Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

chương 69: chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Tập Quang Vinh không hiểu Tư Đồ rốt cuộc làm vậy để làm gì, liền hỏi, “Cậu hù dọa hắn như vậy, có được không?”

Tư Đồ chỉ cười không nói, lấy tai nghe nhỏ trong túi nhét vào tai, ý bảo Tập Quang Vinh không cần nói.

Tập Quang Vinh có xuất thân thế nào? Hắn đương nhiên biết tai nghe của Tư Đồ là thứ gì.

Cả thân đổ mồ hôi lạnh, người này lúc đe dọa Trương béo, đã tranh thủ gắn máy nghe lén!

Bọn họ mau chóng rời khỏi trường, leo lên xe.

Tư Đồ nổ máy, nói với Tập Quang Vinh, “Hai ngày nay anh cẩn thận một chút, kêu nhiều vệ sĩ vào.

Còn nữa, anh dặn mấy anh em ở trong bệnh viện canh Đông Bình, nếu thấy Hoắc Lượng tới thăm thì báo cho tôi biết.”

Tập Quang Vinh nhìn Tư Đồ, “Cậu nói rõ ràng đi, thằng cha béo đó thật sự giở trò trong vụ án của Tiểu Tuyết?”

Tư Đồ nhăn mặt, chỉ nói, “Anh đừng hỏi nhiều, lúc kết án tôi sẽ mời anh tới nghe.”

Sau khi đưa Tập Quang Vinh đến công ty, Tư Đồ tìm một chỗ yên tĩnh, bắt đầu mở máy nghe lén hiệu trưởng Trương.

Ngay khi Tư Đồ bọn họ rời khỏi chừng 10 phút, hiệu trưởng Trương đã gọi cho một người.

Đối phương nói gì thì Tư Đồ không biết, hắn chỉ có thể nghe thấy ông nổi giận nói, “Tên thám tử tư kia đến tìm tôi, hắn hình như đã biết chuyện của Lương Tuyết, ngay cả hồ sơ của tổ giao thông hắn cũng xem rồi… Không, không, không, hắn biết hồ sơ bị sửa, nếu không sao tôi có thể sốt ruột như vậy? Nói ở đây không được, tối nay chúng ta gặp mặt….

9 giờ tối, tôi chờ ở nhà hàng Mãn Hán Toàn Tịch, nhất định phải đến!”

Tư Đồ tháo tai nghe ra, cầm điện thoại gọi cho Đàm Ninh, hắn nói, “Cậu tới cục điện tín tra một số điện thoại, 564XXXXX, thời gian là 8 giờ 27 phút sáng nay, đã nói chuyện với ai.”

“Số này rất quen, của ai vậy?”

“Cậu đi điều tra sẽ biết, xong thì gọi cho tôi.

À chuyện này khoan báo với Tiểu Diêu.”

“Được, tới đó mà hắn phát hiện, anh tự chịu trách nhiệm đi.”

Tư Đồ không có tâm trạng đùa với hắn, cúp điện thoại.

Sau đó Tư Đồ liên lạc với Liêu Giang Vũ, tuy rằng vẫn bị chửi một trận trước tiên, nhưng giờ Tư Đồ không có thời gian thuyết phục hắn, nói vào điện thoại, “Bớt nói nhảm đi đm, nhờ anh có một chuyện, nếu anh không làm anh tin ngày nào tôi cũng tới nhà phá không?”

“Quỷ háo sắc, cậu cố tình muốn phá tôi chết đúng không?”

“Anh vào website của trường đại học S, vào diễn đàn hot nhất, đăng một cái tin.

Ghi là có một chàng trai thần bí vạch trần âm mưu của nhà trường, nữ sinh chết oan không siêu thoát.

Dùng từ để ý một chút, làm sao để người ta thấy là do một nữ sinh nhiều chuyện đăng lên.”

“Mẹ, tôi làm sao biết cách viết của nữ sinh.”

“Không biết cũng phải biết! Trước 12h đêm nay phải xong!” Nói xong Tư Đồ cúp điện thoại.

Hắn đã giăng được nửa lưới, Tư Đồ không muốn trì hoãn thêm nữa.

Người yêu hắn không nghỉ ngơi, Tư Đồ đau lòng chết đi được.

Sau đó hắn nổ máy, phóng xe đến bệnh viện của Tập Đông Bình.

Tư Đồ tìm được bác sĩ chữa trị cho Tập Đông Bình, căn cứ theo lời bác sĩ, Tập Đông Bình tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng tính mạng đang hồi phục theo cấp lũy thừa, tin tưởng sẽ mau chóng tỉnh lại.

Đối với chuyện hôn mê của Tập Đông Bình, Tư Đồ cũng không để ý bao nhiêu.

Lúc đi tới phòng bệnh của Tập Đông Bình, Tư Đồ gặp mẹ của hắn, hai người nói chuyện vài câu, Tư Đồ hỏi, “Chị dâu, mấy ngày tới chị đừng đến đây.

Lý do tại sao em đã nói với Tập đại ca rồi, chị về có thể hỏi anh ấy.”

“À, được thôi.”

“Với lại em có chuyện muốn hỏi chị.

Chị có biết Hoắc Lượng không?”

“Có biết, bạn học của Đông Bình, quan hệ giữa hai đứa không tệ.”

“Không tệ đến trình độ nào?”

“Tốt, trong khoảng thời gian Đông Bình trị liệu chứng sợ vật nhọn, ngoại trừ người nhà và bác sĩ, chỉ có thằng bé đó lui tới thăm hỏi.

Nhắc tới cũng lạ, Tiểu Lượng có cầm bất kỳ vật nhọn nào, Đông Bình cũng không sợ.

Chuyện này chị đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói, trong lòng Đông Bình vô cùng tín nhiệm Tiểu Lượng, tin tưởng người này sẽ không bao giờ làm hại mình, cho nên mới không xảy ra bất kỳ tình huống e ngại nào.

Sau đó, mỗi người có bạn gái, cũng không còn lui tới thường xuyên.”

“Sau khi Đông Bình gặp chuyện không may, Hoắc Lượng có tới thăm không?”

“Có tới một lần, đứng ngây ra mấy phút thì bỏ đi.”

“Chị dâu, lúc Lương Tuyết chết, người nhà họ Lương có tới tìm anh chị không?”

Bà Tập thở dài, nhìn con trai hôn mê hình như có lời khó nói, do dự một hồi mới lên tiếng, “Có vài việc, ông Tập cũng không rõ.

Thật ra người nhà họ Lương tới tìm hai lần, bọn họ nói đứa nhỏ kia chết không minh bạch, muốn điều tra rõ chân tướng.

Lần gặp cuối, bà Lương kéo chị ra nói nhỏ, nói trên thi thể Tiểu Tuyết, có rất nhiều, rất nhiều…”

“Dấu vết bị ngược đãi.”

Bà Tập kinh ngạc nhìn Tư Đồ, nửa câu cũng không nói nên lời, gật đầu.

Sau đó nói tiếp, “Bà ấy nói không hề nghi ngờ Đông Bình, vì Đông Bình bị chứng sợ vật nhọn, những vết thương này không thể do nó làm ra được.

Nhưng mà ông Lương không cam lòng, nhất định phải gặp Đông Bình hỏi rõ.

Chị không để họ gặp, chị sợ nó chịu không nổi.

Cho nên hai nhà cũng coi như xích mích, chị nghĩ bọn họ còn quay lại, không nghĩ tới lại chẳng hề gặp lại thêm lần nào.

Lúc đó hai anh chị chỉ tập trung vào Đông Bình, cũng liền quên đi chuyện này.”

“Lúc nhà họ Lương tới tìm hai người, họ nói gì?”

“Nói không nhiều lắm.

Bởi vì kết quả giám định của vụ tai nạn là do Tiểu Tuyết, cho nên bên bảo hiểm bồi thường không nhiều.

Nhưng mà, bọn họ lại tự nhiên nhận được 200 ngàn, liền cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Sau đó đến công ty bảo hiểm mới nghe ngóng được, trong 200 ngàn có tiền của nhà trường cấp.

Mẹ của Tiểu Tuyết nói, có một luật sư tới tìm họ, hình như chủ động giúp họ khởi tố trường đại học S.

Lúc đó bọn họ rất vui, luật sư bảo họ về nhà chờ tin tức, kết quả đợi mấy ngày, luật sư nói chứng cứ không đủ, giờ có ra tòa cũng thua kiện.

Hai ông bà không cam lòng, lúc này mới tới tìm anh chị.”

Nghe bà Tập nói xong, Tư Đồ xác nhận suy luận của mình.

Sau cái chết của Lương Tuyết, có người giở trò quỷ, trước tiên gửi cho họ một số tiền lớn.

Nếu người nhà họ Lương cầm tiền, vậy chắc chắn sẽ ký tên đồng ý trên một văn bản, cho dù ra tòa, cũng bị mất ưu thế.

Sau đó lại an bài một luật sư giả tới thuyết phục hai ông bà kiện ra tòa, mượn cớ về nhà đợi tin tức, đuổi họ về thành phố W.

Nhân cơ hội này, người đứng sau bức màn sửa văn bản trong tổ giao thông, hối lộ bốn nhân chứng mục kích và viện trưởng.

Đợi mọi chuyện đã làm xong, tên luật sư giả nói với hai ông bà không đủ chứng cớ để ra tòa.

Cho dù hai ông bà họ Lương quay lại đây điều tra nguyên nhân cái chết của con gái, cũng không tìm thấy bất kì kết quả nào.

Người giật dây phía sau e là không ngờ tới, sau khi hai ông bà quay lại đây, tự nhiên xuất hiện người có liên quan đến Lương Tuyết.

Mặc dù bây giờ còn chưa thể xác định, nhưng mà, Hoắc Lượng, Chung Giai Nam, Thư Nhã, Hà Văn đều có liên quan, ngay cả Tập Đông Bình đang hôn mê cũng không ngoại lệ.

Một vụ án mưu sát quỷ dị phức tạp như vây, tuyệt đối không chỉ để diệt trừ một “người”, có lẽ, đằng sau vụ án còn che giấu một thứ đáng sợ hơn.

Tư Đồ cài máy nghe lén trên đầu giường Tập Đông Bình, sau đó bỏ đi.

Hắn vừa rời khỏi bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Đàm Ninh.

“Số điện thoại kia là điện thoại bàn của văn phòng hiệu trưởng trường đại học S, 8 giờ 27 phút sáng nay gọi tới một số, số đó thuộc tập đoàn Hải Thiên.”

“Không thể xác minh rõ hơn à?”

“Vậy phải chờ chút, bên cục điện tín chỉ ghi số thuộc tập đoàn Hải Thiên.”

“Không cần tra, trong lòng tôi biết là ai.

Chuyện này cậu nói với Cát Đông Minh, hắn sẽ nói rõ cho cậu biết.”

Trong phòng làm việc của tổ trọng án, Đàm Ninh cúp điện thoại, cơn sốt vẫn chưa hạ khiến hắn còn chút mê man.

Đàm Ninh vốn không phải thanh niên nhiệt huyết, nhưng vụ này hắn nói bắt buộc phải điều tra, nếu Tập Đông Bình té xuống bị tàn tật, hắn lập tức từ chức.

Bởi vậy, hắn liều mạng tra án, bất chấp bản thân bị sốt cao.

Cát Đông Minh vừa trở về đã thấy Đàm Ninh choáng váng giữ bàn, vội vàng chạy tới đỡ hắn.

“Không phải tôi nói cậu về nhà ngủ đi rồi sao?”

“Giúp Tư Đồ tra số điện thoại, quên mất về nhà.”

“Cậu có thể tìm người khác làm cho mà?”

“Người khác làm tôi không yên tâm.

Tiểu Đường không có ở đây, Tiểu Lâm ra ngoài tra án, lão Hoắc cũng mấy ngày rồi không nghỉ ngơi, Tiểu Lưu tạm thời bị cách chức, chị Diễm Bình thì lo điều tra tin tức hai ông bà họ Lương, tôi cũng không thể nhờ cổ làm được.

Còn lại mấy người, nói thật, tôi không yên tâm.”

Cát Đông Minh thở dài, tự nhủ, “Tổ trọng án tiếp tục kiểu này cũng không được, chờ vụ này kết thúc, tôi phải đi đòi thêm người.”

Đàm Ninh cười cười, “Vậy thì mau chóng kết án đi, mọi người sắp chịu hết nổi rồi.

Nói cho anh biết một chuyện…”

Cát Đông Minh nghe Đàm Ninh nói chuyện Tư Đồ nhờ xong, gật đầu nói, “Tư Đồ cũng gấp gáp quá, chuyện này cậu coi như không biết đi.”

“Hả? Tại sao?”

“Hành vi của hắn là trái pháp luật.

Thằng nhóc đó đảm bảo cài máy nghe lén trong phòng hiệu trưởng, đổi lại là chúng ta, chúng ta có thể làm chuyện này không?”

“Không thể.”

“Cho nên chuyện này cậu coi như không biết.

Được rồi, mau về nhà nghỉ đi.”

Đàm Ninh không chịu, ngồi trên ghế cười hihi, “Về nhà cũng có một mình, vụ án chưa xong tôi không ngủ được, chi bằng anh để tôi ở đây ngu ngu còn hơn.”

Cát Đông Minh nhìn gương mặt đỏ bất thường của Đàm Ninh, cũng biết khuyên hắn không nổi, không thể làm gì khác hơn lấy thuốc lúc nãy mua cho, ra lệnh, “Uống đi.”

Đàm Ninh cười cười, “Anh bảo tôi về nhà, còn mua thuốc cho tôi uống?”

Chẳng biết tại sao, Cát Đông Minh mặt dày đỏ lên, nói, “Uống xong vô văn phòng của tôi ngủ đi!”

Đàm Ninh coi như cũng biết chừng mực, uống xong liền ngoan ngoãn đi ngủ.

Cát Đông Minh cũng không rảnh rỗi, hắn gọi điện triệu hồi Lâm Diêu về tổ.

Lâm Diêu vội vàng phóng về, vừa thấy mặt, Cát Đông Minh thật muốn khóc.

Tiểu Lâm cũng sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đen thui.

“Có chuyện gì, tổ trưởng?” Lâm Diêu hỏi.

Cát Đông Minh rót cho hắn một ly nước, “Ngồi xuống trước đi, tôi từ từ nói cho cậu nghe.

Các cậu điều tra chìa khóa cửa Tây trường đại học S từng bị mất vô cớ 30 phút, sau đó tôi nhờ Tiểu Lưu đang nghỉ ngơi ở nhà đi thăm dò, hôm nay mới có kết quả.

Ở một cái thôn nằm bên ngoài ngoại ô, có một thợ chìa khóa nhận ra chiếc chìa này.

Ông ta nói từng có một thanh niên 20 mấy tuổi cầm một cái khuôn tới tìm ông ta làm chìa khóa dự bị.

Lúc đó, ông thợ khóa còn khoe khoang nói, chỉ có một khuôn đúc, trừ ông ta ra chẳng ai có thể làm được.”

“Đó là chuyện của ngày nào?”

“Ngày 12 tháng này, trước khi vụ án xảy ra một ngày.

Đừng nóng vội, Tiểu Lâm, chúng tôi đã mời ông thợ khóa tới để phác họa lại thanh niên kia, nhưng kết quả không khả quan lắm, đó là một người không hề liên quan tới vụ án.

Thằng nhóc này chỉ làm vì tiền, người của chúng ta đã tới tìm hắn, nhưng đừng hy vọng gì nhiều.”

Lâm Diêu gật đầu, cái này không cần tổ trưởng nói hắn cũng rõ.

Người trộm chìa khóa không thể nào là người đi làm chìa dự phòng, vậy thì có hơi ngu.

Nhưng mà, chỉ cần tìm thằng nhóc đi làm chìa khóa, có khi sẽ tìm được người trộm chìa khóa.

Lâm Diêu vẫn còn chưa bỏ qua vấn đề chìa khóa, lúc này Cát Đông Minh lấy notebook, mở ra nói với Lâm Diêu, “Tôi đã điều tra cặn kẽ vấn đế của Thư Nhã.

Chiều ngày 12 đã rời khỏi ký túc xá, thời gian cụ thể không ai biết, 6 giờ 30 sáng ngày 13 trở về.”

“Cũng gần với thời gian của Chung Giai Nam, xem ra không phải trùng hợp.

Không ai biết cả đêm cô ta đi đâu à?”

Cát Đông Minh nhìn vào màn hình, nói, “Bạn chung phòng của cô ta có hỏi, Thư Nhã kêu ra ngoài chơi với bạn.”

“Chúng ta phải điều tra rõ Chung Giai Nam và Thư Nhã đêm đó đã đi đâu, Thư Nhã đi với ai?”

Cát Đông Minh gãi đầu, bất mãn nói, “Chuyện bên này cậu không cần bận tâm, chẳng phải cậu đang điều tra chuyện của Hà Văn sao, nhanh đi, vụ án gần kết rồi.” Nói xong, hắn xoay đầu về phía văn phòng của mình nhìn thoáng một cái.

Hết chương 23.

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio