Hạ Băng ghét nhất mùa hạ, anh sinh vào tháng Giêng, giỏi chịu lạnh, ghét trời nóng, dáng người dong dỏng tựa cây sào, đeo một cặp kính tròn gọng đen, tóc chải ngôi giữa thời thượng, phong thái thư sinh nho nhã yếu ớt, bảo là cảnh sát không ai tin, vì vậy mà từ nhỏ đã bị mọi người đùa cợt gán ghép với Đỗ Xuân Hiểu thành một đôi trời sinh. Thế mà hóa thật, Đỗ Xuân Hiểu chưa xuất giá, Hạ Băng đến nay cũng không thành thân, cha mẹ mắng mỏ không biết đã bao nhiêu lần. Có lần đi xem mặt, anh còn thẳng thừng cự tuyệt người ta, khiến Hạ phu nhân giận giữ tuyệt thực suốt ba ngày, nhưng chuyện xong rồi anh cũng chẳng làm sao, vẫn ngày ngày hớn hở tới đội điểm danh như thường.Hôm bị gọi tới xưởng lụa Thiên Vận làm án, trời nổ sấm đổ mưa, Hạ Băng hai chân đều úng nước, đi lại cứ lép nhép. Tới được xưởng lụa thì mặt mũi anh đã đầm đìa nước mưa, không mở nổi mắt. Chỉ láng máng nghe giọng nói vốn ông ổng của đội trưởng Lý Thường Đăng cũng bị tiếng mưa rào át đi.
“Tiểu Hạ, mau qua đây, khiêng người chết vào trong kia!”
Người chết mà đội trưởng Lý chỉ đang ngồi dựa vào bờ giếng trong sân sau xưởng lụa Thiên Vận, toàn thân bị dây chão gàu nước cột chặt, đội phó và hai cảnh sát khác phải hì hụi gỡ hồi lâu mới xong. Hạ Băng vừa đặt chân xuống hiện trường vụ án, họ đã phải khiêng xác chết lên.
“Cẩn thận giày!” Đội phó mình mặc cái áo mưa tả tơi, nheo mắt hét lớn với Hạ Băng.
Hạ Băng vội đưa tay gạt nước trên mắt kính, nhìn xuống dưới chân, phát hiện mình đang đứng trong một vũng đỏ ối. Vũng máu ấy rõ ràng từ trong bụng thi thể chảy ra, người chết không rõ giới tính này bị khoét một lỗ ở chính giữa cơ thể, lòng ruột đều bị mưa xối lòi ra ngoài, chảy lênh láng khắp mặt đất. Anh bất giác thối lui một bước, trông thấy một người đàn ông trung niên ăn vận chỉn chu cầm ô giấy dầu đứng cách đó không xa nhìn lại, bản mặt cứng ngắc như cái xác không hồn. Đội trưởng Lý lúc này lại lên tiếng thúc giục, Hạ Băng đành nghiến răng nghiến lợi chạy lại bên giếng, giúp đội phó Kiều Việt Long khiêng cái xác chết kia. Bị ngoại lực lôi kéo, lỗ thủng trên cái xác càng toát rộng ra, mấy miếng thịt vụn rơi xuống đất, hòa cùng nước mưa thành một dóng máu chảy lênh láng qua chân mọi người.
Xác chết được khiêng vào một phòng chứa củi bên mé sân, đặt xuống tấm gỗ ván giường, bấy giờ Hạ Băng mới rảnh tay nhận rõ người chết là một cô gái. Tóc tai ướt nhẹp xõa rối sau đầu, trên khuôn mặt trắng bệch, đôi con mắt như hai đáy vực sâu vẫn chưa khép hẳn, tựa hồ hận không thể bò dậy cùng đội cảnh sát truy tìm hung thủ thực sự.
Hạ Băng cố kiềm chế để không nôn thốc ra, nhìn đội trưởng Lý kiểm tra cái xác. Trấn nhỏ vốn ít án, đội cảnh sát đương nhiên cũng chẳng có mấy người, vì vậy đội trưởng Lý còn phải kiêm nhiệm thêm công tác khám nghiệm tử thi. Người đàn ông trung niên cầm ô giấy dầu kia không biết từ lúc nào cũng đã đứng trong phòng chứa củi, thờ ơ quan sát hành động của bọn họ.
“Tuy bụng bị khoét một lỗ nhưng nguyên nhân chết lại là do bị siết cổ.” Đội trưởng Lý cởi cúc cổ áo nạn nhân, quả nhiên trông thấy phần gáy có một vệt máu hằn bầm tím, “Có nhận ra cô ta là ai không?”
Người đàn ông trung niên hiểu đội trưởng Lý đang hỏi mình, bèn trả lời với giọng cứng ngắc: “Hình như là nha đầu bên phòng cô Cả, tên Tuyết Nhi, năm ngoái vừa được đưa tới.”
“Còn ông là ai?” Đội phó Kiều tính khí có phần nóng nảy, trái ngược hoàn toàn với tác phong thận trọng ôn hòa của đội trưởng Lý, bởi vậy khi ra ngoài phá án thẩm tra tội phạm hai người toàn kẻ trước diễn mặt đỏ kẻ sau mặt trắng (), song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.
“Đỗ Lượng, quản gia ở đây.”
Cái tên này chợt gợi lại ký ức của Hạ Băng, trước đây anh từng nghe Đỗ Xuân Hiểu kể mình có một ông chú làm đại tổng quản một nhà giàu, uy phong không để đâu cho hết, nhưng cụ thể “nhà giàu” ấy họ tên gì, cô lại lấp lửng không nói rõ. Tính đi tính lại, trấn Thanh Vân cũng chỉ có nhà họ Hoàng kinh doanh tơ lụa là có thể coi như vàng ngọc đầy nhà chính cống. Khu vực này vốn là một thị trấn hẻo lánh dân chúng ù lì, ai ngờ lại xuất hiện một nhân vật như Hoàng Thiên Minh, đầu óc thông minh, tính toán nhanh nhạy, tầm nhìn, đảm lược và kiến thức đều nổi trội hơn hẳn người thường, thoắt cái đã nhìn trúng bãi trồng dâu mấy trăm mẫu bên ngoài tiểu trấn, trồng dâu nhất định để nuôi tằm, nuôi tằm thì có thể dệt lụa. Ông ta không như những hộ nuôi tằm tầm nhìn hạn hẹp khác, đem kén bán tháo cho các xưởng dệt tỉnh ngoài với giá thấp, mà công nhiên đấu giá với người tỉnh ngoài, vung tiền thu mua lại kén tắm với giá gấp đôi, đồng thời tuyển một đám những người nhà rỗi trong trấn vào làm công, thành thử năm đó sau vụ tằm xuân Hoàng Thiên Minh nhanh chóng phát tài to.
Trạch viện nhà họ Hoàng nối liền với xưởng lụa Thiên Vận, nằm ở trên phố Ngư Đường phồn hoa nhất phía Đông trấn. Tuy ở nơi ngựa xe như nước, náo nhiệt lạ thường, nhưng người họ Hoàng lại rất hiếm khi ra khỏi cửa, ngoại trừ những hoạt động xã giao bắt buộc. Từ lão gia tới kẻ dưới, hành sự đều hết sức lặng lẽ, rất không tương xứng với địa vị hiển hách của họ ở trấn Thanh Vân. Vợ của đội phó Kiều là thợ xoa bóp, vì được mời đến giãn gân giãn cốt cho bà Cả nhà họ Hoàng mấy lần, nên cũng biết đôi chút tình hình bên trong, đội phó Kiều dùng bốn chữ để hình dung người nhà họ Hoàng: cao quý máu lạnh. Hạ Băng đến nay vẫn không hiểu hai từ “cao quý” và “máu lạnh” sao có thể kết hợp cùng nhau, rõ ràng hoàn toàn không ăn nhập mà! May sao lần này nhân cơ hội xử lý án mạng, cũng coi như được đường đường chính chính bước chân vào nhà “đại gia” tham quan, đáng tiếc người ra tiếp đón chỉ là một quản gia.
“Chúng tôi có thể gặp Hoàng lão gia không?”
Yêu cầu đội trưởng Lý đưa ra rất hợp lý, trong phủ có người chết, đương nhiên phải tìm hiểu tình hình từ chủ nhân, nào ngờ câu trả lời của Đỗ Lượng lại nằm ngoài dự liệu: “Lão gia gần đây sức khỏe không tốt, không tiện tiếp khách.”
“Chúng tôi không phải khách, mà là người tới điều tra án, điều tra vụ án có người bị giết trong phủ này!” Đội phó Kiều lập tức như bánh pháo châm ngòi.
Đỗ Lượng chỉ khom người, cười gượng: “Lão gia đã dặn dò, mấy vị cần gì cứ nói, chúng tôi có thể giúp sẽ giúp, nha đầu Tuyết Nhi này đến đây chưa bao lâu, lão gia làm sao có ấn tượng gì với cô ta được? Bởi vậy cũng không cần thiết phải phiền đến ngài. Mấy vị đây muốn tìm hiểu chuyện gì, cứ trực tiếp hỏi tôi được rồi, tôi đã quen ở trong phòng kẻ hầu, chuyện của bọn họ đa phần cũng biết ít nhiều. Là chuyện có thể giải quyết riêng giữa chúng ta thì đâu cần làm phiền đến lão gia và các phu nhân.”
Ý nói, người chết chỉ là kẻ dưới, trong mắt người nhà họ Hoàng có là gì, chỉ cần mau chóng khiêng xác chết đi chỗ khác, giải quyết hậu sự cho cô ta, có bắt được hung thủ hay không cũng không quan trọng. Hạ Băng cuối cùng cũng được chứng kiến thái độ thờ ơ ngạo mạn của người nhà giàu, chết một đứa a hoàn chẳng khác nào chết một con chó, chỉ cần cắt cử một con chó khác ra ứng phó là đủ.
“Đỗ đại quản gia nói thế không đúng rồi, nói gì thì nói, trong phủ đã xảy ra án mạng, chứng tỏ ở đây không an toàn, hôm nay người chết là kẻ hầu, ngày mai không thể đảm bảo lão gia và các phu nhân trong nhà không bị liên lụy! ông giờ ngăn trở chúng tôi thế này, đến lúc xảy ra chuyện lớn, ông gánh vác nổi sao?”
Đỗ Lượng trầm ngâm giây lát, khóe mắt lóe ánh cười lạnh: “Đương nhiên gánh vác nổi, nếu không dám gánh vác, tại hạ đã không đứng ở đây tiếp đón các vị.”
Câu nói này quả khiến Hạ Băng thay đổi cái nhìn về Đỗ Lượng, không khỏi cảm khái người này với Đỗ Xuân Hiểu đúng là máu mủ ruột rà, ngay bản tính ngang ngược ưa mềm không ưa cứng cũng y như đúc.
“Người chết là a hoàn bên phòng cô Cả phải không, chúng tôi có thể gặp cô ấy chứ? Cô ấy có lẽ là người cuối cùng Tuyết Nhi gặp trước khi đụng phải hung thủ.”
Đề nghị của Hạ Băng có phần lỗ mãng, nhưng cũng không phải không có lý, Đỗ Lượng không có lý do nào để từ chối.
Lúc gặp Hoàng Mộng Thanh, cô ta đang ngồi trước cây dương cầm say sưa đánh đàn, trên kệ đàn đặt một chiếc ly cao đựng rượu vang đỏ nhạt. Hạ Băng ngày thường cũng thích sưu tầm đĩa nhạc Tây, nên có thể nhận ra kỹ thuật vụng về của cô tiểu thư này, đành nhíu mày không dám chen ngang, chịu đựng những nốt nhạc vô hồn chẳng chút sinh khí. Tiếng đàn và tiếng mưa ồn ào hỗn tạp, giày vò màng nhĩ anh. Lại thêm người đánh đàn cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam, mày thưa mắt nhỏ, tóc uốn cột khăn tay, áo lụa cộc tay mặc cùng váy dài, viền hoa nơi tay và ve áo sơ mi trắng quả thật rất mới lạ.
“Tuyết Nhi chết thật rồi sao?”Kết thúc đoạn nhạc, Hoàng Mộng Thanh cầm ly rượu vang trên kệ đàn nhấp một ngụm nhỏ rồi thở ra đầy khoan khái, trong thoáng chốc đã bộc lộ một khí chất xa hoa kiều diễm chỉ có ở tầng lớp quý tộc được hấp thụ nên giáo dục cao cấp. Vẻ khoan thai hiếm có bù đắp cho khiếm khuyết về ngoại hình, giúp cô ta trở thành một thiên kim tiểu thư đầy hấp dẫn.
“Vâng.” Đỗ Lượng trả lời ngắn gọn dứt khoát.
“Xác ở đâu? Ta muốn đi xem.”
“Cô Cả, thi thể tiểu nha đầu đó có hơi… Vẫn không nên đi thì hơn, kẻo cô trông thấy lại hoảng loạn, đến lúc đó tôi không biết phải ăn nói với lão gia thế nào.”
Lo ngại của Đỗ Lượng không phải không có lý, chắc chẳng cô gái nào trông thấy một thi thể máu me như vậy mà giữ được bình tĩnh.
Hoàng Mộng Thanh cũng không nằng nặc đòi đi, uống cạn ly rượu vang, cô đứng dậy nhìn những giọt mưa đã ngớt dần bên ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, tựa hồ muốn đánh hơi tử trạng thê thảm của a hoàn kia trong không khí.
“Cô Cả, chúng tôi tới hỏi cô vài chuyện.” Đội trưởng Lý tính tình thẳng thắn, thường ngày ghét nhất mấy trò học đòi làm sang, trông điệu bộ đánh dương cầm của Hoàng Mộng Thanh thì cực ký phản cảm. Ông chỉ muốn mau chóng nắm được đôi chút tình hình, sau đó về nhà hong khô quần áo trên người, thoải mái đánh một giấc.
“Còn ông là ai?” Tính cách Hoàng Mộng Thanh quả nhiên khó chịu y như tài đánh đàn của cô ta.
“Vị này là đội trưởng Lý, đại đội trưởng đội cảnh sát trấn chúng ta, phụ trách điều tra vụ án mạng này.” Hạ Băng lo bầu không khí trở nên gượng gạo, vội vàng cướp lời, “Muốn hỏi Hoàng tiểu thư, lần cuối cùng cô gặp Tuyết Nhi là khi nào?”
Hoàng Mộng Thanh vừa định mở miệng, ngoài cửa đã truyền đến tiếng huyên náo, chỉ thấy một nha đầu béo eo lẳn lưng u chạy rầm rập vào, hổn hển nói: “Cô Cả, bà Cả đến!”
Còn chưa dứt lời, một người phụ nữ trung niên mặc xường xám màu đen đã ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước vào, nha đầu theo sau bà ta ướt lướt thướt, cụp vội chiếc ô lụa viền vàng màu lục hồ vừa che cho chủ nhân.
Người đàn bà này trông đã ngoại tứ tuần, nhưng da dẻ chăm sóc giữ gìn rất tốt, còn có phần trắng trẻo hơn cả Hoàng Mộng Thanh, chỉ hiềm trán hẹp mắt xếch, khóe môi mọc một cái mụn ruồi be bé; sau đầu vẫn búi tóc to tướng, cắm chéo một cây trâm mã não đỏ quý giá. Trông sắc mặt có vẻ không vui, dáng điệu cũng rất phách lối.
“Mộng Thanh, vừa rồi nghe lão Đỗ nói người phòng con xảy ra chuyện hả?” Bà ta rõ ràng không để mấy người đội cảnh sát vào mắt, chỉ chăm chăm nhìn con gái mình.
Bà Cả Mạnh Trác Dao là vợ kết tóc xe tơ của Hoàng Thiên Minh, nghe nói đã cùng chồng trải đủ hoạn nạn, chịu được kham khổ, thủ đoạn lại quyết tuyệt, là bà La Sát không thể chọc vào.
“Mẹ, con không sao cả.”
“Sợ lắm phải không?” Mạnh Trác Dao túm lấy tay Hoàng Mộng Thanh, kéo tới trước ngực mình, sắc mặt thoáng chốc dịu đi nhiều, “Ta chẳng đã nói con nha đầu này mặt mày dâm đãng, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, mới đầu nên quyết đuổi nó đi mới phải.”
Hoàng Mộng Thanh lại nở nụ cười duyên dáng với mẹ, nói: “Người đã chết rồi, còn nói những chuyện đó mà làm gì?”
“Đương nhiên phải nói!” Bà Mạnh Trác Dao không khỏi cao giọng, “Thế mới bảo chúng ta không nên quá hiền từ nhân hậu, kẻo chuốc vạ vào mình. Mấy ngày nữa là tế tổ rồi, con xem, xui xẻo biết nhường nào!”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm về trước, con nói chuyện với người của đội cảnh sát một chút, chuyện người chết cũng không thể coi như chưa hề xảy ra mà. Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con sẽ qua bàn bạc cụ thể với mẹ chuyện tế tổ.” Hoàng Mộng Thanh vừa dỗ vừa khuyên, đỡ mẹ ra tận cửa. Nha đầu đứng đợi ngoài bậc thềm bội giương ô lên. Lúc này hai đôi mắt một mí dài mảnh của hai người Hoàng Mạnh kề sát. quả nhiên là cặp mẹ con khí vận lẫn diện mạo giống nhau y hệt, ngạo mạn đến độ có phần đáng ghét.
Mạnh Trác Dao đi rồi, Hạ Băng vẫn tiếp tục câu hỏi ban nãy: “Hoàng tiểu thư, xin hỏi lần cuối cùng cô gặp người chết là khi nào?”
Hoàng Mộng Thanh quay lại bên cây dương cầm, ngồi xuống, đầu ngón tay lướt qua mấy phím đàn, làm phát ra chuỗi âm thanh lộn xộn inh tai, sau đó mới ngẩng đầu cười nói: ” Chắc là hai tiếng đồng hồ trước.”
“Lúc đó tình cảnh thế nào?”
“Lúc đó…” Cô ta cố ý ngừng lại giây lát mới trả lời, “Nó ngồi dựa vào cái giếng cổ trong sân, bụng hình như bị khoét rỗng, chảy rất nhiều máu.”
Hạ Băng kinh ngạc: “Nói như vậy, cô là người đầu tiên phát hiện ra xác chết?!”Động tác gật đầu của Hoàng Mộng Thanh rất mực thanh nhã, bên ngoài, một tia sét đột nhiên rạch ngang nên trời, rọi sáng lóa khuôn mặt không có gì nổi bật của Hoàng Mộng Thanh.Trong đầu Hạ Băng hiện lên bốn chữ mà đội phó Kiều bình phẩm về người nhà họ Hoàng: cao quý máu lạnh.