Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

chương 316: thôn xóm trong sương mù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trong sương mù, tiếng Lệ quỷ kêu thảm thiết rít lên rồi vụt tắt. Căn nhà đang chậm rãi di động bỗng nhiên dừng lại, tựa như kẻ xô đẩy căn nhà đã buông tay không tiếp tục công việc nữa.

Sau đó, cửa chính căn nhà bị mở ra.

Một thân ảnh cao lớn khôi ngô bước ra khỏi cửa, trên tay là thanh kiếm thép với chuôi kiếm điêu khắc đầu lâu sơn dương. Trong sương mù, thanh đại kiếm lóe lên ánh sáng sắc bén lạnh lẽo ghê người.

Tựa hồ cảm nhận được số lượng Lệ quỷ đông đúc xung quanh, thanh Sát phụ kiếm - vũ khí chuyên đối phó quỷ - cũng hung hãn reo vang.

Đứng trước cửa chính căn nhà, Dương Húc Minh nhíu mày nhìn khắp bốn phía.

Trong sương mù bao phủ, hắn thậm chí không nhìn rõ được đồ vật cách ba mét phía trước. Sương mù quá đậm đặc, căn bản càng không rõ tình huống phía xa.

Nhưng Dương Húc Minh có thể khẳng định, bao phủ trong màn sương mù mê hoặc này, coi như bọn hắn ở nơi đây bị giết chết sạch, thì thôn làng cách đó không xa cũng chẳng có ai cảm thấy được bất kì điều gì.

Dù sao vừa rồi, trong phòng tiếng động ầm ầm như vậy, bên cạnh đó còn tiếng Lệ quỷ kêu réo gào thét thảm thiết nhiều lần, con quỷ gõ cửa còn điên cuồng húc ầm ầm vào cánh cửa gỗ, lại còn hô hét gọi tên Đặng Hiển Quý.

Nhiều tạp âm như vậy vang lên, người trong thôn xóm lẽ ra nên có phản ứng từ lâu. Vậy mà bây giờ không có một ai ra mặt, hoặc là bọn họ đã bị quỷ giết sạch toàn bộ, hoặc là bọn họ bị ngăn cách bởi màn sương mù nên không cảm nhận được dị thường ở nơi này.

Dương Húc Minh có khuynh hướng suy đoán theo tình huống thứ hai, có lẽ là màn sương có một tác dụng nào đó cách ly ngoại giới.

Đồng thời, sau khi đi ra khỏi cửa, Dương Húc Minh phát hiện vị trí của hắn đã không phải là cửa nhà Đặng Hiển Quý lúc trước. Căn nhà đã bị di động ra khỏi khu vực ban đầu. Trước đó, ở cửa nhà Đặng Hiển Quý có một gốc cây ăn quả rất lớn, nhưng bây giờ không còn thấy cái cây nào nữa.

Đi ra khỏi căn phòng, dưới chân Dương Húc Minh là đất bùn tơi xốp, trong đất trồng đầy những bông cải xanh mướt.

Nơi này chính là vườn rau bên cạnh nhà Đặng Hiển Quý. Từ nơi này đi thêm tầm mấy trăm mét nữa là có thể xô căn nhà rơi xuống vực sông Bắc Bàn. Lăn xuống đó thì đảm bảo căn nhà và mọi người bên trong sẽ hóa thành từng mảnh vụn.

Bọn Lệ Quỷ này quả nhiên âm mưu đẩy căn nhà Đặng Hiển Quý xuống sông Bắc Bàn. Dương Húc Minh hừ một tiếng, gằn giọng nói:

- “Mấy con quỷ này cũng mánh khóe ghê gớm quá đi, may mà phát hiện ra sớm chứ không chết oan ức không biết lý do rồi.”

Hắn kéo thanh Sát phụ kiếm hung hãn đi vào trong sương mù, vừa đi vừa hét lớn:

- "Bọn quỷ chúng mày trốn đâu hết rồi, ra đây cho tao! Không phải chúng mày thông minh mưu mẹo dương đông kích tây hay sao? Giờ tao ra đây rồi, chúng mày đến mà húp này!”

Từ lúc Dương Húc Minh xuất hiện, căn nhà của Đặng Hiển Quý không còn di động nữa, chỉ nằm im tại chỗ từ nãy đến giờ. Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh tịch mịch, không nhìn thấy một bóng người, không còn một âm thanh nào khác, chỉ có tiếng Dương Húc Minh đang giận dữ hò hét:

- "Vừa rồi tao ở trong phòng, bọn mày kêu réo đòi mở cửa. Bây giờ tao ra đây rồi, bọn mày ở đâu đến đây mà giết tao này!”

Đeo trường mệnh khóa lên cổ rồi, Dương Húc Minh đã có thể mơ hồ cảm giác được vị trí của con quỷ gõ cửa kia. Đối phương đang không ngừng rời xa khỏi hắn, tựa hồ muốn chạy trốn càng xa càng tốt.

Dù sao con quỷ nhỏ này nếu như tới gần Dương Húc Minh, tất nhiên nó sẽ bị lực lượng của trường mệnh khóa khống chế. Bây giờ Dương Húc Minh mang trường mệnh khóa ra, con quỷ này liền chạy mất dép.

Dương Húc Minh tạm thời tìm không thấy Lệ quỷ khác, hắn liền theo phương hướng con quỷ nhỏ gõ cửa đi để đi đến.

Bọn quỷ này, có thể chia ra đánh giết từng tên một. Con quỷ tivi trong phòng đã bị giải quyết, hiện tại còn lại bốn tên.

Dương Húc Minh lặng lẽ liếc nhìn bốn phía, không thấy bất cứ thứ gì khả nghi. Chỉ là trong quá trình bước đi trong sương mù, sau lưng hắn luôn có một cảm giác lạnh buốt. Dường như trên lưng hắn đang có thứ gì bám lấy.

Nhưng khi Dương Húc Minh quay đầu lại phía sau thì không nhìn thấy gì hết. Có lẽ là cô nàng Tiểu Tư đang bám trên lưng hắn, chỉ có điều hắn không thấy được mà thôi.

Nhưng Đặng Hiển Quý và trước đó nữa là Phạm Chí Cương đều có thể nhìn thấy tiểu Tư, vì cái gì hắn lại không nhìn thấy được?

Bất quá nhớ đến Phạm Chí Cương, tâm tình Dương Húc Minh lại trở nên u ám. Thiếu niên tội nghiệp chết thảm kia vẫn là một cái gai trong lòng hắn. Cái chết của Phạm Chí Cương có quan hệ rất lớn với đám người trồng hoa kia.

Vào thời điểm khi Phạm Chí Cương chết thảm, Dương Húc Minh liền quyết định mình phải giết sạch đám người trồng hoa chuyên mưu hại người tốt. Lấy tính mạng bọn chúng tế bái linh hồn Phạm Chí Cương và cả cha con Tôn Hưng Diệu ở Bạch Vân Sơn Trang nữa.

Còn con quỷ cái Bỉ Ngạn Hoa trong hầm trú ẩn Chung Sơn, bất luận khi còn sống nó có thân phận gì, có gút mắc thù hận gì với Dương Húc Minh, sau khi nó chết biến thành Lệ quỷ, phạm phải những tội ác như thế đều không thể nào tha thứ được.

Đối với Dương Húc Minh mà nói, nữ quỷ Bỉ Ngạn Hoa và những người trồng hoa nanh vuốt tay sai của nó đều xứng đáng bị phán tử hình.

Dương Húc Minh thong thả bước đi trong thôn trấn bị bao phủ bởi màn sương mù đậm đặc. Tốc độ của hắn không nhanh, bởi vì con quỷ nhỏ kia chạy trốn tốc độ cũng khá chậm rãi.

Hơn nữa, trong sương mù tầm nhìn hạn chế, tình huống phía trước không rõ ràng, hắn mà chạy nhanh quá, lỡ gặp tập kích thì sẽ không kịp phản ứng. Cho nên Dương Húc Minh rất tỉnh táo, đuổi theo con quỷ với một tốc độ vừa phải.

Đi một lát, cái cây ăn quả nguyên bản đứng sừng sững trước nhà Đặng Hiển Quý chợt xuất hiện trong tầm mắt Dương Húc Minh. Chỉ là vị trí vốn có căn nhà thì bây giờ biến thành một mảnh đất trống cằn cỗi, không có bất cứ thứ gì nơi đó. Cũng không biết bọn quỷ kia di động căn nhà bằng cách nào.

Dương Húc Minh nghĩ nghĩ rồi giơ cái chuông cổ lên lắc mạnh. Một làn sóng âm thanh thúy lan rộng ra trong sương mù. Nhưng lần này, bốn phía xung quanh Dương Húc Minh cũng không có tiếng Lệ quỷ kêu khóc vang lên. Hẳn là bọn quỷ kia giờ phút này không ở gần bên cạnh hắn.

Mà theo Dương Húc Minh cảm ứng, con quỷ gõ cửa kia đã chạy rất xa, ít nhất cũng cách hắn hơn năm mươi mét. Khoảng cách này bình thường coi như rất ngắn, nhưng trong sương mù đậm đặc này thì đó là cả một khoảng cách dài đằng đẵng.

Từ điểm này có thể suy đoán đến một tin tức rất không ổn: Màn sương này phạm vi bao phủ lại lớn đến như thế? Đi lên phía trước một đoạn ngắn nữa chính là những căn nhà của dân làng Thượng Nê Pha. Con quỷ gõ cửa chạy xa như thế, khẳng định là đã xâm nhập vào thôn xóm.

Chẳng lẽ màn sương mù quỷ dị này đã bao phủ toàn bộ khu vực quần cư của những người sống ở Thượng Nê Pha rồi?

Dương Húc Minh cau mày lo lắng rồi tiếp tục đi hướng lên phía trước.

Đi thêm một đoạn ngắn nữa, hắn đã thấy phía trước, trong sương mù có một căn nhà trệt làm bằng xi măng. Căn nhà này chính là gia đình ở gần nhất với Đặng Hiển Quý, cổng trồng một gốc cây đào, trong sân có rất nhiều gà thả rông.

Nhưng mà lần này đi tới gần, Dương Húc Minh không còn nghe thấy thanh âm bầy gà kêu nháo nhác như trước nữa. Phía trước căn nhà trống rỗng tĩnh mịch không một bóng người.

Ngay cả cây anh đào lặng lẽ đứng trước cổng nhìn đều toát lên vẻ cổ quái đáng sợ. Bởi vì trên vỏ cây bây giờ lúc nhúc sâu róm chen chúc nhau bò lên bò xuống, số lượng kinh khủng ghê người.

Dương Húc Minh không tùy tiện đi qua mà đứng ở ba mét phía bên ngoài, hắn nhìn quanh quất tìm kiếm xem có bóng người dân nào ở gần hay không. Nhưng người trong gia đình này như tan biến vào hư vô, xung quanh vắng tanh vắng ngắt, một con gà cũng không thấy bóng dáng.

Nếu như toàn bộ làng đều bị sương mù bao phủ, như vậy cư dân trong thôn này ở đâu? Mọi người đi chỗ nào hết rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio