Một bộ sáo trang bảo vệ bằng da, chín bộ phụ kiện bất đồng.
Sau khi quán linh thành công, chín nhóm phụ kiện này đã tổ hợp lại thành một bộ sáo trang hoàn mĩ.
Doanh Thừa Phong tức thì khẩn trương muốn nhảy dựng lên. Ánh mắt vừa chuyển đã nhanh chóng vơ hết cả bộ sáo trang mặc vào người.
Một chiếc nội giáp – một đôi giày da hươu – một đôi hộ thối – một đôi hộ tí và một bộ thủ sáo.
Trong đó, ngoại trừ đôi thủ sáo có phần bắt mắt một chút, những vật khác khi mặc vào đều tuyệt không thể thấy được. Nếu khoác thêm một bộ ngoại bào, căn bản sẽ không ai nhận thấy sự khác thường của bộ sáo trang này cả.
Trong phòng, Doanh Thừa Phong đã mặc sáo trang nhanh chóng vận động mấy vòng. Mặc dù hắn chưa bao giờ học qua bất kì chiến kĩ hay bộ pháp nào, nhưng chân khí tầng bốn cũng đủ để hắn linh hoạt hơn nhiều so với tuyệt đại đa số người thường.
Chỉ chốc lát sau, hắn ngừng lại rồi gật đầu hài lòng. Bởi vì hắn phát hiện, bộ sáo trang này quả nhiên đúng như bản thân dự đoán, cũng không tạo thành bất kì ảnh hưởng gì đến thân thủ của mình.
So ra, nếu mặc bộ sáo trang kia, ngược lại còn khiến hành động của mình chậm đi một chút.
Tất nhiên, một phần chuyện này cũng liên quan đến thực lực. Nếu chân khí của hắn có thể đạt đến tầng bảy hoặc cao hơn, như vậy bộ khôi giáp sáo trang kia cũng không có bất kì ảnh hưởng xấu nào đến bản thân cả.
Liếc nhìn đám hộ cụ phòng ngự da, Doanh Thừa Phong thoáng do dự rồi lấy ra một thanh trường kiếm.
Thanh trường kiếm này cũng tương tự như phôi kiếm hắn đổi ở Bích Thủy Uyển, phẩm chất và đẳng cấp không kém hơn trường kiếm Doanh Lợi Đức rèn nên.
Trên trường kiếm rõ ràng có đồ án linh văn. Chẳng qua vẫn chưa quán linh nên không được gọi là linh khí mà thôi.
Chân khí trong người lưu chuyển rồi rót một ít vào hộ cụ phòng ngự da.
Sau khi được quán thâu chân khí, chúng tức thời sáng lên. Đây chính là đặc tính của tất cả các linh khí phòng ngự: Có thể tồn trữ một chút chân khí bên trong. Khi nhận được công kích mãnh liệt thì cũng là lúc chúng tự kích phát sức mạnh ẩn trong linh văn bảo vệ chủ nhân.
Khóe mắt Doanh Thừa Phong khẽ giật. Hắn hoảng sợ khi phát hiện rằng, bộ hộ cụ phòng ngự da trên người mình lại hút một lượng chân khí quá nhiều, vượt xa bản thân dự liệu.
Thậm chí, hắn có một cảm giác, cho dù chân khí của hắn luôn đạt trạng thái đỉnh cao thì cũng không cách nào nhồi đầy cái túi da như động không đáy này được.
“Trí Linh, chuyện gì xảy ra?” Doanh Thừa Phong gằn giọng hỏi.
Nếu như cần phải bỏ một lượng chân khí còn lớn hơn bộ khôi giáp sáo trang kia mà nói, vậy vật này còn có giá trị thực tế quái gì nữa?!
“Trải qua sự cải tạo linh văn của ta, bộ hộ cụ phòng ngự da này có thể chứa một lượng chân khí gấp ba bình thường.” Thâm âm Trí Linh vẫn vang lên đầy thần bí: “Lực phòng ngự của nó vì vậy sẽ có phần gia tăng. Trừ đầu khôi ra, lực phòng ngự của nó đã không còn thua kém bộ khôi giáp sáo trang kia nhiều lắm…”
Doanh Thừa Phong nghe vậy liền mừng rỡ. Theo thiết kế ban đầu của Trí Linh, tuyệt đối không có hiệu quả thần kì như vậy.
Nhưng theo lượng kiến thức Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ càng tăng, sau khi Trí Linh càng hiểu sâu hơn về linh văn chi đạo nên càng cải tiến đồ án linh văn tốt hơn nữa.
Nửa tháng thời gian, uy lực bộ hộ cụ phòng ngự da này so với ban đầu đã cao hơn một tầng.
Chậm rãi thu chân khí về đan điền, hắn nhẹ nhàng vung tay lên. Trường kiếm xẹt qua hư không để lại một tàn ảnh rồi bổ mạnh xuống cánh tay của mình.
Doanh Thừa Phong tuyệt đối không có ý tự mình hại mình, sở dĩ hắn làm vậy vì chỉ muốn thử uy năng của bộ hộ cụ phòng ngự này thôi. Tất nhiên, hắn cũng dùng sức mạnh vừa phải, nếu hộ cụ phòng ngự không cách nào chịu nổi lực lượng này thì cũng không thương tổn đến bản thân.
“Xoẹt…”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ trên bộ hộ tí.
Thanh trường kiếm được rèn từ sắt ròng, mặc dù sắc bén vô song nhưng sau khi chém lên hộ tí thì vẫn không thể làm nó rách chút nào, ngược lại còn bị một luồng lực mạnh mẽ phản chấn bắn ngược ra.
Doanh Thừa Phong tập trung nhìn vào, trên hộ tí bằng da đã có thêm một vết xước trắng nhạt mơ hồ.
Nhưng một kiếm hung mãnh như thế mà lại không chém đứt nổi hộ cụ phòng ngự bằng da…
Trong mắt Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ vui mừng. Bộ sáo trang phòng ngự da này quả nhiên có uy lực hệt như Trí Linh đã nói, ít ra cũng không thua kém bộ khôi giáp sáo trang kia bao nhiêu.
Trong tích tắc khi một kiếm này chém xuống, hắn rõ ràng đã cảm ứng được một việc.
Trong nháy mắt khi mũi kiếm chạm vào hộ tí, tất cả những đường linh văn cũng bắt đầu khởi động vận chuyển, cùng lúc đó thì chín bộ phụ kiện đã tạo thành một chỉnh thể phòng ngự toàn thân vô cùng hoàn mĩ. Lực lượng một kiếm ấy vậy mà lại bị chia đều rồi phân tán vào khắp các hộ cụ trên.
Nói cách khác, lực lượng một kiếm này cũng không chỉ do mỗi hộ tí chịu đựng một mình, mà trong khoảnh khắc nó đã tản ra trên toàn bộ tất cả các phụ kiện.
Từng bộ phụ kiện thật ra chỉ chịu khoảng một phần chín lực lượng đánh vào mà thôi.
Bởi vì chuyện quá mức kinh người như vậy, cho nên trường kiếm bắng sắt ròng khi đối mặt với đồ da thì mới có thể không công mà lui.
Gật đầu thật sâu, Doanh Thừa Phong cảm thấy tương đối hài lòng với lực lượng phòng ngự của bộ sáo trang này.
Có điều, đảo mắt một vòng. Một lần nữa hắn lại vung trường kiếm lên rồi lại chém xuống hộ tí.
Có điều, trong khoảnh khắc vung kiếm lên, hắn chủ động vận chuyển chân khí kích phát đồ án linh văn trên sáo trang phòng ngự.
Tức thì, một luồng hào quang sáng trắng từ trên giáp da phóng ra.
Giờ phút này, hộ giáp da đã không còn phòng ngự bị động mà lại chủ động kích phát lực lượng của linh văn.
“Keng…”
Lại là một tiếng động khẽ vang lên, nhưng lần này trong âm hưởng còn lộ ra một mùi vị kim thạch giao kích khá mơ hồ.
“A…!!! Keng…”
Cổ tay Doanh Thừa Phong khẽ run lên. Vậy mà hắn không kềm nổi thanh kiếm trong tay, sau một tiếng hô kinh hãi đã để mặc cho nó rơi xuống đất.
Không những thế, ngay cả thân thể hắn giờ phút này cũng trở nên cứng ngắc.
Trong khoảnh khắc trường kiếm chém vào bì giáp, một luồng hàn khí lạnh giá tức thì truyền vào mũi kiếm rồi bùng phát. Nó xuyên thấu vào cánh tay hắn bằng khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
Hàn khí!
Đây chính là lực lượng hàn khí cường đại mà lúc cuối hắn đã phong ấn trong khải giáp.
Sau khi được Trí Linh cải tạo, loại lực lượng này bình thường ẩn dấu rất sâu. Chỉ khi được người mặc giáp kích phát thì mới có thể phóng thích luồng lực ấy ra ngoài.
Chỉ khi được kích phát, thì nó sẽ phóng ra uy năng to lớn không gì sánh nổi.
Hàm trên nện cành cạch vào hàm dưới mà cả người run rẩy một trận… Một lát sau, Doanh Thừa Phong rốt cuộc đã thở ra một hơi dài, trên mặt bắt đầu ửng lên một tia huyết sắc.
Luồng hàn khí kia vô cùng mạnh mẽ, cho dù hắn vốn là Võ sĩ chân khí tầng bốn cũng không chịu nổi.
Có điều, khi luồng hàn khí ấy chạy vào cơ thể, sau khi hắn ngừng dùng chân khí kích phát thì nó dừng ngay lại tức khắc. Hơn nữa lại dần dần tiêu tan, khiến cơ thể hắn khôi phục trạng thái bình thường.
Trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, khí lạnh của bì giáp sáo trang cư nhiên lại lớn mạnh đến thế. So ra, ngay cả hàn khí của khôi giáp sáo trang kia tựa hồ có vẻ không thể sánh được.
Hắn đoán cũng không sai. Bộ sáo trang kia có nguyên liệu và tính chất thực sự vượt xa bộ bì giáp sáo trang này.
Nhưng mà linh văn của được khắc lên nó cũng không có chỗ nào mới lạ, còn xa mới bằng được hiệu quả đồ án linh văn mà Trí Linh dốc hết tâm huyết thiết kế ra.
Điều càng trọng yếu hơn là, bộ sáo trang kia chỉ được quán linh bằng Phong linh thạch bình thường. Nhưng năng lượng trong bộ bì giáp sáo trang này lại được Trí Linh cố ý thiết kế nâng cao qua quá trình phân liệt ảnh tượng.
Một cái là sản phẩm sản xuất theo dây chuyền. Một cái là hàng thủ công tinh tế điêu khắc tỉ mỉ.
Chênh lệch giữa hai chuyện này tuyệt đối không thể tính bằng lẽ thường.
Thở dài một hơi. Hồi lâu sau, rốt cuộc Doanh Thừa Phong đã hoàn toàn bình phục.
Lòng hắn tràn đầy mừng rỡ nhìn vào bộ hộ cụ phòng ngự da. Vào giờ khắc này hắn đã quyết định, sẽ mặc bộ đồ này trên người vĩnh viễn luôn mới chịu!
Tất nhiên, bộ hộ tí dễ thấy nhất thì hắn cũng không ngại giấu nó trong túi áo, đợi đến lúc cần sử dụng thì đeo vào cũng chẳng muộn.
Ánh mắt hạ xuống thanh trường kiếm dưới nền đất, trên mặt hắn lần nữa hiện ra một nụ cười rồi nói: “Trí Linh, ngươi còn sức lực không?”
“Hết rồi!” Trí Linh đáp không hề khách khí: “Nếu ngươi muốn quán linh cho trường kiếm nữa, vậy thì ta đề nghị tốt nhất nên để ngày mai!”
Mặc dù có đại lượng đan dược trợ giúp, nhưng Doanh Thừa Phong chỉ có thể dùng một cách điều độ. Nếu như vượt qua cực hạn thì sẽ tạo thành tác dụng phụ ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể.
Đây chính vì nửa năm nay Doanh Thừa Phong đã dùng quá nhiều đan dược, khiến cơ thể hắn hầu như miễn dịch với dược hiệu của chúng. Nếu không, căn bản hắn không cách nào tiêu hóa nổi chút ít dược hiệu còn sót lại của viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan kia.
Duỗi hai vai, Doanh Thừa Phong không thể làm gì khác đành phải dọn dẹp một phen, sau đó nằm lên giường ngủ một giấc mê mệt.
Ngày kế, sau khi khôi phục hoàn toàn, Doanh Thừa Phong lại ra tay lần nữa thì đã quán linh thành công cho thanh trường kiếm.
Tất nhiên, lực lượng hắn quán linh cho trường kiếm cũng được tham khảo và mô phỏng từ linh tính trong Công kích chi thạch, nhưng lại không dùng sức mạnh của Hàn Băng chi thạch.
Bởi theo Trí Linh suy tính, bất luận thế nào thanh trường kiếm này cũng không chịu nổi linh tính mãnh liệt của Hàn Băng chi thạch. Nếu như quán linh thì kết quả duy nhất chính là nó sẽ nổ tung và hoàn toàn bị hủy hoại.
Cho nên, trong khoảnh khắc hoàn thành trường kiếm, Doanh Thừa Phong lại càng thêm hứng thú với bộ binh khí sáo trang mà Phương Hủy đã đề cập.
Có điều, hiện thời vẫn còn một thời gian nữa mới đến ước định, hắn chỉ còn cách ngồi chờ tin tức tốt lành ở nơi này.
Qua mấy ngày nữa, Doanh Hải Đào lại đến nhà hắn. Sau khi bái kiến bá phụ xong thì nhanh chóng kéo Doanh Thừa Phong ra khỏi phòng.
Đã qua ba tháng kể từ lần nhóm đệ tử của Doanh Lợi Đức tỉ thí võ nghệ, hôm nay lại có thêm một lần long tranh hổ đấu nữa. Nếu như là quá khứ, mọi người chả ai thèm quan tâm Doanh Thừa Phong có tham gia hay không.
Nhưng sau biểu hiện lần trước, cách nhìn của mọi người với hắn đã thay đổi, mà Doanh Hải Đào còn theo lệnh Doanh Lợi Đức đặc biệt dẫn hắn đến tham gia.
Bởi Doanh Lợi Đức muốn nhìn xem dưới sự trợ giúp của Trầm Ngọc Kỳ, đứa cháu ruột của mình đến tột cùng sẽ biểu hiện như thế nào.
Lúc Doanh Thừa Phong đến thao trường, chúng môn hạ của Doanh Lợi Đức đã tề tụ đầy đủ.
Ánh mắt họ hiện ra vẻ nóng bỏng, trên người ai nấy cũng đều toát lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Doanh Thừa Phong ngóng tai nghe mọi người nói chuyện. Chỉ chốc lát sau hắn đột nhiên lấy tay chặn lên ngực.
Thì ra, lần trước bọn họ đã bị kích thích vì Doanh Lợi Đức bỗng lấy ra thượng phẩm Dưỡng Sinh đan.
Bọn họ đã nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến lên chân khí tầng sáu đỉnh phong, sau đó chờ Doanh Lợi Đức ban thưởng cho đan dược.
Chính là một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đã khiến ý chí chiến đấu của mọi người trở nên sôi sục. Điều này lại làm cho kẻ giàu tựa phú hào là Doanh Thừa Phong cảm nhận được sự rung động thật sâu. Hắn càng hạ quyết tâm tuyệt đối không bao giờ tiết lộ chuyện mình có một lượng lớn đan dược ra ngoài.