Diệp Chu không biết mình trở về thế nào, chỉ nhớ rõ mấy lần đạp xe lên bồn hoa.
Tay chân luống cuống khóa xe, lúc bước lên tầng nhịp tim của cậu vẫn đập như sấm.
“Oa, không phải vừa rồi thấy cậu định tắm sao? Sao lại từ ngoài về thế này?” Lưu Dư Thiên bước ra từ phòng bên cạnh đúng lúc thấy Diệp Chu đi lướt qua .
“A?” Diệp Chu ấp úng nói. “Tớ vừa ra ngoài, vừa rồi có việc, tớ đi tắm.”
Lưu Dư Thiên đi theo sau lưng Diệp Chu, thấy chỗ trống trên giàn hoa liền hỏi: “Dâu tây của Thương Tấn đâu? Không phải là bị chim tha đi chứ!”
Tay Diệp Chu còn giữ bông hoa trắng nhỏ kia, có điều hiện tại đã bị vò thành một cục, hoa không ra hoa, cậu dành giấu tay ra sau lưng nói: “Không… không biết.”
Sinh viên nghe tiếng tới trước và đều vây cạnh giàn hoa, một lúc lại thò đầu ra xem cái lồng có bị ngã xuống không, một lúc lại chạy đến bên cạnh tìm có phải ai chơi xấu xách đi hay không.
Nhân lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều không đặt trên người mình, Diệp Chu cầm quần áo chui vào phòng vệ sinh.
Tắm xong lại nhanh chóng trèo lên giường, đối mắt với bức tường trắng như tuyết, cậu hoàn toàn không dám nghiêng đầu qua.
Diệp Chu không dám đối mặt với Thương Tấn. Nhưng cậu lại không nghĩ ra tại sao mình lại không dám đối mặt với anh.
Rõ ràng lời cậu nói đều là thật, tất cả những điều này đều là Thương Tấn hiểu lầm, hơn nữa cũng là vì Thương Tấn nghe lén cậu và Tô Ngâm nói chuyện trước.
Rõ ràng nhìn từ góc độ này, cậu cũng không cần chột dạ.
Nhưng vì sao…
Cửa phòng bị đẩy ra, tim Diệp Chu co rút nhanh.
“Sao Thương Tấn còn chưa về vậy?”
“Lúc tớ về phòng đã không thấy cậu ấy.”
“Sao đang êm đẹp lại có thể không thấy dâu tây đâu!” Lưu Dư Thiên chậc một tiếng ngẩng đầu lên. “Chu, sao hôm nay lại ngủ sớm vậy.”
“Nhỏ giọng một chút, vừa rồi nhìn cậu ấy có vẻ không có tinh thần lắm.” Văn Nhân Húc kéo tay áo Lưu Dư Thiên thấp giọng nói. “Cậu không thấy lúc cậu nói chuyện dâu tây của Thương Tấn, cậu ấy còn bịt tai không nghe, nếu là bình thường, chuyện liên quan đến Thương Tấn, Diệp Chu là người nhảy ra đầu tiên.”
Diệp Chu nắm chặt ra trải giường, lần đầu tiên biết hình tượng của mình trước mặt người khác là như vậy.
“Thương Tấn, cậu về rồi, dâu tây của cậu…” Lưu Dư Thiên nhìn chằm chằm cái lồng bên tay phải Thương Tấn nói. “Cậu cầm dâu tây đi?”
“Ừ, đưa nó đi dạo.” Thương Tấn trả lồng về chỗ cũ, vào phòng, thấy Diệp Chu đưa lưng về phía mình, anh nhanh chóng dời tầm mắt. “Hai người tắm chưa?”
“Tắm rồi.” Lưu Dư Thiên lại gần Thương Tấn, nhìn Diệp Chu nằm trên giường một cái hỏi. “Cậu ấy sao vậy?”
“Không rõ lắm.” Thương Tấn đến trước bồn rửa mặt, mở van nước, dùng nước lạnh rửa mặt.
Từ lúc Thương Tấn trở lại, Diệp Chu vẫn luôn vểnh tai nghe vậy liền thầm tức giận: Người rõ ràng nhất là cậu có được không! Vốn quan hệ hai bên rất tốt, tại sao phải nói ra như vậy. Nếu không sao hiện tại cậu lại nằm trên giường… nếu là bình thường, hai người nhất định sẽ cùng nhau quan sát hoa dâu tây, sau đó trao đổi xem dâu tây của người nào kết quả trước. Mà không giống như hiện tại, hoa bị hái xuống, người cũng…
Còn gần một tháng là đến kỳ nghỉ hè, rốt cuộc muốn cậu vượt qua quãng thời gian này thế nào…
Một đêm này, vì Diệp Chu lên giường sớm, một đêm của ba người phòng cũng không phải là yên tĩnh bình thường.
Trong giấc mơ, Diệp Chu như trở lại rừng trúc đó, có điều cạnh bàn đá không có bóng dáng của Thương Tấn, chỉ sót lại một chậu dâu tây nhẹ nhàng đung đưa theo gió đêm. Cậu tới trước bàn, thấy hai bông dâu tây bị hái xuống phe phẩy trên bàn, một cơn gió mạnh thổi tới, cánh hoa tản ra, nhanh chóng bị thổi đến không thấy tung tích. Ngẩn ra một chút, ngay cả chậu dâu tây nằm trên bàn cũng biến mất.
Diệp Chu mở choàng mắt, trời đã sáng hẳn, cậu xoay người, cẩn thận liếc nhìn giường Thương Tấn.
Không ngờ giường Thương Tấn đã không có ai, chiếc chăn thường bị cẩu thả vứt trên giường cũng được xếp gọn gàng, drap trải giường không một nếp nhăn, ánh mắt hướng xuống dưới, mặt bàn rối tung tối qua cũng được dọn lại sạch sẽ.
Diệp Chu lập tức tỉnh táo lại, cậu vén chăn lên nhảy xuống giường, mở cửa phòng, trên giàn hoa lớn như vậy chỉ còn mỗi chậu dâu tây của cậu lẻ loi đứng đó.
Cậu lấy di động ra, nhấn số của Thương Tấn, một lúc lâu vẫn không nhấn gọi.
Bản thân lúc này lại coi là gì? Dù gọi được thì có thể nói gì?
Diệp Chu do dự nhìn số điện thoại, thấy được tên Thượng Minh ngay dưới tên Thương Tấn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, qua loa thu dọn hành lý, sau đó chạy đi rửa mặt, không ăn cả bữa sáng, chạy thẳng tới trạm xe.
Cùng lúc đó, Thương Tấn xách lồng dâu tây cũng đã về đến nhà.
“Thương Tấn trở lại.” Bảo mẫu trong nhà nhìn Thương Tấn đứng ở cửa thì mừng rỡ. “Đúng lúc lắm, ngày nào Du Du cũng đòi gặp anh.”
“Dì Trương, có đồ ăn không, cháu hơi đói.” Thương Tấn đổi giày, đặt chậu dâu tây lên bệ cửa sổ. Hoa dâu tây dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng, gió nhẹ thổi qua lá cây, Thương Tấn thấy phía dưới phiến lá có một bông hoa rũ xuống, ở giữa mọc một quả nhỏ màu xanh. “Lại… bắt đầu ra quả.”
Một màn đã lâu lại xuất hiện ngay lúc này.
Không có hưng phấn như dự đoán, chỉ có một loại buồn bã khó nói.
Nếu như Diệp Chu không thể hiện thái độ trốn tránh rõ ràng như vậy, anh cũng không đến mức sợ Diệp Chu thấy anh lại không được tự nhiên, mới sáng sớm đã vội về nhà.
“Anh!” Thương Du Du nhún nhảy chạy xuống, Tần Phỉ ôm bụng một tay giữ tay vịn, vừa không ngừng dặn dò Thương Du Du chậm một chút vừa cẩn thận bước xuống.
Tần Phỉ thở một hơi nói. “Đang tính nói cậu chủ nhật về nhà.”
Thương Tấn gật đầu với Tần Phỉ một cái, Thương Du Du ôm bắp đùi anh, kiễng chân nhìn về phía bệ cửa sổ, Thương Tấn bế cô bé lên, Thương Du Du ngồi trên cánh tay Thương Tấn hỏi: “Tại sao lại dùng lồng bọc hoa lại vậy ạ?”
“Như vậy chim nhỏ sẽ không làm hại hoa được.”
Thương Du Du hiểu ra, mấy lần muốn đưa tay đụng vào, kết quả lớp lưới quá kín, tay Thương Du Du chỉ có thể đi vào được một chút, lo tay cô bé bị kẹp, Thương Tấn đặt Thương Du Du xuống đất, nâng đỉnh tam giác của lồng lên, lấy chậu cây ra.
Thương Du Du đứng trên băng ghế nhỏ, hai tay chống đầu, nhìn hoa một chút lại ngẩng đầu lên nhìn Thương Tấn nói: “Thật xinh đẹp.”
“Du Du trông nó giúp anh, đừng để chim nhỏ làm hại bọn nó được không?”
Thương Du Du gật đầu một cái, lập tức cảnh giác nhìn bốn phía như lâm đại địch, đưa tay bảo vệ hai bên chậu hoa, như là từ đâu sẽ nhảy ra một con chim đoạt hoa đi.
“Thương Tấn, thời gian này có thể phiền cậu thường về nhà được không?” Tần Phỉ cân nhắc mở miệng. “Ngày sinh dự tính của tôi chỉ còn mấy ngày, Du Du…”
“Không thành vấn đề.” Thương Tấn nâng bát cháo nhỏ uống một hớp. “Dù sao tuần sau tôi cũng không có lớp, đến lúc đó sẽ về nhà ở.”
“Vậy thì tốt quá.” Tần Phỉ thở phào nhẹ nhõm. “Tôi chuẩn bị phải đến viện, buổi tối Du Du không tiện đi cùng tôi, nếu cậu ở nhà,con bé sẽ yên tâm hơn nhiều.”
Thương Tấn uống hết cháo, thả bát xuống nói. “Khi nào thì cô vào viện?”
Tần Phỉ sờ bụng một cái nói: “Sợ lại hai ngày nữa sẽ phải đi.”
Thương Tấn nói. “Như vậy đi, hiện tại tôi bắt đầu ở nhà, với lại lái xe từ nhà tới trường cũng chỉ tầm nửa tiếng, ban ngày tôi còn có thể giúp đỡ đưa Du Du đến trường.”
Tần Phỉ sững sờ, mặc dù bà hi vọng Thương Tấn có thể trở về nhưng Thương Tấn dễ nói chuyện như vậy thật sự có chút khác thường, cả học kỳ trước đều không muốn về mà hiện tại vừa về một chuyến lại chủ động muốn về mỗi ngày, Tần Phỉ dò xét hỏi: “Cậu ở trường không có việc gì chứ?”
“Tôi thì có thể có chuyện gì?” Thương Tấn giễu cợt, có điều vì không muốn Diệp Chu khó xử, tên ngốc kia luôn suy nghĩ cho người khác như vậy, vốn là anh mở miệng phá vỡ quan hệ hài hòa giữa hai người, cuối cùng lại khiến Diệp Chu cảm thấy bản thân có lỗi, không dám đối mặt với anh.
Bên kia, trạm xe thành phố A.
“Tu…”
Tiếng đoàn xe vang lên, Diệp Chu ngồi trong xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần lui ra sau.
“Thật đáng sợ!” Diệp Chu nắm chặt quả đấm. Hôm qua cậu vốn có thể cho Thương Tấn câu trả lời tốt hơn nhưng cậu lại chạy trốn.
Cậu vò tóc, sau này nên đối diện với Thương Tấn thế nào đây?
Buổi tối ngủ không ngon, Diệp Chu ngồi trên xe mơ màng ngủ. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm giác người xung quanh đều đứng dậy rời đi, Diệp Chu mở mắt, thấy phần lớn hành khách xách hành lý, chuẩn bị xuống xe, Diệp Chu cũng nhanh chóng mang túi đuổi theo sau lưng bọn họ.
Từ trạm xa nhảy lên xe chạy thẳng đến trường của Thượng Minh, Diệp Chu tốn bốn mươi phút, đứng trước cổng đại học T. Lấy di động ra, yên lặng gọi điện thoại cho Thượng Minh.
“Nhanh tới đón tớ…”
Thượng Minh đầu tiên là sững sờ, tiếp đó liền thốt lên. “Cậu tới trường tớ???”
“Ừ.”
“Lập tức tới ngay!”
phút sau, Thượng Minh cưỡi một chiếc xe đạp nữ chạy tới.
Thấy người quen, tâm tình Diệp Chu tốt hơn một chút. “Thẩm mĩ này của cậu có chút… không phải là sống lâu với nữ sinh, người cũng biến thành nữ luôn rồi chữ?”
“Nữ cái em gái nhà cậu! Xe đạp của tớ không có yên sau, tìm bạn học mượn.”
Diệp Chu giật giật khóe miệng, yên sau cao tầm đầu gối anh, anh thật sự có thể ngồi lên sao?”
Thượng Minh chống chân sau xuống đất, cùi chỏ đặt lên tay lái nói: “Mau lên đây.”
“Tớ ngàn dặm xa xôi tới, cậu lại chiêu đãi tớ như vậy?”
“Dù sao cũng đỡ hơn bị cậu dùng xe ba bánh kỳ quái chở đi chơi.”
Vừa nhắc tới xe ba bánh, Diệp Chu nhớ tới Thương Tấn liền không có tâm trạng ba hoa nữa, cậu uể oải ngồi lên yên sau xe đạp, nắm lấy áo Thượng Minh nói: “Nhiều lời vậy làm gì, lái đi.”
Thượng Minh dùng chân đạp một cái, cố gắng chậm rãi kéo Diệp Chu tiến về phía trước. Còn tốn sức hơn cả Thượng Minh là giày của Diệp Chu, dù chân cậu đã co len hết cỡ, giày cậu vẫn không cách mặt đất được bao xa.
Trong sân trường đại học T, hai nam sinh cao đến m chen chúc trên một chiếc xe nhỏ của nữ sinh, đó là cảnh tượng có thể so với hình ảnh chó con của đoàn xiếc thú đạp xe nhỏ, buồn cười lại khôi hài. Dẫn tới vô số sinh viên đại học T dừng lại chụp hình.
Diệp Chu vùi mặt vào sau lưng Thượng Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cố ý chỉnh tớ!”
Thượng Minh cũng không ngờ hậu quả sẽ ‘biến hóa’ như vậy, cậu ta oán hận nói: “Con mắt nào thấy tớ muốn chỉnh người còn phải lôi cả bản thân mình vào!”
Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng Diệp Chu và Thượng Minh cũng an toàn về đến ký túc xá.
Ký túc xá vào chủ nhật không còn một ai.
Thượng Minh rót cho Diệp Chu một cốc nước, để cậu ngồi lên ghế của mình, lại kéo một băng ghế khác đến ngồi cạnh bàn máy tính. “Cậu không phải kiểu người hay đột nhiên nổi hứng như tớ, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Chu nắm ống tay áo của đối phương nói: “Thương Tấn thật sự tỏ tình với tớ!!!”
“A…” Thượng Minh lạnh lùng nhìn bộ dạng rối như tơ vò này của cậu, đẩy ngón tay cậu ra, mặt không thay đổi nói. “Nội tâm tớ không hề dao động, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.”