Editor: Hoàng Thái Tử.
Thẩm Hiểu Hiểu không động, cô cảnh giác hỏi: "Đi đâu?"
"Nếu cô không yên tâm, cứ tự mình chọn một nơi," Hoắc Thanh Hi nhún vai, "Tùy cô chọn, dù gì cũng không thể đứng giữa đường thế này nói chuyện phiếm đúng không?"
Thẩm Hiểu Hiểu trực tiếp dẫn anh đến tiệm cơm Tây.
Nói là tiệm cơm Tây, trên thực tế nó là tên gọi tắt của "nhà ăn nhỏ phía tây của trường học", là tòa nhà nhỏ hai tầng, tầm nhìn trống trải, một nơi rất tốt để hẹn hò.
Tìm một vị trí gần cửa sổ, Thẩm Hiểu Hiểu nói: "Nói đi."
Hoắc Thanh Hi cầm điếu thuốc đã hút xong, anh ta nhìn mọi nơi nhưng không có gạt tàn thuốc nên lấy một bịch khăn giấy trong túi rồi rút một tờ để lên bàn, ấn tắt thuốc.
"Nên nói từ đâu đây nhỉ... Thật ra việc này, nói ra cũng không vẻ vang gì," dáng vẻ Hoắc Thanh Hi hết sức hao tổn tâm trí, duỗi tay ấn ấn huyệt thái dương, cười như không cười nhìn cô, "Tôi và Hoắc Thanh Huy là anh em cùng cha khác mẹ, chuyện này cô có biết không?"
Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu.
Chuyện này cô thật sự không biết.
Hai anh em Hoắc Thanh Huy và Hoắc Thanh Hi mặt mày tương tự nhau, tuổi cũng xấp xỉ... Tuổi xấp xỉ?
"Không có tình tiết máu chó người thứ ba chen chân gì đâu," Hoắc Thanh Hi bình tĩnh mở miệng, "Mẹ Hoắc Thanh Huy lúc sinh anh ấy bị thuyên tắc ối, không cứu được, năm thứ hai ba tôi mới cưới mẹ tôi."
thuyên tắc ối là tình trạng có xâm nhập của nước ối vào trong mạch máu người mẹ, gây ra hàng loạt các biến đổi nguy hại có thể nhanh chóng dẫn đến tử vong cho sản phụ.
"... À."
"Khi còn nhỏ, ba tôi đưa Hoắc Thanh Huy đi cũng không có lý do gì khác," Hoắc Thanh Hi nói, "Khoảng thời gian đó, công ty ba tôi liên tục thua lỗ, người hợp tác cũng nhanh chóng rời đi. Bác hai tôi mời thầy tới xem, thầy đó nói, Hoắc Thanh Huy có mệnh sát, khắc cha mẹ, lúc đó ông ta nói cách phá giải là đưa anh ấy rời khỏi nơi này, tìm một nơi bần cùng nuôi đến khi tuổi rồi đưa về."
Thẩm Hiểu Hiểu sửng sốt: "... Chỉ có vậy?"
Cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Chỉ bởi vì một câu nói mà các người đưa anh ấy tới nơi như thế à? Anh có biết bọn họ đối xử với anh ấy thế nào không?"
Bởi vì không đủ dinh dưỡng, thân thể Hoắc Thanh Huy luôn gầy yếu, đi học xong còn phải làm việc nhà. Mùa đông khắc nghiệt tay chân anh đều đông lạnh đến đỏ bừng, ngón tay sưng như trái cà rốt.
Cô nhớ tới buổi đêm khi mới gặp Hoắc Thanh Huy, anh cô đơn một mình ngồi dưới đất, máu trên cánh tay chảy không ngừng.
Một giọt, lại một giọt.
"Đừng giận dữ với tôi," Hoắc Thanh Hi cười cười, "Cô phải biết rằng, lúc bọn họ đưa ra quyết định này tôi còn chưa được sinh ra. Mãi đến mấy năm trước tôi mới biết mình còn một người anh tồn tại trên đời."
Thẩm Hiểu Hiểu im lặng không nói.
"Lúc mới đón anh ấy về, một thân vết thương, đầu bị người ta đập bể, hôn mê bất tỉnh. Khi đó anh ấy hôn mê nhưng trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm một cái tên, tôi sát lỗ tai vào nghe, nghe như "thần lục", tôi còn tưởng anh ấy đang nói đến nước hoa Lục Thần."
Hoắc Thanh Hi nói tới đây, giống như bị chọc cười, khóe miệng cong cong, cực kỳ giống trăng non.
"Sau này, tôi mới biết, điều anh ấy luôn lẩm bẩm, là Thẩm Liễu."
Thẩm Hiểu Hiểu nâng mắt nhìn.
"Sau khi về nhà, anh ấy nhốt mình trong phòng, không chịu xuống lầu, suốt một tháng không ra khỏi cửa nhà nửa bước. Ba mời bác sĩ tới nói chuyện với anh ấy, cuối cùng chẩn đoán anh ấy mắc chứng rối loạn lưỡng cực."
"Rối loạn lưỡng cực?"
Đây là một tên gọi xa lạ, trước tới giờ Thẩm Hiểu Hiểu chưa từng nghe qua, cô có chút ngốc, hỏi: "Có thể chữa khỏi không?"
"Có thể chữa khỏi nhưng khả năng tái phát rất cao. Nếu tái phát sẽ gây tổn thương đến não bộ."
"Tôi nói chuyện này không phải muốn cô thương hại anh ấy, mà là tìm kiếm sự giúp đỡ," tuy rằng Hoắc Thanh Hi vẫn cười hòa nhã dịu dàng, nhưng anh ta chắc chắn Thẩm Hiểu Hiểu sẽ giúp mình, "Hiện giờ toàn bộ tâm tư anh ấy đều đặt hết vào cô, cô sẽ không ngồi yên mặc kệ đấy chứ?"
Sao có thể, Hoắc Thanh Huy giúp đỡ cô nhiều như vậy, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn anh bị bệnh tật tra tấn.
"Đương nhiên là không," theo bản năng Thẩm Hiểu Hiểu phản bác, "Tôi có thể làm gì?"
"Ở bên cạnh anh ấy là được," Hoắc Thanh Hi chậm rãi mở miệng, "Sáng sớm hôm nay, chúng tôi phát hiện anh ấy đã bắt đầu bước vào giai đoạn trầm cảm, đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Người bước vào giai đoạn trầm cảm luôn bi quan, uể oải, tỉ lệ tự sát cũng cao hơn rất nhiều."
Vừa nghe thấy tự sát, sắc mặt Thẩm Hiểu Hiểu lập tức thay đổi.
Tay cô vô thức nắm chặt thành quyền.
"Giai đoạn trầm cảm của anh ấy cũng không dài lắm," Hoắc Thanh Huy rèn sắt khi còn nóng, "Tôi đã xem thời khóa biểu của cô, chương trình học cũng không nhiều lắm. Tôi muốn nhờ cô khi không có việc gì thì qua thăm anh ấy, ở cạnh anh ấy."
"Có bất tiện không?" Thẩm Hiểu Hiểu xấu hổ cười, "Tôi..."
"Sẽ không, nhà tôi chỉ có mẹ tôi ở, còn bên phía trường học, cô vẫn có thể lấy lí do bận đóng phim rồi xin nghỉ, những chuyện khác tôi sẽ sắp xếp," Hoắc Thanh Hi chuyển kênh, "Hay là, Thẩm tiểu thư vốn dĩ không muốn..."
"Tôi chưa nói là mình không đi."
Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, dù gì cũng không chậm trễ việc học, trước đây cô nợ Hoắc Thanh Huy nhiều như vậy, hôm nay có cơ hội trả lại anh sao có thể không đi được chứ?
Trước đây ba vẫn thường dạy cô, phải báo đáp ơn giúp đỡ, nếu không sẽ bị người khác xem thường, lương tâm của mình cũng sẽ không yên ổn.
Ngẫm lại Hoắc Thanh Huy đang lâm vào giai đoạn trầm cảm, anh sẽ đau khổ cỡ nào chứ, có khi anh còn giống y như khi còn nhỏ, yên lặng trốn vào một góc âm u.
Thẩm Hiểu Hiểu cắn răng: "Chiều nay tôi không có tiết, chút nữa sẽ qua đó cùng với anh."
Hoắc Thanh Hi cười mi mắt cong cong: "Được."
Nhà của Hoắc gia là một tòa nhà hai tầng, ở khu biệt thự phía đông, hoa tường vi nở rộ, vô cùng rực rỡ, hương thơm động lòng người.
Tống Cầm không ở nhà, Hoắc Thanh Hi dẫn cô lên.
Phòng Hoắc Thanh Huy ở lầu hai, cửa phòng đóng chặt.
Cốc cốc cốc.
Hoắc Thanh Hi gõ cửa, gọi: "Anh già, anh đoán xem em đưa người nào tới nè?"
"... Cút."
"Em đưa Thẩm Hiểu Hiểu tới đây."
Trong nháy mắt yên tĩnh bao trùm.
Ước chừng cỡ năm phút trôi qua, cửa phòng bị mở ra, Hoắc Thanh Huy ăn mặc chỉnh tề, hình như anh vừa mới rửa mặt xong nên vài lọn tóc vẫn còn ẩm ướt, ánh mắt chạm vào Thẩm Hiểu Hiểu đang đứng ngoài cửa, có vẻ tay chân luống cuống: "Sao em lại tới đây? Hôm nay không có lớp à?"
Hoắc Thanh Hi quơ quơ: "Anh già, anh không cảm ơn em..."
"Cậu đừng nói chuyện, để Hiểu Hiểu nói trước."
Hoắc Thanh Huy nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Hiểu, mở cửa ra để cô tiến vào: "Trong phòng anh có chút loạn, em đừng ghét bỏ."
Cửa sổ mở rộng, bức màn kéo lại chỉ chừa một khe hở, chiếu vào căn phòng chỉ có một tia sáng nhỏ, không bật đèn, trong căn phòng ngoại trừ tia sáng từ bên ngoài kia, tất cả đều là bóng tối yên tĩnh.
Trên mặt đất lót thảm lông mềm mại, có màu nâu nhạt, nội thất trong phòng cũng không nhiều, một cái giường, tủ quần áo, một cái bàn sách, trên bàn rất sạch sẽ chỉ có một cuốn sách thật dày.
Hoắc Thanh Huy kéo ghế ra: "Em ngồi đi."
Thẩm Hiểu Hiểu ngồi lên, cười hỏi anh: "Hôm nay sao anh lại rời giường muộn như vậy? Trời bên ngoài nắng đẹp lắm, anh có muốn đi dạo một chút không?"
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, như giấu tất cả sao trời bên trong.
"... Không muốn đi lắm, có chút nóng."
Hoắc Thanh Huy nói.
Trong phòng chỉ có một cái ghế, Thẩm Hiểu Hiểu đã ngồi rồi nên anh cúi đầu đứng nép vào tường.
Tầm mắt vẫn dính chặt vào Thẩm Hiểu Hiểu như cũ, hơi thở tràn đầy tối tăm, hầu như muốn cắn nuốt cả người anh.
Anh tránh né ánh sáng chiếu tới từ cửa sổ, giống như ánh sáng đó sẽ làm anh đau.
Thẩm Hiểu Hiểu hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"
Hoắc Thanh Huy lắc đầu.
"Không phải anh đã đồng ý với tôi sẽ ăn cơm thật tốt sao? Sao anh lại không nghe lời rồi?"
Thẩm Hiểu Hiểu nhỏ giọng giận dỗi.
Âm thanh cô dịu dàng, âm cuối kéo rất dài, đôi mắt ngập nước nhìn Hoắc Thanh Huy.
Có chút oán trách lại có chút đau lòng: "Anh nhìn anh đi, gầy như vậy."
"... Anh ăn liền."
Hoắc Thanh Huy lập tức đứng thẳng, vội vã giải thích: "Từ đầu là anh ăn không vào, chứ không phải là không muốn ăn."
Hoắc Thanh Hi đứng bên cạnh nhìn há hốc mồm.
Nhìn một cái, nhìn thêm cái nữa, mời Thẩm Hiểu Hiểu ra sân đúng là không giống.
Phải biết rằng, trước đây khi Hoắc Thanh Hi đưa cơm cho anh, phải tốn sức ba bò chín trâu, người này nói không ăn chính là không ăn, cực kỳ cứng rắn.
Còn Thẩm Hiểu Hiểu vừa tới thì anh lập tức mềm thành nước.
Chênh lệch cỡ nào chứ!
Đồ ăn sáng làm rất đơn giản, Thẩm Hiểu Hiểu xung phong làm, nấu cháo trắng cho anh rồi lắc lư trong bếp xào đậu que, chiên trứng.
Chỉ đơn giản nhưng Hoắc Thanh Huy lại ăn rất vui vẻ.
Hoắc Thanh Hi đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy bụng mình đang reo ùng ục.
Nhìn thấy Hoắc Thanh Huy ăn sạch sẽ rồi, Thẩm Hiểu Hiểu mới đẩy anh: "Đi, chúng ta đi dạo."
Hoắc Thanh Huy vốn muốn chống cự lại, nhưng đôi tay kia đặt lên bờ vai anh, anh một câu cũng không thốt nên lời.
Bước ra khỏi phòng, ánh mặt trời lập tức chiếu tới, đôi mắt Hoắc Thanh Huy có chút không thích ứng, híp híp lại.
Thẩm Hiểu Hiểu nói: "Không khí ở bên ngoài rất tốt, sao anh cứ nhốt mình trong phòng làm gì, rất buồn."
Trong vườn hoa nở rất đẹp, cõi lòng buồn bực của anh hình như cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ.
Nhưng đi chưa tới hai bước, Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ, là âm thanh của con gái, rất trong trẻo dễ nghe, chỉ là lời nói ra thì không dễ nghe như vậy.
"Hai anh em các người sáng sớm đã đi dạo, trong công ty không có chuyện gì làm à? Còn anh nữa Hoắc Thanh Hi, tinh thần anh của anh có vấn đề, chẳng lẽ đầu óc của anh cũng không bình thường sao?"