- Thừa Phong! Ngươi sống ở đây có tốt không? - Doanh Lợi Đức cẩn thận hỏi.
- Tốt lắm ạ. - Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, rồi bổ sung nói:
- Thời gian ba tháng trôi qua cuộc sống của tiểu chất cực kỳ phong phú, tuy rằng cực khổ một chút, nhưng không thể tốt hơn.
Quả thật, trải qua ba tháng khổ tu, hiểu biết của Doanh Thừa Phong và Trí Linh ở trên con đường Linh Đạo càng hiểu biết sâu sắc hơn. Đặc biệt là mỗi một lần quán linh đều có thể cảm ứng được rõ ràng lực lượng linh tính trong Phong Linh Thạch kết hợp với đồ án linh văn sinh ra dao động đặc thù.
Loại dao động này vừa mới cảm ứng thì dường như rất giống nhau, nhưng trên thực tế lại có chút khác biệt.
Trải qua cả trăm lần thử nghiệm, Trí Linh đã tổng kết ra một bộ quy luật. Hơn nữa, lấy ra một cái giá trị trung bình, khi lực lượng linh tính trong Phong Linh Thạch và đồ án linh văn kết hợp lại một khắc sinh ra dao động linh lực càng tới giá trị này thì phẩm cấp linh khí lại càng cao.
Chỉ sợ Trí Linh dù có mô phỏng vô số lần cũng đừng mơ tưởng có thể tính toán ra được giá trị này. Nhưng khi cả hai thí nghiệm hơn trăm lần thì cuối cùng cũng tìm được quy luật trong đó.
Đây chính là chân lý điển hình của thực tiễn.
Trừ cái đó ra, bản thân Doanh Thừa Phong cũng lấy được lợi ích không nhỏ.
Tối thiểu, khả năng nắm giữ lực lượng tinh thần của hắn đã đạt tới mức một Linh Sư thất tầng chân khí khó có thể với tới.
Ngay cả khi không có sự trợ giúp của Trí Linh hắn cũng có thể khống chế lực lượng tinh thần một cách dễ dàng.
Tu luyện Linh Đạo là cả một quá trình tẻ nhạt, dù hắn có Trí Linh trợ giúp chuyển hóa chân khí thành lực lượng tinh thần, tuy nhiên vẫn có cảm giác kiệt quệ sức lực, cũng may hắn vẫn có thể cắn răng kiên trì.
Giờ phút này, khi Doanh Lợi Đức đề cập tới đoạn thời gian sống ba tháng vừa qua, trong lòng Doanh Thừa Phong không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhìn vẻ mặt Doanh Thừa Phong có chút thổn thức, Doanh Lợi Đức sửng sốt nửa ngày, hắn do dự chốc lát, rốt cục giảm thấp thanh âm, nói:
- Thừa Phong! Ngươi đã tu luyện xong rồi?
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Tiểu chất đã tu luyện xong, nếu không cũng không được phép gặp mặt chú.
Doanh Lợi Đức vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:
- Thừa Phong! Ngươi còn nhớ Phong sư tổ chứ?
- Đương nhiên nhớ. - Doanh Thừa Phong bật cười nói:
- Vị sư tổ này tương đối chiếu cố cho cháu, vì cháu mà không tiếc tạm thời đuổi một vị trưởng lão ra ngoài tông môn. Tiểu chất đương nhiên sẽ không quên.
Doanh Lợi Đức liên tục gật đầu, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi nhớ rõ thì tốt rồi. Khụ.... Vị sư tổ này ở trước mặt Lục trưởng lão từng nhiều lần đề cập tới ngươi....
Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng: "Sư phụ đoán quả nhiên là đúng, chú lần này đến đây đúng là vì Phong Huống trưởng lão."
Quay đầu nhìn về một phía, Doanh Thừa Phong nói:
- Chú! Cháu hiểu. Chúng ta đi thôi.
- Đi? - Lúc này tới Doanh Lợi Đức cảm thấy kinh ngạc, hắn hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
- Đương nhiên là tới tông môn. - Doanh Thừa Phong bật cười nói:
- Cháu muốn hướng tới Phong thái thượng trưởng lão học kỹ xảo Linh Đạo. - Hắn nắm chặt hai tay lại, nói:
- Cháu muốn trong thời gian ngắn nhất học hết những kỹ xảo của Linh Đạo.
Doanh Lợi Đức "A" lên một tiếng, không hiểu gì nhìn Doanh Thừa Phong, không biết hắn tại sao lại đột nhiên tràn ngập chiến ý như thế.
Trên lầu cao, Trầm Ngọc Kỳ dậm mạnh chân, thần tình không vui, thân hình nàng loáng lên cái chạy về phía thư phòng cậu mình.
- Hừ! Cậu! Thừa Phong sư đệ sao lại đi rồi? - Nàng bất mãn nói:
- Đi thì đi vì sao cũng không nói với cháu một tiếng.
Trương Minh Vân khẽ lắc đầu, nói:
- Là ta bảo hắn lập tức đi ngay, không cần gặp cháu.
Trầm Ngọc Kỳ im lặng một chút, rồi kinh ngạc nói:
- Cậu! Vì sao?
- Bởi vì tu hành Linh Đạo. - Trương Minh Vân chậm rãi nói:
- Hiện tại hắn đang ở thời khắc mấu chốt tu hành Linh Đạo, nếu như bởi vì tư tình nhi nữ mà trì hoãn, vậy nhất định sẽ ảnh hưởng tới thành tựu sau này. Cháu cũng không hy vọng truyền nhân y bát của chú làm một Linh Sư bình thường a.
Hai má Trầm Ngọc Kỳ hơi đỏ lên, gắt giọng nói:
- Cậu! Cái gì mà tư tình nhi nữ. Chú chỉ nói bậy a.
Trương Minh Vân cười cười nói:
- Tốt! Ngươi đã không lo lắng vậy để ta cho người gọi hắn quay lại.
Trầm Ngọc Kỳ vội vàng vươn tay cản lại, nói:
- Cậu! Coi như thôi đi, nếu hắn đã đi rồi thì không cần phiền toái gọi lại nữa.
Khóe miệng Trương Minh Vân hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười như hiểu rõ. Hai má Trầm Ngọc Kỳ ửng đỏ lên, nàng khẽ hừ một tiếng, nói:
- Cậu! Với thực lực của cậu trên con đường Linh Đạo chẳng lẽ không thể chỉ dạy hắn tu luyện sao?
Sắc mặt Trương Minh Vân dần trở nên nghiêm túc, hắn trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Ngọc Kỳ! Cháu và ta tu luyện Linh Đạo cũng không phải là Linh Đạo bình thường, mà là kế thừa huyết mạch chi đạo. Con đường này tuy rằng thành tựu cực nhanh, nhưng lại không thể thích hợp cho Linh Sư bình thường tu luyện. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Phong Huống tu luyện thật ra là Linh Đạo cho người bình thường, để cho Doanh Thừa Phong đi theo hắn học tập mới là đúng.
Trầm Ngọc Kỳ kinh ngạc, ánh mắt mở to ra, hỏi:
- Cậu! Cậu đang nói cái gì vậy?
Trương Minh Vân thở dài một hơi nói:
- Trước kia cháu còn nhỏ tuổi, cậu không thể nói rõ với cháu. Vốn định chờ khi cháu mười tám tuổi, huyết mạch mở ra sẽ nói sau, nhưng hiện giờ xem ra phải nói trước cho ngươi biết.
Ánh mắt Trầm Ngọc Kỳ hiện lên một tia bối rối, từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu dùng vẻ mặt như thế nói chuyện với nàng, trong lòng không khỏi có cảm giác không yên.
- Ngọc Kỳ! Cháu nghe cho kỹ. - Trương Minh Vân trầm giọng nói:
- Cha mẹ cháu cũng không phải là người bình thường, mà là người thừa kế Linh Đạo thế gia....
Trong hạp cốc chợt vang lên tiếng vó ngựa, hai chú cháu Doanh Lợi Đức giục ngựa chạy đi, với tốc độ nhanh nhất quay trở lại tông môn.
Ngay khi bọn họ tiến vào hạp cốc, một cỗ lực lượng tinh thần ẩn hiện chợt quét qua hai người bọn họ.
Doanh Thừa Phong khẽ giương mày, ngẩng đầu ghìm cương ngựa, nhìn về một hướng.
Doanh Lợi Đức vốn đã chạy được một đoạn, nhưng nghe thấy tiếng ngựa hí ở phía phía sau cũng ghìm lại, xoay người nói:
- Thừa Phong! Làm sao vậy?
Doanh Thừa Phong thu hồi ánh mắt, mỉm cười, nói:
- Không sao ạ. Chú! Chúng ta đi thôi.
Hai chú cháu một lần nữa giục ngựa chạy đi, chẳng qua lúc này đây cả hai thu liễm đi rất nhiều. Bởi vì đây đã là địa phận của tông môn, nơi này không giống với bên ngoài, chẳng thể cứ thế phóng đi mà không coi ai ra gì.
Chỉ có điều, trong lòng Doanh Thừa Phong vẫn âm thầm cảnh giác, nơi này cũng không phải địa phận tổng đàn của Khí Đạo Tông. Một khi xuất hiện tình huống khác thường lập tức sẽ có Linh Sư cường đại phóng thích ra lực lượng tinh thần để thăm dò, nếu như phát hiện ra địch nhân tập kích tuyệt đối có thể đưa ra phản ứng một cách nhanh nhất.
Ngay tại lúc hai người Doanh Thừa Phong tiếp tục đi thì ở phía xa xa trên khe núi có một trung niên nhân mặc hắc y cũng âm thầm gật đầu.
Đã sớm nghe Phong Huống sư thúc gần đây không ngừng lải nhải về một đệ tử mới nhập môn, xem ra chính là người này. Có thể dễ dàng phát hiện ra tinh thần lực lượng của hắn như thế thì quả nhiên cũng không phải là người có thiên phú Linh Sư bình thường có thể so sánh.
Khí Đạo Tông chiếm diện tích rất rộng, toàn bộ hạp cốc đều là trung tâm của tông môn.
Hai chú cháu Doanh Thừa Phong tuy rằng đã tiến vào bên trong, nhưng phải qua nửa ngày sau mới tới được trước cửa một trang viên.
Doanh Lợi Đức xuống ngựa, tiến lên trước đại môn gõ cửa.
- Kẹt.... Kẹt.....
Ước chừng thời gian một chén trà trôi qua, tiếng đại môn bằng đồng quen thuộc chậm rãi vang lên, cánh cửa đại môn dần được người bên trong mở ra.
Doanh Thừa Phong âm thầm lắc đầu, tôi tớ trong Trương phủ cũng đã tương đối ngạo mạn, nhưng hiện giờ xem ra tôi tớ trong phủ Phong Huống thái thượng trưởng lão chỉ có hơn chứ không kém.
Một trung niên nam tử mở cửa đại môn ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bên ngoài, hắn nhíu mày lại.
Trong tông môn, Phong Huống có thân phận cực kỳ cao.
Cho tới nay, hậu sinh vãn bối muốn tới bái kiến lão nhân gia ít nhất đều phải thông qua y. Nhưng nhìn hai người trước mắt vẻ mặt đầy phong trần, bộ dạng khá vất vả, làm cho người ta nhìn thấy mà trong lòng không sao vui được.
- Hừ! Hai người các ngươi là ai? - Trung niên nhân hỏi, rồi không chờ Doanh Lợi Đức trả lời lại nói:
- Ta mặc kệ các ngươi tới tìm ai, hãy mau chóng đi rửa mặt đi rồi hãy quay lại đây. - Hắn hất hất đầu về phía hai chữ "Phong phủ" ở trên cao, nói:
- Phong phủ chúng ta không tiếp đãi người quần áo không chỉnh tề.
Doanh Lợi Đức thoáng lặng đi một chút, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Vị huynh đài này! Tại hạ là Doanh Lợi Đức, đây là cháu ta Doanh Thừa Phong. Chúng ta quả thực là không cố ý tới mạo phạm, chỉ có điều Lục Mặc trưởng lão từng có lệnh, một khi quay trở về tông môn phải lập tức tới bái kiến thái thượng trưởng lão cho nên trên đường đi không dám trì hoãn chút nào.
Trung niên nam tử hơi giật mình, khi nghe thấy tên Lục Mặc trưởng lão thái độ của hắn hơi có chút thay đổi.
- Là Lục Mặc trưởng lão lệnh cho các ngươi tới gặp chủ nhân sao?
- Đúng là như thế. - Doanh Lợi Đức đảo cổ tay, lấy ra một cái bình ngọc đưa tới, đồng thời giảm thấp thanh âm xuống:
- Hai người tại hạ cũng là đệ tử trong tông môn, làm sao có thể mạo danh Lục mặc trưởng lão để đi lừa bịp được. Nếu như không phải là do Phong thái thượng trưởng lão đã có lệnh, chúng ta cũng không dám vô lễ như thế.
Trung niên nam tử nhận lấy bình ngọc, ngón tay hơn động một cái lập tức mở chiếc bình ngọc ra, một mùi hương từ bên trong tràn ra ngoài, xộc thẳng vào mũi. Chỉ cần nhìn động tác của hắn là biết hắn đã làm thế này không biết bao nhiêu lần rồi.
Hiện giờ Doanh Thừa Phong đối với mùi của đan dược tương đối quen thuộc, chỉ khẽ ngửi mùi hương là biết đây nhất định là Dưỡng Sinh Đan, hơn nữa còn là trung phẩm.
Trung phẩm Dưỡng Sinh Đan ở trong mắt hắn quả thật không là cái gì, nhưng đối với chú mà nói thì lại là phần của cải tương đối lớn.
Chỉ là để cho mình nhanh chóng được gặp Phong Huống, chú không ngờ lại làm ra hành động này.
Trung niên nam tử đem chiếc bình ngọc cất vào trong lòng, hắn nói:
- Được rồi. Thấy các ngươi đường xa mệt nhọc và Lục Mặc trưởng lão có lệnh, ta sẽ bẩm báo cho các ngươi một tiếng, nhưng chủ nhân có nguyện ý hay không tiếp các ngươi thì còn phải xem vận khí.
- Vâng. Đa tạ huynh đài. - Doanh Lợi Đức cảm kích nói.
Nhìn đại môn chậm rãi đóng lại, Doanh Thừa Phong cảm thán một tiếng, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Thật sự là Diêm Vương tốt bị tiểu quỷ làm khó mà. Chẳng qua, nghĩ rằng thu lấy đan dược của Doanh gia chúng ta dễ như vậy sao? Hừ hừ....