Editor: Hoàng Thái Tử.
"Tôi không thích tôi không thích..."
Vạn An vẫn không ngừng oán niệm.
Anh ta giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, thích hay không thích đều trắng trợn biểu đạt ra ngoài, không hề nể nang mặt mũi tình cảm của ai.
Hoắc Thanh Huy không muốn tranh luận nhiều với anh ta, gọi điện thoại cho Chu Thục Sơn, để cô ta bàn bạc với đạo diễn Ứng thời gian địa điểm cụ thể.
Thẩm Hiểu Hiểu vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ từ câu "Trước đây thích ăn cay", vô thức hỏi: "Chị Chu đã đi rồi sao?"
Hoắc Thanh Huy gật đầu: "Đúng vậy, tôi nói với cô ta bên này còn có tôi, để cô ta đi lo công việc khác."
Thẩm Hiểu Hiểu: "..."
Rõ ràng chị Chu mới là người đại diện của cô mà, một chủ tịch chẳng lẽ không trăm công nghìn việc à? Suốt ngày cứ thích nhúng tay sắp xếp lịch trình cho người mới công ty là chuyện gì thế này.
"Tôi vẫn chưa đồng ý đâu," Vạn An tức giận, tức giận đến mức cầm một viên đường ném vào miệng, hung dữ dùng răng nghiền nát, "Tôi sẽ không đi."
"Không đi xem như bỏ quyền bỏ phiếu," Hoắc Thanh Huy nhẹ nhàng mở miệng, "Tùy cậu thôi."
"Chú chỉ lớn hơn tôi có một tuổi mà thôi, đừng có bày đặt bày ra cái tư thế chú nhỏ như vậy."
Vạn An giương nanh múa vuốt, giống như chưa hết thời kỳ phản nghịch của trẻ trâu.
"Tùy cậu."
Hoắc Thanh Huy không muốn nhiều lời với anh ta, thuận tiện ngồi luôn bên cạnh Thẩm Hiểu Hiểu, cũng không dám tới gần cô quá, sợ sẽ chọc cho cô tức giận.
Anh nhỏ giọng hỏi: "Em đã xem quyển sách kia rồi?"
Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu.
Trên mặt Hoắc Thanh Huy là nụ cười dịu dàng: "Vậy không có việc gì đâu. Cho dù có áp lực lớn đi chăng nữa, tôi tin tưởng em."
Hoắc Thanh Huy tin tưởng Thẩm Hiểu Hiểu cũng không phải không có chứng cứ, nếu không cũng sẽ không nói ra lời để cô và Đinh Thính Xuân công khai thi đấu.
Đinh Thính Xuân ra mắt sớm, khi mới ra mắt đã diễn mấy vai diễn nhỏ nổi bật, đáng tiếc không gặp được công ty quản lý tốt, luôn không thể nổi tiếng được.
Sau khi hết hợp đồng với công ty cũ, cô ta ký hợp đồng với Anh Ngu, quay được mấy bộ phim khiến cô ta trở nên nổi tiếng, đáng tiếc không còn tràn đầy linh khí như khi vừa ra mắt nữa.
Sau khi tham gia giới giải trí, theo sự tăng dần của kiến thức và kinh nghiệm, rất nhiều người sẽ bị danh tiếng và tiền tài che mờ hai mắt, lòng dạ không còn như thuở ban đầu nữa.
Đinh Thính Xuân chính là một ví dụ điển hình, kỹ thuật diễn của cô ta mười năm như một, không có chút tiến bộ nào, cách diễn càng ngày càng hình thức hóa.
Sáng sớm hôm nay Hoắc Thanh Huy mới biết được Vạn An làm loạn chuyện này, trước đây anh đã xem qua một đoạn cut ngắn của《 giày thủy tinh 》, vẫn rất tin tưởng vào Thẩm Hiểu Hiểu.
Lão đại không hổ danh là lão đại, không chỉ lớn lên xinh đẹp mà kỹ thuật diễn cũng tốt nữa!
Còn Đinh Thính Xuân, khi trên đường tới đây, anh mới lấy điện thoại ra bật thử phim cô ta từng đóng lên xem.
Cho dù là diễn nhân vật nào, là thể loại gì, hiệu quả vẫn y như nhau, giữa các nhân vật chỉ khác một chút, rất một màu.
Tính tình Vạn An ngoan cố, nếu không bày sự thật ra trước mắt anh ta, cái nhìn của anh ta sẽ không bao giờ thay đổi.
Đây chính là cái tính cách không đâm vào tường không quay đầu lại, lâu lâu đụng vào rồi cũng không thèm quay đầu luôn.
"Cô nói cái gì? Để tôi đi thử vai?"
Trong phòng chụp ảnh vừa mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giàn trồng hoa bên cạnh mới ngã xuống, làm phông cảnh đã được bố trí gọn gàng trở nên rối loạn lung tung, giám đốc nhiếp ảnh tức điên lên, mắng người phụ trách bối cảnh tới mức không dám ngẩng đầu.
Đã thế điều hòa lại hỏng, trong phòng vừa hầm vừa nóng, trong lòng Đinh Thính Xuân vốn dĩ đang nghẹn một bụng lửa giận, lúc này khi nghe người đại diện Hoàng Phượng nói như vậy, tức giận tới mức suýt thì ném luôn đồ trong tay ra ngoài.
"Bọn họ đang chơi tôi đấy à?"
Đinh Thính Xuân giận tới mức không thể kìm lại, âm thanh lộn xộn xung quanh chọc chọc màng tai cô ta, người đi lui đi tới, cô ta muốn đi tới tát cho mỗi người một cái: "Ngay từ đầu đã chọn xong rồi, vì dỗ tên oắt con kia tôi đã phải bỏ biết bao nhiêu quảng cáo lớn. Tên họ Hoắc kia nói không cho tôi diễn thì lập tức không cho, dựa vào cái gì, hả?"
"Chủ tịch Hoắc quyết định, chúng ta không có cách nào."
"Không cho diễn thì được, tôi lui một bước. Bây giờ lại kêu tôi qua đó, còn nói cái mẹ gì mà "cạnh tranh công bằng". Điều động nội bộ xong xuôi hết rồi còn kêu tôi qua cạnh tranh cái l!" Đinh Thính Xuân táo bạo nói, "Đừng cho là tôi ngu ngốc, bọn họ kêu tôi qua là muốn chê cười tôi thì có."
"Đừng nóng giận, nghe này," Hoàng Phượng an ủi cô ta, "Sau đó không phải chủ tịch đã bồi thường cho cô vai diễn khác sao? Nói thế nào thì bây giờ cô cũng là người của Anh Ngu, chọc giận anh ta cũng không có lợi gì với cô."
Lời Hoàng Phượng nói là nói thật, nhưng vào tai Đinh Thính Xuân lại không dễ nghe như vậy.
Hoắc Thanh Huy tuy cũng cho cô ta diễn nữ chính của một bộ phim khác, nhưng phim đó có hai nữ chính, người hợp tác với cô ta lại là người luôn đối đầu với cô ta – Địch Sanh.
Lúc trước hai người đã xé rách mặt vì《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》, bây giờ phải diễn cùng nhau, làm sao có thể ở chung hòa bình được.
Hơn nữa phim này mà có thể so sánh với《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》sao? Phim này chính là tác phẩm lớn!
Hoàng Phượng mệt muốn xỉu tới nơi mới dỗ được Đinh Thính Xuân, thử vai đã sắp xếp vào tối hôm nay, địa điểm là trụ sở chính công ty Anh Ngu.
Đinh Thính Xuân không có ý tưởng gì cho bộ phim này, cô ta đã mang suy nghĩ lần này chỉ đi cho có, nên sao cũng được.
Dù sao thì Hoàng Phượng nói rồi, không có người ngoài, chỉ có biên kịch và đạo diễn mà thôi.
Chuyện này cũng sẽ không truyền ra bên ngoài, vốn dĩ đây là chủ ý để trấn an biên kịch Vạn An.
Cuối cùng cũng bố trí xong khung cảnh, Đinh Thính Xuân lạnh mặt ngồi trước gương trang điểm, chuyên viên trang điểm đang cẩn thận make up cho cô ta.
Giám đốc nhiếp ảnh cũng chạy tới xin lỗi: "Ngại quá Đinh tiểu thư, đã để cô chờ lâu, chúng tôi bên này đã sẵn sàng chụp rồi."
Đây là quảng cáo mà cô ta vừa mới nhận, nếu không phải nhìn vào mức thù lao được trả, Đinh Thính Xuân đã sớm nhăn nhó chạy lấy người.
Chụp quảng cáo xong, Đinh Thính Xuân đi ăn cơm chiều rồi đi thẳng đến Anh Ngu. Bữa tối của cô ta rất đơn giản, sữa bò và các loại trái cây.
Độ ngọt thấp tới mức hầu như không có, tuy là vậy, Đinh Thính Xuân vẫn phát sầu vì bụng nhỏ đang phồng phồng lên của mình.
Dáng người cô ta theo đuổi khiến cô ta rất dễ có bệnh.
Rốt cuộc thì cô ta tuổi đã cao, còn người mới thì càng ngày càng nhiều, giống như nước chảy.
Khóe mắt Đinh Thính Xuân đã xuất hiện nếp nhăn, gò má cũng không được căng mịn, nhưng cô ta không dám tiêm thuốc hay chỉnh sửa gì, tránh biểu cảm bị đơ, cứng.
Sau khi tới Anh Ngu, Hoàng Phượng nhiều ngày không gặp đã nhiệt tình đón cô ta vào.
"Nhanh qua đó đi, đừng để chủ tịch Hoắc chờ lâu," Hoàng Phượng nói, "Người đều tới đủ rồi, chỉ thiếu mỗi cô."
Đinh Thính Xuân đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn Hoàng Phượng, "Chủ tịch Hoắc cũng ở đây?"
Không chờ Hoàng Phượng trả lời, cô ta mắng một câu ngập thù hận: "Con phò, chết đi."
"Cô điên à?"
Hoàng Phượng duỗi tay che miệng cô ta lại, nhìn nhìn khắp nơi, trở mặt lập tức mắng, "Bây giờ Thẩm Hiểu Hiểu là người trên đầu quả tim của Hoắc Thanh Huy, cô còn dám mắng cô ta? Cô còn muốn lăn lộn ở Anh Ngu hay không vậy?"
Hoàng Phượng là người luôn có dáng vẻ hiền lành, cười hì hì, Đinh Thính Xuân thấy dáng vẻ này của cô ta, lúng ta lúng túng mở miệng: "... Tôi chỉ tức giận quá."
"Tức giận cũng im miệng," Mặt Hoàng Phượng đen ngòm, buông tay ra "Nhớ kĩ, đừng chọc Thẩm Hiểu Hiểu. Ít nhất, trước khi chủ tịch Hoắc chán ghét cô ta, cô đừng có ăn nói hỗn láo như vậy."
Mãi cho đến khi vào phòng, cục tức kia của Đinh Thính Xuân vẫn chưa tiêu tan. Nhưng có dặn dò của Hoàng Phượng, cô ta không dám để bản mặt thối hoắc đó cho người khác nhìn.
Hoàng Phượng cười hì hì chào hỏi vài người, Đinh Thính Xuân lại đang đánh giá Thẩm Hiểu Hiểu.
Thẩm Hiểu Hiểu mà cô ta chỉ mới nghe người trong công ty bàn tán ra vào này, làn da trắng nõn, cằm thon, cánh tay tinh tế, vòng eo nhỏ nhắn.
Cô ngồi trên ghế lật xem một quyển sách, đẹp như bước ra từ trong tranh.
Đinh Thính Xuân ghen ghét cô, ghen ghét cô may mắn, ghen ghét cô có được tuổi trẻ và sắc đẹp.
Hoàng Phượng nói với Vạn An mấy câu, cầm kịch bản tới, nhét vào trong tay Đinh Thính Xuân: "Cô nhìn đi, chút nữa sẽ diễn đoạn này."
Đinh Thính Xuân là người không chịu thua, khoảnh khắc khi cô ta nhìn thấy Thẩm Hiểu Hiểu, ghen ghét đã khơi dậy tính hiếu thắng trong người cô ta.
Cô ta lại liếc nhìn Thẩm Hiểu Hiểu một cái, sách trên tay cô đã đổi thành kịch bản, một tay cầm bút đang viết viết vẽ vẽ lên đó.
Hoắc Thanh Huy đứng đằng sau Thẩm Hiểu Hiểu, khom lưng nhìn mặt cô.
Đôi mắt không hề chớp dù chỉ một chút, giống như cả thế giới của anh chỉ có một mình cô.
Nhưng Thẩm Hiểu Hiểu lại không biết chút gì cả.
Ánh mắt như vậy...
Đinh Thính Xuân nghĩ thầm, nếu như Hoắc Thanh Huy có thể liếc nhìn cô ta một cái như vậy thôi, không biết cô ta sẽ vui mừng tới mức nào.
Thẩm Hiểu Hiểu đang điên cuồng nhớ lời thoại, nghe được chút âm thanh từ đằng sau, cô cũng không để ý lắm, cứ lẩm nhẩm mãi không ngừng.
Khi cô đọc lời thoại, âm thanh có chút khàn khàn, âm cuối vừa cao vừa uyển chuyển.
Hoắc Thanh Huy nghe rất chăm chú, rũ mắt nhìn thấy kịch bản, hắng giọng mở miệng: "Cô nương, tối nay gió lớn, nàng hãy đi nghỉ sớm..."
Anh nhìn thấy Thẩm Hiểu Hiểu run lên.
Tay cô dịch sang bên cạnh một chút để toàn bộ kịch bản lộ ra ngoài, vẫn diễn như cũ: "Đa tạ Lê công tử."
Đây là một đoạn diễn tình cảm, vào một đêm thu trên thuyền, chỉ có hai người và một ông lão chèo thuyền.
Hồ nước dập dờn, bốn phía là một mảng đen kịt, đang trên đường đào thoát, tương lai phía trước mờ mịt không rõ.
Nam chính Lê Đằng vừa mới nổi lên tâm tư ái mộ với nữ chính Hoa La, nhưng không nói trắng ra, chỉ dám thử trong từng lời nói.
"Vì sao cô nương lại buồn phiền như vậy? Vì sao vẫn luôn mặt ủ mày chau?"
"Phụ thân ta rơi xuống đâu không rõ, tà giáo bên Nam Cương lại đang ngo ngoe rục rịch... Buồn phiền trong lòng ta tích tụ, nhất thời khó có thể giải sầu."
Thẩm Hiểu Hiểu không nhìn Hoắc Thanh Huy, âm thanh tràn đầy u buồn.
Cô vốn dĩ là học lồng tiếng, tuy rằng âm sắc khó sửa, nhưng cảm xúc đắn đo vẫn rất đúng chỗ.
Âm thanh này khiến Hoắc Thanh Huy run sợ, bị cô mang nhập diễn theo, kìm lòng không được nói: "Ba em thiếu nợ, tôi có thể giúp đỡ em giải quyết."
Thẩm Hiểu Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh nhìn nhầm lời thoại rồi."
Cô bình tĩnh chỉ vào kịch bản cho anh nhìn: "Câu tiếp theo là "cô nương hãy tự quý trọng thân thể mình, nếu không cha mẹ cô nương trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất đau lòng"."
Hoắc Thanh Huy chỉ nhìn cô cười, âm thanh dịu dàng: "Là tôi nhìn nhầm rồi, xin lỗi em."