Người dịch: Hoa Linh Linh
Bất kể quãng đời còn lại ra sao, anh chỉ muốn theo đuổi hai việc.
Một là sự thật, hai là em.
Trong kỳ nghỉ hè chuẩn bị lên cấp ba năm đó, Tô Dương vui chơi ở bên ngoài cả ngày sau đó xách bánh gato xoài về nhà.
Vừa đẩy cửa ra, cô phát hiện trong phòng khách có thêm một người, một nam sinh.
Anh nhìn có vẻ bằng tuổi cô, ngồi trên ghế sofa cúi đầu xuống, giống như một người lỗi thời bỗng nhiên xuất hiện, vẻ mặt căng thẳng, tính thu mình lại thành một cái bóng mờ nhạt, biến mất giữa những lời hỏi thăm thân thiết lặp đi lặp lại của cha Tô.
Tô Dương rón ra rón rén chạy vào bếp, cất bánh vào tủ lạnh, hỏi mẹ Tô đang chuẩn bị bữa tối: “Mẹ, người ở bên ngoài là ai vậy ạ?”
“Cậu ấy là Nhiếp Chinh Vũ, con trai của bác Nhiếp bạn cha con…”
Cha của Tô Dương đã sống ở dưới quê một thời gian dài khi còn nhỏ.
Có một lần, ông ấy lẻn ra ao bơi vào buổi trưa, bị bèo cuốn vào chân suýt chết đuối.
Lúc đó cha của Nhiếp Chinh Vũ đang chăn bò ở gần đó, nghe thấy tiếng kêu cứu liền lặn xuống nước cứu người.
Sau đó, cha của Tô Dương mỗi khi gặp được đồ ăn ngon, trò chơi vui đều không quên gọi vị ân nhân này.
Sau này cha của Tô Dương trở lại thành phố, liên lạc với cha của Nhiếp Chinh Vũ dần ít hơn.
Thời đại thay đổi, mười năm qua, hai người gần như hoàn toàn mất liên lạc.
Mẹ Tô nhìn về phía phòng khách một cái, nói nhỏ với Tô Dương: “Lúc Nhiếp Chinh Vũ bốn, năm tuổi, mẹ cậu ấy bỏ đi theo người khác, cha vừa qua đời tháng trước… Đứa bé mới lớn, quá đáng thương rồi.”
Tô Dương tò mò: “Sao cha cậu ấy lại chết vậy ạ?”
Mẹ Tô thở dài, lắc đầu, không trả lời câu hỏi này, tựa như có ý giấu kín chuyện: “Không phải con mua bánh gato sao? Chia cho cậu ấy đi.”
Lúc ăn bữa tối, cha Tô đặc biệt dặn dò Tô Dương: “Sau này Chinh Vũ sẽ sống cùng chúng ta, cậu ấy lớn hơn con nửa tuổi, theo lý mà nói thì con phải gọi cậu ấy một tiếng anh trai.
Về sau ở trường học, anh em hai đứa phải chăm sóc lẫn nhau nhé.”
Tô Dương nghiêng mắt nhìn Nhiếp Chinh Vũ.
Anh mặc một chiếc áo phông sọc đen trắng, không biết đã giặt bao nhiêu lần, vải ngả sang màu vàng, cổ tay áo bị sờn.
Anh đen và gầy, sắc mặt xanh vàng, ánh mắt sợ hãi rụt rè, một chút cũng không mạnh mẽ thú vị.
Tô Dương “xì” một tiếng ở trong lòng, quê như vậy, cô mới không cần một người anh trai như thế.
Tô Dương vẫn sống như bình thường, coi người bỗng nhiên xuất hiện này như không khí.
Nhưng dù sao Nhiếp Chinh Vũ cũng là người, không phải không khí, anh không hợp với nhà họ Tô, lại có thói quen sống mang đậm dấu ấn địa phương khiến trong lòng Tô Dương cảm thấy phiền chán.
Nhưng cha Tô lại vô cùng bao dung chiều chuộng con trai của người bạn cũ này, hễ Tô Dương không hoà nhã một chút thôi là sẽ bị phê bình.
Hai tháng sau, lúc sắp nhập học, mẹ Tô đã đưa cho Tô Dương một khoản tiền, bảo cô đưa Nhiếp Chinh Vũ đi mua điện thoại.
Tô Dương không vui: “Sao mẹ không đi?”
“Người trẻ tuổi các con biết nhiều hơn về thiết bị điện tử.” Mẹ Tô sầm mặt lại: “Mau đi đi, đừng để cha con nhìn thấy dáng vẻ này của con.”
Tô Dương rất không vui cầm tiền đi đến gõ cửa phòng Nhiếp Chinh Vũ.
Anh tựa như luôn đề phòng có người đến tìm, cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Nhận ra là Tô Dương anh liền hơi sửng sốt, lúng túng một hồi không lên tiếng.
“Thay quần áo đi, mẹ bảo tôi dẫn anh đi mua điện thoại.”
Nhiếp Chinh Vũ cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơ mi kẻ sọc và chiếc quần bò của mình, nhỏ giọng hỏi: “Thế này không được sao?” Anh nói rất chậm, như thể cố hết sức nói rõ từng chữ để tránh lộ ra khẩu âm địa phương.
Tô Dương trợn trắng mắt: “Được.” Sao mà không được, so với anh chàng bán bánh ở cổng tiểu khu còn quê hơn.
Trang phục của Nhiếp Chinh Vũ đều đã được mẹ Tô thay đổi một loạt từ đầu đến chân, nhưng anh luôn có khả năng chọn ra những bộ xấu nhất một cách chuẩn xác.
Ở khu điện tử tầng một của trung tâm thương mại, Tô Dương dẫn Nhiếp Chinh Vũ đi qua đủ loại nhãn hiệu khác nhau, hỏi anh có thích không.
Không cần biết cô nói gì, Nhiếp Chinh Vũ đều nói tùy.
Tô Dương trở nên không kiên nhẫn, cầm một cái nhét vào tay anh: “Vậy thì cái này đi.” Vỏ ngoài màu hồng, còn có một vòng tròn đèn trong suốt, vừa nhìn là biết kiểu thiết kế riêng cho con gái.
Nhiếp Chinh Vũ đỏ mặt, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Có thể… Có thể đổi cái khác không?”
“Không phải anh nói tùy sao? Bây giờ lại không muốn tùy nữa à?”
Tô Dương không có ý làm khó, huống hồ nếu để cha phát hiện ra thì cô cũng không được lợi ích gì.
Cuối cùng, cô vẫn cố gắng hết sức chọn một cái khác: “Bây giờ con trai đều dùng điện thoại thanh kẹo, rất đẹp và khí chất.” Cô ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chinh Vũ: “Anh thấy thế nào?
Nhiếp Chinh Vũ gãi đầu: “Được… Cảm ơn.”
Mua xong điện thoại vẫn còn sớm, Tô Dương đưa Nhiếp Chinh Vũ đến khu trò chơi.
Nhiếp Chinh Vũ lúng túng đi theo sau Tô Dương, nhìn cô trả tiền đổi xu, nhìn cô bỏ xu vào khe, nhìn cô nhặt súng trò chơi lên, ngẩng đầu hỏi anh: “Đã từng chơi chưa?” Nhiếp Chinh Vũ thành thật lắc đầu.
“Nhìn này” Tô Dương nhấp vào lựa chọn menu, đợi tải trò chơi xong liền chĩa họng súng vào con thây ma trên màn hình: “Ngắm chuẩn, bóp cò.
Chú ý đến viên đạn, hết đạn rồi thì đi xuống lấp đầy đạn.” Cô rút một khẩu súng khác ra đưa cho Nhiếp Chinh Vũ: “Anh thử xem.”
Nhiếp Chinh Vũ cầm súng, đứng thẳng, nhắm một mắt ngắm vào con thây ma trên màn hình, bóp cò.
Kỹ thuật bắn của anh vô cùng chuẩn xác, chỉ một phát đã bắn trúng đầu.
Tô Dương ngây ngốc một chút sau đó đưa tay lên đụng vào cánh tay anh: “Không tồi nha.”
Nhiếp Chinh Vũ nhe hàm răng trắng, cười ngượng ngùng.
Tháng chín, Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ cùng nhau lên cấp ba, Tô Dương càng ngày càng nhìn Nhiếp Chinh Vũ không thuận mắt.
Trước đây anh mặc quần áo vô cùng quê mùa, trầm tính ít nói, bây giờ lại càng thảm hoạ hơn, anh đã trở thành một tên mọt sách vừa quê mùa vừa trầm tính ít nói.
Tô Dương có đầu óc sáng suốt linh hoạt, học mọi thứ rất nhanh nhưng cô lại rất ham chơi, không chăm chỉ học hành, vì vậy thứ hạng trong lớp thường ở khoảng vị trí thứ mười lăm.
Nếu so sánh, Nhiếp Chinh Vũ rất chăm chỉ.
Anh có nền tảng yếu, lúc mới nhập học đứng cuối lớp, nhưng sau hơn một năm phấn đấu bắt kịp, lúc học lớp mười một anh đã ổn định giữ vị trí trong top ba.
Vậy nên Tô Dương không ít lần bị so sánh với anh.
Tô Dương từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều lại bị đứa trẻ nông thôn nửa đường xuất hiện này cướp đi phần lớn sự chú ý của cha mẹ.
Kể từ khi Nhiếp Chinh Vũ đến, địa vị của cô trong nhà giảm sút nghiêm trọng, vì nỗi bất bình trong lòng đối với Nhiếp Chinh Vũ, cô chưa từng không khách khí mà chỉ trích.
Vào ngày ra kết quả thi giữa kỳ một lớp mười một, Tô Dương vẫn như thường lệ cầm lấy bài thi rồi vô tư nhét vào cặp, đạp xe đi dạo phố với bạn thân Trần Huyên.
Vừa tới ngã tư, Nhiếp Chinh Vũ đã đuổi theo, dừng xe vững vàng bên cạnh cô: “Chú bảo chúng ta hôm nay về sớm, chú ấy muốn hỏi thành tích.”
Tô Dương đang định trả lời thì một tiếng huýt sáo phía đường đối diện truyền tới.
Một nam sinh một tay giữ xe, chân chống đất đang nghiêng đầu nhìn về phía bên này cười hỏi: “Tô Dương, thi xong rồi à? Đi chơi đâu vậy?” Nam sinh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, màu sắc nhạt này càng làm tôn lên ngoại hình điển trai như nhân vật nam chính trong truyện tranh thiếu nữ của anh ta.
Tô Dương lập tức thu lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt thường ngày, cười như một thục nữ được dạy dỗ tốt: “Học trưởng Vệ, anh đi chơi đâu vậy?”
“Xem triển lãm, đi không?”
“Được nha, cùng nhau đi đi!” Tô Dương kìm nén sự kích động, quay đầu nhìn Nhiếp Chinh Vũ, nhỏ giọng cảnh cáo: “Lúc về không được phép nói linh tinh với cha tôi.”
Trần Huyên nhìn Nhiếp Chinh Vũ đạp xe hòa vào đám đông đang tan học, cười nói: “Cậu dùng thái độ như vậy đối xử với cậu ấy, cậu ấy không tức giận sao?”
Tô Dương “xì” một tiếng: “Anh ta có tư cách tức giận sao?”
Tô Dương chơi đến tám giờ tối mới về nhà, vừa vào nhà cô liền phát hiện ra bầu không khí không đúng, cha đang ngồi ở phòng khách, mặt lạnh như phủ sương tuyết.
Tô Dương còn chưa kịp mở miệng, cha cô đã đứng dậy ập tới một trận mắng, ngoài những lời cũ rích như nói cô không tiến bộ, phụ lòng mong đợi ra, giờ còn thêm một tội danh: “Cha làm việc vất vả khổ cực kiến tiền, cung cấp đồ ăn thức uống ngon nuôi con.
Còn con tan học không về nhà, tuổi còn nhỏ đã giao du với mấy nam sinh không đàng hoàng, có thể học hỏi Chinh Vũ chút không!”
Tô Dương tức sôi máu: “Nhiếp Chinh Vũ tốt như vậy sao cha không nhận anh ta làm con trai của mình luôn đi?! Cung cấp đồ ăn thức uống ngon cho con? Vậy cha trả mười vạn tệ tiền xin vào học cho anh ta sao không nói đi!”
Nhiếp Chinh Vũ, người đang ngồi nghiêm túc thu mình lại trên ghế sofa đối diện kinh ngạc ngẩng đầu lên, anh mấp máy môi, dường như bị con số “mười vạn” này làm cho khiếp sợ.
Tô Dương nhìn Nhiếp Chinh Vũ phun ra ba chữ: “Kẻ phản bội!” rồi cầm cặp sách lên, chạy “bạch bạch bạch” vào phòng mình.
Tô Dương ở trong phòng chơi game một tiếng mới dần dần bình tĩnh lại, đúng lúc này có tiếng gõ cửa.
Tô Dương kéo dép lê đi ra mở cửa, đứng ở cửa là Nhiếp Chinh Vũ.
“Rảnh không? Có vài lời muốn nói với em.” Nhiếp Chinh Vũ nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mang theo vài phần lạnh lùng xa cách.
Tô Dương chưa bao giờ thấy ánh mắt anh như vậy, cảm thấy thật xa lạ.
Lần đầu tiên Tô Dương bước vào phòng của Nhiếp Chinh Vũ, không gian nhỏ bé được anh thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp.
Nhiếp Chinh Vũ bảo cô đợi chút rồi đi ra ngoài.
Tô Dương ngồi xuống bàn học của anh, quan sát xung quanh.
Trên bàn có một cuốn sách chuyên ngành điều tra tội phạm và mô hình súng nhựa tháo rời.
Tô Dương tò mò, vừa muốn cầm lên xem thử thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức thu tay lại.
Nhiếp Chinh Vũ đẩy cửa vào, đặt một hộp kem xoài lên bàn.
“Cho tôi sao?”
Nhiếp Chinh Vũ gật đầu, đứng đó nhìn cô, lúng túng giải thích: “Ở siêu thị, giảm giá.”
Tô Dương vốn dĩ có chút kinh ngạc vui mừng nhưng nháy mắt liền bị lý do tiết kiệm không phù phiếm này gạt đi.
Cô bĩu bĩu môi, mở nắp ra múc một thìa kem, vừa ăn vừa hỏi anh: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Nhiếp Chinh Vũ trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Chú Tô thật sự đã trả mười vạn tệ để xin học cho anh sao?”
Động tác của Tô Dương hơi ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hơn một năm nay, Nhiếp Chinh Vũ đã thay đổi rất nhiều, tuy vẫn chưa mạnh mẽ những đã trở nên tự tin cởi mở hơn rất nhiều.
Nhưng vào lúc này, vẻ sợ hãi rụt rè và thận trọng đã mất từ lâu lại xuất hiện trên khuôn mặt anh lần nữa.
Lúc này Tô Dương mới ý thức được câu nói buột miệng vừa rồi của mình đã tạo cho anh tổn thương lớn đến nhường nào: “Không có, lừa anh đấy.
Mười vạn nhiều như vậy, cha tôi keo kiệt như thế, làm sao có khả năng.”
Nhiếp Chinh Vũ dường như không hề cảm thấy được an ủi, khuôn mặt anh ngược lại càng khó coi hơn.
Tựa như trở lại ngày lần đầu tiên gặp mặt đó, anh muốn thu mình lại thành một cái bóng, dần dần biến mất.
Tô Dương đứng ngồi không yên, cô cầm hộp kem đứng lên: “Cái kia… Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Tô Dương ngồi trong phòng khách tiêu diệt hết sạch kem rồi đi tắm, lúc ra tình cờ gặp mẹ Tô ra ngoài uống nước.
Mẹ Tô khuyên cô đừng tức giận, lại nói: “Con trách oan Chinh Vũ rồi, chuyện con ra ngoài chơi với nam sinh không phải nó nói với cha con, là cha con đã bắt gặp được.”
Trong lòng Tô Dương vô cùng khó chịu, do dự một lúc, cô vẫn bất giác đi về phía phòng của Nhiếp Chinh Vũ.
Cửa để mở, Tô Dương đang định gõ cửa, nhưng liếc nhìn vào bên trong một cái cô liền dừng lại.
Nhiếp Chinh Vũ cúi đầu đứng dựa bên cửa sổ, lắp từng chút mảng mô hình súng nhựa đã tháo rời vào.
Đầu mày chàng thiếu niên nhíu chặt lại, hai bên xương quai hàm căng chặt, dáng vẻ nghiêm túc như thể đó là sự nghiệp mà anh đã cống hiến cả đời, không cho phép có chút sai sót nào.
Tô Dương nuốt lời xin lỗi muốn nói với anh xuống sau đó lặng lẽ lùi lại, nhường không gian cho Nhiếp Chinh Vũ.
Cô cảm thấy vào lúc này, Nhiếp Chinh Vũ không muốn bị ai quấy rầy.
Tô Dương phát hiện mình đã thay đổi, bóng dáng cô độc đứng dựa bên cửa sổ đêm hôm đó của Nhiếp Chinh Vũ có thể dễ dàng khơi dậy sự “không nỡ” trong lòng cô.
Cô không còn đối chọi gay gắt, thử cố gắng khám phá ra những ưu điểm, tìm kiếm điểm chung và giữ lại những điểm bất đồng với anh.
Nhiếp Chinh Vũ chăm chỉ, giản dị, tiết kiệm, chân thành, lương thiện… Anh không liên quan gì đến sự hào nhoáng của trần gian, sống trong thế giới của riêng mình giống như một người gác đêm cố chấp lại ngốc nghếch vụng về.
Anh dường như đang tranh đấu với điều gì đó, vậy nên lúc nào cũng căng thẳng.
Lâu ngày, cô cảm thấy mình đã rất khó thể hiện sự chán ghét đối với Nhiếp Chinh Vũ.
Cảm xúc đan xen giữa chút chống đối và kính trọng khâm phục, mơ hồ đến mức chính cô cũng không nói rõ được.
Quả thật như Trần Huyên nói, thật sự có nữ sinh từ các lớp xã hội qua tìm anh, trong đó người đến thường xuyên nhất là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu tên Chung Hạ.
Buổi chiều lúc trước khi tự học buổi tối, cô ấy vô cùng kiên định đến báo cáo, chiếm vị trí bàn của Nhiếp Chinh Vũ, lấy một cuốn sổ ra ghi lại những điểm chính trong lời giải của Nhiếp Chinh Vũ như một học sinh tiểu học.
“Hừ” Tô Dương quay mặt đi, tránh né cảnh tượng này: “Cô ta là học sinh lớp xã hội, đến lớp khoa học của chúng ta hỏi đề toán cái gì chứ.”
Trần Huyền cười không ngừng: “Cậu không hiểu về bóng rổ, không phải cũng thường xuyên đi xem học trưởng Vệ chơi bóng rổ sao?”
Cuộc đời học hành không hề có nhiều sóng lớn dâng lên ồ ạt như vậy, một trang sách, một tiết học, một trận bóng… Nháy mắt đã đến học kỳ hai lớp mười một.
Tháng sáu, lớp mười hai kết thúc kỳ thi đại học quay về trường thu dọn đồ đạc.
Tô Dương cũng kéo Trần Huyên đến trường học muốn gặp học trưởng Vệ nói vài câu với anh ta.
Vừa bước tới cổng đã thấy một nhóm người vây quanh hai người từ tòa nhà dạy học đi ra.
Nhìn kỹ lại, chính là học trưởng Vệ và một cô gái.
Cô gái một tay ôm hoa hồng một tay khoác lấy cánh tay học trưởng Vệ.
Nhóm người xôn xao, đi xa dần giữa tiếng cười vang vọng khắp khuôn viên trường.
Tô Dương bị Trần Huyên đụng vào mới hồi thần lại, Trần Huyên lo lắng nhìn cô: “Tô Dương, cậu không sao chứ?”
Tô Dương lơ đễnh lắc đầu, đột nhiên ngỡ ngàng mất đi mục tiêu.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đạp xe phía bên đường đối diện.
Cô và Trần Huyên vội vàng chào hỏi rồi nhanh chóng chạy tới.
Nhiếp Chinh Vũ cũng đã nhìn thấy cô, anh dừng xe bằng cả hai chân, hơi do dự nhìn cô, giống như đang phiền não không biết có nên chủ động chào hỏi cô hay không.
Tô Dương ba bước thành hai đi tới, ngồi trên yên sau xe đạp: “Đi.”
Xe lung lay một chút, Nhiếp Chinh Vũ vội vàng lấy tay giữ vững, quay đầu nhìn cô: “Đi đâu?”
“Tùy, mau đi đi.”
Xe bắt đầu di chuyển, Tô Dương nắm lấy vạt áo của Nhiếp Chinh Vũ, bị cơn gió mùa hè nóng nực ập tới phả vào mặt đến bật khóc.
Nhiếp Chinh Vũ không hỏi gì, anh chở cô đi qua những con hẻm nhỏ, lại lên bờ sông, dừng lại ở bãi cỏ hoang vắng.
Trời đã sắp tối, ánh chiều tà đỏ vàng trên mặt sông, Tô Dương ngồi ôm đầu gối nghe thấy tiếng sột soạt, là Nhiếp Chinh Vũ cách cô nửa mét cũng ngồi xuống.
Hai người không nói chuyện, thật lâu thật lâu, trong sự im lặng, Tô Dương trút bỏ sự đau lòng, đứng dậy nói với Nhiếp Chinh Vũ đang ngắm cảnh chiều hôm: “Đi thôi.”
Trên đường về có đi ngang qua một siêu thị, Nhiếp Chinh Vũ dừng xe lại, mua cho Tô Dương một cây kem vị xoài.
Tô Dương liếm kem, thỏa mãn: “Nhiếp Chinh Vũ, con người anh vẫn rất tốt nha.”
Thiếu niên không nói gì, đạp xe nhanh hơn.
Lên lớp mười hai, Tô Dương cũng không dám cà lơ phất phơ như hồi lớp mười, mười một nữa, cô thu hết tâm tư lại, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Giờ tự học buổi sáng vừa kết thúc, Chung Hạ lớp bên cạnh đã chạy đến hỏi bài Nhiếp Chinh Vũ.
Tô Dương luôn cảm thấy cảnh tượng đó rất chướng mắt, vừa ăn sáng vừa mỉa mai với Trần Huyên: “Tớ thấy cô ta dứt khoát chuyển đến lớp chúng ta luôn đi.”
Trần Huyên liếc nhìn Chung Hạ một cái: “Tớ nghe nói gia cảnh của Chung Hạ không tốt lắm, cha mất sớm, một mình mẹ cô ấy nuôi lớn.”
Tô Dương cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đâm một nhát không thể giải thích được, thảo nào, Nhiếp Chinh Vũ chắc chắn là có đề tài nói chuyện chung với cô ấy.
Nhiếp Chinh Vũ và Chung Hạ rất thân với nhau, giáo viên trong trường đương nhiên đã chú ý đến, nhưng thành tích của hai người đều nằm trong top ba của lớp, không thể tìm ra lý do gì để can thiệp quá nhiều nên cũng chỉ nhắc nhở hai ba câu rồi thôi.
Ngày hôm ấy, Tô Dương trốn tiết đến căng tin mua đồ ăn vặt, lúc trở lại tòa nhà dạy học, cô tình cờ gặp Nhiếp Chinh Vũ và Chung Hạ đang trò chuyện.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lùi lại hai bước, áp sát vào bức tường của hành lang nghe trộm.
Họ đang thảo luận về việc điền đơn nguyện vọng đại học, Nhiếp Chinh Vũ nói vẫn chưa nghĩ xong sau này nên báo danh trường nào, Chung Hạ cười nói: “Làm cảnh sát nha, cậu rất phù hợp.”
Buổi tự học buổi tối kết thúc, Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ cùng nhau đạp xe về nhà.
Mùa đông ở miền nam lạnh giá, trùm kín mít vẫn cảm thấy lạnh lẽo, Tô Dương vừa lái xe ngược gió vừa hét lớn: “Nhiếp Chinh Vũ! Tôi và anh cùng thi vào một trường đi!”
Nhiếp Chinh Vũ đi chậm lại, quay đầu qua nghiêm túc nhìn cô, anh thở ra một làn khói trắng, đôi môi khép rồi lại mở ra, hỏi: “Tại sao”.
Tô Dương nhất thời cạn lời, chính cô cũng nghĩ không thông, một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu cô, mơ hồ không thể nắm bắt được.
Cô cong lưng, thô bạo đạp lên bàn đạp, vượt qua Nhiếp Chinh Vũ: “Không có tại sao! Muốn thi thì thi!”
Mùa đông thê thảm và mùa xuân nóng lòng sốt ruột lần lượt trôi qua, kỳ thi đại học của Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ đã kết thúc.
Cha mẹ của Tô Dương đương nhiên tán đồng việc cả hai học cùng vào một trường đại học, nói đi đến một thành phố xa lạ rồi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Nhiếp Chinh Vũ chưa từng trả lời chính diện, mãi đến khi có giấy báo nhập học vào cuối tháng tám, mọi người mới biết anh đã đăng ký vào Học viện Cảnh sát ở tỉnh khác.
Tô Dương vô cùng tức giận, gõ cửa phòng Nhiếp Chinh Vũ tranh luận: “Nhiếp Chinh Vũ, anh có ý gì?!”
Nhiếp Chinh Vũ im lặng coi như trả lời.
“Gia đình tôi đã thu nhận, giúp đỡ anh ba năm, tôi bảo anh đăng ký học cùng trường với tôi anh không vào, Chung Hạ nói anh đi làm cảnh sát anh liền đi? Anh nghe lời cô ta đến vậy sao?”
Nhiếp Chinh Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ẩn chứa rất nhiều cảm xúc cô không thể đọc được, dường như trước đây cô cũng chưa từng thử cố gắng hiểu qua.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình và anh ngày đêm ở cạnh nhau nhưng lại cách nhau xa như vậy, cô thậm chí còn không biết Nhiếp Chinh Vũ là người như thế nào.
“Tô Dương, em có biết cha anh tại sao lại chết không?”
Tô Dương há miệng nhưng không thể nói được.
Nhiếp Chinh Vũ thay cô trả lời: “Em không biết, em không biết gì cả.”
“Chung Hạ biết sao? Có phải anh cảm thấy đồng bệnh tương lân, tâm ý tương thông với cô ta…” Tô Dương đang nói chợt dừng lại.
Trong sự lo lắng sốt ruột, trong cơn tức giận thiêu đốt khiến vẻ mặt cô mơ hồ, cô bất tri bất giác cảm nhận được một loại ghen tị, một loại….
Cảm xúc phát hiện ra thì đã quá muộn, gọi là “thích”.
Trường của Tô Dương và Nhiếp Chinh Vũ một phía bắc và một phía nam.
Tô Dương nghe nói Chung Hạ và Nhiếp Chinh Vũ ở cùng một thành phố.
Cô chưa bao giờ chủ động liên lạc với Nhiếp Chinh Vũ, chỉ gặp anh khi về nhà vào kỳ nghỉ quốc khánh và tết.
Trong mấy ngày nghỉ tết trùng phùng, hai người nói không quá mười câu.
Mẹ Tô cũng nhận ra hai người có gì đó không đúng liền ở bên cạnh khuyên nhủ, cuối cùng Tô Dương quyết định chịu thua.
Cô không thể để chuyện này ngoan cố ở trong lòng rồi trở thành cái gai của căn bệnh lâu ngày không chữa được.
Ngày hôm đó sau bữa tối, cô đến phòng của Nhiếp Chinh Vũ tìm người.
Môi trường đại học có thể khiến một người hoàn toàn lột xác, Nhiếp Chinh Vũ ở nơi đất khách quê người được mài giũa, tuy vẫn trầm mặc nhưng lại dần có một loại khí chất kiên định như núi, vững như bàn thạch.
Tô Dương không đi vào, cô cầm tay nắm cửa đứng đó, giả vờ thản nhiên hỏi: “Nhiếp Chinh Vũ, trước khi trở về trường có muốn cùng tôi đi Hải Nam chơi một chuyến không?”
Nhiếp Chinh Vũ sửng sốt một lúc, nói “Anh xin lỗi”, “Anh đã hứa sẽ giúp một người bạn rồi.”
“Bạn nào? Chung Hạ sao?”
Nhiếp Chinh Vũ không phủ nhận.
Nếu như vào kỳ nghỉ hè năm mười lăm tuổi có người nói với Tô Dương, trong tương lai cô sẽ thích một cậu bé nông thôn thu mình sợ hãi rụt rè thì cô nhất định sẽ cho rằng thế giới này điên rồi.
Nhưng điều này thực sự đã xảy ra, có lẽ nó bắt đầu khi cô nhìn thấy Nhiếp Chinh Vũ lắp mô hình súng nhựa, có lẽ nó bắt đầu khi anh đèo cô đến bờ sông giải sầu, cũng có thể là bắt đầu khi mỗi ngày “chào buổi sáng”, mỗi ngày cùng nhau đi, mỗi ngày cùng nhau trở về trong đêm đen trầm lặng.
Tô Dương cười lạnh một tiếng: “Rất tốt nha, hai người rất xứng đôi.”
Cô căm ghét sự kiêu ngạo của mình, nhưng đến cuối cùng, thứ giúp cô giữ được thể diện mà thoát khỏi sân khấu vẫn là sự kiêu ngạo này.
Năm hai kết thúc, Tô Dương giành được suất trao đổi tại một trường đại học của Úc, sau khi thu dọn đồ đạc cô liền bay đến nam bán cầu.
Cô bắt đầu một cuộc sống khác, không còn bất cứ giao thoa nào với Nhiếp Chinh Vũ.
Một cô gái tự tin lại xinh đẹp như Tô Dương đương nhiên không thiếu người theo đuổi, nhưng ở Úc hai năm, cô chưa từng yêu đương hẹn hò.
Sau khi học xong đại học, cô lại thuận thế nộp đơn xin học lên nghiên cứu sinh tại trường, dựa theo quán tính, cứ như vậy tiếp tục tiến về phía trước một cách bận rộn và mờ mịt.
Ngày hôm đó khi trở về từ phòng thí nghiệm, Tô Dương nhận được điện thoại của Trần Huyên.
Trần Huyên sắp kết hôn, bảo cô tháng mười hai nhất định phải về nước một chuyến.
Cuối cùng, Trần Huyên hỏi cô: “Cậu có dự định gì? Lẽ nào không tính về nước sao?”
Lúc đó là tháng sáu, thời điểm lạnh nhất của nam bán cầu, Tô Dương đang ngồi trên băng ghế trong khuôn viên trường, nhìn về phía đỉnh tòa nhà dạy học phía xa xa.
Ánh nắng mỏng manh, sự lạnh lẽo vẫn luôn truyền tới trong tim.
Tô Dương đã quên hôm đó mình kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Huyên như thế nào, cô chỉ nhớ sau đó mình đã khóc không thành tiếng đếm ra những điểm tốt của Nhiếp Chinh Vũ như đã từng kể về sự “kém cỏi” của anh vậy.
“Cậu biết không? Có lần tớ bị sốt, cha mẹ lại về quê, là Nhiếp Chinh Vũ đã cõng tớ đến bệnh viện… Anh ấy vậy mà lại biết nấu cháo, cậu dám tin không? Anh ấy đeo tạp dề màu hồng của mẹ tớ vào, nấu cháo…”
Chạy trốn xa nữa cũng chẳng ích gì, Nhiếp Chinh Vũ là ảo tưởng, là sự cố chấp, sự đần độn, sự cuồng nhiệt say mê của cô, là người cô canh cánh trong lòng và không thể nào quên.
Để dự đám cưới của Trần Huyên, Tô Dương trở về nhà một chuyến khi bắc bán cầu đang là mùa đông.
Cô ở nhà một tuần, lúc chuẩn bị đi mới hạ quyết tâm hỏi thăm mẹ Tô về tình hình hiện tại của Nhiếp Chinh Vũ.
Hỏi ra mới biết anh đã không còn ở cơ sở nữa, vì năng lực xử lý án mạnh nên anh được điều đến đội điều tra tội phạm của thành phố nào đó.
Tô Dương nhớ tới một vấn đề: “Mẹ, mẹ có biết cha của Nhiếp Chinh Vũ sao lại chết không?”
“Mẹ chưa nói với con sao? Là bị giết, bị chém ba nhát.
Trong một căn phòng thuê chung của họ ở trên thị trấn, lúc phát hiện ra thì thi thể đã bốc mùi, trên mặt đất toàn là máu… Đến bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ.” Mẹ Tô lắc đầu thở dài: “Từ khi học lớp mười thằng bé đã có dự định này rồi.
Lúc đó chúng ta cứ tưởng nó chỉ nói vậy thôi, không ngờ nó lại thực sự đăng ký vào Học viện Cảnh sát.”
Ngày hôm sau Tô Dương đáp máy bay đến thăm Nhiếp Chinh Vũ.
Xa cách Nhiếp Chinh Vũ gần hai năm, gặp lại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Anh mặc thường phục, khí chất kiên cường chính trực, vẫn không thích nói chuyện nhưng ý cười đã nhiều hơn chút, vẫn ngượng ngùng cười lộ ra hàm răng trắng đều, rạng rỡ hơn cả ánh nắng mỏng manh của ngày đông.
Buổi tối, Nhiếp Chinh Vũ và đồng nghiệp đưa cô đi hóng gió tẩy trần, dãy phố nhậu ngoài trời mắc thêm bóng đèn, nồi thịt cừu và bò cạp nóng hổi rất nhanh liền thấy đáy.
Cô uống một ly rượu trắng nhỏ có chút choáng váng, lúc ăn xong bước chân không vững, được Nhiếp Chinh Vũ dìu mới đi nổi.
Nhiếp Chinh Vũ thuê một căn phòng gần đó, căn hộ kiểu cũ được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Tô Dương ngồi ở phòng khách, nhìn bóng dáng bận rộn của anh trong phòng bếp, ánh mắt cô dần dần mờ nhạt.
Cô đứng dậy đi vào bếp, suýt vấp phải ghế.
Nhiếp Chinh Vũ nghe thấy động tĩnh liền quay lại, cảnh tượng này đột nhiên trùng khớp với tình huống anh mặc tạp dề màu hồng nấu cháo cho cô mấy năm trước.
Tô Dương đứng im tại chỗ, từ khoảng cách hơn nửa mét nghiêm túc nhìn anh: “Nhiếp Chinh Vũ, bây giờ anh sống có tốt không?”
Nhiếp Chinh Vũ đưa tay lên tắt bếp, nước trong nồi sôi lên một lúc rồi thôi.
Anh cười nói: “Vẫn ổn, còn em thì sao?”
Cô không tốt, có thể nói là rất tệ.
Những lúc vô cùng mệt mỏi cô luôn nghĩ đến hình bóng cô đơn lặng lẽ của anh, nghĩ tới hộp kem xoài còn chưa ăn hết, còn có lời xin lỗi và thổ lộ chưa nói ra.
Tô Dương nói: “Em cũng rất tốt.”
Nhiếp Chinh Vũ pha trà nóng cho cô, sợ cô bị lạnh, anh lại mang lò sưởi tới.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, dưới sự hỏi thăm của Tô Dương, Nhiếp Chinh Vũ đã kể cho cô nghe chi tiết về những vụ án mà mình xử lý trong hai năm qua.
Đây là lĩnh vực chuyên môn của anh, anh nói với vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Bóng hình mờ nhạt năm ấy cuối cùng cũng đã trở thành một tia sáng mặt trời, chiếu sáng những tội ác và vẩn đục.
Tô Dương chân thành nói: “Nhiếp Chinh Vũ, là tôi sai rồi.
Anh thực sự rất thích hợp học Học viện Cảnh sát, làm cảnh sát.”
Ý định ban đầu khi đến tìm anh đã dần dần biến thành sự hèn nhát.
Về tình cảm, cô cũng không dám nhắc tới một chữ.
Nhiếp Chinh Vũ biết rồi sẽ nghĩ thế nào đây? Cô kiêu ngạo ngang ngược, thích vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, liệu Nhiếp Chinh Vũ có cho rằng cô thích anh là một trò đùa không?
Trong im lặng, Nhiếp Chinh Vũ đứng dậy đi vào phòng ngủ, một lúc sau anh quay lại, trong tay cầm một phong bì.
“Đây là hai vạn tệ, Tô Dương, giúp anh chuyển cho chú.
Còn tám vạn nữa, anh…”
Có lẽ là do tỉnh rượu rồi nên cơ thể cô bắt đầu lạnh run.
Tô Dương không thể tin được: “Nhiếp Chinh Vũ, anh có ý gì?”
Nhiếp Chinh Vũ im lặng đặt phong bì lên bàn trà, đẩy đến trước mặt cô.
Mấy năm nay Tô Dương rất ít khi tức giận như vậy: “Anh vẫn còn canh canh trong lòng chuyện tôi nhắc đến tiền xin học sao? Vậy còn tiền ăn uống sinh hoạt thì sao, có phải anh cũng muốn trả? Còn có điện thoại, mẹ tôi cho hai ngàn tệ, điện thoại đó của anh ba ngàn, số tiền còn lại là tôi bỏ thêm vào, có phải anh cũng muốn trả không?”
Cô cảm nhận được một sự mất mát dâng lên từ tận đáy lòng: “Nhiếp Chinh Vũ, anh trả không nổi, anh và nhà họ Tô có trăm tơ ngàn mối gắn liền.
Anh vĩnh viễn cũng đừng mong chia tách được nó.”
Ngày hôm ấy chia tay trong không vui, cô ở khách sạn gần đó một đêm, sáng sớm liền rời đi, ở nhà không bao lâu lại trở về trường.
Tất cả mọi chuyện trộn lẫn phức tạp vào nhau liền trở nên nặng nề như vậy, lâu dần cũng trở thành bí mật không thể nói ra.
Lại một năm nữa trôi qua.
Giáo viên hướng dẫn đề nghị Tô Dương tiếp tục học lên tiến sĩ, cách thời gian trả lời ngày càng gần, Tô Dương vẫn còn do dự.
Cô biết mình không thuộc về nơi này, nhưng cảm giác khó chịu khi đối mặt với Nhiếp Chinh Vũ còn lớn hơn nhiều so với việc xa xứ.
Không để Tô Dương chần chừ quá lâu, nửa đêm hôm đó, cô nhận được một cuộc gọi.
Tiếng khóc của mẹ Tô tan tành vụn nát: “Tô Dương, Tô Dương con mau trở về đi… Chinh Vũ nó…”
Màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, bóng đêm tựa như không thấy ánh sáng ấy bao vây lấy đầu óc cô.
Nhiếp Chinh Vũ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khắp người cắm đủ loại ống, mặt nạ dưỡng khí vẫn còn sương mù cho thấy anh vẫn còn sống.
Đêm hôm trước, Nhiếp Chinh Vũ chấp hành nhiệm vụ, khi đang chờ lực lượng cảnh sát đặc nhiệm đến tiếp viện thì bị tên côn đồ dùng súng bắn bị thương.
Viên đạn xuyên qua phổi, tình hình phẫu thuật không lý tưởng, nếu có thể chống đỡ qua giờ sau phẫu thuật thì có lẽ còn có một tia cơ hội sống sót.
Tô Dương vẫn luôn canh chừng một bước không rời, bức tường kính đó như hồng câu() ngăn cách cô và anh, có quá nhiều điều mà cô chưa nói với anh.
()Hồng câu/鸿沟: Sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán – Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng.
Cha mẹ không thể khuyên được, chỉ có thể để cô ngồi xổm canh chừng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, Tô Dương gần ba mươi tiếng chưa chợp mắt, cô quấn chăn quanh người, ngủ trên ghế dài ngoài hành lang.
Cô mơ thấy Nhiếp Chinh Vũ, là lần đầu tiên họ gặp nhau, cô chia chiếc bánh gato xoài cho anh, anh nếm thử một miếng, cười ngượng ngùng: “Cảm ơn, rất ngon” Cô nói: “Vậy sau này anh phải mua trả lại tôi nhé.” Anh nói: ” Được, nhất định sẽ mua cho em.”
Lúc tỉnh dậy mặt ướt đẫm nước mắt, cô nằm dài trên băng ghế không cử động, chỉ nghe thấy tiếng báo động trong phòng chăm sóc đặc biệt, tiếng bước chân vội vã của các y tá, bác sĩ…
Thế giới chưa bao giờ yên tĩnh trống trải như thế này, cô đưa tay lên che mắt, trong lòng nghĩ, Nhiếp Chinh Vũ, anh là kẻ lừa gạt.
Tại đám tang của Nhiếp Chinh Vũ, Tô Dương gặp lại Chung Hạ.
Chung Hạ đã bước sang giai đoạn ba tháng cuối thai kỳ, mu bàn chân sưng tấy, đi đứng rất khó khăn, nhưng cô ấy vẫn kiên trì chờ nghi lễ kết thúc.
Trong đám đông tới lui, Chung Hạ ngăn Tô Dương lại, nói muốn nói chuyện với cô một chút.
Tháng ba gió thổi qua rặng liễu, cây đào xa xa như đám mây hồng nhạt đang bồng bềnh trôi.
Thời tiết ngày hôm ấy rất đẹp, không có mưa, có nắng, bầu trời trong xanh.
Chung Hạ đi thẳng vào vấn đề: “Tô Dương, tôi chưa từng ở bên Nhiếp Chinh Vũ, người cậu ấy vẫn luôn thích là cô.”
Tô Dương sửng sốt: “Cô nói cái gì?”
Chung Hạ nhìn cô, trong ánh mắt có chút đồng cảm: “Cậu ấy luôn tự ti vì nhận quá nhiều ân huệ của gia đình cô, cảm thấy mình không xứng với cô.
Cậu ấy căn bản không biết cha cô đã trả mười vạn tệ để có thể đưa cậu ấy vào trường cấp ba trọng điểm.
Con số vô cùng lớn này có thể cả đời cậu ấy cùng không trả được.
Nhưng dù mất bao nhiêu thời gian cậu ấy cũng nhất định phải trả lại, trả hết rồi liền tính tỏ tình với cô…”
Tô Dương đến phòng trọ của Nhiếp Chinh Vũ để thu dọn di vật.
Trong phòng đã có chút bụi tích tụ, còn lại vẫn như bình thường, như thể chủ nhân của nó chưa từng rời đi.
Nhiếp Chinh Vũ không có nhiều đồ, Tô Dương lật lại ảnh tốt nghiệp đại học, huy hiệu trường, thẻ sinh viên, ảnh chứng minh thư mặc đồng phục cảnh sát của anh… Một vài cuốn sách, còn có một ít tài liệu.
Trọng lượng của một tính mạng được tóm tắt trong những bản hồ sơ ghi chép này, vậy mà lại nhẹ nhàng như thế.
Cô lấy ra được một hộp giấy từ chỗ sâu nhất của ngăn kéo.
Mở ra, bên trong có một chiếc điện thoại.
Đã là đồ từ mười năm trước rồi, sớm đã không thể bật máy lên được nữa.
Điện thoại thanh kẹo, phong cách thịnh hành nhất năm đó, cô nói con trai đều dùng điện thoại thanh kẹo, kiểu này rất đẹp và khí chất.
Ngoài ra còn có một lá thư, phần đề chữ là ngày cô đến thăm anh nhưng lại cãi nhau với anh vào mùa đông năm ngoái đó.
“Tô Dương, thực xin lỗi, lại làm em tức giận rồi.
Anh muốn ít nhất phải ngang hàng với em về mặt kinh tế, như thế thì mới dám thổ lộ với em, thật ra anh vẫn luôn thích em.
Có thể em sẽ cảm thấy chán ghét vì bị một người như anh thích… Anh vẫn luôn không dám nói với em, nhưng nếu như hôm nay anh không nhân cơ hội nói ra thì có lẽ sau này sẽ vĩnh viễn không có đủ dũng khí nữa.
Tô Dương, lý do anh đăng ký vào Học viện Cảnh sát không phải vì lời đề nghị của Chung Hạ.
Cha anh chết thảm, hung thủ thật sự vẫn chưa rõ, điều này khiến anh nảy sinh ý nghĩ muốn tìm ra và phơi bày tội ác.
Hôm đó em đưa anh đến khu trò chơi điện tử chơi trò bắn súng, ngay tại khoảnh khắc cầm súng lên đó, một cảm giác gánh vác trách nhiệm không thể giải thích được bỗng nhiên nổi lên trong lòng anh.
Anh cảm thấy mình nên làm ngành này, đây là sứ mệnh của anh.
Quan hệ của anh và Chung Hạ không phải như em nghĩ.
Năm đó anh nói phải đi giúp đỡ là mẹ cô ấy tái hôn, có rất nhiều việc nên cô ấy hi vọng anh có thể giúp một tay.
Tất nhiên, có thể em không hề để ý đến những điều này.
Tô Dương, anh vĩnh viễn sẽ không quên được ngày hôm đó, em mang bánh gato xoài lên chia cho anh ăn, nó có lẽ là món ăn ngon nhất mà anh từng ăn trong đời.
Em luôn nói anh là một tên mọt sách ngốc nghếch chậm chạp, Tô Dương, em và anh không giống nhau, em có ngàn vạn con đường bằng phẳng, nhưng chỉ có một con đường nhỏ hẹp như thế mở ra cánh cửa với anh.
Anh bắt buộc phải nắm chặt lấy cơ hội duy nhất này, nếu không thì có khả năng anh sẽ bị chán nản thất vọng như cha mình, đến lúc chết cũng không có ai phát hiện ra…
Em giống như tên của em vậy, rọi sáng cho anh khi anh ủ rũ chán nản, tự căm ghét bản thân mình.
Nếu như không có em, anh sẽ không thể đi được tới ngày hôm nay…”
Tô Dương ôm thùng đồ rời đi, bên ngoài trời nắng chói chang.
Cô vào siêu thị gần đó mua một hộp kem vị xoài rồi ngồi xuống ven đường.
Cô vừa khóc vừa ăn, mùi vị tuy ngọt như vậy nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
Nhiếp Chinh Vũ, Nhiếp Chinh Vũ…
Bọn họ quen nhau mười năm, hơn ba nghìn ngày đêm, hơn ba nghìn ngày đêm tự hào và tự ti, tình yêu cứ thế bị bỏ lỡ không lý do, cho đến khi tất cả đáp án đều mất đi.
Tô Dương híp mắt nhìn mặt trời trên bầu trời, trước mặt là một vầng sáng chói mắt.
Cô không cảm thấy ấm áp, chỉ thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức đầu ngón tay cô đều đang run lên.
Nhiếp Chinh Vũ, hãy nói cho em biết, còn có thể tốt lên được không?
Cuối bức thư đó, Nhiếp Chinh Vũ đã viết như thế này…
Bất kể quãng đời còn lại ra sao, anh chỉ muốn theo đuổi hai điều.
Một là sự thật, hai là em..