Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 7
Nhìn mấy từ đơn trên nắp chiếc hộp thiếc, Tư Đồ nói thầm trong lòng, “Dưa leo, ớt, con cua, trái cà, cây cà phê, rượu đế, đây là có ý gì? Chưa từng nghe có ai dùng đồ ăn làm mật mã.”
“Có thể tạm thời đưa chiếc hộp này cho tôi không? À, còn địa chỉ trên bưu kiện, cũng làm phiền cô đưa cho tôi.”
Rõ ràng, Tô Văn do dự.
“Tiểu Vân thật sự…”
“Cảnh sát đã tìm được thi thể, xác nhận là Hàn Vân.
Nếu như cô có nghi ngờ gì, tôi sẽ mời cảnh sát tới đây lần nữa, tới lúc đó cô đưa cho tôi cũng được.”
“Không không, bây giờ anh có thể lấy đi, tôi không muốn giữ lại thứ này.” Tô Văn hốt hoảng nhét chiếc hộp vào tay Tư Đồ, còn nói, “Anh chờ một chút, tôi lấy bưu kiện kia cho anh.”
Rời khỏi thư phòng, Tư Đồ ngồi chờ trong phòng khách, trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh của Tô Văn trên bàn, chắc là ảnh chụp lúc trước, bởi vì so Tô Văn bây giờ, gầy hơn một chút.
Rất nhanh Tô Văn đã cầm chiếc hộp lớn quay lại.
“Đây là quà Tiểu Vân gửi cho tôi, bên trong là một chiếc đầm dạ hội, tôi còn chưa mặc qua, anh có muốn lấy không?”
“Chiếc đầm cô tạm thời cứ giữ lấy, tôi muốn lấy địa chỉ.” Nói xong, Tư Đồ cắt phần địa chỉ, cẩn thận cất đi.
Tư Đồ đang định hỏi tiếp vài vấn đề, người làm đột nhiên xuất hiện, làm Tư Đồ giật mình, người nhà này sao bước chẳng nghe tiếng gì cả, y như được huấn luyện ninja.
“Phu nhân, ở ngoài cửa có một người xưng là tổ trưởng tổ trọng án, muốn gặp phu nhân.”
“Là bạn của tôi, cũng tới điều tra chuyện của Hàn Vân.” Biết Cát Đông Minh chờ ngoài cửa, Tư Đồ nghĩ, cũng bớt được việc.
Tô Văn có thể bị tin dữ tới liên tục làm không biết thế nào, không hề nghĩ ngợi, kêu mời người bên ngoài vào.
Vào phòng khách, Cát Đông Minh nhìn thấy Tư Đồ cũng không kinh ngạc.
“Thấy xe của cậu, thế nào, có thu hoạch gì không?”
Tư Đồ cười nhạt, cầm chiếc hộp giơ ra trước mặt hắn, ngắn gọn nói, “Vật này được gửi tới vào ngày 30 tháng trước, có người lấy danh nghĩa là Hàn Vân gửi cho Tô Văn.”
Cát Đông Minh nhìn thoáng qua cô gái ngồi không yên trên sô pha, nhìn lại chiếc hộp.
“Đây là cái gì?”
“Tôi nghĩ là mật mã mở chiếc hộp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy lấy đồ ăn làm mật mã.
Các anh có manh mối gì không?”
Cát Đông Minh cũng không trả lời câu hỏi của Tư Đồ ngay, mà hỏi Tô Văn vài câu.
Tô Văn xoa tay, nhìn như muốn giảm bớt căng thẳng, “Lúc đó Tiểu Vân rất mất mát, nó rất thích Phùng Hiểu Hàng, nhưng người kia quá đào hoa, một chân đạp ba con thuyền, chuyện này sau đó Tiểu Vân mới biết, trước đây nó cũng từng quen bạn trai, nhưng Phùng Hiểu Hàng là người đàn ông đầu tiên của nó, cho nên nó mới nghĩ quẩn muốn tự sát.
Sau đó bị phát hiện, chính nó cũng hối hận, nó nói sẽ không như vậy nữa, nhưng vẫn không vui, mẹ nó kêu tôi đến bầu bạn.”
“Trong khoảng thời gian đó, cô ta có gì khác thường không?”
“Người thất tình sao lại không khác thường được? Nó cứ mơ mơ màng màng, làm cái gì không cũng tập trung.
Khoảng thời gian đó, gần như ngày nào cũng lên mạng, tìm người lạ nói chuyện, cho dù tôi ở cạnh nó, một ngày cũng không nói được mấy câu.”
“Lúc đó tâm trạng của cô ta thế nào?”
“Rất tệ, không chịu nói gì hết, không chịu nghe người khác nói, chỉ chơi với mấy người lạ trên máy tính.
Có một lần, trời đã khuya, tôi đi coi nó ngủ chưa, thấy nó ngồi trên giường, lấy thuốc dán dán đầy cánh tay.
Tôi rất kinh ngạc, nó ngồi đánh chữ, đánh tới tay phát đau, tại sao không chịu tâm sự với người bên cạnh? Tôi khuyên nó rất lâu, đều vô dụng.
Trước bốn ngày nó xuất ngoại, nó đột nhiên không lên mạng nữa, kéo tôi ra ngoài chơi, mãi cho đến ngày lên máy bay.”
“Mấy hôm đó, cô ta có gặp mặt ai không?”
“Không có.
Bởi vì sợ nó làm chuyện điên rồ lần nữa, khoảng thời gian đó tôi ở nhà nó, y như hình với bóng.
Mấy hôm đó chỉ có hai chúng tôi thôi.”
“Cô chắc chắn là cô ta không thừa dịp lúc cô không có ở đó, lén ra ngoài gặp ai không?”
“Cái này không biết, dù sao tôi chỉ ở chơi với nó, không phải giám sát nó.”
Lúc này, Tư Đồ chen vào một câu.
“Mấy hôm đó, có nhiều người gọi điện cho cô ta không?”
“Không, ngoại trừ mấy đứa bạn thân quan tâm hỏi han ra, chỉ có người nhà gọi thôi.”
Lúc Tô Văn nói chuyện, ánh mắt của Tư Đồ chuyển sang nhìn chiếc đầm dạ hội.
Đó là một bộ dạ phục màu đỏ rượu, dưới đuôi may giống đuôi cá, nửa người trên thêu hoa văn tinh xảo đặc sắc, cầm lên sờ chất liệu, vải mịn màng.
“Cô có thể mặc bộ này vào cho chúng tôi xem không?”
Tư Đồ đột nhiên nói yêu cầu, Tô Văn có chút xấu hổ, Cát Đông Minh và Đàm Ninh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Tư Đồ.
“Mặc bây giờ, tôi muốn xem, bộ này có vừa với cô không.”
Là vậy hả, ba người đều thở phào.
Tô Văn về phòng thay trang phục, ba người đàn ông ở phòng khách chờ.
“Đông Minh, các anh có tra được gì chưa?”
“Vụ án này, cấp trên của cấp trên rất quan tâm, chúng tôi chạy muốn thục mạng.
Người chết Hàn Vân không có ghi chép nhập cảnh, chỉ mới đây, chúng tôi không có thu hoạch gì.
Về phần Chu Tri Nhiên, một nửa manh mối cũng không có.
Nhưng mà, chúng tôi tra được nữ minh tinh có scandal với Phùng Hiểu Hàng năm ngoái, rốt cuộc cũng lấy được chút manh mối từ cô ta.
Chúng tôi điều tra gia đình của Phùng Hiểu Hàng, rất bình thường, cha mẹ đều là nhân viên công sở, có một em gái làm bảo hiểm.
Mặc dù Phùng Hiểu Hàng là diễn viên, nhưng cũng không phải loại rất nổi tiếng, cho nên, tình hình kinh tế cũng không giàu có.
Nhưng nữ minh tinh kia nói, Phùng Hiểu Hàng chi tiền rất bạo, đồng hồ hàng hiệu, trang sức, quần áo, vân vân, quả thật tiêu tiền như nước.
Chính vì thế, dù biết hắn đã có bạn gái, nhưng vẫn quen hắn.
Lúc scandal nổ ra, bọn họ đã chia tay, bởi vì Phùng Hiểu Hàng dụ cô ta đi chơi với một nhân vật lớn vài ngày, Tư Đồ, tuy nói là vài ngày cũng chỉ có buổi tối thôi.”
Tư Đồ đột nhiên nhận ra!
“Phùng Hiểu Hàng này là ma cô cao cấp!”
“Chính xác.”
“Đông Minh, anh định làm gì?”
“Tôi đã sắp xếp người điều tra những người từng tiếp xúc với Phùng Hiểu Hàng, nếu quả thật như chúng ta suy đoán, Hàn Vân rất có thể cũng bị Phùng Hiểu Hàng giới thiệu cho ‘người kia’, mà cứ thế, nguyên nhân cái chết của Hàn Vân cũng liên quan tới…”
Cát Đông Minh còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Tô Văn chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Được rồi, trong ba người đàn ông, có hai người trợn mắt, cô gái này thật sự rất đẹp.
Còn người kia? Haha, xin lỗi, người ta chỉ lo dòm bộ đồ thôi, không phải nhìn người.
“Bộ này rất vừa.”
Tư Đồ nghi ngờ.
“Tư Đồ, anh còn muốn nhìn cái gì?” Nhận ra vẻ mặt của Tư Đồ không hài lòng, Đàm Ninh thuận miệng hỏi.
Tư Đồ đi tới chiếc bàn ngoài phòng khách, cầm tấm ảnh của Tô Văn trên bàn lên, “Tấm này chụp lúc nào?”
“Hơn bốn tháng trước.”
“Lúc này cô có hơi mập phải không?”
Tô Văn đỏ mặt.
“Đúng vậy, tôi mới giảm cân gần đây.”
Cát Đông Minh rốt cuộc cũng hiểu ý Tư Đồ, liền theo sát hỏi, “Giảm bao nhiêu?”
…
“Nói đi, chúng tôi đang phá án, không phải điều tra cân nặng của cô.”
“Trước đây tôi rất mập… Tôi giảm 12 ký.”
Tư Đồ mỉm cười với Tô Văn, “Bộ này rất hợp với cô, giữ đi.”
Tô Văn cũng không giữ lại bộ trang phục, bởi vì Cát Đông Minh muốn cầm về kiểm tra dấu vân tay.
Bước ra khỏi căn nhà giống như Nhà thờ Đức Bà Paris, sau khi cánh cửa đóng lại, Cát Đông Minh hỏi, “Tư Đồ, mắt cậu tinh thế, tôi không phát hiện tấm hình đó.”
“Tôi cũng vô tình nhìn thấy thôi.
Trước không nói chiếc đầm là do ai gửi tới, chí ít người gửi cho Tô Văn rất hiểu tình hình của cô ta.
Có thể khẳng định không phải Hàn Vân, nói không chừng còn sống trong thành phố.
Chiếc hộp đó anh cầm về đi.”
Cát Đông Minh kinh ngạc, Đàm Ninh cũng thế.
“Anh không cần?” Đàm Ninh bị nhiễm tính nhiều chuyện của Cát Đông Minh.
“Không cần, mấy chữ trên đó tôi đều nhớ rồi, về nghiên cứu thử, có kết quả chúng ta liên lạc.
Nếu các anh mở ra được, cũng nói cho tôi biết một tiếng.”
“Có thể.
À, Tư Đồ, tôi phải nói cho cậu nghe một chuyện, là về Tiểu Lâm.”
Tư Đồ mới mở cửa xe đã quay đầu lại, không biết Cát Đông Minh muốn nói cái gì.
Tư Đồ quay về bệnh viện, không ngờ ba người còn đang nói chuyện, thật sự không rõ hai người lấy đâu ra chuyện lôi cuốn Tiểu Diêu của hắn như vậy.
Lâm Diêu vui vẻ nhìn thấy Tư Đồ trở về, “Ra ngoài ăn đi, tôi đồng ý mời Trương Ny ăn cơm rồi.”
“Được, Tiểu Ny ra ngoài ăn cơm, phải chọn chỗ tốt, nghệ sĩ đều như vậy hết.”
“Thôi khỏi cần, tớ có phải ngôi sao quốc tế gì đâu, làm vậy hoài sẽ mắc tật xấu, chọn đại chỗ nào cũng được, chủ yếu là ngon miệng.”
“Có kiêng gì không?”
“Chỉ cần ăn ngon là được, tôi dễ nuôi lắm.”
“Tiểu Diêu, vậy tới Lục Châu đi, anh gọi điện cho Diệp Từ với Tiểu Đường, kêu hai người tới ăn chung.”
“Oa, còn hai anh đẹp trai khác nữa hả? Được đó, được đó!” Trương Ny có vẻ vô cùng hài lòng.
Tư Đồ bước tới gõ lên đầu cô, “Bớt nằm mơ đi, người ta đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, cô đừng hòng mơ tưởng.”
Trương Ny bĩu môi, “Xí, thiệt vô nghĩa, bốn anh đẹp trai tới tiếp, xếp hàng vô đê ~!”
“Bớt mê trai lại đi bà!” Đồng Nhã cũng đẩy Trương Ny một cái, hai cô bé nhất thời lại gây một trận.
Lúc chuẩn bị xuất phát, Lâm Diêu lén nhìn xe của ông chủ Tư Đồ, tiếp tục ngồi phía sau cười nói với hai cô bé.
Đến địa điểm, Trương Ny mặc bộ quần áo thần kỳ không ai nhận ra cô, bọn họ thuận lợi vào phòng riêng, không lâu sau Diệp Từ và Đường Sóc cũng đến.
Mọi người đã gặp nhau, không cần giới thiệu, rất nhanh liền trò chuyện khí thế, Trương Ny trông có vẻ đã bị nhốt rất lâu, hôm nay hưng phấn nói rất nhiều, “Uống đi, uống đi, chúng ta mau cụng ly!” Không hề nghi ngờ, bị Đồng Nhã đánh một cái.
Thừa dịp này, Tư Đồ bắt Diệp Từ đi toilet với mình, tranh thủ nói manh mối mới tra được cho hắn.
“Cái này không lạ, Tư Đồ, cậu còn nhớ lúc ở hồ Cầm Tâm, Tiễn Lạc An có nói một câu không?”
“Tôi biết anh muốn nói gì, câu đó của hắn tôi đương nhiên nhớ rõ.
Hắn nói phía sau Phùng Hiểu Hàng là một cái hố đen rất lớn, lúc đó tôi không rõ hắn có ý gì, có lẽ vào lúc đó, Tiễn Lạc An đã biết thân phận của Phùng Hiểu Hàng, lo cho Trương Ny bị Phùng Hiểu Hàng bắt đi làm chuyện đó nên mới giết hắn.”
“Không, sợ là không đơn giản như vậy.
Tôi đã từng nói, vật mà Tiễn Lạc An lấy ra phút cuối rất giống máy phát tín hiệu, người có thứ này, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.”
“Nhưng Bạch Nhuận Giang đã kiểm tra thứ đó rồi, chỉ là một món đồ chơi cho thú cưng bình thường thôi.”
“Hồ đồ! Một thằng đàn ông ba mươi mấy tuổi sẽ mang đồ chơi cho thú cưng trên người? Còn lấy ra trong thời khắc quan trọng nhất? Nếu tôi đoán không sai, món đồ đó gắn trên người để biết vị trí, dùng một lần rồi thôi, mặc kệ chúng ta có kiểm tra thế nào, kết quả vẫn chỉ là món đồ chơi điện tử.”
Tư Đồ nhìn Diệp Từ đang dựa vào cửa, “Có phải anh có chứng cứ gì không?”
“Tôi cũng chỉ nghe bạn tôi nói, hắn nói dạo này ở Pháp có phát minh một thứ rất thú vị, có thể làm từ điển điện tử, điện thoại di động, hoặc là món đồ chơi nhỏ, mà bên trong là chương trình dùng ngay hủy ngay, chỉ có thể xài một lần, chương trình sẽ tự động báo hủy, sau đó cho dù cậu có điều tra thế nào, cũng không tra được gì khác thường.
Vật này được hoan nghênh cả hai bên hắc bạch, chỉ là giá cả rất cao, đồng thời chỉ nhận Euro và giao dịch online.
Nếu suy đoán của tôi đúng, vậy Tiễn Lạc An cũng không hề đơn giản.”
“E rằng, hắn bây giờ đang ở trong tù, đời này không cần nghĩ tới chuyện ra ngoài.
Diệp Từ, mấy hôm nay anh có thời gian thì tới xem hắn thử, dù sao Tiểu Đường cũng nghỉ, hai người cùng đi đi.”
“Được, mà hai hôm nay tôi có việc, cuối tuần rồi đi.”
“Hai người bị rơi xuống bồn cầu?” Trương Ny thấy hai người đi lâu quá mới quay lại, liền chọc.
Tư Đồ cười hihi haha nói chuyện với Trương Ny, Diệp Từ lại như chẳng hề nghe thấy, ngồi xuống cạnh Đường Sóc.
Bữa cơm mau chóng kết thúc, Trương Ny theo Đồng Nhã về nhà, Diệp Từ và Đường Sóc cũng về.
Trên đường trở về bệnh viện, Lâm Diêu rốt cuộc cũng có cơ hội đặt câu hỏi.
“Tư Đồ, có phải anh có chuyện muốn nói?”
“Chiều nay anh tra được manh mối, về bệnh viện rồi nói cho em nghe.
Hôm nay anh có gặp Đông Minh, hắn có nói một chuyện với anh, thương lượng trước, không được nổi giận nha.”
“Nói đi, tôi sẽ cố gắng.”
“Mấy ngày nữa, em có thể bị điều đi làm giáo viên của một trường cảnh sát.”
Lâm Diêu cũng không nổi giận, chỉ thở dài.
“Tôi đoán là bị ép buộc, thật ra tôi cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, thứ tôi tìm được là thứ phiền phức vô cùng, cho dù tổ trưởng và cáo già muốn bảo vệ tôi, cũng rất khó.
Nhưng mà, cáo già lại đày tôi tới trường học, điều này không nằm trong dự liệu của tôi.
Hiệu trưởng hiện tại là bạn học của cáo già, đây xem như là tìm người chiếu cố tôi?”
“Cũng không đơn giản như vậy.
Em không được vào tổ chuyên án, là có ý cho em thời gian, để chúng ta cùng điều tra tổ chức, nói em là thầy giáo, thật ra cũng không đi dạy gì, phần lớn thời gian của em là đi theo anh.”
“Hừ, cáo già đúng là cáo già.”
“Tiểu Diêu, em không giận?”
“Không giận.”
“Không được, em phải tức giận, còn phải tới tổ quậy nháo nhào lên.”
Lâm Diêu nghi hoặc nhìn Tư Đồ, đối phương lại cười thần bí.
Sau khi trở về bệnh viện, Tư Đồ nói toàn bộ thu hoạch hôm nay cho Lâm Diêu nghe, đồng thời nói cho hắn biết, cuối tuần này Diệp Từ và Đường Sóc sẽ đi gặp Tiễn Lạc An.
Lâm Diêu không nói gì, trầm tư rất lâu, Tư Đồ không nghĩ tới câu đầu tiên hắn nói lại là, “Tư Đồ, ngày mai tôi xuất viện.”
Mấu chốt là, không thể miễn cưỡng hắn tiếp tục ở đây, Tư Đồ lập tức đồng ý.
“Còn nữa, ngày mai chúng ta đi xem tầng hầm, ngày mai kết quả kiểm nghiệm điện thoại của Chu Tri Nhiên chắc cũng có rồi, nhật ký trò chuyện cũng sẽ mau chóng lấy được.
Tôi có một dự cảm, Chu Tri Nhiên có thể…”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mặc kệ đối thủ là ai, ta phải chiến đấu đến cùng.
Tiểu Diêu, em đeo cái này đi.”
Lâm Diêu còn đang không hiểu sao Tư Đồ đột nhiên khí thế như vậy, đã thấy hắn lấy chuỗi dây gì đó trong túi ra, vòng trang sức bạch kim, bên dưới có trái cầu nhỏ, còn khắc hình tinh xảo.
“Thứ gì vậy?”
“Diệp Từ làm đó, đây là máy phát tín hiệu, anh có thể biết em ở đâu bất cứ lúc nào, trên người anh cũng có một cái, đồng hồ này em cũng mang đi, trong đồng hồ có nhận tín hiệu phát ra từ vật trên người anh.
À, anh đã lưu số của Hoàng đại ca vào điện thoại em, có chuyện gì gấp, em có thể đi tìm anh ta.
Tìm được rồi, em chẳng khác nào tìm được người quyền lực nhất giữa hai thế lực trắng đen.”
“Tư Đồ, anh bị sao vậy?”
Tư Đồ không trả lời, bước tới ôm Lâm Diêu vào lòng.
“Tiểu Diêu, anh chỉ đề phòng vạn nhất, đừng sợ.”
Lần đầu tiên thấy Tư Đồ như vậy, Lâm Diêu bất an dựa vào lòng hắn.
“Đừng nói là anh sợ nha, coi chừng bị tôi khinh bỉ.”
“Không phải sợ, mà là lo.
Từ sau vụ án ngọc lưu ly, vụ tiếp theo chúng ta cũng đụng vào tổ chức, vụ án của Ngụy Bằng, nếu không phải trước đây em từng cứu con gái hắn, sợ là hắn đã giết em rồi, anh lo sau này…”
“Tôi yếu như anh nói vậy sao? Không nắm chắc mười phần, tôi sẽ để tội phạm đến gần? Đừng nói những lời đó với tôi, chúng ta bây giờ là hai người một lòng, nỗi lo của anh là nỗi sầu của tôi, nếu anh chùn bước, tôi phải làm gì đây?”
“Em định thế nào?”
“Ráng kéo ráng túm cũng phải bám theo anh, cho dù phải nhảy xuống biển, hai ta cũng phải trói vào nhau cùng nhảy, ai cũng không được đẩy người kia ra.” Lâm Diêu rất rõ ràng, từ một giây kia, hắn đã thích người này tới hết thuốc chữa rồi.
Khi đó, Tư Đồ nói, vì hắn tình nguyện cả đời không cưới ai, vì hắn tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn, đối phương là người có tình cảm với phụ nữ, lại thốt ra lời thề khắc cốt ghi tâm như vậy, bảo hắn sao có thể không thương đây?
“Sao đây, muốn theo anh cùng làm người cá?”
“Biến qua bên kia đi, kiểu như anh, giỏi lắm cũng chỉ thành sứa thôi.”
Yêu chết em!
“Tiểu Diêu, em nói đi, sao em đáng yêu quá vậy? Anh đi đâu tìm người đáng yêu như em đây? Để anh hôn cái coi!”
“Mắc ói quá, ngu ngốc, không được c ởi đồ tôi!”
“Đừng nói gì hết, phá hư bầu không khí, bầu không khí nha ~”
“Bây giờ tôi rất giận, anh còn… chờ chút, anh chờ chút.”
“Không chờ được ~”
“Ngu ngốc, ít nhất cũng phải lên giường, anh muốn ở trên sô pha đè chết tôi?”
“A, ngoan ngoan, em đừng lộn xộn.”
“Còn nói tôi, không tại anh tôi đã sớm lên giường nằm rồi, mẹ nó anh lấy tay ra, sao tôi đi được?”
“Để anh hôn cái đã ~”
Hai người luống cuống di chuyển tới giường, vất vả lắm mới tới, Tư Đồ càng không thành thật hơn, nhưng tay vừa mới luồng vào qu@n lót, đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng người nhắc tên Lâm Diêu.
“Ai lại tới quấy rối lúc này!”
“Đừng trách người ta, mau đứng lên, anh bỏ tay ra, đó là đai lưng của tôi.”
“Em chậm chút đã, đai lưng cũng cởi rồi,đừng kéo, muốn bóp ch3t anh hả!”
Ầm! Cửa cũng không thèm gõ, người bên ngoài đã xông vào, vừa vặn thấy hai người chật vật kéo quần áo, còn đỏ mặt.
“Hai người sao còn chưa nghỉ ngơi?” Đàm Ninh có vẻ đã quen, hành động rõ ràng là tìm chỗ chết.
Tư Đồ hung hăng trừng mắt.
“Nghỉ ngơi cũng bị mấy người làm phiền.”
Cát Đông Minh cũng không nghĩ mình sai, thoải mái nói, “Đây là bệnh viện, về nhà rồi thân thiết.
Tiểu Lâm, cậu biết chuyện Tư Đồ tìm ra chiếc hộp chưa?”
“Có nghe hắn nói rồi.”
“Chúng tôi mở được rồi.”
Tư Đồ sửng sốt, lập tức hỏi, “Mở thế nào?”
Cát Đông Minh có chút ấp úng, nhưng Đàm Ninh đứng bên cạnh đã nói, “Chị dâu mở.”
“Vợ anh?” Thật không hổ danh là nhà cảnh sát.
“Buổi tối vợ tôi gửi cho tôi ít đồ, vừa lúc thấy chúng tôi đang nghiên cái chiếc hộp, hừ, cổ vừa nhìn liền biết cách mở, mấy món đó là tương khắc.”
“Tương khắc?”
“Đúng vậy, dưa leo khắc ớt, cua khắc cà, cà phê khắc rượu, ngay từ đầu tôi cũng không tin, sau đó bên tổ kỹ thuật nói cổ làm thử, đúng làm mở được.
Tôi không nói nổi luôn, cái này người bình thường xuống bếp chắc đều biết.”
“Hèn chi tôi không biết, bên trong có cái gì?”
“Xem đi.” Nói xong, Cát Đông Minh đưa chiếc hộp cho Tư Đồ.
Chiếc hộp đã được mở, bên trong là tấm thẻ được gấp lại, hắn cầm lên mở ra.
“Tháng 12 năm XXXX, vùng duyên hải ngoại ô phía đông, nhà cũ sẽ có mắt bão.”
Lâm Diêu cũng thấy chữ bên trong tấm thẻ.
“Có nghĩa gì?” Lâm Diêu thuận miệng hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa biết, chỗ này chắc là nhà cũ của Đồng gia, tháng 12, không phải là tháng này sao? Hôm nay là ngày 9, còn 22 ngày nữa.
Vấn đề là mắt bão là cái gì?”Tư Đồ ngồi xuống cạnh Lâm Diêu, khẽ lắc đầu.
“Tạm thời đừng nghĩ tới cái này, có nhật ký liên lạc của Chu Tri Nhiên rồi, hai người nằm mơ cũng không nghĩ ra, hắn liên lạc với ai đâu!” Cát Đông Minh bắt đầu thừa nước đục thả câu.
Hết chương 7.
(*) Nhà thờ Đức Bà Paris:
------oOo------