Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dương Húc Minh cũng đã nghĩ đến cái khả năng mà Ứng Tư Tuyết đề cập đến. Hắn đã dùng tất cả thủ đoạn nhưng vẫn không thể nào chạm được con quỷ kia, như vậy chỉ có một cách giải thích, đó là bản thể của con quỷ đó không hề ở đây.
Con quỷ đó đang dùng năng lực của nó để giết người.
Trong khi đó, lý do khiến Lâm Thu có thể thấy được con quỷ đó là vì con quỷ chọn cô bé làm mục tiêu. Cơ bản mà nói, chỉ có kẻ bị nó chọn làm mục tiêu mới có thể thấy được nó.
Ngay bên cạnh, Ứng Tư Tuyết vừa chạy vừa nói:
- “Chỉ có mục tiêu bị tấn công mới có thể thấy được con quỷ này. Từ đó chứng mình rằng, điều kiện để phát động năng lực này bắt buộc phải có một điểm gốc để bắt đầu ra tay, từ đó xảy ra quan hệ nhân quả, dẫn đến đối tượng chịu sự tác động của năng lực cũng có thể thấy được nó rõ ràng.
Chỉ là, con quỷ này tấn công Lâm Thu lại tiện thể dẫn đường cho chúng ta.”
Ứng Tư Tuyết nói tỉnh queo: - “Anh chạy nhanh lên đi, cố rút ngắn khoảng cách với nó. Ngay khi anh vừa thấy dinh thự nhà họ Vương thì phải lập tức chụp Lâm Thu lại, đừng có để con quỷ đó kéo cô bé vào trong tòa dinh thự kia nha.”
Đúng thật là Dương Húc Minh có thể tăng tốc bắt kịp Lâm Thu bất cứ lúc nào, chỉ sợ rằng Ứng Tư Tuyết đuổi theo không kịp thôi.
Hai người chạy bước dài giữa ruộng ngô. Tiếng thở dốc của Ứng Tư Tuyết càng lúc càng dồn dập, nhưng cô ấy vẫn cố gắng bám sát sau lưng Dương Húc Minh, không để mình tụt lại quá xa. Trong khi đó, Dương Húc Minh chạy trước, vừa chạy vừa lo lắng cô tiểu thư này phát bệnh tim đột xuất thì nguy to.
May thay, cuối cùng hai người đã nhìn thấy dinh thự nhà họ Vương ngay trước mắt. Trong bóng tối, tòa nhà lớn với cổng kín, tường cao sừng sững giữa đồng ruộng kia đột ngột hiện ra. Cánh cửa lớn ấy đang được mở rộng, tựa như nghênh đón Lâm Thu sắp vào. Thấy cảnh này, Ứng Tư Tuyết không chịu nổi nữa, cúi gập người, dùng hai tay chống lấy đầu gối, thở hồng hộc.
- “Giữ... Lâm Thu...”
Không cần Ứng Tư Tuyết nhắc nhở, ngay lúc tòa dinh thự xuất hiện thì Dương Húc Minh đã tăng tốc độ, lao nhanh về trước.
Trong lúc chạy đến đây, do phải chú ý đến Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh vẫn còn giữ lại một chút thể lực. Lâm Thu bị thứ gì đó lôi đi, cả thân người lơ lửng giữa không trung. Thấy Dương Húc Minh sắp chạy đến gần, cô bé kích động, giãy giụa mạnh mẽ. Không lâu sau, Dương Húc Minh tiến đến sát bên người Lâm Thu. Hắn đưa tay tóm lấy chân của cô bé ở giữa khoảng không, mạnh mẽ giữ cô ấy dừng lại.
Thế nhưng, mặc dù Lâm Thu được giữ dừng lại thì cái lực kéo kia vẫn còn đó.
Tiếng la thét đau đớn của Lâm Thu vang lên inh ỏi giữa màn đêm.
- “Đau... chân em đau...” Dương Húc Minh đang giữ chặt mắt cá chân của cô bé, và nơi đó cũng là vị trí trung tâm của hai lực kéo đối xứng về hai hướng khác nhau.
Đó là lý do mà cô bé cảm nhận chân mình đang đau đớn kinh khủng, tựa như sắp bị xé rách ra vậy. Nhưng dù gì đi nữa, lần này Dương Húc Minh đã có chuẩn bị từ trước.
Sau khi bắt lấy mắt cá chân của cô bé, ngọn lửa quỷ màu trắng liền bò theo tay hắn, cháy lan lên toàn thân người Lâm Thu.
Trong nháy mắt, cả người cô bé đang lơ lửng giữa không trung liền bốc cháy, biến thành một người lửa. Ngọn lửa quỷ màu trắng này cuối cùng cũng có hiệu quả, rõ ràng là Dương Húc Minh cảm nhận được sức mạnh đang kéo lấy Lâm Thu kia đã bị biến mất, Cô bé đang lơ lững liền bị tay ngay xuống, Dương Húc Minh canh me đỡ được cô bé vào lòng.
Ứng Tư Tuyết đuổi theo sát nút, thấy Dương Húc Minh tiếp được Lâm Thu bèn cảm thấy nhẹ lòng.
- “Ok, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch. Hiện tại, chúng ta tiến vào trong dinh thự nhà họ Vương đi.”
Ứng Tư Tuyết giở giọng đanh thép, cánh cửa lớn của tòa dinh thự nhà họ Vương đột nhiên đóng sầm lại, vang ra một tiếng ‘ầm’ rõ to.
Giữa thế giới của bóng tối, chỉ có từng hạt tuyết lạnh giá rơi xuống bờ vai của từng người. Hắn đặt Lâm Thu xuống, đi vài bước rồi nói:
- “Chẳng lẽ bọn lệ quỷ của nhà họ Vương này không có phép lịch sự khi khách đến nhà sao? Trong trường hợp có người sống đến chơi, chẳng phải tòa nhà ma đó sẽ nhiệt liệt hoan nghênh mọi người tiến vào, sau đó mới ra tay hù dọa hoặc là giết chết tất cả những vị khách ư?” Hắn đá mạnh một cú vào cánh cửa lớn, định dùng cách đó để mở cửa ra.
Thế nhưng mà, cánh cửa lớn này lại vững chắc hơn so với dự liệu của hắn. Ăn một cú đá của Dương Húc Minh nhưng cánh cửa lớn này vẫn không hề suy suyển.
Ứng Tư Tuyết cũng phải chau mày: - “Chẳng lẽ lão quỷ của nhà họ Vương kia không muốn cho chúng ta đi vào? Hay là chỉ có bọn Lệ quỷ nhà họ Vương đi ra, đi vào thì cánh cửa này mới chịu mở?”
Trong khi đó, Dương Húc Minh nhìn Lâm Thu đang đứng cạnh, bèn nhận ra còn vương vài ngụm lửa quỷ trên người cô bé.
“Để anh thu hồi ngọn lửa lại.”
Nói xong, Dương Húc Minh ra tay thu thập những đốm sáng cuối cùng còn vương trên người Lâm Thu.
Vừa qua một thời gian ngắn, cánh cửa lớn nhà họ Vương lại mở ra, đi kèm với những âm thanh ma sát ầm ầm. Lâm Thu ngạc nhiên vô cùng khi nhìn về hướng cánh cửa đang mở rộng ấy, có chút kinh hoảng chỉ về trước;
- “Con quỷ đó tới nữa kìa anh ơi!”
- “Anh còn sợ nó không chịu đến đây này!” Dương Húc Minh cười khặc khặc, cả ba người liền xông đến cửa lớn tòa dinh thự nhà họ Vương.
Một luồng gió lạnh, âm u thổi đến trước mặt.
Trong lúc nắm lấy tay Lâm Thu, Dương Húc Minh cảm nhận rõ ràng có một lực kéo mỏng manh xuất hiện. Con quỷ vô hình đó tấn công Lâm Thu lần nữa.
Nói con quỷ vô hình cũng không đúng, vì giờ đây, rốt cuộc thì Dương Húc Minh đã nhìn thấy hình dạng con quỷ này.
Tiến qua cánh cửa lớn của tòa dinh thự, ba người thấy một cái bậc thang dẫn lên bệ thềm đá bên trên. Trong khi đó, vị trí mà bọn hắn đang đứng lại có mặt phẳng ngang tầm với cánh cửa lớn sau lưng.Ngoại trừ cánh cửa lớn ấy, điểm kiến trúc duy nhất mà Dương Húc Minh có thể thấy chỉ là bậc thềm trên kia.
Bóng “người” đứng trên cầu thang kia mặc một bộ áo khoác dài bên ngoài, trên đầu đội mũ chỏm màu đen, đúng theo kiểu cách của người thời Dân quốc.
(Chú thích: Trung Hoa Dân Quốc là nhà nước thống trị Trung Quốc từ năm đến năm . Năm , Cách mạng Tân Hợi bùng phát khiến triều đại nhà Thanh sụp đổ. Ngày tháng năm , Tôn Trung Sơn thành lập Chính phủ lâm thời tại Nam Kinh, tuyên bố kiến lập Trung Hoa Dân Quốc.)
Có điều là, bóng “người” này có gương mặt tái nhợt, tựa như dùng bộ trắng trét lên, tạo cảm giác như không hề có một giọt máu nào đằng sau lớp da mặt ấy. Kẻ lạ mặt xuất hiện giữa nơi tranh tối tranh sáng như thế này làm người xem có cảm giác sởn cả gai ốc, một sự sợ hãi không tên chầm chậm len lỏi đến gần.
Dương Húc Minh cũng không thèm nhiều lời, vọt thẳng đến quỷ hồn đang đứng trên thềm đá. Thanh kiếm sừng dê bự chảng chém mạnh về phía đối phương.
Con quỷ kia hiển nhiên không hề nghĩ đến việc Dương Húc Minh có thể nhìn thấy nó. Ngay khi hắn lao đến, con quỷ này vô thức thét to một tiếng, sau đó quay đầu chạy đi. Đúng lúc này, Dương Húc Minh chém một nhát thật mạnh vào lưng con lệ quỷ khiến nó bò lăn trên bậc thềm, cùng lúc hắn ra tay ném một ngọn lửa quỷ màu trắng vào đối thủ.
- “Mày chạy hả? Mày chạy làm gì? Tao cũng không định ăn mày đâu!”
Dương Húc Minh chộp lấy nó, ngọn lửa quỷ từ tay hắn truyền đến tay con quỷ này. Cả bàn tay rực cháy của hắn xách bóng quỷ hồn này lên, tay còn lại nâng thanh Sát Phụ kiếm chĩa thẳng ngay cổ của con lệ quỷ kỳ lạ.
- “Quan tài máu ở đâu?”
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào con quỷ trước mặt, ánh mắt dữ tợn, nói: - “Mày nói thì tao thả cho đi, không nói thì tao cho mày đẹp mặt!”
Con ác quỷ cố sức giãy giụa, nhưng do bị ngọn lửa quỷ màu trắng bao phủ toàn thân, gánh chịu trọng lực nặng nề nên nó chẳng thể nào nhúc nhích nỗi.
Tên lệ quỷ này chỉ có thể hoảng sợ rên rỉ trong sự tuyệt vọng, nhìn gã đàn ông hung tợn trước mắt, gào rú thảm thiết vang dội cả bầu trời đêm.