Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Xe tải đang lướt trên đường cao tốc ấy đang chở rau, củ, quả vừa thu hoạch. Mớ rau, cải này được đưa về hướng thành phố Cửu Giang. Do thời gian hạn định, nên tài xế bắt buộc phải giao hàng trước bốn giờ sáng.
Tuy rằng hiện tại đã sắp đến Cửu Giang, nhưng bác tài vẫn không dám thả lỏng. Bởi vì, ông ấy chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra trên đường hay không. Ai mà biết được, nhỡ có biến cố phát sinh, lại đến trễ, ông ấy chết chắc, thậm chí là phải bồi thường tiền rau, dưa.
Vì thế, ông ta tập trung toàn bộ tinh thần, ngáp một cái, nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Xa xa, có ánh đèn tín hiệu chớp nháy sáng ngời.
Phía trước có chuyện gì xảy ra à?
Tài xế hơi ngạc nhiên.
Ông ta thả chậm tốc độ, lái xe tiến về trước, nhanh chóng nhìn thấy một hiện trường tai nạn ô tô.
Vừa nhìn qua thì đó có vẻ là một loại xe đắt tiền, cũng chẳng biết bị đụng mạnh thế nào mà đầu xe gần như nát bét.
Con lươn phòng hộ hai bên vỡ loang lổ nhiều nơi, linh kiện văng tung tóe trên đường cao tốc. Trong khi đó, ông ta thấy một người đàn ông, có vẻ là nạn nhân bị tai nạn, đang đứng ven đường.
Ngay lúc người tài xế nhìn gã đó, gã đó cũng nhìn ngược lại ông ta.
Hay là giúp bọn họ kêu cảnh sát nhỉ?
Thấy hiện trường tai nạn vô cùng thê thả, bác tài có chút lo lắng. Nhưng vừa nghĩ thời gian sắp đến, ông ấy buộc phải giao hàng đúng giờ. Cơ bản là không được trì hoãn thời gian nữa, nên người tài xế này không dám dừng xe lại. Đồng thời, ắt hẳn chàng trai trẻ kia cũng có điện thoại di động mà, không chừng đã sớm gọi cảnh sát để cấp cứu rồi. Đoán chừng xe cứu hộ cũng sắp đến. Dù ông ta không ra tay giúp đỡ, thì vấn đề về nhân mạng cũng không nghiêm trọng cho lắm vì nhìn hai người kia không hề ra dấu nhờ giúp đỡ.
Bác tài tự an ủi chính mình như thế, mà ngay lúc này, đuôi xe bỗng vang lên một tiếng động trầm thấp, tựa như có thứ đồ gì đó nên lên sau xe.
Người tài xế vội vàng nhìn vào kính chiếu hậu nhưng chẳng thấy gì cả, mọi chuyện đều bình thường.
Ông ấy lắc đầu một cái, thật vô lý mà.
Dù ông ta muốn ngừng xe lại kiểm tra, cũng phải lái tới điểm đỗ xe kế tiếp.
Nhưng mà, khi bác tài chưa lái được bao xa thì gã cảm thấy tốc độ xe trở nên chậm hẳn.
Vụ gì nữa đây? Hình như xe nặng hơn một chút nhỉ?
Đồng hồ đo tốc độ từ km/giờ giảm xuống km/giờ, và còn có vẻ tiếp tục giảm.
Mặt bác tài ngơ ngác.
Chuyện gì thế này? Xe hỏng à?
Ông ta vừa định nhấn gas tăng tốc, lại phát hiện thân xe nhẹ hẳn. Tốc độ của xe tải lại liên tục tăng lên.
Còn đây là cái tình huống gì?
Mặt bác tài mờ mịt. Ông ta bèn nhìn kính chiếu hậu, trống thấy quang cảnh đường cao tốc phía sau có hai người, một nam một nữ, đang đi ngược với hướng chạy của ông ấy.
Bóng lưng của chàng trai cao to đang cõng cái hộp gỗ kia rõ ràng chính là người vừa đứng ở ven đường trước đó. Còn cô gái đang cùng hắn nói chuyện thì sao, lẽ nào là cái người được tên đó ôm trên vai lúc nãy?
Nhưng vị trí hiện tại đã cách hiện trường tai nạn kia mấy trăm mét, làm thế nào mà hai người đó chạy kịp đến nơi đây? Người sống không thể chạy nhanh đến như vậy nha...
Ặc... Người sống không thể...
Nghĩ đến đây, bác tài rùng mình một cái.
Ông ấy lại nhìn kính chiếu hậu, hai người trẻ tuổi vừa rồi đã biến mất trong màn đêm.
Tay nắm vô lăng của chú tài xế run nhẹ. Ngẫm lại kĩ càng, vụ tai nạn kia nghiêm trọng như vậy, đầu xe vỡ nát đến thế, dù người trong xe không bị thương nặng thì cũng nên hôn mê chứ?
Tên thanh niên kia trông có vẻ rất khỏe khoắn, chẳng bị thương tật gì, nhìn chẳng giống vừa bị tai nạn chút nào cả. Lẽ nào, kẻ vừa đứng ven đường kia không phải là người sống?
Chẳng lẽ hai người trong xe đã trở thành hai cái xác rồi? Như vậy, thứ mà mình thấy tại ven đường vừa rồi...
Bác tài rùng mình một cái.
Lúc này, thân xe đột nhiên nặng đi, có phải do có thứ gì đó bắt đuôi xe lại, không muốn ông ta rời đi?
Ông ấy từng nghe một vài câu chuyện ma, kể rằng có vài loại quỷ hồn chết do tai nạn xe cộ sẽ vương vấn ở ven đường, chọn lọc mấy người tài xế đi đơn lẻ để ra tay.
Có phải hai người kia chính là...
Bác tài đột ngột giậm mạnh chân gas, từ km/giờ tăng lên cao nữa, chạy đi thật nhanh với một tốc độ kinh người.
Cơ bản thì tốc độ cho phép trên đường cao tốc là km/giờ, lố qua sẽ bị phạt tiền và giam bằng lái. Thế nhưng, phải còn giữ lại mạt sống để nộp phạt nha!
Nếu ông ta bị quỷ ám rồi, thì ngay cả cơ hộp nộp phạt cũng không có!
Hiện tại, bác tài lại khá vui mừng vì vừa rồi mình không đồng cảm với thảm trạng tai nạn kia rồi rủ lòng tốt đỗ lại. Nếu không, hai con quỷ kia đã bắt ông ta đi mất rồi.
Nuốt ực một cái, bác tài lẩm bẩm: - "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ, Ngọc Hoàng đại đế phù hộ, Thượng Địa công công phù hộ, phù hộ cho hai con quỷ kia đừng bắt con đi.
Sau này con về, con lấp tức đi chùa thắp nhang cho mấy vị.
A Di Đà Phật, Vô Lượng Thọ Phật, Ngọc Đế hiển linh, Phật Tổ nhanh nhanh phù hộ..."
Trong khi bác tài đang kinh hãi lao nhanh vùn vụt đi, thì Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết thừa dịp xe vừa từ tốc độ chậm tăng lên nhanh để nhảy xuống đất một cách an toàn, hiện tại đang men theo đường cũ quay về. Ứng Tư Tuyết oán trách: - "Anh cũng nhẫn tâm quá hà, dám lấy nước đổ lên mặt em. Anh không biết thương hương tiếc ngọc sao?"
Dương Húc Minh cười hì hì, nói: - "Nếu không xối nước lạnh, làm sao em tỉnh nhanh vậy được? Em mà không tỉnh lại, làm sao chộp được bản thể của con chó dữ kia? Đáng lý em phải ngưỡng mộ sự cơ trí của anh đó nha."
Ứng Tư Tuyết lườm hắn một cái: - "Loại người như anh nên sống độc thân là hơn. Chẳng biết tại sao hồi xưa Lý Tử lại thương anh cho được? Đúng là đồ trạch nam ngu ngốc, Lý Tử quen anh chắc khổ lắm à nha?"
Dương Húc Minh hùng hồn đáp lời: - "Thê thảm nhất là trạch nữ chưa có mối tình vắt vai nha!"
Ứng Tư Tuyết liền trợn mắt lên, cãi lại: - "Bà đây thích chơi game không được à? Độc thân có tội sao? Yêu đương chi vậy? Chỉ là run động nhất thời thôi mà, dành thời gian đó em đã chơi được hàng tá game rồi."
Hai người đấu khẩu với nhau, lát sau đã về đến nơi chiếc xe hỏng hóc đang nằm trên đường.
Dương Húc Minh hỏi: - "Xe em hư nghiêm trọng thế này, bảo hiểm có đền không?"
Ưng Tư Tuyết bình tĩnh trả lời: - "Chẳng sao cả, em muốn đổi xe từ lâu rồi."
Nói xong, cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi cho ai đó. Tiếp theo, cô nàng gọi Dương Húc Minh đến ngồi chờ tại ven đường: - "Ok, giờ em với anh ngời đây đợi người đến.
Công ty bảo hiểm sẽ xử lý chuyện này, chỉ là lúc nãy em với anh chạy nhanh như vậy, sợ là sẽ bị giam bằng lái."
Ứng Tư Tuyết cười hì hì, nói: - "Trong trường hợp bị giam bằng lái, thì lấy bằng lái của anh nha, nha nha nha?"
Dương Húc Minh gật đầu, nhìn Ứng Tư Tuyết, nói: - "So với chuyện giam bằng lái, thì thân thể của em quan trọng hơn... Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi, anh sợ em có chấn thương nội tạng."
Ứng Tư Tuyết trả lời: - "Chuyện này anh không cần lo. Em có bạn mở bệnh viện tư nhân tại Cửu Giang. Mình đi đến đó nhờ cô ấy giúp."
Dương Húc Minh sửng sốt: - "Chuỗi bệnh viện tư Putian à?"
Ứng Tư Tuyết đổ quạu: - "Putian cái đầu anh!"
(Chú thích: Chuỗi bệnh viện tư Putian: là chuỗi bệnh viện tư nhân có trụ sở tại tỉnh Phúc Kiến, có danh tiếng không mấy tốt đẹp đối với dân bản xứ.)