Tập Đoản Văn

quyển 1 chương 4: dì cả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị tư thế giết gà oai hùng của sát thủ làm cho kinh sợ, tôi quyết định dời việc cầu thân vô thời hạn, thế là cuối cùng ngày lành tháng tốt biến thành ngày hoàng đạo ăn gà – vì không để con gà mái dưới cửu tuyền không thể nhắm mắt, tôi và sát thủ cùng nhau ăn ngay cả da lẫn xương đều gặm sạch sẽ.

Có lẽ do ăn quá nhiều dầu mỡ, nửa đêm tôi mơ màng tỉnh lại, luôn cảm thấy bụng dưới căng trướng, không thể ngủ ngon.

Nằm trên giường lăn lộn nửa đêm, rạng sáng, ánh nắng còn yếu ớt, tôi vất vả lắm mới buồn ngủ, một người đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào.

"Chủ nhân, cô sao thế?"

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy sát thủ đang ngồi xổm bên ngường, nửa bên má trái viết "Ai dám làm tổn thương chủ nhân của ta", nửa bên má phải viết "Chủ nhân đừng chết" lo lắng nhìn tôi.

"Tôi làm sao? Tôi sắp chết rồi..." ---- sắp bởi vì đau khổ không ngủ được mà chết!

Tôi mở to đôi mắt cá chết, vẻ mặt không còn lưu luyến gì nhân thế.

"Này... thuộc hạ vô năng, không có cách nào bảo vệ tốt cho chủ nhân!"

Sát thủ nghe xong sắc mặt nghiêm trọng, quỳ một chân trên đất hướng tôi thỉnh tội, đồng thời nói một tiếng mạo phạm, dùng thanh kiếm đẩy chăn của tôi ra.

"Ấy... huynh định làm gì?"

Tôi hoàn toàn không chút phòng bị đối với hành động này, vơ lấy quần áo lót đã lộ ra trước mặt sát thủ. Lăn lộn trong chăn nửa đêm, quần áo trên người tôi đã vô cùng lộn xộn, khi vén chăn lộ ra bắp đùi và cánh tay, sau khi bình tĩnh lại, tôi vội vàng ôm đầu cuộn người lại, chổng mông trên giường thành một cục.

Một dòng nước ấm vì động tác này mà từ giữa chân tôi đột nhiên chảy xuống. Vị trí quen thuộc, mùi vị quen thuộc, tôi lập tức ý thức được, dì cả đã tới.

"Mùi máu ở đâu truyền tới, chủ nhân cô... ở chỗ này bị thương sao?"

Đứng phía sau tôi, sát thủ ngửi thấy trong không khí đột nhiên nồng nặc mùi máu tươi, bàn tay lớn thăm dò sờ sờ lên mông tôi.

Cả người tôi cứng đờ.

"Không... không không không không có, không có! Dừng tay! Dừng tay... KHÔNG! Đừng kéo quần tôi!"

"Xin chủ nhân đừng lo lắng quá, để ta giúp cô kiểm tra vết thương!"

"Không! Tôi không bị thương! Không có! KHÔNG!"

Tôi lại gào lên, bắt đầu không nói thành lời.

"Nhưng chủ nhân, cô vừa mới nói cô sắp chết, thương thế kia nhất định rất hung hiểm."

Sát thủ không mảy may vì sự cầu xin của tôi mà thay đổi, vù một cái lột quần tôi ra.

"... A a a a a a! Không muốn sống nữa!"

Cảm thấy cái mông mát lạnh, tôi hét lên một tiếng như sắp chết, cam chịu chui đầu vào chăn làm đà điểu....

Sát thủ lớn tuổi rồi, thế mà ngay cả dì cả cũng không biết, xem ra chính là một lão xử nam. Mà tôi, bị ép dùng thân thể giảng một tiết sinh lý cho lão xử nam!

Chuyện phát sinh sau đó, tôi tuyệt đối không nhớ gì _(:з)∠)_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio