Sau khi Giang Nguyên về nhà, chuyển từng món đồ từ trên xe bò vào trong nhà.
Hoa Đào ôm gà từ trong nhà đi ra, dựa vào ngưỡng cửa, vừa vuốt ve gà mái trong lòng vừa nhìn hắn bận rộn ra ra vào vào.
Con gà ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, mở to đôi mắt không động đậy để mặc nàng vuốt đuôi, vò mào gà, bóp bóp cái cổ.
Hoa Đào đưa tay xuống bụng gà sưởi ấm, nhìn Giang Nguyên hồi lâu, nói: “Trên người chàng có mùi hương.”
Giang Nguyên khiêng hai bao gạo bỏ vào trong hầm, lúc quay lại hỏi nàng: “Mùi gì cơ?”
Nàng nũng nịu hừ một tiếng: “Mùi son phấn. Hôm nay chàng đã gặp tiểu nương tử nhà ai hả?”
“Mũi đúng là thính.” Hắn cười nhẹ vài tiếng, chuyển túi đồ cuối cùng xuống xe, mở ra cho nàng xem.
Bên trong đựng đầy gấm vóc tơ lụa, trâm châu trâm ngọc, son phấn trang điểm, quần áo đẹp đẽ, cho dù là tiểu thư nhà giàu, cũng khó Ccó vài lần gặp được sự xa hoa như vậy.
Giang Nguyên lấy ra hộp gỗ chạm trổ hoa văn đựng son phấn, đưa đến trước mặt nàng: “Là mùi này à?”
Hoa Đào mím môi cười, ánh mắt di chuyển, càng kiều mị rung động.
Không muốn để hắn đắc ý, nàng vểnh môi hờn dỗi: “Hừ, ai biết được.”
…
Thời tiết càng lúc càng lạnh, đợi đến khi đón năm mới, trong thôn trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Dán câu đối, gói bánh tết, đám trẻ con vì một cây pháo mà tranh nhau ầm ĩ.
Có mấy gia đình mời Giang Nguyên đi giết lợn. Quy định trong thôn, nhà ai giết lợn, thì nhà đó phải làm một bàn tiệc rượu ngon chiêu đãi đồ tể và người trong thôn.
Giang Nguyên không thích ầm ĩ, cầm một vò rượu, xách thịt lợn đi về nhà.
Hắn là đồ tể, trong nhà chả thiếu thịt bao giờ, chẳng qua Hoa Đào có tình yêu mãnh liệt với thịt gà, cho nên cơm tất niên năm nay hắn định giết mấy con gà.
Hoa Đào lại không cho.
Nàng ôm gà nét mặt không nguyện ý, bất kể hắn chọn con nào nàng cũng cực kỳ không muốn.
Giang Nguyên dở khóc dở cười: “Nàng nuôi mấy con gà này không phải là để ăn sao?”
“Nhưng nuôi lâu, có tình cảm mà.” Nàng tiu nghỉu thở dài, sờ đầu gà trong lồng ngực.
Giang Nguyên nhìn nàng, một lát sau, cũng sờ đầu nàng một cái.
Sau đó, hắn xách rượu với thịt lợn, tới nhà Lưu đại nương đổi hai con gà, một con kho một con hầm canh, nói chung thì cuối cùng cũng vẫn có một bữa cơm tất niên phong phú để nàng ăn thỏa thích.
Tháng giêng năm sau, trời lạnh lẽo, đất đóng băng.
Hai người ở trong nhà đốt lò, đa số thời gian đóng cửa không ra ngoài.
Trong lò nướng khoai lang, lạc, hạt dẻ, màn thầu. Hoa Đào thích nhất là nướng quýt, nướng xong hương quýt lan ra khắp phòng, khẩy quả quýt từ trong than ra, cẩn thận gạt bỏ lớp cháy bên ngoài sẽ lộ ra phần quả mọng nước, cho một miếng vào miệng, nóng hôi hổi, chua chua ngọt ngọt.
Nàng đút cho hắn một miếng quýt còn bản thân ăn hẳn mấy miếng, miệng nhai liên tục mà không hết thòm thèm.
“Nếu có thêm con cá thì hay rồi, nướng cùng vỏ quýt, thịt cá nướng không những không tanh, còn có vị thơm mát nữa.” Nàng vừa nói vừa nuốt nước miếng sắp chảy ra.
Bây giờ ao hồ đa số đã đóng băng, muốn bắt cá cũng không dễ dàng, nhưng đối với Giang Nguyên mà nói, chỉ là việc nhỏ.
Giang Nguyên ra ngoài bắt cá, Hoa Đào ở nhà chờ hắn.
Nghĩ tới việc sắp được ăn cá, nàng nuốt nước miếng, nét mặt hí hửng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Xin hỏi… có ai ở nhà không?”
Hoa Đào hơi ngây người.
Nàng ngước đôi mi dài, nhìn về phía cổng, theo bản năng nín thở ngưng thần.
Nữ nhân bên ngoài lại nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói êm tai dễ nghe: “Đại ân của công tử, tiểu nữ vô cùng cảm kích, đặc biệt chuẩn bị lễ tới thăm hỏi, báo đáp ơn cứu mạng của công tử…”
Kẽo kẹt ——
Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Nữ nhân nhìn thấy Hoa Đào, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như tuyết: “Sao, sao lại là cô?”
Hoa Đào dựa cửa khẽ cười.
…
Giang Nguyên mang theo một con cá trở về, thấy cửa nhà không đóng, thoảng thoảng mùi thịt bay tới.
Hắn đóng cửa, đi vài bước vào nhà chính, bếp lò cháy hừng hực, trong phòng ấm áp dễ chịu, tuyết trên vai hắn lập tức tan ra.
Hoa Đào ngồi trên ghế nhỏ nướng thỏ.
Giang Nguyên thả cá xuống, cởi áo khoác dính tuyết ra, hỏi: “Thỏ ở đâu vậy?”
“Không biết nữa.” Nàng hất cằm lười biếng nói,:”Tự mình đập đầu chết ở cửa nhà ta, ta bèn nhặt vào.”
Nàng xé một cái chân thỏ, đưa cho Giang Nguyên.
“Ngon không?” Nàng nhìn chằm chằm hắn.
Giang Nguyên nhai kỹ: “… Thịt hơi dai.”
Nàng cười, vứt thịt thỏ qua một bên, hài lòng nói: “Thịt thỏ ăn không ngon, chúng ta cứ ăn cá nướng thôi!”
Hôm nay tâm trạng của Hoa Đào cực kỳ tốt, sau khi cơm nước no say, hiếm khi thấy nàng chăm chỉ đun nước nóng cho Giang Nguyên tắm rửa, còn chủ động dọn dẹp nhà cửa, xách chỗ thịt thỏ và cá thừa mang ra ngoài vứt.
Con thỏ kia mang đến không ít quà, Hoa Đào lật qua lật lại, đều là những dược liệu sơn dã, trong đó nhung hươu và dâm dương hoắc là nhiều nhất, đồ tráng dương bổ thân, không cần nói cũng biết mục đích.
Hoa Đào hừ lạnh: “Chẳng phải mục đích tốt đẹp gì.”
Có điều nghĩ lại, mục đích của nàng cũng không phải tốt đẹp gì, quả thực cũng như nhau cả thôi.
Vứt xong thứ chướng mắt, trở về tắm rửa lau mặt, rồi ở trên giường cùng nam nhân làm vài hiệp triền miên, kiều diễm lưu luyến bất tận.
Sau đó hai người ôm nhau ngủ, trong phòng tối, lò lửa chiếu tới chăn màn màu xanh đâm, tỏa ra màu cam ấm áp, yên tĩnh dịu dàng.
Giang Nguyên ôm Hoa Đào, môt tay đăt lên vòng eo mịn màng, như có như không vuốt ve.
Hoa Đào được sờ thoải mái, nhắm mắt rên rỉ trong lòng hắn.
“Vừa rồi ta đi bắt cá…” Giang Nguyên trầm thấp lên tiếng, “Đi ngang qua cây đào ở cổng thôn, phát hiên bị người ta chăt rồi.”
Hoa Đào mở mắt ra.
Giang Nguyên nói tiếp: “Khả năng là nhà ai đó không đủ củi đốt, vào núi đốn củi quá nguy hiểm, cho nên chặt mấy chac cây về làm củi, bây giờ chỉ còn nửa thân…”
Giang Nguyên hỏi nàng: “Rốt cuộc nàng là ai?”
Nàng nghiêm túc trầm ngâm một lát, nói: “Chàng còn nhớ không… sáu năm trước, ở trên núi Phù Dung, chàng từng cứu một con thỏ trắng?”
Giang Nguyên hơi nhướn mày.
Nàng nói tiếp: “Ta tu luyên trong núi trăm năm, lúc sắp sửa tu thành người, bất hạnh găp nạn, bị môt con hồ ly đuổi giết, nếu như không có chàng ra tay cứu giúp, ta đã mất mạng trong bụng hồ ly từ lâu rồi. Đai ân đại đức, suốt đời không quên, vì vậy lấy thân báo đáp.”
Giang Nguyên: “…”
Hắn trầm măc môt lúc, bỗng nhiên đè nàng xuống dưới thân.
Nàng mờ mit không hiểu nhìn hắn.
Ánh mắt Giang Nguyên dời xuống, rơi xuống làn da mềm mại như tuyết trước ngực nàng, trên đó có một vết đỏ màu hồng nhạt, giống như bớt, lại giống như vết thương.
“Đồ lừa đảo.” Hắn dùng sức bịt chặt miệng nàng.
Dù biết miệng nàng toàn là lời nói dối, vẫn không đành lòng tổn thương nàng dù chỉ một chút.
Ngày tháng mơ màng trôi qua, hai người như ngầm đạt được nhận thức chung, im lặng không hề nhắc tới chuyện này.
Đông đi xuân đến, sau khi băng tan ý xuân dạt dào, Hoa Đào mở cửa chuồng gà để ôm gà ra ngoài tắm nắng xuân.
Gà nàng nuôi, là gà đep nhất trong thôn.
Ăn ngon, ở xịn, trên người còn mặc đồ hoa làm từ vải vụn.
Hoa Đào ngồi trong sân vui vẻ nhìn gà, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng. Nàng đếm thử, sắc mặt chợt biến, xoay người đi tìm Giang Nguyên, bổ nhào vào người hắn khóc lớn: “Gà của chúng ta mất rồi!”
Khóc đến thở không ra hơi.
Gà bảo bối, gà quý giá nhất, gà nuôi hơn nửa năm không nỡ ăn, bị mất rồi!
Giang Nguyên giúp nàng đếm lại, đúng là thiếu hai con.
Chuyện này có chút kỳ lạ, phòng ốc tường viên đã sửa sang, trôm bình thường khó có thể đi vào, chẳng lẽ gà tự chạy? Nhưng chuồng gà chắc chắn, bên ngoài còn có hàng rào, gà chạy thế nào?
Từ khi mất gà, Hoa Đào như mắc phải tâm bệnh, ngày nào cũng ốm yếu ở trong phòng, càng ngày càng tiều tụy.
Giang Nguyên ra ngoài tìm gà.
Nếu không tìm được, hắn định lên trấn mua hai con gà gần giống, để nàng khỏi phải đau lòng như vậy.
Đợi Giang Nguyên ra ngoài, trong nhà lại có khách đến —
Phượng Anh lắc mông đi vào, ngắm nhìn bốn phía, ý cười châm biếm trên khóe miệng: “Đã hơn nửa năm rồi, sống ở cái chỗ này, rốt cuộc cô mưu đồ cái gì với hắn ta?”
Hoa Đào nằm trên giường, xoay lưng lại, không thèm để ý tới nàng ta.
Phượng Anh cười nói: “Là không muốn nói chuyện, hay là không còn sức để nói chuyện? Lần trước ta đã nói, thời gian của cô không còn nhiều lắm.”
Hồ ly năm đó đã chết rồi.
Trái tim vỡ nát mà chết.
Nàng dựa vào chút linh lực còn sót lại cuối cùng, lấy được nhựa đào, miễn cưỡng dính lại trái tim bị vỡ, may mắn giữ được tính mạng.
Nàng không sống được bao lâu nữa, trừ khi tìm được trái tim thay thế. Những năm qua ăn tim bù tim, hiệu quả rất ít, biện pháp tốt nhất, là chọn một nam tử trẻ tuổi cường tráng, dùng tinh nguyên từ từ nuôi dưỡng, nuôi đến thuần âm, moi tim để ăn, trái tim bị thương sẽ khỏi hẳn.
Phượng Anh ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đa số nam nhân đều bạc tình, hắn làm trái tim của cô bị thương, cô dùng tim hắn để bù, có gì mà do dự? Chẳng lẽ cô quên hắn đã hại chết cô thế nào?”
“Muốn biết tại sao không?” Hoa Đào thấp giọng.
Phượng Anh ngớ ra, cúi người sát chút, “Tại sao?”
“Bởi vì… có vài thứ không thể nuôi, nuôi lâu, sẽ nuôi thành tình cảm.” Nàng vươn mình tới, nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Anh, “Mặc dù bù được trái tim, cũng sẽ đau lòng cả đời.’
Phượng Anh ngơ ngác nhìn nàng, một lúc lâu, ánh mắt hạ xuống, nhìn vào lồng ngực mình…
Tay của Hoa Đào, chẳng biết từ lúc nào đã đâm vào lồng ngực của nàng ta, trái tim nóng bỏng đang đập trong lòng bàn tay, thoáng dùng sức, móc ra máu me đầm đĩa —
“Nhìn xem, dùng tim hồ ly bù tim hồ ly, có phải là tốt nhất không?” Hoa Đào mỉm cười.
“Cô…” Phượng Anh lảo đảo hai bước, khó tin nhìn lồng ngực trống rỗng không ngừng chảy máu, ý thức mơ hồ, cho dù không cam lòng, cuối cùng nàng ta vẫn hồn phi phách tán.
Hoa Đào ngồi dậy, lạnh lùng nhìn hồ ly chết dưới giường, “Ta vốn dĩ không định giết cô, nhưng ai bảo cô đi ăn vụng gà nhà ta.”
…
Giang Nguyên mang hai con gà về, màu lông gần giống gà của Hoa Đào, chỉ là kích cỡ hơi khác.
Trong lòng hắn âm thầm tính toán, nếu Hoa Đào thích thì để lại nuôi, nếu nàng không thích sẽ giết ăn, nói chung là phải dỗ nàng vui vẻ mới được.
Xa xa trông thấy Hoa Đào đứng ở cửa, áo xuân mỏng manh, đôi mắt đẹp hờn dỗi, nụ cười không biết sau quyến rũ xinh đẹp vô ngần.
Giang Nguyên tới gần, cười hỏi nàng: “Sao hôm nay tâm trạng tốt vậy?”
Hoa Đào kéo tay hắn, “Sau này ngày nào tâm trạng của ta cũng tốt.”
Nàng có nhà, có quần áo mặc, có gà ăn, có nam nhân ân ái, từ nay mỗi ngày đều điên loan đảo phượng, tiêu dao khoái hoạt — còn đối với ai làm tổn thương, ai bị giết hại, huyết hải thâm cừu gì đó, rất thú vị!
——Hết—-