Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

chương 187: xin lỗi... em chưa từng...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Cua Đá

Ngay từ đầu Dương Húc Minh đã chú tâm đến một sự kiện, đó là những chấp niệm và thống khổ của bọn Lệ Quỷ khi chúng còn sống không hề tiêu tán khi chúng qua đời. Không ai có thể giao lưu, trao đổi với lệ quỷ, bởi vậy không thể nói lý lẽ phải trái đúng sai với chúng nó được. Từ đó cũng có thể suy luận ra, cách bọn quỷ này giết người mang tính bản năng và quy luật căn bản chứ không dựa vào tư duy và tâm lý phức tạp.

Cho dù là siêu cường lệ quỷ như Lý Tử, có trí khôn thì làm sao? Không phải cô ấy cũng bị xiềng xích của oán hận thống khổ quấn lấy, không thể giao tiếp với ai khác còn gì?

Chỗ hung ác đáng sợ của lệ quỷ ở hầm trú ẩn này chính là, nó không phải loại lệ quỷ hành động theo bản năng sơ cấp. Trình độ của tay lệ quỷ này chắc là không thua kém Lý Tử đâu, chỉ có điều oán hận của gã không quá mức mãnh liệt đến mức độ áp chế khả năng ngôn ngữ. Vì vậy, gã vẫn có thể giao tiếp với Dương Húc Minh dù rằng có đôi chút khó khăn.

Cho nên Dương Húc Minh mới mở miệng kích thích tâm bệnh thống khổ nhất của gã ta, cầm dao khoét vào nỗi đau đớn bị cắm sừng sống để bụng chết mang theo của gã ác quỷ. Thằng đàn ông nào mà không phát điên khi vợ cắm sừng được đây... Đúng như dự liệu, tơ máu trong mắt gã quỷ quản lý giảm đi, nhưng gã có vẻ điên cuồng phẫn nộ hơn, sắc mặt của gã cũng vặn vẹo dữ tợn hơn.

Đồng thời gã quắc mắt đầy dữ tợn nhìn Dương Húc Minh, tỏ ý muốn biết rõ hơn.

Ác quỷ bừng bừng phẫn nộ rống lên:

- “Tiền Kiến Hoa ở đâu? Vợ tao tuyệt đối không ở cùng thằng điên đó đâu. Không bao giờ!”

Tiền Kiến Hoa mà con quỷ kia nhắc đến chính là ông chủ xưởng bún. Nếu Dương Húc Minh đoán không sai, lão ta và mấy quỷ ảnh kia đang là bữa khuya cho Tiểu Tư rồi.

Dương Húc Minh lạnh lùng cười khẩy:

- “Bà ta chắc chắn không ở cùng lão béo bụng phệ kia? Ông chắc chắn chứ? Lúc còn sống cả hai ngang nhiên qua lại cắm sừng cho ông, chết rồi còn sợ gì ông chứ?”

- “Căn hầm rộng mênh mông như thế này, thằng cha họ Tiền kia lại ở chung với vợ ông, ông vẫn tin chắc bọn họ chưa từng vụng trộm qua lại sao?”

- “Chớ quên lúc họ còn sống, họ đã “chơi” ông một vố như thế nào đấy nhé!”

Dương Húc Minh chỉ tay vào lối đi sau lưng ác quỷ mỉa mai:

- “Không tin thì ông quay về nhìn thử đi! Kia kìa! Xem xem có vợ ông và lão béo họ Tiền ở trong đó không!”

Dương Húc Minh dứt lời, gã lệ quỷ điên cuồng ngoái đầu nhìn lối đi sau lưng gã.

Lối đó đi sâu vào hầm trú ẩn, và cũng là khu vực cuối cùng của hầm trú ẩn này.

Gã ác quỷ phẫn nộ gào lên”

- “Tiền Kiến Hoa!!!”

Gã cay cú cầm đao nhọn đang nhỏ máu lao vào đường hầm tối đen, bọn rắn độc nhung nhúc như thuỷ triều cũng trườn theo gã.

Nhìn thấy lão quỷ già đi vào đường hầm, Dương Húc Minh lập tức xoay người bỏ chạy, bỏ lại cả Sinh Tử lục dù nó rơi xuống cách đó không xa.

Tay quản lý này đang bị ghen tuông hận thù che mờ mắt nên đã quên cuốn sách nát, nghe hắn nói xong lão bèn đi một mạch vào sâu trong hầm tối.

Nhưng kể cả là con quỷ già biến thái quên thật, Dương Húc Minh cũng làm gì còn hồn vía mà nhặt lại. Lỡ đâu vì mất thời gian nhặt sách mà con lệ quỷ kia đuổi kịp hắn thì sao?

Hắn cầm Sát Phụ kiếm chạy thẳng một mạch.

Trong lúc hắn chạy marathon, đôi tay của Tiểu Tư không thôn phệ thêm đồ vật nào cả nên lực hút biến mất. Cảm giác được cuốn nhật ký đã no nê, Dương Húc Minh định gấp cuốn nhật ký lại, ai ngờ lại thấy nó rung lên bần bật rồi liên tục phun ra một đống đồ vật lít nha lít nhít. Dương Húc Minh đang chạy hết tốc lực cũng sửng sốt nhìn xuống.

Hắn ngỡ ngàng nhận ra bản thể của lũ rắn độc.

Té ra là bún???

Trong lời đồn đại, xưởng bún bị máu tươi của hai vợ chồng tay quản lý nhuộm đỏ. Chẳng lẽ sau khi vợ chồng kia chết, sợi bún bị biến thành một loại rắn độc kỳ quái bị ác quỷ thao túng sao?

Dương Húc Minh giơ cuốn nhật ký lên, chạy như điên vòng theo cầu thang xoắn ốc hướng lên trên. Trên đầu hắn vụn bún vẫn liên tục rơi xuống như mưa.

Mãi tận khi hắn vọt vào vùng sắc lam mờ ảo bao phủ, cuốn nhật ký mới nghỉ việc ở đội tuyển Liverpool.

Thoạt nhìn thì tất cả sợi bún đều đã bị Tiểu Tư nôn sạch. Chỉ có điều bên trong cuốn nhật ký thực tế là một không gian khác... Số lượng bún này xem ra là nhiều kinh khủng khiếp đó nha.

Còn chưa kịp thở dốc thì...

- “Tiền Kiến Hoa! Mày cút ra đây cho tao!”

Dương Húc Minh chợt giật mình, khu vực màu lam này chính là địa bàn của lũ quỷ ảnh mà. Nếu cái gã ác quỷ kia không tìm thấy lũ quỷ ảnh kia, hắn chắc chắn sẽ đến đây.

Thế quái nào mà gã ta lại nhanh như điện xẹt thế này?

Mà rõ ràng từ dưới đi lên chỉ có một con đường thôi mà?

Ông nội này xuyên không mà đến?

Không chút do dự, Dương Húc Minh xoay người chạy vọt xuống vùng huyết dụ phía dưới. Sinh lộ thành tuyệt lộ, hắn đành phải chọn phương án B: quay về tìm Sinh Tử lục nhờ giúp đỡ.

Phía sau Dương Húc Minh, tay quỷ già điên cuồng gào thét rất khủng bố.

Ngay sau đó bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết bi thương của phụ nữ.

- “... Em không biết... Em không biết thật mà...”

- “Em không làm.... Á á á á á á! Không phải em!.... Xin anh... Em chưa bao giờ làm!”

Dường như người phụ nữ bị tra tấn rất dã man, tiếng kêu xé ruột khiến người nghe da đầu tê dại. Nhưng Dương Húc Minh nghe bà ta kêu thảm thì chẳng may may thương xót, ngược lại còn chạy nhanh hơn ma đuổi.

Hắn chạy về vùng huyết dụ, nhào vào sàn xi măng nhặt Sinh Tử lục lên. Sách nát à, không phải đệ cố ý bỏ rơi đại ka đâu, chắc là đại ka cũng hiểu rõ mà.

Đúng lúc này, phía cầu thang xoắn ốc cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Dương Húc Minh biết chắc lão quỷ già ghen tuông không tìm được quỷ ảnh họ Tiền sẽ tìm hắn tính sổ.

Tiếng Ác quỷ tru lên chói tai, Dương Húc Minh nhìn sang đường hầm bên phải rồi không do dự lao thẳng vào.

Những lần trước, đường hầm bên phải này đều là phòng an toàn, lũ quỷ ảnh không tuần tra khu vực này.

Liệu rằng đây có phải là góc chết mà lũ quỷ không cảm giác được hay không?

Trốn ở đây phải chăng sẽ không bị phát hiện?

Dương Húc Minh lao nhanh vào đường hầm, chạy tới khúc cua.

Rồi hắn chợt ngẩn người.

Đi qua khúc cua, cảnh tượng phía sau nó đập vào mắt Dương Húc Minh.

Một đường hầm đem kịt lặng lẽ nằm đó từ bao giờ.

Cuối đường hầm, cmn chứ, là một cánh cửa.

Sau cánh cửa kia lấp loáng một vùng cảnh sắc đỏ chót màu huyết dụ.

Dường như, phía sau đường hầm này thật sự tồn tại một không gian khác? Một không gian nằm phía dưới hầm trú ẩn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio