*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—— Tác phẩm này hoàn toàn không liên quan đến bất kỳ vụ án hay địa điểm có thật nào. Câu chuyện chỉ là bịa đặt, mọi sự giống nhau đều là trùng hợp.
Mùa hè năm 2015, đối với thành phố Trường An mà nói thì nóng bức hơn bao giờ hết. Ánh nắng gắt giữa hè bao phủ Trường An, những cơn gió khô nóng thổi qua thành phố xưa cũ này, mang theo cát bụi nhà Hán, bùn đất nhà Đường rơi xuống trên con phố Chu Tước của thời đại này cả một ngày gió bụi.
Phòng Chính Quân cưỡi chiếc xe đạp của ông đi về hướng đông, từ phố Chu Tước đến Hoa viên Thúy Vi ở Khúc Giang. Đoạn đường này đầu tiên phải vòng qua tháp Đại Nhạn, sau đó đi ngang qua công viên Phù Dung, rồi dần dần, dần dần đường chân trời cao lên sẽ trông thấy những tòa nhà cao tầng, cũng có nghĩa là biên giới của Cố Đô kết thúc tại đây. Lại đi tiếp về hướng đông chính là Trường An của ngày nay.
Đây là một con đường kỳ diệu —— Đối với tất cả những người đi trên con đường này, nó như thể một dòng sông thời gian, lần theo dấu vết hồi tưởng lại là vô số vết tích của triều đại nhà Hán và nhà Đường, quay trở về thì có thể trông thấy cuộc sống hàng ngày bình thường và phong phú của Tây Kinh(*) trong thời đại hưng thịnh. Những gốc hòe cành liễu đung đưa hai bên bờ dòng sông này nhiều không đếm xuể, bện những tháng năm từ xưa tới nay lại vào nhau dệt thành một đoạn gấm —— Trên mảnh gấm này phủ kín những đường thêu êm dịu, người đi trên đường cũng là đang lướt trên gấm vóc, những nét thêu trên gấm kia chính là hơi thở rũ bỏ cái cũ đón nhận cái mới của cả Trường An.
(*)Tây Kinh (thành phố Tây An): do Tây An từng là kinh đô của nhiều triều đại trong lịch sử nên được gọi là Tây Kinh.
Nếu bạn cũng giống như Phòng Chính Quân, đi trên con đường Phù Dung giữa tháng chín năm ấy thì chắc chắn sẽ phải choáng ngợp trước thành phố cổ kính này.
Nhưng Phòng Chính Quân thì không có thời gian cũng không có lòng dạ mà choáng ngợp. Đây không phải là lần đầu tiên ông nhìn thấy dáng vẻ của thành phố này, mà đôi mắt ông cũng không phải dùng để phát hiện những cảnh sắc trang nhã. Ở trong mắt người cảnh sát già ấy đoạn đường phồn hoa kia lúc này đang nhuốm máu, nó phun ra sinh tử, ngậm lấy tội ác, nó dẫn tới hiện trường của một vụ án mạng.
Càng đến gần Hoa viên Thúy Vi thì dường như trong gió cũng mang theo mùi tanh của máu, thậm chí cả mùi hôi thối —— Đó chính là mùi của hiện trường án mạng, không ai thích được thứ mùi như vậy. Chỉ cần nghĩ tới có thể hung thủ cũng đã đi qua con đường này thì từ trong ruột gan của Phòng Chính Quân lại trào lên sự ghê tởm không nói nên lời.
Ông xuống xe trước cổng khu nhà, cổng đã được bảo vệ và căng dây vàng, cảnh sát đứng ngoài sơ tán phóng viên và người dân đứng xem. Bên trong đã có người đi ra đón, là Đồn phó Lưu Thần của Đồn Công an Khúc Giang: “Đây là Đội trưởng Phòng của Đội cảnh sát hình sự.”
Phòng Chính Quân chỉ vào thẻ công tác trên ngực: “Đều là người mình cả, quen biết nhau, vào trong rồi nói.”
Lưu Thần dẫn ông đi lên tầng, trước tiên đưa cho ông một điếu thuốc: “Chủ yếu là do tình huống đặc biệt chứ nếu không em cũng không cố tình gọi anh tới. Em nghe nói anh đã ra đến ga tàu rồi, lần này chị dâu sẽ lại càng giận anh hơn cho xem.”
Đội trưởng Phòng và bà Phòng đã ly hôn hai năm, mặc dù hôn nhân cắt đứt nhưng tình cảm lại không thể cắt bỏ, đã vậy còn giống như mấy cặp tình nhân trẻ chia tay nhau lằng nhà lằng nhằng mãi không dứt. Hai vợ chồng ly thân ở hai nơi, Đội trưởng Phòng ở Trường An còn bà Phòng ở Bửu Kê, hai người thường dùng những cuộc điện thoại cãi vã làm phương thức giao lưu tình cảm. Năm nay việc xây dựng lại mối quan hệ của Đội trưởng Phòng đã có thành quả, rốt cuộc bà Phòng đã gật đầu đồng ý gặp nhau.
Nhưng lại không khéo, Đội trưởng Phòng xách theo Ô Kê Bạch Phượng Hoàn – thuốc bổ chọc tức người quốc dân và một set Olay trai thẳng mắt mù chuyên môn chọn, từ sáng sớm đã ra ga tàu cao tốc đứng chờ thì Lưu Thần gọi điện tới.
Anh ta nói qua điện thoại rất đơn giản: “Khúc Giang xảy ra chuyện rồi, ba người, có lẽ đã chết được mấy ngày.”
Phòng Chính Quân không nhiều lời, ném vé tàu rồi quay đầu đi tới Khúc Giang.
Đối với cảnh sát, thời gian không chỉ là tiền bạc mà còn có nghĩa là rất nhiều mạng người.
Giờ phút này Lưu Thần đang đứng bên cạnh quan sát sắc mặt của ông, quan sát từ thang máy tầng một lên đến tầng chín, hai người đều im lặng không nói năng gì.
Lưu Thần cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng: “Em thấy hình như trong giỏ xe có một hộp Ô Kê Bạch Phượng Hoàn gì đó đúng không? Anh lại muốn ăn mắng à? Chị dâu mới bốn mươi cũng chưa thể đến thời kỳ mãn kinh chứ?”
Càng đến gần hiện trường xảy ra án mạng thì càng cần nói vài điều gì đó để xoa dịu tâm trạng.
Phòng Chính Quân không muốn nói mấy chuyện vớ vẩn này với anh ta nên đi thẳng vào vấn đề, bèn hỏi: “Người chết tên gì?”
Lưu Thần im lặng một lúc: “Lư Thế Cương.”
Bước chân của Phòng Chính Quân chợt dừng lại trong giây lát.
“Là người tên Lư Thế Cương đã đến Cục của chúng ta tháng trước?”
Lưu Thần gật đầu nói: “Chính là ông ta. Còn cả vợ con ông ta, là ba người.”
“Chết như thế nào, chết bao lâu, ai phát hiện?”
“Là người làm công theo giờ của nhà ông ta —— Hầy Đội trưởng Phòng, tự anh xem đi.”
Lưu Thần day day huyệt thái dương, gương mặt như có vẻ đau đầu không muốn nói.
Thang máy mở ra, mùi hôi thối hòa lẫn hơi nóng trên hành lang phả vào mặt. Pháp y và người của Cục Công an thành phố đều đang tất bật, chỉ ngồi xổm trên mặt đất bắt chuyện với bọn họ: “Đồn phó Lưu, Đội trưởng Phòng.”
Thi thể chưa được che đậy, còn đang chụp ảnh và giám định nên toàn bộ hiện trường vẫn giữ nguyên như lúc mới phát hiện. Ở hiện trường vụ án không có vết máu hay dấu chân rõ ràng, hiển nhiên là đã được lau chùi cẩn thận. Người chết bị trói ngoặt tay ra sau bằng một sợi dây thừng, ba thi thể đều có hình dạng chữ “Phẩm” (品), được sắp xếp quỳ gối hướng ra cửa. Ngày hè nóng nực nên thi thể đã trương lên từ lâu, chuyển sang màu xám, thịt thối nở ra từ hai bên sợi dây thừng.
Phòng Chính Quân im lặng nhìn chăm chú vào thi thể nam ở giữa, trên cổ tay của thi thể này có đeo một chiếc đồng hồ nam Citizen kiểu cũ.
Phải, ông ta chính là Lư Thế Cương, Phòng Chính Quân nghĩ, tháng trước khi ông ta đến Cục cũng đeo chiếc đồng hồ này.
Đồng hồ vẫn còn chạy mà sinh mạng của người đeo nó đã chấm dứt mãi mãi.
“Có phải giống như đúc vụ án Kim Xuyên đúng không?” Lưu Thần nói: “Ẩn náu năm năm, tên quỷ giết người này lại xuất hiện rồi.”
Phòng Chính Quân không nói gì, ông cẩn thận tắt thuốc đi, toàn bộ tro tàn đều siết trong lòng bàn tay.
Đây đã là lần thứ mười ba ông chứng kiến cùng một cảnh tượng. Cùng một án mạng giết sạch cả nhà, cùng một tư thế tử thi, cùng một hiện trường gây án sạch sẽ.
Cửa phòng mở rộng, nhìn từ ngoài vào căn phòng này như một sân khấu kinh dị biểu diễn một màn tàn sát điêu luyện và tinh vi. Thi thể không biết nói chuyện, chúng chỉ có thể dùng những biểu cảm méo mó để nói lại với cả thế giới cảm giác tuyệt vọng khi cái chết đang đến gần.
Phòng Chính Quân quay về từ hiện trường án mạng, tâm trạng và bước chân đều trở nên nặng nề.
Đây không phải là một vụ giết người đơn giản —— Nếu bạn là người dân địa phương đã sống ở Quan Trung trong một thời gian dài thì sẽ có những liên tưởng cực kỳ khủng khiếp đối với nó.
Mười lăm năm trước, ở huyện Kim Xuyên cách đây khoảng ba trăm kilomet từng xảy ra một vụ án giết người hàng loạt gây chấn động cả nước. Hung thủ sử dụng hình thức đột nhập gần như cố định, mỗi năm lại đột nhập gây án một lần. Gã không cướp tài sản, cũng không làm nhục phụ nữ, gã đến trong âm thầm, rời đi cũng bí hiểm. Gã tiến vào căn nhà của nạn nhân trong một khoảnh khắc như chỉ để giết hết tất cả mọi người.
Không phân biệt nam nữ, cũng không phân chia già trẻ, giết sạch toàn bộ.
Để lại thi thể rải rác trên mặt đất.
Trong thoáng chốc người dân trở nên kinh hoàng, cả nước xôn xao tin tức ở Quan Trung xuất hiện một tên ác quỷ tàn sát cả nhà. Thời đó internet còn chưa phát triển lắm, dưới sự kiểm soát của dư luận tình tiết vụ án được lan truyền theo dạng truyền miệng thêm mắm dặm muối, càng truyền càng quá đà —— Nhưng cho dù phổi phồng đến đâu thì có một chi tiết nhỏ chắc chắn chính xác, đó là tên sát nhân ma quỷ kia thích chi phối thi thể.
Mỗi bộ thi thể đều bị dây thừng trói ngoặt hai tay ra sau, dùng tư thế quỳ lạy mục nát để hiện thế.
Tên hung thủ này tựa như một kẻ trừng phạt, tuy rằng không biết rốt cuộc những con người vô tội kia đã phạm phải tội lỗi gì.
Vụ án này kéo dài mười năm nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể phá giải, ý thức phản trinh sát của hung thủ cực kỳ cao, hiện trường vụ án luôn luôn được dọn dẹp sạch sẽ không còn một hạt bụi. Điều khó giải thích nhất là giữa các nạn nhân hầu như không có mối liên hệ nào, cho nên lực lượng cảnh sát không thể lập phạm vi để điều tra.
Không sợ báo thù, không sợ cướp giết, tất cả những vụ giết người dù vì tình hay vì tiền thì đều có thể lần theo manh mối, nhưng sợ nhất là kiểu giết người bi3n thái tấn công bừa bãi như vậy.
Phòng Chính Quân tham gia điều tra vụ án mở đầu và sáu vụ án nối tiếp sau đó, ban đầu là người phụ trách chính, về sau là hỗ trợ điều tra. Những gian nan vất vả trong đó ông không muốn phí lời nhắc lại, bởi với ông gian khổ mà không giải quyết được vụ án thì chỉ là những gian khổ vô ích.
Cuộc truy tìm cuối cùng đã kết thúc một cách đáng xấu hổ —— Kể từ năm năm trước tên sát nhân Kim Xuyên đột nhiên biến mất.
Gã như một giọt nước hay một nắm muối, hòa vào Thanh Hải mênh mông, lại tựa như một hạt cát ẩn mình trong những con sóng cát vàng cuồn cuộn ở Quan Trung. Cứ thế mà biệt tăm biệt tích.
Một năm qua đi, hai năm qua đi, lực lượng cảnh sát đoán rằng có thể tên hung thủ này đã chết rồi, hoặc là có một tình huống nào đó không thể kháng cự khiến gã phải dừng tay.
Có lẽ là bệnh tật, hoặc bất kỳ nguyên nhân không thể đoán trước nào đó. Động cơ ban đầu của gã đã khó nắm bắt và việc gã rửa tay lại càng khó phán đoán hơn.
Nhưng Phòng Chính Quân không thể buông bỏ được vụ án này. Nó giống như một cái gai, một cái gai màu đen ngọ nguậy cắm trong da thịt, c ắm vào một thành phố nào đó ở đồng bằng Quan Trung, cũng c ắm vào trái tim của Phòng Chính Quân. Bạn không thể trông thấy rốt cuộc nó đã đâm rách nơi nào, nhưng nó hoàn toàn không chết mà như thể sẽ còn tiếp tục công kích.
Mười lăm năm, chỉ cần nghĩ đến tên sát nhân này vẫn đang ngủ đông trên thế giới thì Phòng Chính Quân lại ăn không ngon ngủ không yên.
Giờ đây rốt cuộc cái gai này đã lộ ra, nó đâm thủng sự yên bình của tỉnh Quan Trung một lần nữa, chẳng khác nào một cây kim trôi trong máu, nó chui lên từ lòng đất của Trường An rồi đâm vào tầm mắt của cảnh sát bằng hình thức sắc nhọn nhất.
Cuộc họp trù bị chuyên biệt của Tổ Trọng án dự định được tổ chức vào xế chiều hôm đó —— Chú ý là cuộc họp “trù bị” và “dự định” được tổ chức.
Vụ án xảy ra quá bất ngờ, dùng chỉ thị của Văn phòng Công an tỉnh phát tới vào xế chiều hôm đó để tổng kết thì là “thủ đoạn hết sức tàn nhẫn, gây ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, nhất định phải xử lý cẩn thận và thích đáng”. Còn làm sao để “xử lý thích đáng” thì phương pháp có thể lớn có thể nhỏ.
Nếu như bàn giao cho Công an tỉnh thì đó là “Vì thể hiện sự coi trọng mà nhanh chóng thành lập Trung tâm chỉ huy do Văn phòng Công an tỉnh lãnh đạo”, còn nếu điều tra ngay tại chỗ thì sẽ là “Ổn định dư luận đồng thời giảm thiểu ảnh hưởng xấu”.
Sử dụng cách nào cũng được, chỉ là những lãnh đạo bên trên cần một chút thời gian để cân nhắc.
Sự bối rối của họ không phải là không có lý: Cố tình lại ở Khúc Giang, trực thuộc phân cục Nhạn Tháp. Khu vực danh lam thắng cảnh, đoạn đường đắt giá cần sự đảm bảo và an toàn nhất lại xảy ra án giết người.
Còn là thủ đoạn kinh điển, tái phạm án cũ.
Toàn bộ tỉnh Quan Trung đang tham gia vào Năm Du lịch và Văn hóa, mà Lễ hội Du lịch quốc tế mùa thu Trường An sắp tới sẽ là sự kiện được ưu tiên hàng đầu. Công tác tuyên truyền và xúc tiến đầu tư đã bắt đầu từ mùa xuân, cấp trên ba lần bốn lượt dặn dò phải đảm bảo an ninh thật tốt. Giờ thì hay rồi, phần tử kh ủng bố thì không có nhưng lại ẩn hiện một kẻ giết người.
Quá khó để xử lý.
Lúc này nổ ra án giết người hàng loạt đã không còn là vấn đề nghĩ xem thành tích chính trị thuộc về ai, mà nếu như không kiểm soát được tình hình thì đối với Trường An, thậm chí là toàn bộ Quan Trung sẽ phải chịu tác động chí mạng.
Rốt cuộc Trung tâm chỉ huy sẽ do ai dẫn dắt? Văn phòng Công an tỉnh hay Cục Công an thành phố? Vị lãnh đạo nào sẽ chịu trách nhiệm? Những vấn đề từ phía Chính phủ này có lẽ còn phải cân nhắc cả đêm, bởi ai cũng biết đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu phá được sẽ là lập công lớn còn không phá được thì sẽ là lỗi nặng. Phòng Chính Quân không nghi ngờ mức độ xem trọng của bên trên với vụ án này nhưng ông không kỳ vọng vào tốc độ phản ứng của cấp trên.
Suy nghĩ của Cục Công an thành phố cũng như thế.
Vì vậy mọi người không bận tâm về việc rốt cuộc ai là người chỉ huy nữa, xe pháo chưa tới, binh sĩ tiên phong —— Trước tiên Cục thành phố sẽ tổ chức buổi họp phân tích tình hình vụ án, đợi đến khi danh sách Tổ chuyên án được phê duyệt thì sẽ truyền đạt lại một lượt cho thành viên tham gia là được. Đây là biện pháp không còn cách nào khác, nhưng cũng là biện pháp mang lại hiệu suất cao nhất.
“Nạn nhân Lư Thế Cương là người đại diện pháp luật của Công ty vật liệu xây dựng Quảng Nguyên; vợ Trương Thu Ngọc làm nội trợ, không có nghề nghiệp; con trai Lư Thiên Kiêu là học sinh lớp 11, trước khi chết học tại trường Trung học thực nghiệm Trường An.”
Trong căn phòng họp nhỏ chật kín người, người phụ trách của Đồn Công an Khúc Giang và một số khu vực khác đều đến trình diện, tất cả lãnh đạo của Cục Công an thành phố cũng đã có mặt. Phòng Chính Quân chịu trách nhiệm chủ trì giới thiệu vụ án.
“Người báo án là người giúp việc làm theo giờ của nhà Lư Thế Cương, cứ ba ngày một lần bà ta sẽ đến hỗ trợ Trương Thu Ngọc dọn dẹp.”
Phòng Chính Quân mở ảnh chụp hiện trường đã mang về vào buổi sáng ra, đồng thời cũng cho xem hồ sơ vụ án Kim Xuyên được rút ra từ buổi trưa: “Khi thi thể được phát hiện đã có hiện tượng xác chết trương phình, suy đoán ban đầu về thời gian tử vong là ba ngày trước, cũng tức là ngày 27 tháng 8. Từ tình trạng thi thể có thể kết luận sơ bộ nguyên nhân cái chết của ba người đều là cắt cổ, sau đó bị vật nhọn đâm vào tim —— Điều này rất giống với hình thức phạm tội và tình tiết của vụ án Kim Xuyên.”
Ánh mắt của mọi người cùng đồng loạt hướng về phía hai bức ảnh vô cùng giống nhau.
Bên trái là vụ án Khúc Giang, bên phải là vụ án Kim Xuyên, hiện trường án mạng như được tái bản lại.
“Không loại trừ khả năng cùng một người gây án, hơn nữa còn là khả năng rất lớn.”
Người lên tiếng là Cục phó của Cục Công an thành phố Trần Quốc Hoa.
Lời này nói ra cũng giống như là không nói, quan trọng ở chỗ là để thư ký ghi chép lại.
Phòng Chính Quân khẽ gật đầu.
“Ý thức phản trinh sát của hung thủ rất cao, trong phòng ngủ của nạn nhân phát hiện một chiếc chăn điều hòa bị bỏ lại với các vết máu bắn tung tóe. Có thể thấy hung thủ rất thành thạo đã dùng chăn điều hòa chặn thân thể của người bị hại lại trước khi ra tay. Tại hiện trường không để lại vân tay và dấu chân, trong hành lang cũng không thể trích xuất ra dấu chân nào hữu hiệu.”
“Hệ thống giám sát đâu?”
“Vào ngày xảy ra án mạng, toàn bộ khu vực Hoa viên Thúy Vi bị mất điện từ 6 giờ chiều do chạy thử máy biến áp nên không thể giám sát. Chúng tôi đã huy động lực lượng cảnh sát dò hỏi người dân trong khu vực xem có chứng kiến người nào khả nghi không nhưng trước mắt vẫn chưa có phản hồi.”
“Điện giám sát và điện dân cư chung một đường dây?!” Trần Quốc Hoa bắt đầu ngồi không yên.
“Theo quy định thì không được chung một đường dây, quả thật hệ thống giám sát ở cửa chính không bị cúp điện nhưng hệ thống giám sát trong khu dân cư thì lại vi phạm quy định.” Lưu Thần toát mồ hôi đứng dậy, ông ta là người phụ trách của Đồn Công an Khúc Giang, chuyện này khó tránh liên can đến ông ta: “Đây là sai sót trong việc quản lý của chúng tôi. Hệ thống giám sát trong khu vực đúng là sử dụng điện dân cư.”
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Một lát sau, Trần Quốc Hoa hỏi: “Mấy giờ có điện trở lại?”
“Mùa hè nên Công ty Điện lực cũng quan tâm đ ến sinh hoạt của người dân, 6 giờ cúp điện đến 8 giờ sáng ngày 28 đã có điện.”
Điều kiện gây án hoàn hảo, đêm khuya, bị cúp điện, nhân viên di tản khắp nơi.
“Tình hình hiện tại là rất nhiều dân cư trong Hoa viên Thúy Vi đã rời nhà đi từ chiều để tránh nóng đêm hôm đó. Bởi vì thông báo cúp điện đã được phát xuống từ nửa tháng trước. Đây không phải là việc chạy thử của một khu vực mà là cả thành phố Trường An thực hiện điều chỉnh đường điện.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy thật khốn kiếp, mấu chốt gây án lại chuẩn xác như thế, khiến cho hệ thống giám sát trở nên hoàn toàn vô nghĩa, số lượng nhân chứng cũng giảm xuống mức tối thiểu.
“Không loại trừ khả năng hung thủ có thể can thiệp vào tình hình Công ty Điện lực, nhân viên Công ty Điện lực thành phố Trường An và trạm biến áp khu dân cư Thúy Vi đều phải đưa vào phạm vi điều tra.” Trần Quốc Hoa ra chỉ thị, thư ký ngồi bên cạnh ghi chép thật nhanh, “Đương nhiên tất cả các hộ gia đình trong khu dân cư Thúy Vi đều phải sắp xếp kiểm tra, đây là trách nhiệm tối thiểu đồng thời cũng là biện pháp ổn định tâm lý quần chúng nhân dân.”
Phòng Chính Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu, sau đó hỏi Trần Quốc Hoa: “Cục phó Trần, anh nói rất có lý nhưng có một điều kỳ lạ hơn đó là chiều hôm ấy Lư Thế Cương vẫn đang làm việc trong công ty, vợ và con trai ông ta cũng không ở nhà. Nhưng rõ ràng đã biết sẽ bị cúp điện, tại sao cả nhà họ lại trở về chứ?”
Mùa hè của Trường An không phải là nói cho vui.
Chủ nhà là giám đốc một công ty vật liệu xây dựng, thu nhập của gia đình này không có gì khó khăn, nhìn qua thì thật sự không giống kiểu người sẽ chịu nóng bức để tiết kiệm tiền.
“Trên thực tế điểm đáng nghi không chỉ có một.”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên nơi cửa phòng: “Lư Thế Cương là nghi phạm của vụ án mở đầu tại Kim Xuyên, lúc đó vì không đủ chứng cứ nên đã được phán vô tội và thả ra. Bác Trần à, nói từ nãy đến giờ tại sao mọi người không nhắc tới chuyện này?”
Tất cả mọi người cùng nhìn hướng ra cửa, là một gương mặt trẻ con đang cười híp mắt.
Phòng Chính Quân thấy hơi đau đầu, người tới đây không phải ai khác mà là con của ông, Phòng Linh Xu.
______________________
(*)Tháp Đại Nhạn: Hay còn gọi là Chùa Đại Nhạn, là một chùa Phật giáo nằm ở phía nam thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Nó được xây dựng vào năm 652, dưới triều đại nhà Đường, là nơi mà Đường Tam Tạng đã lập một khu dịch thuật kinh khổng lồ để dịch Kinh Phật từ tiếng Phạn sang chữ Hán sau khi thỉnh kinh từ Ấn Độ về.
(*)Công viên Phù Dung: Là khu thắng cảnh du lịch cấp 5A, tọa lạc tại khu phát triển Khúc Giang phía nam thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây và phía đông nam của tháp Đại Nhạn. Nó được xây dựng lại theo phong cách khu vườn cung đình thời nhà Đường, nằm ở phía bắc khu vườn Phù Dung thời nhà Đường ban đầu. Đây là công trình mô phỏng lại các kiến trúc hoàng gia nhà Đường lớn nhất Trung Quốc.
Hết chương 1.