Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều làm Bạch Nhất Trần hơi kinh ngạc chính là, Thời Diệc Nam thật sự bị anh dọa sợ. Anh có thể cảm giác được, thân thể Thời Diệc Nam đột nhiên cứng đờ, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, qua vài giây mới chậm rãi thả lỏng.

Bạch Nhất Trần đành phải vừa cọ nhẹ mặt mình lên lưng hắn vừa áy náy nói: "Em làm anh giật mình à?"

Thời Diệc Nam đứng quay lưng về phía anh một lúc, dường như đang do dự. Cuối cùng hắn giơ tay đặt lên bàn tay anh đang vòng quanh hông hắn, nhẹ giọng nói: "Là bị dọa sợ hết hồn."

Thân nhiệt của Thời Diệc Nam luôn hơi cao, thế nhưng hôm nay ngón tay của hắn còn lạnh hơn của Bạch Nhất Trần.

Hắn xoay người ôm lấy Bạch Nhất Trần rồi đặt cằm lên đỉnh đầu thanh niên. Một tay hắn chầm chậm và quyến luyến vuốt ve mái tóc anh, giọng nói đượm phần run rẩy: "Em dậy rồi à, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không? Anh đang chuẩn bị cháo ăn sáng cho em, lát nữa là ăn được."

Bạch Nhất Trần phát hiện Thời Diệc Nam không dám nhìn thẳng con mắt của anh, nhưng anh lại làm như không phát hiện sự dị thường của hắn. Anh cười nói: "Được nha."

Anh ngồi cạnh bàn ăn như ông già chờ Thời Diệc Nam bưng bữa sáng đến trước mặt anh. Mà Thời Diệc Nam ngồi đối diện anh vẫn luôn cúi đầu, mấy lần luống cuống đụng thìa vào miệng bát phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Bạch Nhất Trần cho rằng hắn sẽ tiếp tục im lặng, lại không ngờ Thời Diệc Nam sẽ mở miệng trước. Hắn hỏi anh: "... Nhất Trần, hôm nay em có dự định gì không?

"Em định ra ngoài một chuyến, đi mua ít đồ. Sau đó chắc em sẽ tới phòng tranh xem một chút." Bạch Nhất Trần nói, nhưng chỉ tóm tắt một vài chi tiết nhỏ, ví dụ như trên đường mua đồ, anh sẽ tranh thủ đi gặp một người.

"Anh đi với em." Thời Diệc Nam chợt ngẩng đầu nhìn đôi mắt Bạch Nhất Trần, thanh âm vẫn hơi run, "Hôm nay anh không bận, có thể cùng em..."

"Hôm nay không phải cuối tuần, anh phải đi làm." Bạch Nhất Trần nhìn Thời Diệc Nam đầy ngạc nhiên. Cũng không phải là bởi vì lời của hắn, mà là anh không nghĩ tới bây giờ Thời Diệc Nam lại có thể nhanh chóng đối mặt anh như vậy.

Anh còn tưởng rằng Thời Diệc Nam sẽ lựa chọn trốn tránh mấy ngày đấy.

"Sắc mặt anh trông rất kém." Bạch Nhất Trần đổi vị trí, ngồi xuống cạnh Thời Diệc Nam. Anh vươn tay xoa trán hắn, lo lắng nói, "Là thân thể không thoải mái à? Anh và em đi bệnh viện xem một chút đi."

"Không phải là anh không thoải mái, anh..." Thời Diệc Nam dừng một chút, nhắm mắt lại, âm thanh nhẹ đi nhiều, "Anh chỉ muốn ở bên em..."

Dáng vẻ hổ thẹn đáng thương của hắn khiến Bạch Nhất Trần vừa nhẹ dạ vừa muốn cười. Anh vuốt ve gương mặt Thời Diệc Nam, nói: "Nhưng hôm nay anh phải đi làm. Muốn bên em thì hôm nay tan làm sớm là được."

Thời Diệc Nam mở mắt ra nhìn anh, giọng nói khô khan: "... Ừ."

Bạch Nhất Trần lấy ra một chiếc kẹp ca-ra-vat từ đâu đó: "Đây là kẹp ca-ra-vat. Hôm nay anh đeo cái này, không cho tháo xuống nha."

Thời Diệc Nam đáp: "Được."

"Được rồi. Mau đi làm đi, anh sẽ bị muộn mất." Bạch Nhất Trần cười cười, cẩn thận chỉnh lý ca-ra-vat cho hắn.

"Được." Thời Diệc Nam mặc anh đùa nghịch, bất kể Bạch Nhất Trần nói gì thì cũng chỉ trả lời là được.

Lúc gần ra cửa, Thời Diệc Nam bỗng dừng chân như là nhớ đến điều gì. Hắn mở ví của mình và móc ra một tấm thẻ, động tác hoảng loạn đến mức suýt chút nữa làm rơi những vật khác trong ví, cuối cùng thẻ đưa tới tay Bạch Nhất Trần.

Đây là một tấm thẻ ngân hàng.

"Không phải em bảo em sẽ ra ngoài mua đồ à?" Thời Diệc Nam giải thích trong ánh mắt nghi hoặc của Bạch Nhất Trần, "Mật mã vẫn là sinh nhật em."

Bạch Nhất Trần cầm thẻ ngắm hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "Em nhớ tấm thẻ này."

Trước khi rời đi, Thời Diệc Nam đang dùng tấm thẻ ngân hàng này, cài đặt mật mã chính là sinh nhật anh. Không ngờ mấy năm trôi qua mà mật mã vẫn không thay đổi.

"Anh đi đây." Thời Diệc Nam khàn giọng tạm biệt anh. Cuối cùng, hắn suy nghĩ một lúc rồi vẫn cúi đầu hôn lên trán Bạch Nhất Trần —— nhưng trước đây hắn đều hôn lên môi.

Trong khoảnh khắc Thời Diệc Nam xoay người, Bạch Nhất Trần lại ôm lấy hắn từ đằng sau, nhẹ giọng nói: "Em không hận anh."

"Những năm tháng anh rời đi ấy, em luôn luôn nhớ anh."

Thời Diệc Nam không nói gì, có lẽ là hắn nói không nên lời. Bàn tay buông thõng bên người hắn nắm rất chặt, vậy mới có thể đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, giọng nói càng khàn khàn hơn ban nãy, gần như lời thì thầm, e rằng lắng nghe kỹ còn có thể nghe ra chút nghẹn ngào: "Nhất Trần, anh..."

Bạch Nhất Trần không chờ hắn nói chuyện đã ngắt lời: "Được rồi, đi làm đi."

Anh cười tiễn Thời Diệc Nam đưa đi, đóng cửa xong thì nụ cười trên mặt cũng không đổi, tuy rằng anh rất nghi hoặc.

Bạch Nhất Trần nhiều lần ngắm tấm thẻ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhà bếp. Trước khi đi Thời Diệc Nam đã dọn dẹp bát đũa sạch sẽ, không để anh chạm tới một giọt nước. Chăm sóc thoả đáng tỉ mỉ như vậy nom có vẻ là thật sự rất yêu anh, mới có thể làm những việc này vì anh.

Nhưng nếu thật sự yêu anh thì tại sao có thể tàn nhẫn quyết tâm rời đi?

Tuy nhiên, Bạch Nhất Trần chỉ nghĩ vài giây rồi không tiếp tục quan tâm vấn đề này, bởi anh cảm thấy hiện tại suy nghĩ vấn đề này đã không còn ý nghĩa, hôm nay anh có việc quan trọng hơn cần làm.

Ví dụ như đi đặt vài món trang sức cho Thời Diệc Nam, cúc tay áo hay kẹp ca-ra-vat gì đó, để tiện giúp anh nhận ra Thời Diệc Nam; lại ví dụ như, mẹ Thời Diệc Nam muốn gặp anh một lần, đã xác định địa điểm, anh phải đến hẹn.

Bạch Nhất Trần lấy điện thoại ra, liếc nhìn tin nhắn sáng sớm nhận được —— là mẹ Thời Diệc Nam gửi cho anh.

Anh không hề nghi ngờ độ chân thật của tin nhắn. Chưa nói đến nhà hàng đặt trước có giá cả không thấp, càng quan trọng hơn là giọng điệu ngang ngược hống hách của chủ tin nhắn, qua bốn năm vẫn không thay đổi, thật sự làm người nhung nhớ nha.

Bạch Nhất Trần cười vui vẻ, tám chiếc răng trắng đều lộ ra ngoài. Anh rút một điếu thuốc muốn hút một hơi, nhưng lại nghĩ đến việc cai thuốc lá vì Thời Diệc Nam. Anh do dự chốc lát, lưu luyến sờ sờ thân điếu thuốc rồi đặt nó về chỗ cũ.

Sau đó anh trở lại phòng ngủ để chải đầu và thay bộ đồ khác, cố gắng để mình trông gọn gàng nhanh nhẹn, dù sao cũng sắp gặp mẹ ruột của bạn trai đấy.

Hôm nay rốt cuộc Bạch Nhất Trần tự mình lái xe. Ai bảo nơi anh muốn đi hôm nay hơi xa chứ, ngồi xe buýt thì không thuận tiện lắm.

Song lúc anh ra cổng lớn của biệt thự thì bắt gặp một người quen. Đó là một ông già có thân thể gần như bị tửu sắc móc rỗng, hốc mắt sâu hoắm, sắc mặt xanh vàng. Chẳng qua, trong mắt Bạch Nhất Trần, người này vẫn mang gương mặt của Thời Diệc Nam.

Người kia vừa thấy xe của anh xuất hiện, đã giương hai tay quơ quơ chạy tới phía anh, thoạt nhìn hơi giống kẻ cố ý bị xe đụng. Bạch Nhất Trần không thể không dừng xe ở ven đường, sau đó hạ xuống cửa sổ xe nhìn người trước mắt. Anh nỗ lực nhận dạng rồi cười nói: "Ha, là ông à, có chuyện gì không?"

Kẻ có thể cản xe anh với dáng vẻ chán nản này, trừ cha nuôi của anh thì còn có thể là ai được chứ?

Người kia thở hổn hển, còng lưng, thô tiếng nói: "Tháng này mày... vẫn chưa gửi tiền cho tao."

Ông già vừa nói xong, Bạch Nhất Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ. Anh đỡ trán nở nụ cười, nói: "Đúng đúng đúng, là tôi quên mất. Bạn trai tôi trở lại, hai ngày nay có chút vui đến quên cả trời đất, cũng quên mất việc gửi tiền cho ông. Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Ông về trước đi, sáng sớm tôi có ít việc phải xử lý, buổi chiều sẽ nhớ chuyển tiền cho ông."

Dứt lời, Bạch Nhất Trần khởi động xe định rời đi, nhưng lão lại ngăn cản anh lần nữa: "Chờ chút! Chờ chút!"

"Ông còn chuyện gì?" Trước đây Bạch Nhất Trần không ôn hòa với người đàn ông này như thế, chẳng qua hiện tại lão ta mang gương mặt của Thời Diệc Nam, Bạch Nhất Trần không ngại thân thiện thêm chút.

Dương Hiếu Hòa nhìn thanh niên trong xe. Đứa con nuôi này của lão từ nhỏ đã xinh đẹp, hiện tại lớn rồi, mặt mũi cũng phát triển, càng câu dẫn người hơn. Dương Hiếu Hòa ngó gương mặt trắng nõn tinh xảo của anh và da dẻ mềm mịn từ cổ trở xuống. Lão nuốt nước miếng một cái, khàn giọng nói: "Mày trễ nải lâu như vậy mà không có tý bồi thường nào cho tao sao?"

Bạch Nhất Trần chỉ mù một nửa, nhìn ai cũng giống người yêu anh, chứ anh không mù hết. Anh vẫn nhận ra được sự thèm thuồng ghê tởm trong mắt Dương Hiếu Hòa. Nhưng anh lại cảm thấy có chút buồn cười, cảm thấy kẻ này thật sự là không sợ chết.

Anh bèn rút ra thuốc lá vừa bỏ vào túi, ngậm trong miệng nhưng không nhen lửa. Anh nâng cằm, lười biếng nhìn Dương Hiếu Hòa và nói: "Vừa nãy không thấy lời tôi nói à? Bạn trai tôi đã trở lại, ông không sợ bị anh ấy đánh chết hay là không sợ bị tôi giết chết?"

Dương Hiếu Hòa nghe Bạch Nhất Trần nói, thần trí bị sắc đẹp làm mê muội đột nhiên tỉnh táo. Lão đang đứng, còn Bạch Nhất Trần ngồi trong xe nhìn lão, rõ ràng là tư thế ngửa đầu mà lại có loại cảm giác ở trên cao nhìn xuống.

Vì thế lão chợt nhớ lại trước kia Bạch Nhất Trần đối xử với mình thế nào.

Trước lúc tự sát, mẹ Bạch Nhất Trần gửi cho lão một khoản tiền, muốn lão giúp đỡ nuôi nấng Bạch Nhất Trần lớn lên. Nhưng lão nhận tiền lại không chăm sóc tốt Bạch Nhất Trần, hở ra là một trận đánh chửi, sai khiến đứa trẻ hầu hạ mình.

Nhưng lão không ngờ rằng, đứa con nuôi từ nhỏ trông yếu ớt sợ sệt mà dưới lớp da cốt lại giấu lá gan lớn như vậy.

Năm Bạch Nhất Trần mười hai tuổi, anh hạ độc trong thức ăn trưa của lão. Chờ lúc tỉnh lại, lão phát hiện mình đã bị dây thừng trói chặt chẽ trên băng ghế. Còn đứa con nuôi tái nhợt gầy yếu kia đang cầm con dao phay sắc bén đứng trước mặt lão, ánh mắt có chút tối tăm.

Con dao phay này là bình thường Bạch Nhất Trần dùng để chặt thịt. Dương Hiếu Hòa nhớ tới, lưỡi dao không sắc, thậm chí còn hơi cùn, mà giờ khắc này nó rõ ràng đã được người khác tỉ mỉ mài giũa đến bóng loáng, dưới ánh đèn phòng u ám cũng có thể phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.

"Thằng nhóc con, đồ nhãi ranh!" Dương Hiếu Hòa ngoài mạnh trong yếu mà quát Bạch Nhất Trần, "Mày muốn làm gì?! Mau thả tao ra!"

Bạch Nhất Trần bị lão gào thét nên lùi về sau. Dương Hiếu Hòa cho là anh sợ, mà một giây sau Bạch Nhất Trần quả thật cũng chảy nước mắt. Anh khóc thê thảm, lại thình lình vung dao phay về phía Dương Hiếu Hòa.

Dương Hiếu Hòa nghĩ mình hẳn là phải chết, sợ đến nỗi lập tức nhắm mắt lại, hãi tới mức gần như tè ra quần. Song, một tiếng "phập" trầm thấp vang lên, lão lại không có cảm giác được bất kỳ cơn đau nào. Lão nơm nớp lo sợ mà mở mắt ra, phát hiện con dao phay kẹt sâu sau lưng ghế, chỉ cách đầu lão có nửa bàn tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio