Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nếu lái xe ở trục đường chính khu dân cư, dù xe có xịn cách mấy, dù Dương Húc Minh có phản xạ nhanh đến bực nào, thì tốc độ xe cũng khó mà bảo đảm giữ mức km/giờ trở lên. Thực tế nếu rơi vào trường hợp như vậy, hắn phải né tránh rất nhiều xe khác, và có những con đường bị chắn ngang. Cơ bản là chẳng có cách nào nhanh hơn nếu đi trong nội thành. Hiện tại, con đường vắng không một bóng người này lại biến thành một ưu thế cho hắn.
Ứng Tư Tuyết lắc đầu, nói: - “Nếu như có xe cộ tấp nập trên con đường này, có lẽ chúng ta cũng không cần nhức đầu vì cuộc chiến này đâu.”
Dương Húc Minh giật mình, hỏi: - “Ý em là... người bí ẩn đánh lén chúng ta lại không dám ra tay nơi đông người à?”
Ứng Tư Tuyết gật nhẹ đầu: - “Em chỉ đoán vậy thôi. Dù gì đi nữa thì đây là những chuyện hiếm khi xảy ra nơi công cộng mà.
Dựa vào tình huống trước mắt để suy tính, kẻ hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này chính là một trong mấy con mụ hại chết Lý Tử. Hiện tại, cảnh sát khắp nơi đang điều tra bọn họ, mấy bà đó đâu có ngu mà ló mặt ra chơi lớn.
Bên cạnh đó, đặt trường hợp mấy bà già ấy dám chơi nổi, dù rằng không làm điều phi pháp, thì bà ta cũng bị chính quyền bắt giữ vì cái khả năng chế tạo và khống chế lệ quỷ như thế này.
Đó là lý do mà em đoán bọn họ không dám tùy tiện ra tay ở nơi dân cư tấp nập. Một khi có chuyện lớn phát sinh, hành động của mấy bà đó cũng đồng nghĩa với chuyện tự sát.”
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, nói: - “Dĩ nhiên, chúng ta cũng rơi vào trường hợp tương tự.
Vì thế, nếu bọn mình chạy trên đường có xe cộ tới lui đông đúc, át hẳn sẽ không bị tấn công. Dĩ nhiên, bù qua sớt lại, nếu quả thật chúng ta bị tấn công ngay trên đường nội thành nhộn nhịp, thì dù xe em có xịn hơn nữa cũng khó mà thoát khỏi độc thủ của kẻ đó. Đây không không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.”
Dương Húc Minh nghe Ứng Tư Tuyết phân tích xong, bèn hỏi: - “Còn một vấn đề nữa...”
- “Vấn đề gì?”
- “Chẳng lẽ chúng ta cứ chạy hoài hay sao?”
Ứng Tư Tuyết lắc đầu: - “Dĩ nhiên không phải. Chúng ta chỉ cần hao tổn kẻ đó vài lần là đủ rồi.
Chắc chắn có một cái giới hạn trong việc tăng lên số lượng bầy chó săn. Chứ nếu nó có thể tăng lên vô hạn, chẳng lẽ sẽ ngập tràn cả hệ Mặt Trời hay sao? Thậm chí là lan tràn ra cả vũ trụ à? Như vậy thì quá nhảm nhí.”
Ứng Tư Tuyết nói: - “Theo tình hình trước mắt, mặc dù hung thủ đang ẩn nấp kia có thể khống chế hành vi của bọn chó quỷ, nhưng chỉ là những đòn tập kích đơn giản thay vì những chiến thuật săn mồi khác.
Kẻ đó không thể thao tác loại tấn công ở mức độ phức tạp hơn, không thì đã sớm dàn sẵn đội hình chờ chúng ta rồi.
Cứ mỗi phút là xuất hiện một lần, đúng từng giờ từng phút, sau khi bộc phát sức mạnh trong giây là biến mất ngay. Chúng nó nương theo sự thể hiện của năng lực mà phát triển thêm số lượng. Cơ bản mà nói, tất cả hành vi của bọn chó trắng này đều dựa theo một quy luật đơn lẻ để thực hiện, giống hệt máy móc.
Chuyện này cũng là hiển nhiên thôi, dù sao mấy con chó trắng đó không phải là bầy ác linh bình thường, mà là bị người sống điều khiển.
Như vậy, vốn dĩ chó đã không thông minh, nay còn bị người điều khiển, thì bộ não hầu như chẳng còn hoạt động, dẫn đến quá trình tập kích khá là đơn giản. Chỉ là xuất hiện, tấn công, biến mất, y hệt một đường thẳng.” Ứng Tư Tuyết nói tiếp: - “Chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian, đến khi số lượng bọn chó tăng đến mức tối đa. Đó là thời điểm chúng ta có thể phá giải tình thế.
Nếu đến lúc số lượng ác khuyển đạt giá trị tối đa mà hai ta còn chưa chết, vị chủ nhân ẩn nấp kia chỉ còn hai sự lựa chọn duy nhất.
Một, cưỡng ép bản thân vượt qua giới hạn để tăng lên số lượng bầy ác khuyển. Nhưng hành động này có rủi ro khiến kẻ đó triệt để mất đi năng lực khống chế bầy chó săn. Hoặc là, ngay khi số lượng tăng lên, không chừng cả bầy chó này liền hóa thành một bãi bùn nhão.
Hai là, kẻ chủ mưu kia dừng tay. Gã đó ngừng lại, có thể là bỏ buộc hoặc thi triển kĩ năng lại từ ban đầu để tấn công chúng ta một lần nữa.
Dù là một hay hai đều có lợi cho chúng ta.
Nếu kẻ ẩn nấp kia chọn số một, mụ ta chắc chắn bị nổ chết trước tiên.
Nếu ả chọn số hai, trừ khi mụ ta bỏ cuộc, không tấn công nữa, không thì với một đối thủ đã lộ hết bài tẩy như thế thì chúng ta chắc chắn có thể giết chết con ác khiển đầu tiên khi bà ta triển khai năng lực lại từ đầu.
Cho nên kẻ bị đẩy vào tuyệt cảnh lúc này không phải là em và anh, mà là con mụ xấu xa núp lùm kia!”
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh bằng một thái độ vô cùng nghiêm túc. – “Bước ngoặt để đột phá nguy cơ này, cái hy vọng có thể phá cục thành công nằm hết ở trên người anh đó, anh Dương Húc Minh.”
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, cười nhẹ: - “Có chết cũng đừng trách anh nha.”
Âm thanh động cơ nổ vang, Maserati chuyển bánh, lướt vào đường cao tốc. Bọn họ cần khởi động trước và tăng tốc dần dần.
Còn giây nữa là đến mốc phút.
...
- “Muốn chạy à?”
Trong bóng tối, một bà lão nằm nhắm mắt trên giường, cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường: - “Nếu đã là miếng mồi bị chó săn của ta định vị, xưa nay chưa từng có ai sống sót cả!
Cắn chết bọn hắn đi các con!”
Theo tiếng gầm nhẹ oán độc của bà lão ấy, cách xa nơi đó tầm mấy chục km, tám con chó trắng gầy trơ xương hiện ra từ bóng tối.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng bà lão ấy có thể trông thấy cảnh tượng trước mắt thông qua ánh mắt của bầy oán linh loài chó này.
Chiếc Maserati ấy đang lướt nhanh trên đường cao tốc trong khi tám con chó săn kia chia ra hiện hình ở hai bên đường, mỗi bên bốn con.
Dựa theo mệnh lệnh của bà lão ấy, tám con chó săn vọt lên như tám tia sét màu trắng, đuổi theo chiếc ô tô đang lướt nhanh kia.
Ngay khi bọn ác khuyển xuất hiện, vốn dị chiếc xe ấy đang chạy với tốc độ km/giờ liền bắt đầu gia tốc. Tiếng động cơ ô tô nổ vang ồn ã, Maserati vọt thẳng trong màn đêm nhanh như một tia chớp.
Tốc độ tăng lên kinh khủng như thế đã đè ép cơ thể Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết dán chặt vào ghế ngồi.
- “A a a a a a a a!” Giữa tiếng thét hoảng sợ của cô nàng Đại tiểu thư, Maserati như một ánh chớp màu hồng lướt vội trong đêm đen.
Tám con chó săn điên cuồng đuổi theo, đáng tiếc là chỉ có thể vừa bắt kịp chiếc ô tô mà thôi, khó mà phóng lên xe được.
Trong căn phòng đen tối kia, nét mặt của bà lão cứng đờ.
- “Tại sao lại như vậy?”
Mụ ta phẫn nộ, gầm thét, điên cuồng ra lệnh. Thế nhưng, sau khi bọn chó săn kia đã nhận mệnh lệnh tập kích, thì chúng không còn nhận bất cứ mệnh lệnh nào khác nữa.
Bà ta chỉ có thể căm tức, giận dữ nhìn chiếc Maserati màu đỏ kia cùng bọn chó đang phi nước đại xa dần. Cuối cùng, trong ánh mắt mơ hồ của bầy oán linh, chiếc xe kia giảm dần tốc độ.
- “Bọn nhà giàu khốn nạn.”
Mụ ta cắn chặt răng, nghĩ đến tính năng ưu việt của chiếc ô tô mà tức giận, tựa như muốn nhai nát tất cả mọi thứ.
Bà ta gầm thét inh ỏi: - “Thả bọn bây chạy lần này, nhưng lần tiếp theo... chuyện này chưa xong đâu!
Tao tính hết rồi, lần sao tao cho bọn bây lật xe ngay tại chỗ!”
Nỗi ức chế cùng cực trong lòng khiến mặt bà ta méo xệch đi, vặn vẹo kinh tởm.
Nhanh như chớp mắt, mười lăm phút đã trôi qua.
Bà ta vẫn nằm yên trên giường, chờ lần tấn công tiếp theo. Thời gian nhanh chóng đáp ứng sự mong chờ của mụ ấy.
Giữa con đường cao tốc đen kịt, chiếc Maserati màu đỏ vẫn lướt đi trong đơn độc. Trong khi đó, bà già oán độc kia vẫn nhìn chằm chằm lên chiếc xe sang trọng này, gầm gừ nhẹ: - “Lần này tao sẽ lật xe bọn bay! Cho bọn bay nổ chết cm nó trong chiếc xe hiện đại luôn! Thứ nhà giàu đáng ghét!”
Tổng cộng mười sáu con ác khuyển im ắng xuất hiện trên đường, ngay trước mui xe, hoàn toàn ngăn chặn đường chạy.
Thấy Maserati lao tới, cả thảy tám con chó săn liền xông ra. Hành động lao đến Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cùng một lúc thế này hoàn toàn là chiêu bài tự sát!
Trên ghế phụ xế, Ứng Tư Tuyết quát khẽ: - “Chúng nó đến rồi!” Cô ấy nắm chặt tay, “Chỉ có một nửa bầy ác khuyển tiến đến... Đây chính là kẻ địch miễn nhiễm sát thương vật lý đó anh!”
“Hư Giả Thế Giới!” – Một con quỷ trắng bệch toàn thân xuất hiện từ sau lưng Ứng Tư Tuyết, xông vội về trước. Hai mắt cô nàng nhìn chằm chằm vào quỷ ảnh màu trắng kia, rít khẽ: - “Sống hay chết, là do lúc này!
Dương đại sư, tiến lên!”