Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trong trường muốn moi thông tin về một người thì thật quá dễ dàng. Nhất là người có nhân duyên tốt như Diệp Chu, không đến một tiếng, rất nhiều người bắt đầu tiết lộ.

L: Diệp Chu hả, bọn tôi ở cùng ký túc xá, có một lần tôi đang muốn đi lấy bưu kiện, đúng lúc giảng viên gọi tới, đúng lúc cậu ấy cũng xuống lấy bưu kiện nên nói sẽ cầm lên cho tôi. Lúc ấy tôi còn chưa quen cậu ấy, chỉ là cùng tòa nhà nên thấy khá quen mắt, lúc giao cho cậu ấy trong lòng còn có chút lo lắng, chờ tới lúc tôi trở về, bưu kiện của tôi đã yên lặng nằm trên bàn, tôi thật sự là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà. Ps. Tôi nhớ ban đầu chiếc xe này màu đỏ, đột nhiên một ngày, chiếc xe hoàn toàn biến đổi, không nghĩ tới cậu ấy và Thương Tấn có sở thích như vậy~~

L: Tôi vừa học vừa làm ở thư viện trường, anh đẹp trai này nhìn rất quen mắt, là Diệp Chu hệ tài chính, mỗi tuần lại tới mượn sách mấy lần, mấy ngày nay đều ngâm mình trong thư viện. Đúng rồi, có một lần chân anh chàng này bị thương còn nhảy lò cò tới mượn sách, đơn giản là một kẻ thân tàn chí kiên điển hình!

(Thần tàn chí kiên: Dùng để chỉ những người tàn tật nhưng ý chí nghị lực kiên cường.)

Giữa mùa đông, trán Diệp Chu chảy xuống một giọt mồ hôi…

Cái gì gọi là thân tàn chí kiên? Bạn học, cậu đi làm ở thư viện lại không biết tích lũy chút kiến thức? Thành ngữ là để dùng loạn như vậy sao?

L: Diệp Chu là bạn cùng trường cấp ba của tôi, thật ra lúc học cấp ba, sự chú ý của mọi người đều đặt lên hạng nhất, nhưng tôi vẫn luôn nhớ hạng hai. Vì hạng nhất thường thay đổi người, mà hạng hai, ba năm, vẫn luôn là Diệp Chu! Thật ra thì tôi vẫn luôn hỏi cậu ấy một câu, rốt cuộc tình yêu với hạng hai của cậu ấy sâu đến mức nào. Ps. Ngay cả thi vào đại học cũng chỉ kém trạng nguyên một điểm, thành bảng nhãn.

L: Hiện tại là bạn học cùng khoa, tôi muốn nói, bây giờ cậu ấy cũng là hạng hai vĩnh cửu của khoa bọn tôi. Ps. Hạng nhất là Thương Tấn.

L: Tôi chỉ biết hạng nhất khoa tài chính là Thương Tấn, cho tới nay vẫn không biết hạng hai là Diệp Chu. Nói thật, thành tích hai người này ổn định như vậy, thật khiến người ta vô cùng bội phục.

L: Thương Diệp… cho nên cái xe này là do hai người cùng mua sao? Hạng nhất và hạng hai không chỉ không đối đầu gay gắt mà còn tương thân tương ái đến mức cùng mua xe ba bánh? Thế giới này là huyễn huyễn??

Thấy câu này một nhóm nhỏ bạn học khoa tài chính lộ ra ý cười thản nhiên, nguyên nhân chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.

“Người quen của cậu thật sự rất nhiều.” Thương Tấn sâu sắc nhìn Diệp Chu một cái.

Diệp Chu thở dài ra vẻ phiền não nói: “Hết cách, nhân duyên tốt thôi.”

Văn Nhân Húc chen miệng: “Chu, lúc cậu học cấp ba vẫn luôn đứng thứ hai toàn trường?”

Diệp Chu mỉm cười nói: “Đâu chỉ có cấp ba, từ tiểu học trung học tớ đều như vậy.”

Lưu Dư Thiên lấy bút làm mic, đưa về phía Diệp Chu, làm bộ phóng viên nói: “Tiếp theo chúng ta cùng phỏng vấn bạn học Diệp Chu một chút, xin hỏi tại sao mỗi lần cậu đều tranh hạng nhì vậy? Rốt cuộc là bắt nguồn từ việc gì, khiến cậu luôn không muốn buông ngai vàng hạng nhì?”

Cùng lúc đó, Văn Nhân Húc lấy di động, mở camera, nói: “Lại một lần, đối với vấn đề mọi người đều chú ý, là một thành viên thông tấn xã, tớ cần phải đưa tin về chân tướng. Thiên Nhi, hỏi lại lần nữa, tớ cắt nói biên tập xong sẽ đăng lên diễn đàn, thuận tiện cậu chỉnh lại chút ánh sáng đi.”

Diệp Chu liếc cậu ta một cái, nói: “Tôi thấy cậu không phải là thông tấn xã, bộ dạng này của cậu, rõ ràng là đội săn tin!”

Thương Tấn vẫn luôn yên lặng đột nhiên mở miệng: “Để tôi chỉnh lại ánh sáng cho.”

Ba người trong phòng lập tức dùng ánh mắt như thấy người ngoài hành tinh nhìn Thương Tấn.

Một chuyện hung tợn như vậy, Thương Tấn lại chủ động muốn tham dự???

Ánh mắt Văn Nhân Húc nhìn về phía Diệp Chu càng thêm nóng bỏng, chẳng lẽ cuối cùng Diệp Chu cũng đã đánh bại Thương Tấn??

Lưu Dư Thiên ho nhẹ một tiếng: “A Húc, cậu nhớ mở app quay phim chỉnh sửa.”

Diệp Chu hoảng hồn nói: “Đàn ông con trai còn muốn chỉnh sửa?”

Lưu Dư Thiên cười ha ha một tiếng liếc nhìn Thương Tấn đứng cầm một tờ giấy trắng tinh, thầm nói, Thương Tấn chỉnh ánh sáng chỉ quay về phía cậu, cậu đương nhiên không cần chỉnh sửa.

Văn Nhân Húc nhìn màn hình trong tay, khen: “Thương Tấn, cậu từng học?”

Thương Tấn lơ đễnh nói: “Không phải chỉ là dùng ánh đèn tạo góc một chút sao?”

Văn Nhân Húc nghẹn, tại sao cậu luôn có cảm giác câu tiếp theo Thương Tấn nói sẽ lại ‘ngay cả loại chuyện như vậy cũng không làm được, còn có thể làm người sao?’

Lưu Dư Thiên tiếp tục lấy giọng của phát thanh viên hỏi Diệp Chu thêm lần nữa.

Diệp Chu thâm trầm nghiêm mặt nói: “Người khiêm tốn không cần nguyên nhân.”

Chờ đến lúc Văn Nhân Húc đăng lên diễn đàn, Lưu Dư Thiên không chờ được lập tức mở ra xem.

Chỉ thấy toàn bộ màn hình chỉ có Diệp Chu ngồi bên trái cùng Thương Tấn đứng ngay bên cạnh, hai tên vốn không cần app chỉnh sửa cũng có giá trị khuôn mặt đến tận cùng, sau khi được làm mềm càng thêm lộ ra khí chất xuất trần. Một người bỏ đi tính cách sáng sủa ngày thường, trở nên an tĩnh u buồn, một người khác cúi đầu, ‘dịu dàng’ nhìn người bên cạnh.

Thật sự là cảnh đẹp ý vui, mềm mại như một bức họa.

Nhưng vấn đề là…

Lưu Dư Thiên tức giận nói: “Tớ đâu?”

Văn Nhân Húc nhún vai: “Who cares?”

Lưu Dư Thiên vô cùng đau đớn: “Vất vả lắm mới có cơ hội lên phim, tớ dễ dàng sao?”

Đối với một phát thanh viên như Lưu Dư Thiên đúng là không ai care, vì sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Diệp Chu và Thương Tấn.

L: Chủ post có HD không!!! Tôi muốn đổi tường nhà!!! Hình ảnh này thật là!!!

L: Fck! Nam thần đã gia nhập nhóm tài chính sao? Nam sinh khoa tài chính có giá trị khuôn mặt cao như vậy! Trước kia chỉ biết Thương Tấn thuộc cấp nam thần, không nghĩ tới Diệp Chu cũng không kém! Quả nhiên là người khiêm tốn thì không cần giải thích sao?

L: Thương Tấn không phải nổi tiếng lạnh lùng sao! Rốt cuộc người trong video này là Thương Tấn giả hay người tôi thường thấy là Thương Tấn giả???

L: Nam thần cũng không phải lạnh lùng, có điều cậu không phải là người khiến anh ấy ấm áp (/ω) làm sao bây giờ, lập tức mộng ra trăm ngàn chữ!

L: Đại pháp Thương Diệp rất tốt, nhập giáo bảo vệ bình an~~~

Là một nam sinh không thẳng, Diệp Chu lập tức hiểu ý của những lời này.

Trong sạch của cậu… hình như cách cậu ngày càng xa…

Diệp Chu cau mày nhìn những bình luận này, cậu quay lại xem video một chút, Thương Tấn cúi đầu nhìn cậu, trong tay làm ra hành động thân thiết, lại kết hợp với hình ảnh mình nói chuyện, thấy thế nào cũng là một hình ảnh dịu dàng như nước…

Nhưng vừa nghĩ tới Thương Tấn dịu dàng với cậu, Diệp Chu theo bản năng rùng mình một cái.

Tại sao Thương Tấn phải nhìn cậu chứ?

Diệp Chu nghĩ xong liền hỏi.

Thương Tấn như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Thấy trên mặt cậu có vết mực, tôi nghĩ phải làm sao để chỉnh góc sáng che đi.”

“Vậy thì tôi còn phải cảm ơn cậu quan tâm!” Diệp Chu nghiến răng nghiến lợi nói, cầm gương lên nhìn một chút, quả nhiên trên cánh mũi có một dấu bút không quá đậm, nhưng loại chuyện này chỉ cần nói trực tiếp với cậu để cậu rửa sạch không phải được sao! Cần gì phải phiền toái đến mức dùng kỹ thuật góc sáng tinh xảo kiểu vậy???

Thương Tấn vô cùng thản nhiên chấp nhận lời cảm ơn của Diệp Chu. “Không cần khách khí.”

Diệp Chu tức tối rửa sạch vết bút trên mặt, hình ảnh anh đẹp trai u buồn cậu khó khăn lắm mới tạo thành có lẽ cũng bị vết mực sát phong cảnh này hủy hoại…

Diệp Chu cũng là lo lắng dư thừa, sau khi nhìn loạt bình luận, không một ai nhắc tới, lúc này cậu mới yên tâm. Tiếp tục trượt xuống lại thình lình thấy một bình luận

L: Cho nên chiếc xe này là do hạng nhất muôn đời và hạng hai vạn năm chung tiền mua??? Cầu tọa độ!

Diệp Chu sờ sờ nơi vừa được rửa sạch sẽ, thầm nghĩ: Cũng chỉ là một chiếc xe, cần phải gấp gáp như vậy sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio