“Ò… ó… o… o…”
Sáng sớm, con gà trống trong viện đã ưỡn ngực gáy lên một tràng rõ to hùng dũng. Càng đến gần thì tiếng kêu càng trở nên lớn hơn, nhưng quả thực không phải là tiếng gáy mà hẳn là tiếng cười như điên mới đúng.
Doanh Thừa Phong mở mắt ra, từ trên giường nhảy dựng lên.
Khoát tay làm một động tác tập cơ ngực tuyệt đối hiếm thấy ở thế giới này, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một vẻ đắc ý.
Ngày hôm qua, hắn đã thành công đột phá đến chân khí tầng ba. Chẳng qua, chuyện vui này hắn cũng không nói với bất kì ai, mà vẫn lẳng lặng về nhà như mọi lần.
Chân khí tăng tiến là một chuyện vô cùng tốt nhưng hắn vẫn không muốn rêu rao ra ngoài. Chẳng qua hắn cũng không tính phải giấu ai, có lẽ lúc cha mẹ khuyên nhủ lần nữa thì hắn cũng sẽ nói ra để trừ bỏ băn khoăn cho hai vị lão nhân gia thôi.
Vội vã dùng điểm tâm, hắn rời khỏi nhà, lại lần nữa đi thẳng đến dòng suối nhỏ ngoài thôn.
Linh văn trên khải giáp đã sớm khắc xong, cho dù các điểm nối linh văn cũng đã san bằng hơn phân nửa. Nhiều nhất chỉ cần bỏ ra mấy ngày công phu nữa thì hắn có thể hoàn thành công việc.
Đối với linh văn và quán linh hắn có một cảm giác như mê luyến, cho nên mới khẩn cấp muốn nhìn khi bộ khôi giáp này được quán linh thành công thì sẽ sinh ra kì tích cỡ nào.
“Thừa Phong sư huynh, ngươi lại muốn lên núi?” Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vọng tới.
Doanh Thừa Phong ngoảnh đầu thì thấy một thiếu niên hơi lớn tuổi hơn đang cười híp mắt nhìn mình. Thiếu niên này trạc mười bảy mười tám tuổi, trong miệng dù luôn gọi sư huynh nhưng trong mắt vẫn toát ra vẻ trào phúng không cách nào che dấu.
Khẽ cau mày, Doanh Thừa Phong đương nhiên biết người này.
Cổ Liêu, năm trước vừa mới bái nhập làm đệ tử của thúc thúc Doanh Lợi Đức để học võ. Chỉ hai năm ngắn ngủi, chẳng những đã thuận lợi ngưng luyện ra chân khí mà còn nhất cử tấn thăng đến tầng hai, so với kẻ tu luyện đã năm năm vẫn đứng im ở tầng một như mình thì khác biệt một trời một vực.
Chẳng qua là, cũng giống như đại đa số đồng môn khác, gã cũng khá coi rẻ Doanh Thừa Phong nhưng do e ngại quan hệ chú cháu với Doanh Lợi Đức cho nên chưa bao giờ dám hiếp đáp hắn ra mặt mà thôi.
“Cổ sư đệ, ngươi có chuyện gì sao?” Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi.
Cổ Liêu thoạt ngẩn ra. Hắn mơ hồ cảm thấy thiếu niên này này hiện giờ có phần không giống trước kia.
Nếu là lúc trước, Doanh Thừa Phong không vừa mắt gã thì căn bản sẽ không màng tới. Nhưng hôm nay khí độ lẫn giọng điệu của hắn chợt xảy ra biến hóa vi diệu, phảng phất bày ra bộ dạng của một vị sư huynh thực thụ.
Khẽ nhếch môi, Cổ Liêu thầm nghĩ: “Rõ là không có thực lực lại còn muốn tạo ra điệu bộ sư huynh cái gì? Thật là loại không biết tốt xấu!” Chẳng qua miệng hắn vẫn thơn thớt: “Thừa Phong sư huynh, hôm nay là ngày tranh tài mỗi ba tháng sư phụ đã định, chẳng lẽ ngươi không muốn đến xem sao?”
Trong mắt Doanh Thừa Phong thoáng hiện lên một vẻ như minh bạch. Hắn tức thì hiểu được ý định đến đây của Cổ Liêu.
Nếu đổi lại như lúc trước, mỗi ngày Tam nguyệt giác kĩ này chính là lúc Doanh Thừa Phong cảm thấy phải chịu đựng khó khăn lớn nhất cuộc đời. Vì hắn thủy chung vẫn dừng bước ở chân khí tầng một, còn những người khi xưa cùng giai với hắn lại từ từ tăng lên rồi bỏ xa mình, nên trong lòng hắn tự nhiên là phải tức giận đố kị.
Tam nguyệt giác kĩ: cuộc trành tài ba tháng một lần.
Cho nên, gần một năm qua hắn cũng không tham gia cuộc tranh tài này.
Bất quá, hiện giờ ư…
Trên mặt hắn lộ ra nét cười như có như không rồi nói: “Đa tạ Cổ sư đệ nhắc nhở! Thì ra hôm nay là ngày tranh tài vậy mà ta còn quên mất đây!”
Cổ Liêu chợt ngẩn người mà trong lòng tắc lưỡi lấy làm kì quái. Trong quá khứ, nếu nói về đề tài này trước mặt Doanh Thừa Phong thì hắn nhất định sẽvtỏ vẻ hậm hực, liền bỏ đi mà không nói một lời.
Hành động như thế khiến Cổ Liêu vô cùng thỏa mãn.
Coi như cháu ruột sư phụ thì thế quái nào?! Trước mặt mình còn không phải cúi đầu trốn tránh à!
Nhưng hôm nay biểu hiện của Doanh Thừa Phong lại khác xa trước. Không chỉ lộ ra sự chờ mong khiến gã chưng hửng mà hơn nữa lại còn mơ hồ bị nghẹn một đống lửa giận không cách nào phát tiết.
Dĩ nhiên, coi như lá gan Cổ Liêu có lớn gấp mười lần thì cũng không dám xuất thủ với Doanh Thừa Phong.
Con ngươi đảo một vòng, hắn cười hăng hắc rồi nói: “Thừa Phong sư huynh, ngươi đã nhiều lần không tham gia rồi, sự phụ và các vị sư huynh đệ rất nhung nhớ ngươi đó! Không bằng, hôm nay đến xem một chút đi?”
Doanh Thừa phong trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc cũng đáp: “Cũng tốt! Không để cho mọi người thất vọng được, ta đến một chút xem sao!?”
Cổ Liêu thầm mừng rỡ, tự nhủ lòng: “Nếu ngươi đã chịu tham gia vậy là không thể tốt hơn! Hừ, ở trận tranh tài ta nhất định phải cho ngươi biết ai mới là sư huynh thật sự!”
Doanh Thừa Phong xoay người rồi cùng Cổ Liêu tiến vào bên trong một khoảnh sân rộng.
Tam Hạp thôn có hơn trăm hộ gia đình. Mặc dù không phồn hoa như Bàn Long trấn nhưng cũng là một thôn lớn đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng qua, gia đình hiển quí nhất thì chính là Doanh gia thì không thể nghi ngờ.
Đặc biệt là Doanh Lợi Đức, lại là đệ tử nhập môn của Khí Tạo Tông nên uy danh càng lan xa. Có thể chiếm một biệt viện lớn nhất trong thôn tự nhiên chẳng có gì lạ.
Khi Doanh Thừa Phong đi vào sân thì đã thấy có hơn mười người đang tụ tập.
Trong thời khắc nhận ra Doanh Thừa Phong và Cổ Liêu đồng thời đi vào, cơ hồ tất cả mọi người đều theo bản năng trợn hai mắt lên hết cỡ. Ai nấy đều hoài nghi mình có hoa mắt hay không đây?!
Đã gần một năm chưa từng xuất hiện trong các cuộc tranh tài, Doanh Thừa Phong thế mà lại lần nữa đến cái sân này?!?
Liếc nhau cùng trao đổi một phen, trong mắt mọi người đều lộ ra một thần sắc bất đồng, nhưng đại đa số đều không tránh khỏi lộ ra vẻ trào phúng.
Sau khi thấy những ánh mắt này, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm cảm thán.
Cuộc sống của chủ nhân trước thân thể này hơn mười năm nay đúng là thất bại cực độ!
Trong mười người nơi này thì ba người đứng trước không nghi ngờ gì, chính là những kẻ chói mắt nhất. Giữa đám người, vô luận là cử chỉ, hành động hay cả lời nói lẫn khí độ thì rõ ràng cũng cao hơn người khác không ít, vì vậy đã tạo cho mọi người có một loại cảm giác cao ngạo như hạc giữa bầy gà.
Mà những người khác lại rất cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ, ánh mắt nhìn họ cũng mang đầy sự tán thưởng lẫn hâm mộ.
Doanh Hải Đào – Doanh Hải Khang – Trương Xuân Hiểu!
Hai con trai và tam đệ tử đắc ý nhất của Doanh Lợi Đức! Sau khi ba người họ nhập môn thì vẫn “lũng đoạn” ba vị trí đầu của mỗi kì thi đấu.
Cách mỗi ba tháng, cũng chính bọn họ mới có thể nhận được phần thưởng là ba viên hạ phẩm Dưỡng Sinh đan.
Dù chỉ là hạ phẩm Dưỡng Sinh đan nhưng đối với bọn họ mà nói, khi phục dụng ở thời khắc mấu chốt thì sẽ mang đến tác dụng phụ trợ khổng lồ. Cho nên, chênh lệch về thực lực của họ và các đệ tử còn lại đã không ngừng kéo giãn ra rất nhiều. Hôm nay, họ càng giống như ba ngọn núi cao hùng vĩ chễm chệ trước mặt chúng nhân, khiến họ không thể nào trèo qua nổi.
Mọi người mắt nhìn Doanh Thừa Phong, lại quan sát huynh đệ Doanh Hải Đào mà trong lòng cảm thấy không nói nên lời.
Ba người này chính là anh em họ, nhưng hai vị kia lại xuất sắc đến thế, mà tên còn lại cũng làm kinh ngạc chúng nhân. Chênh lệch lớn đến thế này thật sự khiến cho mọi người cảm khái.
Doanh Hải Đào và Doanh Hải Khang liếc mắt nhìn nhau mà trong mắt đều tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Họ cũng không có bất cứ ác ý hay sự bất mãn nào với vị đường đệ này. Mặc dù biểu hiện của Doanh Thừa Phong đúng là khiến người ta mất thể diện nhưng đã có liên hệ máu mủ ruột rà thì cho dù là ai cũng không thể dễ dàng bỏ mặc được.
Nhưng trong lòng họ cũng không tránh khỏi nảy sinh một ý niệm. Đó chính là Doanh Thừa Phong có lẽ nên bỏ việc tu luyện đi thôi!
Ho khẽ một tiếng, Doanh Hải Đào nói: “Thừa Phong, đến đây!”
“Vâng!” Doanh Thừa Phong đáp một tiếng rồi đi tới trước mặt Doanh Hải Đào.
Bọn Cổ Liêu dùng ánh mắt đố kị lẫn hâm mộ nhìn sang. Doanh Hải Đào chính là thần tượng trong lòng họ, cũng là người họ hi vọng sẽ vượt qua mọi người nhất. Mặc dù ai nấy đều biết, vì quan hệ thân thích cho nên Doanh Hải Đào mới có vài phần coi trọng Doanh Thừa Phong nhưng trong lòng ai nấy vẫn bất bình như trước.
Vì sao tên phế vật này lại là thân thích của hắn mà không phải của mình?!?
“Thừa Phong, dạo này tu luyện thế nào?” Doanh Thừa Phong hỏi với vẻ mặt ôn hòa.
Thật ra thì chúng nhân đều biết ngày nào Doanh Thừa Phong cũng đến cái hiệu rèn vứt đi ở ngoài thôn. Nơi đó vốn là địa phương Doanh Lợi Đức lúc còn trẻ từng dùng nên cũng coi như là tài sản riêng của gia đình. Mặc dù không có người bảo vệ nhưng người trong thôn lại rất tự giác không hề đến gần.
Mà ở Doanh gia, huynh đệ Doanh Hải Đào và Doanh Hải Khang vẫn luôn tập trung tu luyện thì tự nhiên cũng không rảnh rỗi đến cái chỗ nhàm chán này. Chỉ có Doanh Thừa Phong giống như một con đà điểu rúc đầu trốn ở nơi đó, dường như tránh né chuyện tiếp xúc với thế nhân vậy.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, gật đầu đáp tạ rồi nói: “Đại ca, dạo này cuộc sống của tiểu đệ vô cùng phong phú, rất tốt!”
Doanh Hải Đào liền giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi lẫn vui mừng.
Ý chí chiến đấu của tên tiểu đệ này luôn sa sút và ủ rũ. Tuy tuổi còn trẻ nhưng luôn làm người khác cảm thấy hắn đã về chiều. Cho nên, bọn họ ai nấy đều cho rằng hắn không còn thích hợp để tu luyện tiếp tục nữa.
Nhưng hôm nay xem ra trên người hắn tựa hồ lại tràn đầy ý chí chiến đấu cùng một tinh thần phấn chấn bồng bột luôn hướng về phía trước.
Mặc dù đến tột cùng cũng không biết nguyên nhân nào khiến tâm tình hắn thay đổi lớn như vậy nhưng đây tuyệt đối là một chuyện đáng mừng.
Doanh Hải Đào gật đầu tỏ ý đã hiểu, đang định nói tiếp nhưng lại chợt nghe một tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
Mọi người đồng loạt nghiêm mặt cùng quay đầu nhìn lại. Doanh Lợi Đức đang thản nhiên đi tới.
“Bái kiến sư phụ!”
Mọi người đồng loạt khom người hành lễ. Cho dù là huynh đệ Doanh Hải Đào cũng phải gọi là sư phụ.
“Ừm!” Doanh Lợi Đức gật nhẹ đầu. Vẻ mặt ông ta trông rất vui sướng: “Miễn lễ!”
Mọi người đứng thẳng dậy. Trương Xuân Hiểu có ánh mắt lợi hại nhất đột nhiên thốt lên: “Sư phụ, ngài gia nhập Chú Tạo đường rồi?”
Trên vai áo Doanh Lợi Đức được thêu huy hiệu một cây búa rèn. Mặc dù màu đen rất tầm thường nhưng người hiểu chuyện thì lại biết đây chính là một vinh quang cao nhất.
Doanh Lợi Đức cười sang sảng rồi đáp: “Không sai! Vi sư đã khắc linh văn thành công, hơn nữa còn được Trương Minh Vân đại sư hỗ trợ quán linh nên cuối cùng cũng chế tạo được một thanh linh kiếm. Cho nên… đã chính thức trở thành một thành viên của Chú Tạo đường!”
“Chúc mừng sư phụ!”
Ngay tức thì, âm thanh chúc mừng của mọi người vang lên như thủy triều cuồn cuộn.
Trong Khí Đạo Tông thì Chú Tạo đường có địa vị rất cao. Nếu sư phụ có thể gia nhập Chú Tạo đường thì thân phận của mọi người nhất định sẽ như nước lên thuyền lên, có được chỗ tốt lớn hơn nữa.
Doanh Lợi Đức gật đầu đắc ý. Có thể gia nhập Chú Tạo đường là một trong những tâm nguyện lớn nhất của ông. Giờ đây có thể hoàn thành thì tự nhiên lòng như hoa nở, trước mặt những đệ tử nơi đây có phần thất thố cũng là chuyện tình có lí thôi.
Chỉ chốc lát sau, ông ta nhẹ phất tay. Mọi người tức thì ngừng lại.
Doanh Lợi Đức ngạo nghễ nói: “Lần này vi sư gia nhập Chú Tạo đường, được ban một phần thưởng…” Ánh mắt ông vừa chuyển, lại quét qua ba người Doanh Hảo Đào, Doanh Hải Khang và Trương Xuân Hiểu một lượt rồi tiếp lời: “Phần thưởng này ta sẽ chuyển tặng cho người đứng đầu cuộc tranh tài này! Các ngươi cần phải nỗ lực nhiều hơn!”