- Thế nào? - Thấy Doanh Thừa Phong trầm mặc, lão nhân thúc giục. Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói:
- Không tồi. Vật này quả thật có thể cảm ứng được độ mạnh yếu của dị thú.
Lão nhân tiếp tục nói:
- Như vậy ngươi cảm ứng được loài dị thú nào đặc biệt cường đại không?
Doanh Thừa Phong nhắm mắt lại nghĩ một chút, nói:
- Có một con dị thú đặc biệt cường đại.
Lão nhân trợn tròn mắt, lão gần như không tin vào lỗ tai của mình. Lão ở trong này tìm kiếm hơn mười năm, nhưng vẫn không thể nào tìm kiếm ra được đầu Huyết Bức Vương đáng giận đó.
Còn tên trẻ tuổi có thiên phú Linh Sư này vận may không ngờ lại tốt như thế, lập tức có thể tìm thấy là sao?
Trong đầu lão không ngừng suy nghĩ: "Chẳng lẽ lão phu ở đây khổ cực chờ đợi hơn mười năm, cho nên mới có được vận khí tốt như thế?"
Hít sâu một hơi, lão nói:
- Con dị thú kia ở chỗ nào? Dẫn ta tới đó.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi nhăn lại, nói:
- Tiền bối! Ngài đừng nóng nảy.
Từ trên người Lâm Đào đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí sắc bén, linh hoạt, lão cả giận n ói:
- Tiểu tử! Mau dẫn đường cho ta.
Thân thể Doanh Thừa Phong khẽ run lên, hắn từ trên người đối phương cảm nhận được sát khí cường đại.
Vào giờ phút này, tinh thần Lâm Đào dường như trở nên điên cuồng, nếu còn chậm trễ sợ rằng sẽ ngay tại chỗ phát tác a.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong nhanh chóng xoay chuyển, nói:
- Được rồi. - Hắn xoay người đi vào trong, chẳng qua chỉ nửa khắc sau hắn lập tức dừng bước.
- Làm sao lại không đi nữa? - Lâm Đào thúc giục.
Doanh Thừa Phong đưa tay chỉ lên một vách tường, thần tình bất đắc dĩ nói:
- Vãn bối cảm ứng được con Huyết Bức đó ở sau bức tường này, nhưng do bị ngăn cách nên không thể đi qua lập tức được.
Trăm trượng - Khoảng cách này thực tế không hề nhỏ, đặc biệt là ở trong hang động quanh co này, đừng nói là trăm trượng cho dù khoảng cách mười trượng cũng có thể bởi vì vách đá mà không bao giờ đạt tới.
Lực lượng tinh thần tuy có thể xuyên thấu qua vách đá, cảm ứng được dị thú ở phía xa, nhưng nhân loại lại không cách nào giống như cỗ lực lượng đó, có thể đi xuyên qua vách đá.
Lâm Đào sửng sốt nửa ngày, ánh mắt trừng lên nhìn vách đá trước mặt.
Doanh Thừa Phong thoáng cười thầm trong lòng, người này tuy rằng tu vi võ đạo mạnh mẽ, có lẽ có thể tạo thành một ra một cái lỗi đi thông qua, nhưng từ nơi này tới chỗ con Huyết Bức đó tuyệt đối không chỉ có một vách đá mà thôi. Thực lực của lão có cường đại hơn gấp đôi thì cũng không thể đục thủng tất cả mọi vách đá, hơn nữa điều trọng yếu nhất là làm vậy sẽ tạo thành động tĩnh rất lớn, nhưng con Huyết Bức thông mình này khẳng định sẽ không đứng yên một chỗ chờ lão tới. Khi nghe thấy thanh âm vách đá bị tấn công, chúng nhất định sẽ mau chóng bỏ chạy, không để lại một chút dấu vết nào.
Sau một lát, Lâm Đào im lặng một lúc, hắn cầm lệnh bài trong tay, trầm giọng nói:
- Tiểu tử kia! Con Huyết Bức kia ở chỗ nào? Ngươi có thỉ chỉ ra vị trí của nó ở trên này hay không?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, ánh mắt hắn đảo vào trong tấm bản đồ trên tay đối phương, thoáng tính toán phương vị một lúc, rồi nói:
- Nếu vãn bối không tính toán sai, đại khái chính là ở chỗ này.
Lâm Đào nhìn vào chỗ Doanh Thừa Phong chỉ, miệng của lão hơi mấp máy vài cái, dường như suy nghĩ cái gì đó. Cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Hóa ra là ở đây. Thật tốt.
Cổ tay lão nhanh chóng động, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy bả vai Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, chỉ cảm thấy cỗ lực lượng kia ập tới cánh tay của mình với tốc độ cực mau, làm cho hắn không thể tránh né được. Cổ tay hơi run run, gần như sắp ném ra chiếc phù lục trong lòng bàn tay.
Cũng may khả năng khống chế của hắn rất mạnh, khi cỗ lực lượng kia chạm tới tay của mình, hắn phát hiện ra nó không xâm nhập gây tổn thương gì tới mình, cho nên mới nhẫn nại chịu đựng.
Thân hình Lâm Đào hơi động, đã mang theo Doanh Thừa Phong tiến sâu vào trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, đồng thời miệng còn quát khẽ một tiếng:
- Tốc độ của ngươi quá chậm, lão phu sẽ mang ngươi đi một đoạn. Hừ! Nếu như thật sự có thể tìm thấy thứ lão phu muốn thì khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi.
Thanh âm của lão tuy rằng đã tận lực ôn hòa, nhưng khi rơi vào tai Doanh Thừa Phong lại giống như tràn ngập hàn ý lạnh buốt và sát khí kinh người.
Lúc này hắn đã hoàn toàn xác định được, lão nhân này chính là sư phụ của bốn tên lúc trước. Chỉ cần nhìn biểu hiện bốn tên đệ tử của lão, đã biết lão nhân này bình thường hành xử như thế nào.
Doanh Thừa Phong có thể xác định, một khi đưa người này tìm tới chỗ thiên niên Huyết Bức Vương, hơn nữa còn thành công săn được nó, như vậy chờ đợi hắn không phải là thù lao hậu hĩnh.
Chẳng qua, ánh mắt của hắn cũng hiện lên một tia hàn ý, trong lòng lại nghĩ: "Muốn lợi dụng ta sao? Vậy hãy nhìn xem ai lợi dụng ai."
Tốc độ Lâm Đào cực nhanh, mang theo Doanh Thừa Phong ở trong hang động không ngừng di chuyển.
Lão đối với địa hình trong này rất hiểu biết, chỉ ngắn ngủi thời gian một khắc đồng hồ không ngờ đã đi tới chỗ rẽ, hơn nữa còn nhanh chóng tới địa điểm Doanh Thừa Phong chỉ.
Khi nhìn thấy một màn này, Doanh Thừa Phong lập tức lại phải cảnh giác.
Tấm bản đồ Lâm Đào lấy ra khá là chi tiết, nhưng Doanh Thừa Phong có thể xác định, bên trong tấm bản đồ địa hình này tuyệt đối không có chỗ rẽ này.
Bởi vậy có thể thấy được, những gì Lâm Đào thăm dò được tuyệt đối không phải ở trên bản đồ này, mà bản thân lão còn giấu đi một số những ghi chép khác.
Tâm cơ người này thâm trầm như thế thảo nào lại dạy ra mấy tên đệ tử kế thừa y bát như vậy. Bước chân Lâm Đào đột nhiên dừng lại, lão thấp giọng hỏi:
- Ngươi xác định là nơi này sao?
Doanh Thừa Phong khép hờ hai mắt, đem lực lượng tinh thần phóng thích ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn lập tức cảm ứng được sự tồn tại của Huyết Bức, hơn nữa ẩn nấp trong đàn dơi này còn có hai con, trong đó một con có khí tức cực kỳ cường đại.
Ở trong cảm ứng của hắn, hai con Huyết Bức kia lẳng lặng treo ngược mình lên trần động, vị trí của chúng nó là ở trung tâm đàn dơi, từ trên người tỏa ra sát khí cường đại.
Tuy rằng chúng nó vẫn im lặng bất động, nhưng cỗ khí tức mà chỉ loài dị thú mới phóng ra được lại không hề giảm đi.
Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, Doanh Thừa Phong không hiểu sao lại cảm giác có chỗ nào đấy không đúng.
Bỗng nhiên, hắn mở hai mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ, ngạc nhiên và vui mừng.
Hắn đã hiểu được một chuyện.
Im lặng chính là Huyết Bức giờ phút này vẫn không hề động đậy, đây tuyệt đối không bình thường.
Cảm ứng của lực lượng tinh thần là tương tác giữa hai bên, hay nói chính xác hơn thời điểm hắn phóng thích ra lực lượng tinh thần cảm ứng, hai con dơi kia cũng có thể cảm nhận được mới đúng.
Đương nhiên, nếu khoảng cách quá xa, hoặc cố ý đem lực lượng tinh thần khống chế ở trạng thái cực mỏng, có lẽ cũng có thể dấu diếm được sự cảm ứng của chúng.
Nhưng hiện giờ tinh thần lực lượng của Doanh Thừa Phong đã bị kiện linh khí trong tay phóng đại lên cả chục lần.
Chục lần! Đây là một khái niệm gì a.
Cho dù là lực lượng tinh thần cực kỳ nhỏ yếu bị phóng đại lên tới trình độ này, cũng sẽ đạt tới mức cực kỳ khoa trương.
Hai đầu dị thú kia trừ khi đã chết, nếu không tuyệt đối sẽ cảm ứng được bị tinh thần lực của nhân loại dò xét.
Nhưng, Doanh Thừa Phong lại cảm ứng được hai đầu dị thú này vẫn phóng thích ra khí tức sinh mệnh cường đại. Chỉ cần không bị chết, như vậy có khi còn sống được mấy trăm nữa cũng không vấn đề.
Đã như vậy vì sao hai đầu dị thú này lại không cảm ứng được sự hiện hữu của hắn?
Nhìn thấy vẻ mặt Doanh Thừa Phong ngưng trọng và kinh ngạc như thế, Lâm Đào lập tức hạ thấp tham âm nói:
- Thế nào?
Doanh Thừa Phong vung tay lên ngăn lại, vẫn như trước làm ra hành động tự hỏi. Bởi vì hắn biết, thực lực Lâm Đào tuy rằng có thể dễ dàng đánh chết hắn, nhưng giờ phút này lão đang phải cầu người, cho nên tuyệt đối sẽ không bởi vì chút vấn đề lễ tiết này mà động thủ.
Quả nhiên, ánh mắt Lâm Đào tuy rằng càng lạnh đi, nhưng vẫn không nói một lời, ngược lại khí tức trên người càng thu liễm đi.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, đem lực lượng tinh thần quán nhập vào trong linh khí.
Ngay từ đầu, hắn đưa tinh thần lực lượng vào bên trong tương đối có hạn, dưới sự khống chế của Trí Linh hắn chỉ vận vào đó một tia tình thần lực cực nhỏ. Nhưng giờ phút này, hắn phát hiện bí ẩn bên trong kiện linh khí này, cho nên buông bỏ khống chế với tinh thần lực, để nó cuồn cuộn không dứt chuyển vào.
Theo lực lượng tinh thần của hắn không ngừng tăng lên, phạm vi Doanh Thừa Phong cảm ứng được chậm rãi tăng lên.
Trăm trượng, trăm mười trượng, trăm hai mươi trượng..... Trăm ba mươi lăm trượng.
Khi Doanh Thừa Phong quán nhập tinh thần lực lượng vào trong linh khí tới mức cực hạn, hắn không ngờ lại có thể cảm ứng được mọi hình ảnh trong vòng một trăm ba mươi lăm trượng.
Mà càng khiến cho hắn ngạc nhiên và vui mừng chính là, cho dù bị lực lượng tinh thần cường đại như thác lũ này quét qua mà tất cả những dị thú trong phạm vi hắn cảm ứng vẫn ở nguyên một chỗ, dường như không một con nào có thể cảm ứng được sự tồn tại của cỗ lực lượng này.
Trong lòng Doanh Thừa Phong kịch liệt rung động, hắn cuối cùng đã hiểu được kiện linh khí ở trong tay hắn cũng không phải là mặt hàng bình thường, mà chính là một kiện rất tốt a.
Nó không chỉ có thể đem phạm vi phóng thích tinh thần lực lượng nâng cao lên chục lần, hơn nữa còn có thể ẩn nấp cỗ lực lượng này, làm cho không người nào có thể phát hiện ra.
Loại năng lực này tuyệt đối rất hiếm có, có thể nói là nhất tuyệt.
Hắn thu liễm tâm thần, trầm giọng hỏi:
- Tiền bối! Kiện linh khí này của người trước kia từ đâu có được? Đã có Linh Sư nào từng sử dụng qua chưa?
Lâm Đào hơi do dự một chút, nói thật lão không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng lúc này Doanh Thừa Phong đã biến thành hy vọng cuối cùng của hắn, vì gia tăng tỷ lệ phát hiện Huyết Bức Vương, lão đành phải ăn ngay nói thật"
- Vật này chính là do lão phu từ trên một bộ xương trong Cửu Khúc Thập Bát Loan có được. Hừ! Lão phu cũng không có bằng hữu Linh Sư nào, cho nên cũng chưa từng có ai sử dụng qua.
Doanh Thừa Phong thoáng cười lạnh trong lòng: "lấy tâm địa của ngươi làm sao có thể có được một vị Linh Sư làm bằng hữu. Đưa vật này cho ta sử dụng, chỉ sợ rằng sau khi đạt được mục đích ngươi liền giết người diệt khẩu."
- Ồ! Đã như vậy, tiền bối vì sao lại biết được công hiệu của vật này? - Doanh Thừa Phong thoáng gật đầu, tiếp tục hỏi.
- Ở trên bộ xương đó có một chiếc ngọc bài, trên chiếc ngọc bài có ghi lại cách sử dụng. - Lâm Đào không kiên nhẫn nói:
- Ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói:
- Vật này công hiệu quả thực không tồi, vãn bối chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi. - Hắn nhếch miệng cười, chỉ về một hướng ở đằng xa nói:
- Dọc theo lối đi này đi tới trước, khoảng mười trượng chính là chỗ ở của con dị thú kia. - Hắn lại giơ hai ngón tay lên nói:
- Chỗ này có hai con dị thú, tiền bối hãy cẩn thận.
Lâm Đào cười nhạt, hai chân giậm mạnh xuống đất, cả người giống như tia chớp lao đi....