phát hiện thì rắc rối.
Vương Mãi dắt vài thớt ngựa vô chủ trên chiến trường lại.
Điển vi cũng nói:
- Đúng vậy! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không thì hậu hoạn nhiều lắm.
Tào Bằng nhìn sang Tào Cấp.
Thì thấy Tào Cấp đã thay cái áo tù nhân, đồng thời cởi một cái giáp trên một thi thể mặc vào người. Y quở lấy một cây mâu rồi nhận một con ngựa từ tay Vương Mãi:
- Mẹ chúng nó. Nơi nay không phải chỗ nói chuyện, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.
- Tên kia thì sao?
Hạ Hầu Lan đột nhiên lên tiếng, giơ thương chỉ về phía Đặng Tài đang nằm giả chết.
Đặng Tài đau quá, cố nén cơn đau, không dám lên tiếng định giả chết.
Không ngờ, y lại bị Hạ Hầu Lan phát hiện ra.
Hắn mở mắt run giọng hô:
- Tha mạng. Tha mạng... Thúc Tôn! Chúng ta cùng cha sinh ra, cũng là huynh đệ. Ta biết từ trước ta không phải với ngươi, nhưng bây giờ ta hối hận rồi. Thật sự hối hận. Hãy nể mặt cha mà tha cho ta đi.
Truyện convert hay : Võ Đạo Bá Chủ