So với một tháng trước, phủ Hổ Bôn còn vắng vẻ yên tĩnh, nay trong phủ đã sôi động hơn, nô bộc tỳ nữ cũng tăng lên.
Điển Mãn dẫn Tào Bằng tới thẳng sân.
Vừa tới đã nghe thấy tiếng gió rì rào trong sân, tiếng hổ gầm liên tục vang lên.
Điển Vi cởi trần, để lộ ra cơ bắp đen xì, rắn chắc. Một đôi kích bay lên xuống vèo vèo trong tay.
Tào Bằng và Điển Mãn đứng ở cửa, cũng không tiến vào trong.
Người như Điển Vi, khi luyện võ công vẫn nên tránh xa một chút sẽ an toàn hơn.
Đôi kích của Điển Vi bay qua bay lại rất đẹp, qua nhiều năm chiến đấu giúp các chiêu đánh của ông tràn đầy sát khí, khiến người khác không dám lại gần.
Kể cả Điển Mãn đã quen với việc luyện võ của Điển Vi cũng bị sát khí đó dọa cho xanh mặt.
Trái lại Tào Bằng say mê nhìn, như thể không hề chịu ảnh hưởng của sát khí đó. Xem tới đây, Điển Mãn đã thêm mấy phần kính phục.
- Hay.
Điển Vi thu kích lại, lập tức Tào Bằng vỗ tay khen ngợi.
- A Phúc, sao ngươi lại tới?
Tào Bằng vừa cười vừa nói:
- Lâu không gặp thúc phụ, trong lòng nhớ mong. Hôm nay đúng lúc phải vào thành giải quyết công chuyện nên tiện thể tới thăm.
- Ha ha ha, tên tiểu tử này cũng biết ăn nói.
Điển Vi cười sảng khoái, nhìn sắc mặt xanh xao của Điển Mãn, lập tức trùng mặt xuống.
Võ nghệ của Điển Mãn quả thực không kém, đã đạt tới đỉnh cao dịch cốt, lúc nào cũng có thể đột phá cổ chai.
Nhưng suy cho cùng được lớn lên trong sự chiều chuộng nên không so được với Điển Vi trước đây, khỏe mạnh vạm vỡ, phiêu lưu bốn phương. Không được ra chiến trường, chưa từng tới biên cương chiến đấu thì võ nghệ giỏi thế nào cũng vô ích.
- A Mãn, sao lâu thế rồi vẫn là dáng vẻ không tiến bộ này vậy.
Điển Mãn cúi đầu im lặng.
Đối với Điển Vi, hắn luôn sợ sệt…
Tào Bằng cười nói:
- Thúc phụ, người đừng trách A Mãn ca. Giờ huynh ấy tiến bộ rất nhiều, có thể trụ được một tuần hương trong trận cát, chỉ là ít được trải nghiệm mà thôi.
- Hừm.
Sắc mặt Điển Vi dịu lại:
- A Phúc, ngươi vào thành mua gì?
- Kha kha, mua một ít thảo dược.
- Thảo dược? Bị bệnh à?
Tào Bằng vội lắc đầu:
- Không phải mắc bệnh mà là chuẩn bị luyện công… Thúc phụ, nghe A Mãn ca nói, gần đây người ngày nào cũng uống rượu, phải chăng tâm trạng không vui?
Điển Vi sững người lập tức trợn mắt nhìn Điển Mãn.
- Thúc phụ, người đừng trách A Mãn ca, huynh ấy quan tâm đến người mà…
Câu này nói ra khiến lòng Điển Vi ấm lại, ánh mắt nhìn Điển Mãn đã dịu dàng hơn nhiều.
Hắn lau mồ hôi trên người, ngồi xuống một cái đình nhỏ trong sân, khẽ thở dài.
- A Phúc, ngươi đánh giá xem, từ khi ta theo chủ công đến nay, chinh phạt Từ châu, tiến đánh Bộc Dương, lớn nhỏ gần trăm trận, chủ công đều dẫn ta theo. Riêng lần này, ngài chỉ dẫn Hứa Chử đi. Ta nghĩ mãi không ra, tại sao không dẫn ta theo mà dẫn con hổ đần độn đó?
Tào Bằng cũng ngồi trong đình nghĩ ngợi, đột nhiên hắn nở nụ cười.
- Thúc phụ, giờ người giữ chức quan gì?
Điển Vi ngạc nhiên nhìn Tào Bằng, "tên tiểu tử này, biết rõ còn hỏi. Hổ Bôn trung lang tướng."
- Chuyện Tào Công giao cho người, người đã hoàn thành chưa? Bạn đang đọc chuyện tại
- Chuyện gì?
Tào Bằng đập tay vào đầu bất lực
- Thúc phụ, người là Hổ Bôn trung lang tướng, đương nhiên là xây dựng quân Hổ Bôn. Hầu hết lính của người đã đồng đều, nhưng đã từng huấn luyện chưa? Có thể lâm trận là chém giết?
Điển Vi tròn mắt, quát lớn:
- Trong quân Hổ Bôn của ta đều là đại trượng phu, đâu có ai không cầm đao giết người?
- Giết người là giết người, nhưng huấn luyện là huấn luyện… chẳng lẽ khó sao, ra trận, người muốn bộ khúc của người xông lên rối loạn như bầy ong vỡ tổ sao?
- Điều này…
- Thúc phụ, thống lĩnh quân đội không hề đơn giản. Không chỉ muốn sỹ tốt dũng cảm mà còn cần hiểu ra lệnh, cấm đoán, hiểu đạo tiến thoái. Khi tiến công, tiến thẳng dũng mãnh; Khi rút lui, hàng ngự không loạn. Khi phòng thủ vô cùng vững chắc… Những điều này, người đã từng để ý chưa?
- Điều này…
- Thúc phụ, chủ công không dẫn người đi là hy vọng người thao diễn tốt quân Hổ Bôn. Không phải hắn ta lạnh nhạt với người, mà càng xem trọng người hơn so với trước đây.
Điển Vi nghe vậy không khỏi trầm tư suy ngẫm…
Lâu sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ hỏi:
- A Phúc, ngươi gợi ý cho ta đi, ta nên luyện binh thế nào?
Tào Bằng ngơ ngác.Luyện binh, trị quân?Việc này có vẻ rất khó trong thời điểm này. Đúng là Tào Bằng đi xuyên thời gian, nhưng cũng chỉ là một cảnh sát, chưa từng biết chuyện dàn binh bố trận.
Điển Vi trừng mắt, vẻ mặt chờ đợi.Còn Điển Mãn thì lại nháy mắt, khiến Tào Bằng sởn tóc gáy.Sớm biết rằng phải học theo Ngụy Diên. Chí ít ở phương diện trị binh, Ngụy Duyên tuyệt đối giỏi giang hơn Tào Bằng gấp trăm lần. Đáng tiếc là hiện giờ Ngụy Diên đang ở Nhữ Nam, nghe đâu rất được Mãn Sủng tin cậy, đoán chừng không bao lâu sẽ dành một chức vụ quan trọng như Tư Mã.
- A Phúc, ngươi có biện pháp nào không?
- Có.
Tào Bằng kiên trì, cắn răng mạnh mẽ trả lời.Xem ra việc này rất cấp thiết…
- Điển thúc phụ, phương pháp luyện binh trị quân không thể thoáng cái có thể nghĩ ra được. Hay để ta trở về suy nghĩ kỹ lưỡng, có được không?
Điển Vi gật đầu liên tục như con gà con mổ.
- Nhưng cần phải nhanh lên một chút. Thời gian không còn nhiều.
Vậy ngươi cũng biết là thời gian không còn nhiều ư?Tào Bằng cố cười gượng. Sớm biết như vậy, sao lúc trước ngươi không đi?Ban đầu hắn chỉ định qua đây khuyên giải Điển Vi một chút, không nghĩ rằng bản thân bị lôi kéo vào trong việc này. Tào Bằng đầy ắp tâm sự, cáo từ Phủ Hổ Bôn ra về.
Điển Vi cũng biết ý, bảo Điển Mãn đến hiệu thuốc lớn nhất. Tào Bằng muốn mua thảo dược gì thì ghi vào sổ cho Phủ Hổ Bôn thanh toán. Tào Bằng mua thuốc không phải vì bị ốm đau gì mà vì gần đây hắn cảm thấy khí huyết đạt tới nút thắt, muốn đột phá nên phải mượn thuốc để hỗ trợ. Kiếp trước lão võ sư đã cho hắn một toa thuốc có thể rèn luyện gân cốt, cường tráng khí huyết.
Tào Bằng cũng không hề khách khí, mua thảo dược xong thì trở về
Ô Bảo.Luyện binh, trị quân…Nên bắt tay vào làm thế nào đây?Tào Bằng trở lại Ô bảo, trầm tư suy nghĩ mà không tìm ra một ý nào.
Hắn ngồi một mình ngơ ngác trong thư phòng, lật xem cuốn sách trên bàn. Đây là cuốn "Tư Mã pháp" lấy từ trong phòng của Đặng Tắc theo, cũng là một cuốn binh pháp rất phổ biến trong thời kỳ nhà Hán. "Tôn Võ mười ba chương"? Thời hậu thế có thể dễ dàng thấy được cuốn này ở khắp nơi. Nhưng ở thời đại này không phải là mọi người ai cũng có thể có được, thế nhưng Điển Vi lại có điều kiện có cuốn sách này. Có điều đáng tiếc là hắn có vẻ không ưu ái quyển sách. Trong nhà hầu như không hề có tàng thư gì cả.
Tào Bằng có thể tìm được cuốn "Tư Mã pháp" này thật không dễ dàng.Tào Bằng có phần khó hiểu khi nhìn những văn tự lạ cùng những câu văn ở mặt trên quyển sách.Nếu như trong tay có một bộ "Mạnh Đức" thì tốt bao nhiêu. Được rồi. Cũng không biết Tào Tháo bây giờ đã bắt đầu biên soạn cuốn Mạnh Đức hay chưa?
Trong lịch sử ghi chép, Tào Tháo có một bộ binh thư. Nhưng đáng tiếc là về sau đã bị Trương Tùng hủy đi khi giận dữ.Bây giờ mình sống lại thì có thể bảo vệ bộ binh thư ấy không?
Tào Bằng thình lình lắc đầu không muốn nghĩ làm sao để luyện binh trị quân, làm sao để giữ cuốn Mạnh Đức… Tập trung tinh thần, tập trung tinh thần.Ngay lúc Tào Bằng đang lúng túng thì chợt nghe ngoài phòng có tiếng hoan hô vọng đến.
- Thành công! Thành công!.
Tào Bằng ngẩn người đứng dậy ra khỏi phòng.Không đợi hắn mở miệng hỏi, Vương Mãi từ lò chạy như bay đến, từ rất xa đã hô:
- A Phúc, thúc phụ thành công rồi.
- Thành công cái gì?
- Đao, đao, đao…
Vương Mãi kích động nói không nên lời, lắp bắp một lát cũng không nói rõ được gì.Nhưng may là Tào Bằng thính tai nghe rõ, nắm chặt cánh tay Vương Mãi:
- Ngươi nói là cha ta đã rèn đao thành công?
Vương Mãi hưng phấn gật đầu liên tục. Không đợi hắn mở miệng, Tào Bằng đã chạy theo hắn đến hướng lò rèn.
Trong lò rèn, tiếng hoan hô như sấm dậy.Hạ Hầu Lan cùng Chu Thương đang phấn khởi hò reo.Tào Cấp vẻ mặt xúc động. Trong tay của ông ta nắm một thanh hoán thủ đao lớn bốn thước, ánh mắt ngấn lệ. Cuối cùng cũng đã tìm ra được phương pháp hoàn chỉnh để rèn hoán thủ đao.
Đao dài bốn thước ba tấc, không đến chín mươi centimet. Chuôi đao dài hai mươi centimet, tròn vành vạnh. Nước sơn đen trên chuôi đao làm bằng gỗ đào, nhìn qua vô cùng đẹp. So với những thanh hoán thủ đao khác, chuôi của hoán thủ đao này có thêm một phần thủ mộc bảo vệ tay có thể ngăn cho máu chảy trên chuôi đao. Thủ Mộc có đường vòng cung mượt mà, lớn khoảng tám mươi centimet trên thân đao thon dài.Lưỡi đao có dáng hơi cong, có thể tăng lực chém thêm lợi hại.Bề rộng đao chừng ba ngón tay, thân đao rọi ra một ánh sáng hồng yêu dị. Ánh sáng từ lưỡi đao tản ra một màu máu, khiến người ta phải khiếp sợ.Hai bên đao có một cái rãnh để máu có thể chảy nhanh hơn.Tổng thể mà nói, chỉ cần nhìn cây hoán thủ đao thì cũng có thể biết được đó là một tác phẩm thượng thừa.
Trên cái bàn trong bếp lò đã xếp chồng hai mươi miếng sắt, nhưng có điều mười miếng sắt bên trên đã rách thành hai nửa.
- Bằng nhi, mười lớp, mười lớp đấy!
Tào Cấp nhìn thấy Tào Bằng thì vô cùng kích động, gọi như điên.
Mười miếng?Tào Bằng ngẩn ra đưa tay tiếp nhận hoán thủ đao trong tay Tào Cấp.
Hoán thủ đao này có thể nói là tâm sức kết hợp của hai cha con Tào Cấp và Tào Bằng. Từ dáng đao, đúc, rèn luyện, toàn bộ quá trình đều có Tào Bằng tham dự trong đó.Trên căn bản, hoán thủ đao có thêm một mộc quache tay, có rãnh máu đã trở thành một thiết kế đặc trưng cho các loại cương đao về sau. Đồng thời Tào Cấp cũng đã qua nhiều lần thí nghiệm, giữa những lần tôi thép đã thêm cả ngũ sinh chi huyết() để hoàn thiện thần khí của đao.
________________________________
Chú thích người dịch:
()Ngũ sinh chi huyết: dùng năm loại máu của động vật để hiến tế. Thông thường có thể dùng cách: "cừu, bò, lợn rừng, chó, gà" hoặc "hưu, nai, hoẵng, sói, thỏ" hoặc "hưu, nai, gấu, lợn rừng, sói"
Truyện convert hay : Tuyệt Phẩm Tiểu Thần Y