Doanh Lợi Đức xuống ngựa, hướng về phía ngọn núi ở đằng xa khẽ khom người, thái độ cung kính không gì sánh được.
- Thừa Phong! Cháu lần đầu váo núi, cũng nên cúi đầu vái đi.
Doanh Thừa Phong lắp bắp trong miệng mấy từ, tuy rằng ấn tượng của hắn đối với Khí Đạo Tông còn lâu mới được như chú, nhưng lúc này lại không dám làm trái.
Nhìn theo động tác của chú, hắn cũng làm ra hành động tương tự.
- Ha ha... Doanh huynh lại tới nữa à.
Bỗng nhiên, một đạo tiếng cười to ở xa vang lên, rồi mấy con tuấn mã nhanh chóng chạy tới.
Doanh Lợi Đức hơi giật mình, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm. Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, biết người tới khẳng định không phải là kẻ khó đối phó, hơn nữa quan hệ của hai bên tương đối xung khắc.
Trong nháy mắt, mấy con tuấn mã kia lần lượt chạy tới.
Kẻ cầm đầu là một trung niên đại hán, hàng lông mày rậm rạp giống như dính liền với nhau, nhìn qua trông có vài phần hung dữ.
Mà ở sau hắn, ba thanh niên trẻ tuổi ngồi im trên ngựa dùng ánh mắt kiêu căng đánh giá hai người Doanh Lợi Đức.
Doanh Lợi Đức hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Đan huynh! Chúng ta lại gặp mặt.
Trung niên hán tử cũng không xuống ngựa, ánh mắt chuyển xuống người Doanh Thừa Phong, đột ngột cười nói:
- Ngày mai chính là ngày bắt đầu nghi thức nhập môn của bổn tông, ha ha... Doanh huynh lần này về đây là muốn mang theo môn hạ đệ tử tham gia hay sao?
Doanh Lợi Đức không chút thay đổi sắc mặt, nói:
- Ánh mắt Đan huynh quả là tốt. Đúng là như thế.
Trung niên hán tử nhướng mày, nói:
- Doanh huynh! Đứa nhỏ này nhìn qua vẫn còn nhỏ tuổi a.
Doanh Lợi Đức khẽ cười nói:
- Đan huynh! Đây là Thừa Phong cháu của ta, năm nay nó mới mười sáu tuổi, mấy ngày trước mới tấn thăng tới thất tầng chân khí, cho nên Doanh mỗ dẫn hắn tới đây cho biết một chút. Ha ha... Chỉ là diễu qua sân khấu một chút thôi, làm Đan huynh phải chê cười rồi.
Doanh Thừa Phong âm thầm bật cười, chú mình nói chỉ ra có một nửa ý mà thôi.
Hắn tới đây đúng là chỉ đi ngang sân khấu, nhưng cũng không phải là không thông qua khảo hạch, mà chính bởi vì hắn nắm chắc mình có thể tiến vào trong tông môn.
Nhưng, những lời này lọt vào tai người khác lại nghe ra ý hoàn toàn không giống.
Trung niên hán tử nhìn Doanh Thừa Phong một lúc, trầm giọng nói:
- Mười sáu tuổi đã tu luyện tới thất tầng chân khí cũng coi như là không tồi. Hắc.... Xem ra Doanh huynh cho hắn dùng không ít thứ tốt a.
Doanh Lợi Đức mỉm cười, vừa không thừa nhận, lại chẳng phủ nhận.
Trên thực tế, đúng là Doanh Thừa Phong dùng không ít đan dược, nhưng những thứ này đều do hắn kiếm được, không hề liên quan tới Doanh Lợi Đức.
Ba thanh niên ở trên lưng ngựa cuối cùng cũng đưa ánh mắt đánh giá Doanh Thừa Phong.
Thất tầng chân khí cũng là cùng tu vi với bọn họ, nhưng tuổi của Doanh Thừa Phong không nghi ngờ gì chính là ít hơn ba người bọn họ. Cho nên biểu hiện của bọn họ đều ẩn hiện vẻ căm thù và cảnh giác.
- Đan huynh lần này tới đây cũng là vì nghi thức nhập môn ngày mai sao? - Ánh mắt Doanh Lợi Đức đảo qua người trung niên hán tử rơi xuống ba vị thiếu niên ở đằng sau nói.
Ánh mắt trung niên hán tử sáng ngời lên, vội vàng nói:
- Làm Doanh huynh phải chê cười rồi, đây là ba vãn bối của lão phu lần lượt tên: Lương Thần, Chu Trí và Vương Khởi. Ha ha... Ba người bọn chúng lần này tới đây chính là vì muốn cùng lúc gia nhập tông môn. - Hắn nói:
- Lần trước gặp nhau, ba đệ tử của Doanh huynh đồng thời nhập môn cũng gọi là một hồi giai thoại. Ha ha... Đan mỗ làm sao có thể để cho người ta giành hết danh tiếng được.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, vẻ mặt như đang cố nén cười.
Chú một lần mang tới ba người Doanh Hải Đào đồng thời thông qua nghi thức nhập môn, ở trong Tam Hạp Thôn đã coi là một chuyện chấn động rồi. Chỉ không ngờ đến ở bên ngoài, chuyện này cũng có người nhớ tới.
Doanh Lợi Đức hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Như thế đành mong Đan huynh mã đáo thành công.
Trung niên tráng hán cười lớn tiếng, nói:
- Đó là nhất định. - Dứt lời hắn khẽ gật đầu chào hai người bọn họ rồi thúc ngựa chạy đi trước.
Ở sau hắn, ba thanh niên kia cũng chỉ đưa ánh mắt liếc nhìn Doanh Thừa Phong một cái sau đó rồi thúc ngựa chạy theo.
- Chú! Bọn họ là ai vậy? - Doanh Thừa Phong tò mò hỏi.
Doanh Lợi Đức than nhẹ một tiếng, nói:
- Trung niên hán tử kia gọi là Đan Siêu, đây là một trong những gã đối đầu với chú ở trong tông môn. Ài! Đây vốn là tranh giành giữa các hệ phái, không thể tránh khỏi, nhưng nguyên nhân trọng yếu cũng là do lúc chú còn trẻ tuổi đã đắc tội với hắn.
Ngữ khí của Doanh Lợi Đức có phần cảm khái, dường như không có ý tứ nói rõ ràng.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Chú! Đã đắc tội thì đắc tội rồi, việc gì phải sợ.
Doanh Lợi Đức hơi giật mình, hắn cất tiếng cười to nói:
- Không sai. Cũng là ngươi nhìn ra, đắc tội thì đắc tội rồi có gì đáng sợ chứ. - Sau một lát, hắn thu liễm lại nụ cười vui vẻ, nói:
- Thừa Phong! Chú có chuyện muốn nhờ cháu.
- Chú có việc gì cứ nói.
Doanh Lợi Đức gật đầu, thanh âm thoáng giảm xuống, nói:
- Cháu lần này tham gia nghi thức nhập môn không cần vội đem thân phận Linh Sư nói ra.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Vì sao ạ?
- Bởi vì trong nhập môn nghi thức có một cửa là luận võ tranh tài. - Doanh Lợi Đức nhẹ giọng giải thích:
- Những người có tu vi cùng giai đều có thể khiêu chiến lẫn nhau, ta muốn cháu tìm ta người bọn chúng, đánh cho bọn chúng một trận.
Lúc nói những lời này, trong ánh mắt Doanh Lợi Đức lóe lên một tia hung quang sắc bén.
Doanh Thừa Phong nhìn thấy thế thì thầm nghĩ: "Chú ngày thường nhìn thì trầm ổn như vậy, không ngờ trong lúc đối địch lại lộ ra vẻ tàn nhẫn như thế."
Nhìn Doanh Thừa Phong dường như có chút do dự, Doanh Lợi Đức vội vàng nói:
- Ngươi yên tâm. Cho dù khiêu chiến thất bại, nhưng lúc đó chỉ cần cháu tiếp tục lộ ra thiên phú và tiềm lực trở thành Linh Sư, như vậy vẫn có thể tiến vào tông môn.
Doanh Thừa Phong khẽ nhếch miệng cười, nói:
- Chú! Chú yên tâm. Cháu nhất định sẽ thắng.
Nếu tu vi chân khí vẫn như trước kia, Doanh Thừa Phong có lẽ còn có chút lo lắng, nhưng từ khi kích phát được tinh thần lực lượng, hơn nữa còn kết hợp hoàn mỹ với Trí Linh. Thì khi đối mặt với Doanh Lợi Đức, hắn vẫn cảm thấy mình dù đánh một trận vẫn nắm được phần thắng.
Còn đối với những võ sĩ cùng giai, hắn căn bản không để trong lòng.
Doanh Lợi Đức hài lòng gật đầu, nói:
- Có lòng tin là tốt. Ha ha... Lấy ngươi tình huống lúc ngươi và thúc giao thủ, chỉ cần đem thực lực bản thân phát huy ra như vậy thì thủ thắng không phải là việc khó.
Hắn sở dĩ đưa ra yêu cầu này cũng là vì coi trọng thiên phú tu luyện vũ kỹ của Doanh Thừa Phong. Hắn tin tưởng, đứa cháu thiên tài của mình tuyệt đối sẽ không làm mình thất vọng.
Hai người nhanh chóng lên ngựa, di chuyển thêm nửa ngày nữa mới thông qua cốc khẩu tiến vào trong.
Đại hạp cốc này chiếm diện tích rất rộng, đưa ánh mắt nhìn về phía xa chính là cánh đồng ruộng rộng lớn không thấy điểm cuối.
Ở trong vùng rừng cây rậm rạp lại càng có những kiến trúc xa hoa đột ngột mọc lên từ mặt đất. Mặc dù phong cảnh cánh đồng ở đây so với Tam Hạp Thôn đã khác nhau rất nhiều rồi.
Hai người ở trên đường vội vàng giục ngựa, cả hai nhanh chóng tiến vào một tòa đình viện.
Doanh Thừa Phong chưa kịp xuống ngựa, đã nghe được thanh âm vui vẻ và ngạc nhiên quen thuộc vang lên:
- Sư phụ!
Trương Xuân Hiểu từ trong sảnh chạy ra, ở sau hắn còn có một ít gương mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc với Doanh Thừa Phong. Một trong những gương mặt ấn tượng sâu đậm nhất với Doanh Thừa Phong chính là Lâm Tiểu Tú.
- Ra mắt Doanh sư thúc.
Đám người Lâm Tiểu Tú khom người thi lễ, thái độ có phần thân thiết.
Doanh Thừa Phong âm thầm gật đầu, đây cũng là do độ thân quen tạo ra.
Tuy rằng đều là môn hạ của Khí Đạo Tông, nhưng Doanh Lợi Đức khi gặp Đan Siêu hai người đều không để vãn bối của mình thi lễ với đối phương. Nhưng đến đây, thậm chí không cần ai dạy, đám người Lâm Tiểu Tú cũng chủ động thi lễ chào.
Doanh Lợi Đức hơi gật đầu, tùy ý nói:
- Tiểu Tú! Lâm sư huynh đâu?
Lâm Tiểu Tú vội vàng nói:
- Gia phụ vãn bối còn đang bế quan tu luyện. Lão nhân gia nói trong khoảng thời gian này bất kể chuyện gì cũng không được quấy rầy.
Doanh Lợi Đức đối với điều này cũng không cảm thấy gì ngoài ý muốn, hắn nhẹ giọng nói:
- Tấn thăng sư cấp cường giả là đại sự bậc nào? Cẩn thận như vậy cũng không phải là chuyện thừa. Ài! H y vọng Lâm sư huynh có thể thành công, như thế nhất mạch chúng ta lại có thêm một vị trưởng lão rồi.
Đám người Lâm Tiêu Tú liên tục gật đầu, đặc biệt là Lâm Tiểu Tú ánh mắt lại càng mong chờ.
Lâm Tự Nhiên là phụ thân của hắn, nếu như phụ thân hắn có thể tấn thăng cảnh giới cao hơn, như vậy người được lợi lớn nhất chính là hắn.
- Xuân Hiểu! Hai đứa Hải Đào ở trong nội tông có tốt không? - Doanh Lợi Đức quay sang hỏi.
Trương Xuân Hiểu vội vàng nói:
- Hải Đào sư huynh tư chất hơn người đã được tuyển vào chấp pháp đội, hiện đang ở Chấp Pháp Đường tu luyện. Còn Hải Khang sư đệ gia nhập Liệt Hỏa Đường, nghe nói vẫn còn đang thí luyện trong Kỳ Liên sơn mạch.
Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu, nói;
- Không tồi. Biểu hiện của bọn hắn không làm ta thất vọng, ngươi cũng phải nỗ lực lên, không thể thua kém bọn chúng.
Trương Xuân Hiểu thật thà cười, nói:
- Vâng. Sư phụ!
Mấy người tiến vào đại sảnh, Doanh Lợi Đức ngồi ở vị trí chủ vị, trầm giọng hỏi:
- Tiểu Tú! Nghi thức nhập môn ngày mai chuẩn bị thế nào rồi?
Lâm Tiểu Tú cười khổ một tiếng, nói:
- Sư thúc! Tình huống có chút không ổn.
Doanh Lợi Đức hơi giật mình, nói:
- Cái gì không ổn?
Lâm Tiểu Tú nói:
- Trong nghi thức nhập môn lần này có vài chục vị giám khảo, hơn nữa chủ trì trắc thí tiềm lực là một trong những trưởng lão của trương hệ. Nếu như bọn hắn muốn ở phương diện này làm khó chúng ta, chúng ta thật sự sẽ gặp khó khăn.
Doanh Lợi Đức hơi nhăn mặt lại, ,nhưng lập tức bình tĩnh.
Đúng như hắn nói từ trước, Doanh Thừa Phong nắm giữ thân phận Linh Sư thì cho dù là thí nghiệm tiềm lực thất bại cũng không quan trọng. Dù thế nào hắn cũng được tông môn thu nhận, hơn nữa còn trực tiếp trở thành hạch tâm đệ tử.
Thân phận Linh Sư là một đòn trí mạng, ít nhất ở trong Khí Đạo Tông địa vị là cao cao tại thượng, gặp thần sát thần, phật cản giết phật a.
Lâm Tiểu Tú tiếp tục nói:
- Ngoại trừ bọn họ nắm giữ trắc thí tiềm lực, còn lại biến hóa cũng không lớn. Những sư đệ chuẩn bị tham gia nghi thức nhập môn hy vọng đều có thể thuận lợi thông qua.
Doanh Lợi Đức khẽ máy động, hắn trầm ngâm nửa ngày, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười nói:
- Ha ha.... Trưởng lão Trương hệ nắm giữ trắc thí tiềm lực quả là tốt a.
Lâm Tiểu Tú, Trương Xuân Hiểu và đám người bên dưới đều đưa ánh mắt nhìn nhau, thật sự không nghĩ ra được có gì tốt.
Doanh Lợi Đức hơi cười, chỉ là giờ phút này nụ cười trên môi hắn tràn ngập hương vị âm mưu.
- Thừa Phong! Ngươi hãy nghe cho kỹ, nghi thức nhập môn của bổn tông tiến hành như thế này.... Khi ngươi tham gia trắc thí tiềm lực hãy tận lực làm đi.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, trong lòng hắn thầm than, quả nhiên là người nào cũng có hai mặt, khi rời khỏi Tam Hạp Thôn, chú mình cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt âm hiểm nhất.