Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

chương 500: người thân là như thế ư?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Chu Nguyên

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Nghe Lý Tử nói thế, Dương Húc Minh vội vàng khoát tay.

- “Sao mà giống được?

Trò chơi chính là sinh mạng thứ hai của game thủ, nhưng vợ yêu chính là trụ cột của tất cả mọi chuyện nha.

Nếu không chơi game, bất quá anh mất đi một cái mạng thôi. Còn không có vợ yêu, đây chính là nhân sinh sụp đổ nha. Sự quan trọng không cùng một đẳng cấp rồi... Đúng không? Vợ yêu đại nhân!””

Nghe Dương Húc Minh nói nhảm, Lý Tử bật cười, lắc đầu.

“Nghe anh chém gió đến mát lòng mát dạ á! Hay anh đừng nghiên cứu nấu ăn nữa, tập viết tiểu thuyết đi.

Bằng vào mồm mép mê sảng của anh, chắc chắn tác phẩm của anh sẽ bán chạy lắm đấy.”

- “Sao mà được? Nếu anh viết tiểu thuyết, vậy ai nấu cơm, rồi đem cơm cho vợ yêu ăn lúc nửa đêm thế này?

Vợ yêu cũng keo kiệt lắm mà, chắc chắn không nỡ bỏ tiền đi gọi thức ăn bên ngoài đâu. Thế nhưng vợ anh lại có thói quen ăn đêm, nếu không ăn, chắc chắn rất khó chịu.”

Giọng nói của Dương Húc Minh vẫn ngốc nghếch như thế. Nhưng Lý Tử biết, đây là do hắn đang cố ý chọc mình vui, và những điều mà hắn nói là sự thật.

Nói đến đây, Lý Tử thở dài.

- “Anh cũng sắp đến học kỳ thực tập rồi, năm kế chứ đâu! Anh có muốn về quê mẹ để thực tập không?”

Dương Húc Minh lắc đầu, - “Anh không định về quê, vì khu Lục Bàn Thủy này cũng có môi trường làm việc khá tốt.

Mặc dù thành phố này không lớn lắm, nhưng tình hình phát triển kinh tế rất có tiềm năng. Ít ra là tốt hơn cái huyện thành nho nhỏ quê anh.

Hơn nữa, anh ở đây có vợ yêu bên cạnh ủng hộ nữa. Đó gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nên anh quyết định, anh ở lại Lục Bàn Thủy để thực tập.”

Nghe xong câu trả lời chắc chắn này, Lý Tử hơi ngạc nhiên. Cô nàng bèn cười nhẹ, lắc đầu: - “Em còn tưởng anh muốn đi thực tập gần nhà... Dù gì đi nữa, anh từng nói ở nhà rất sướng mà.”

“Sao sướng bằng ở cùng với em, phát triển tại nơi này. Sau đó, mình mua nhà, đón mẹ lên đây ở, cho mẹ chơi mạt chược tại nơi này.

Hơn nữa, giá nhà tại Lục Bàn Thủy cũng hợp lý. Không quá khó để sở hữu một căn nhà. Chỉ cần chúng ta cố gắng vài năm, có lẽ gom đủ tiền cọc, cũng phù hợp với sự nỗ lực của nhóm trẻ không có gia thế quyền quý như anh và em.

Còn muốn sống ở mấy khu gần Bắc Kinh hay Thượng Hải, chỉ với trình độ của anh và em, có lẽ chỉ là giấc mơ mà thôi.”

Lý Tử gật nhẹ đầu một cách nghiêm túc: - “Anh nói cũng đúng, em cảm thấy Lục Bàn Thủy khá phù hợp cho mình.

Nếu anh muốn ở lại, vậy hai đứa mình sẽ ở chung một chỗ.

Cơ mà, đồng chí tiểu Dương.... Anh định khi nào đi đăng ký kết hôn đây?”

Lý Tử cười mỉm, nói: - “Đàn chị này bị em ăn sạch cả rồi, chừng nào em mới cho bà chị này một cái danh phận hả?”

Dương Húc Minh ngẫm nghĩ, rồi nói: - “Tới nghĩ hè, em đi cùng anh về quê thăm mẹ nhé... Anh muốn cho mẹ gặp mặt em.

Nói nghe nè, mẹ anh muốn gặp em lâu rồi đó. Lần này về, chúng ta cùng bàn chuyện làm lễ kết hôn luôn.”

Câu trả lời của Dương Húc Minh khiến Lý Tử giật mình.

- “Anh... anh nghiêm túc à?”

Lý Tử nhíu mày: - “Nếu anh đã nói thế, em sẽ suy nghĩ cẩn thận xem, đúng là đến lúc chúng mình nên cưới nhau rồi. Chỉ là trước khi đến ngày ấy...”

Lý Tử ngẩng đầu, nhìn về hướng Cửu Giang. Bởi vì, cô ấy phải quay về Cửu Giang một chuyến.

...

- “Mày có bạn trai à? Ở tỉnh khác?

Không được! Tuyệt đối không được! Bây giờ mày phải chia tay nó ngay lập tức! Tao dẫn mày đi!

Bố mẹ nuôi mày bao năm nay, mày trả ơn bọn tao như thế à?

Bọn tao làm lụng vất vả, thức đêm thức hôm, là cho ai? Chẳng phải cho chúng mày à? Vậy mà mày lấy tiền của ba mẹ rồi đi yêu đương? Mày học cuốn sách nào? Mấy cuốn sách thối tha nào hả?

Thì ra, mày viện cớ lên thành phố học, hóa ra là xin tiền ba mẹ đi ăn chơi lêu lổng!”

- “Từ học kỳ đầu tiên năm thứ nhất, tất cả mọi khoản phí sinh hoạt đều là tiền do con tự kiếm được khi đi làm thêm. Con không hề lấy của cha mẹ bất cứ một đồng, một cắc nào!”

- “Mày dám cãi à? Mày mọc đủ lông đủ cánh rồi, giờ muốn bay đi phải không? Năm đó, nếu không phải tao mềm lòng, thì mày chết ở bờ sông rồi.” Bố của Lý Tử lồng lộn lên.

- “Từ nhỏ, mẹ đã dạy mày thế nào? Không được phép yêu đương, không được lấy chồng xa. Tao dạy mày nhiều đến thế, mày nghe lọt tai này, đi ra tai bên kia rồi sao?

Thằng kia ở tận Hồ Nam, mày lấy chồng xa như thế, mày muốn bỏ cha mẹ à? Mày muốn bỏ ông bà nội à?”

- “Dạ! Con biết mà! Bố mẹ muốn thế này phải không? Để con tốt nghiệp, rồi về Bành Trạch đi làm vài năm, mỗi tháng đưa hết tiền lương cho bố mẹ để trả công ơn nuôi dưỡng. Sau đó, bố mẹ gã con cho một gia đình giàu có nào đó xung quanh vùng này, đòi tiền thách cưới xa xỉ. Thỉnh thoảng, thì xin xỏ tiền mua quần áo mới, mua đồ ăn ngon, để bố mẹ ra ngoài khoe khoang với người khác là có con rể quyền quý. Đây mới là trả hiếu, đây mới là báo ơn, phải vậy không?”

- “Đúng vậy! Mày phải làm như vậy! Nếu việc nhỏ này mà mày không làm được, vậy bố mẹ nuôi mày làm gì? Thà tao nuôi con heo còn hơn! Ít nhất, tao còn có thể bán heo ra ngoài chợ!”

- “Ha ha ha... Thì ra, trong lòng bố mẹ, con lại chẳng bằng một con heo. Mà không phải, con là một con heo mà! Mọi người đều trông mong nuôi con lớn lên, để đem bán lấy tiền.

Đúng không? Con có nói sai không? Có phải mọi người định bán đứa con gái này không?”

- “Láo xược! Đồ xác láo! Nhìn con gái trong nhà nó nói chuyện vậy kìa bà! Nó dám nói ra lời lẽ tày đình này, đúng là nuôi tốn cơm mà! Sớm biết thế, thà tao quăng mày xuống sông nuôi cá khi còn nhỏ thì hơn!”

- “Lý Tử! Cháu bình tĩnh đi! Cháu không được nói bố mẹ cháu muốn bán con gái!”

- “Bà nội! Cháu nói sai à?Hay bà cũng nghĩ như bố mẹ, không muốn gã cháu đi xa?”

- “Nhưng bố mẹ cháu nuôi cháu, cũng vất vã lắm rồi. Cháu nên trả ơn cho bọn họ xứng đáng... Thằng sinh viên kia... Cháu chia tay với nó đi. Người ngoài không thể nào quý giá hơn người thân trong gia đình. Dù bố mẹ có chửi mắng cháu cỡ nào, thì bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi.”

- “Bà... Ngay cả bà cũng nói thế!... Chẳng lẽ chuyện cháu tìm bạn trai ở xứ khác, chính là tội lỗi tày đình, không thể dung thứ trong mắt mọi người hay sao?”

- “Đúng vậy! Mày muốn quen ai cũng được, nhưng không được quen xa!”

- “Nhưng con rất yêu ảnh! Ảnh rất tốt, nếu con lấy ảnh, con sẽ sống rất hạnh phúc.”

- “Vậy cũng không được!!!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio