“Anh, trước đó không phải nói muốn dẫn em tới công viên sao?”
“Lần sau lại đưa em đi.” Thương Tấn thả một quyển sách lên chân, ngồi bên cửa sổ, Thương Du Du bĩu môi bất mãn nói, rõ ràng mấy ngày trước đã nói, kết quả hôm nay lại đột nhiên giở quẻ.
Chậu hoa trên bệ của sổ treo không ít dâu tây đã chín, đỏ tươi chờ người tới hái.
Thấy dâu tây, Thương Du Du tiếp tục oán niệm, rõ ràng trước đó đã nói dâu tây chín là có thể ăn, kết quả khiến mình chờ mong nhiều ngày như vậy, cuối cùng thấy quả đầu tiên chín, nhưng anh trai lại không giữ lời!
Không những vậy, lúc trước còn nói muốn đưa mình đi công viên, mình bẻ ngón tay chờ mãi mới tới hôm nay, anh lại nói không đi.
Thương Du Du đi tới trước mặt Thương Tấn hừ một tiếng, đi một vòng quanh bàn, đi đến trước mặt Thương Tấn lại hừ một tiếng.
Mí mắt Thương Tấn cũng không hạ xuống, tiếp tục xem sách trong tay.
Lần này tiếng hừ của Thương Du Du lớn hơn, hơn nữa còn dùng hai tay ôm ngực, không ngừng quét mắt về phía Thương Tấn, thấy Thương Tấn không nhìn mình, cô bé liền đưa tay xuống vẫy vẫy, Thương Tấn giơ tay lên một cái, Thương Du Du lập tức dùng hai tay ôm ngực làm bộ rất tức giận, nhưng Thương Tấn lại chỉ lật thêm một trang sách.
Thấy vậy Thương Du Du giận vô cùng, vừa giậm chân vừa nói nhỏ, Thương Tấn liền để sách xuống vẫy tay với cô bé. “Lại đây.”
Thương Du Du thấy Thương Tấn gọi mình liền vô cùng khí phách hừ một tiếng.
Thương Tấn lại hô. “Du Du lại đây.”
Thương Du Du nhanh chóng chạy về phía Thương Tấn, miệng vẫn bất đắc dĩ nói. “Sao lại…”
“Hai ngày nữa là sinh nhật Diệp Chu ca ca, chúng ta tặng cái này cho cậu ấy được không?” Thương Tấn đặt sách lên bàn, ôm Thương Du Du để cô bé ngồi lên chân, thương lượng với cô bé. “Vì là quà tặng, cho nên không thể ăn.”
Thương Du Du cái hiểu cái không gật đầu, cô chơi ngón tay Thương Tấn nói. “Vậy công viên trò chơi thì sao?”
“Hôm nay quá nhiều người, hơn nữa rất nóng, đến mùa thu anh lại đưa em đi.” Thương Tấn đưa ngón út ra nói. “Chúng ta ngoắc tay, lần này là anh chưa nghĩ kỹ càng.”
Thương Du Du đưa ngón tay ra, miễn cưỡng đồng ý.
Nghe thấy Diệp Chu ra ngoài hẹn hò với Đường Đông Đông, lúc thăm hỏi địa điểm, đúng là Thương Tấn tính mang Thương Du Du đến đó, nhưng thật sự đến ngày này, Thương Tấn lại dừng lại.
Ban đầu anh quyết định cho Diệp Chu thời gian, là vì bản thân có sự tin tưởng cùng hiểu biết tối thiểu về cậu.
Nếu hôm nay anh thật sự đến đó, dù có gặp được Diệp Chu hay không, như vậy sẽ chứng minh sự tin tưởng anh giành cho cậu đã giảm đi.
Công viên đóng cửa lúc năm rưỡi. Buổi tối Tô Ngâm và Đường Đông Đông còn muốn đến chợ đêm đi dạo một cút, Diệp Chu không nhìn ánh mắt như rút gân của cô, trực tiếp quay về trường học.
Hôm sau không có lớp, Diệp Chu đến thư viện đọc sách một ngày, thời gian trước vì không tĩnh tâm được, thiếu chút nữa ảnh hưởng đến học tập.
Gần đây độ chú ý dành cho dâu tay giảm rất nhiều, may mà thời gian trước chăm sóc tốt, cộng thêm thời gian này thời tiết cũng không tệ, cây dâu tây vẫn cao thêm ba bốn cm, mỗi một bông hoa đều dùng bút lông mượn của Thương Tấn thụ phấn nhân tạo, còn có ong mật cần cù tới chơi, lại không sao thấy được bộ dạng của dâu tây.
“Chu, nếu cậu còn không hái dâu tây xuống nữa là chúng thối đấy.” Chu Văn Đạo chỉ hai quả dâu tây đỏ au. “Để tớ nếm thử một chút, dâu tây do hai người tự trồng.”
Diệp Chu ngoài cười trong không cười nói. “Được, đồng một quả.”
“Vậy thì quá đắt.”
“Ngoài kia còn một nhóm người muốn mua đó!”
“Vậy thì đó cũng là lúc quan hệ giữa cậu và Thương Tấn còn tốt, hiện tại…” Chu Văn Đạo chợt che miệng, sao lại nói lời trong lòng ra vậy chứ, Thương Tấn và Diệp Chu mâu thuẫn cãi nhau, mặc dù không biết cụ thể là vì sao, nhưng rõ ràng không phải kiểu cãi nhau như noel năm ngoái, hiện tại cậu lại dùng giọng điệu này nhắc đến Thương Tấn.
Diệp Chu nhìn dâu tây không nói gì.
Chu Văn Đạo thầm kêu rên, xong rồi xong rồi, lần này thật sự nói bậy.
“Đi học đi, ngày mai phải thi rồi.”
Chu Văn Đạo thở phào nhẹ nhõm, vừa đi được hai bước lại đột nhiên dừng lại. “Chu, mai là sinh nhật cậu đúng không.”
Trái tim Diệp Chu lộp bộp một tiếng. “Ừ.”
“Ngày mai thi xong thì cùng nhau đi ăn đi! Ăn mừng sinh nhật cậu.”
“Không cần.” Phản ứng đầu tiên của Diệp Chu là từ chối, nhớ lại năm ngoái, lúc này hình như phòng tụ lại một chỗ cùng ăn cơm, năm nay nếu làm gì quá đặc biệt, chỉ sợ sẽ bị Chu Văn Đạo truy hỏi, cậu liền giải thích. “Ngày mai thi xong hôm sau còn phải thi tiếp, học tập mới là quan trọng nhất, ăn cơm lúc nào mà chẳng được.”
“Cũng chỉ là thi.” Chu Văn Đạo thất vọng. “Hơn nữa, dù là thi nhưng có thể không ăn cơm sao? Chờ tớ nói với anh em trong phòng một tiếng, các đồng chí, tối mai…”
“Aizzz….” Diệp Chu đỡ trán, miệng Chu Văn Đạo cũng nhanh thật.
Hôm sinh nhật, Diệp Chu vừa rời giường, không ít người đi ngang qua cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Nhưng dù rất nhiều người biết sinh nhật Diệp Chu, lúc đến trường thi gặp phải Thương Tấn cũng không còn ai dám mở miệng nói với anh.
Thi xong, Diệp Chu bị mọi người vây quanh kéo đến canteen, Từ Dương Quân lại nhân lúc mọi người không để ý lẻn ra ngoài. Trong phòng ăn, còn chưa chờ Diệp Chu mở miệng, Chu Văn Đạo đã thét gọi bia, Diệp Chu đưa thực đơn cho bọn họ, bản thân mở di động ra, mở wechat, nhìn những lời chúc sinh nhật đám bạn gửi cho cậu.
Sau khi mở từng cái, Diệp Chu lại mở khung nói chuyện với Thương Tấn.
Trong lòng nói không thất vọng là giả, nhưng suy nghĩ một chút, đối phương cũng không nhất thiết phải biết hôm nay là sinh nhật cậu, lại quên được.
Cậu dùng ngón tay chọt nhẹ lên di động, hít sâu một hơi, nhấn mở.
Diệp Chu: Tám giờ tối, gặp nhau ở rừng trúc đi.
Về phần là rừng trúc nào, Diệp Chu tin nhất định Thương Tấn biết.
Gần như là lập tức, Thương Tấn trả lời.
Thương Tấn: Được.
Diệp Chu thở phào nhẹ nhõm. Những ngày gần đây, mình tự tiện quyết định, Thương Tấn hoàn toàn không biết. Cho nên đối với chuyện tối nay, Diệp Chu cũng không dám nắm chắc hoàn toàn.
Dù sao trước đó Thương Tấn chủ động tỏ tình với cậu, cậu còn tránh như bọ cạp, hiện tại lại đi tìm đối phương, Thương Tấn mất hứng một cái là có thể hoàn toàn không để ý đến cậu.
“Chu, cậu nhìn gì vậy, mọi người đều ở đây, cậu xem di động thì có gì hay?” Chu Văn Đạo ôm cổ Diệp Chu, món ăn còn chưa đưa lên, rượu đã được mở ra trước. “Tới tới tới, trước tiên rót cho thọ tinh nhà chúng ta một ly.”
“Được rồi được rồi, bản thân muốn uống thì uống đi.” Diệp Chu quan tâm đến chuyện tối nay, không có tâm trạng náo loạn với bọn họ, thoáng nhấp một ngụm liền đuổi Chu Văn Đạo đi.
Chu Văn Đạo sao có thể bỏ qua cậu như vậy, cậu ta còn muốn khuyên nữa lại bị Văn Nhân Húc ngồi cạnh kéo lại. “Cậu cũng biết sinh nhật hôm nay là của Diệp Chu chứ không phải cậu. Sinh nhật cậu, cậu muốn uống, mọi người theo cậu, sinh nhật Diệp Chu, hôm nay chúng ta nghe cậu ấy.”
Nếu là bình thường, Diệp Chu không muốn làm mọi người mất hứng, nhưng hôm nay không được, cậu nâng một ly rượu lên đường hoàng nói: “Ngày mai thi, vì để ngày mai mọi người phát huy tốt hơn, hôm nay mỗi người chỉ được uống nhiều nhất một chai.”
Lời này vừa ra, mọi người ngồi trên bàn cùng ủ rũ mất một nửa.
“Mấy tên các cậu làm gì đó.” Từ Dương Quân từ từ đi tới, đặt bánh ngọt lên giữa. “Chu, đây là tâm ý của mọi người, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn.”
Vì Diệp Chu luôn mượn cớ hôm sau thi, bữa cơm tối nay ăn đến bảy giờ mọi người liền tản ra.
Ngay lúc lực chú ý của mọi người không còn đặt trên người mình, Diệp Chu liền lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, đến sau rừng có một đoạn hoa dại còn chưa có ai xử lý, cậu hái một bó hoa dại lớn nhỏ không cùng chủng loại, dùng một cái dây lụa thắt thành nơ con bướm. Một tay cầm hoa, một tay nắm tay lái, đi vòng qua đám người chạy tới rừng trúc.
Lúc đến nơi, rừng trúc không có ai, Diệp Chu đặt bó hoa lên bàn đá, bản thân ngồi một bên, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Đợi năm phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân.
“Cậu tới rồi.” Diệp Chu nói xong như trở lại buổi tối đó, chỉ có điều hiện tại thân phận lại đảo lộn.
Trong rừng trúc yên tĩnh, đến mức gần như có thể nghe được nhịp tim của mình, Diệp Chu nghĩ, có phải ngày đó Thương Tấn cũng như mình bây giờ, lo lắng bất an.
Một người gặp chuyện gì thích đều nắm giữ trong tay mình, lần đầu tiên chủ động giao quyền lựa chọn cho người khác, dũng cảm cùng quyết tâm cho chuyện này, thật sự còn sâu hơn cả người thường.
Hôm nay, Diệp Chu cũng vậy.
“Thương Tấn, lần trước cậu nói cậu thua…” Diệp Chu liếm môi một cái nói tiếp. “Là sai, cậu không thua, tôi cũng không thắng.”
Thương Tấn ngồi lên ghế đá, đưa mắt nhìn chằm chằm Diệp Chu, không có ý định mở miệng.
Diệp Chu vò tóc, nhất thời không biết nói từ đâu.
“Đường Đông Đông…”
Cái tên này vừa nói ra, Thương Tấn liền nhíu mày.
Diệp Chu vội vàng nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng thích ai, lần đầu tiên thấy Đường Đông Đông, nhịp tim tôi đập rất nhanh, tôi cho đây là vừa gặp đã yêu, nên bắt đầu tìm Tô Ngâm hỏi thăm tin tức đối phương, thậm chí không tiếc dùng hình của cậu để trao đổi… chúng ta bắt đầu là một hồi hiểu lầm, tôi không muốn giải thích cái gì.”
“Còn có… tôi thừa nhận, ban đầu tôi không thích cậu, cậu ưu tú như vậy, vĩnh viễn đứng phía trên tôi. Bất cứ lúc nào bất cứ chuyện gì cũng có thể bình tĩnh làm được tốt nhất. Không giống với tôi, vĩnh viễn cố chấp với một cái hư danh, như là như vậy mới có thể chứng minh bản thân. Cho nên tôi chán ghét cậu, đồng thời cũng ghen tị. Ghen tị cậu có thể dễ dàng chiếm được thứ tôi gắng hết sức mình giành lấy.” Đây là lời giải thích cho lời nói của mình với Tô Ngâm ngày đó, có điều nhìn biểu cảm của Thương Tấn, hình như không mang lại tác dụng lớn nào.
Thương Tấn đứng lên nói: “Nếu hôm nay cậu tới là vì nói những lời này với tôi, vậy tôi cảm thấy tôi nghe hay không cũng không cần thiết.”
Diệp Chu thấy anh muốn đi, cũng đứng lên, cậu không nhịn được cất cao giọng. “Đúng, tôi ghen tị cậu, nhưng… tôi càng thích cậu. Nếu là cậu, là cậu, tôi nguyện ý làm hạng hai cả đời. Dù cậu là ngọn núi lớn tôi vĩnh viễn không thể vượt qua, dù.. vĩnh viễn là hạng hai vạn năm bị người cười nhạo…”
Khuôn mặt Thương Tấn hơi động.
Biết Diệp Chu lâu như vậy, dĩ nhiên Thương Tấn biết chấp niệm hạng nhất của Diệp Chu, rất nhiều người cảm thấy hạng nhất và hạng hai không khác nhau lắm, nhưng đối với Diệp Chu mà nói, chính vì chưa bao giờ đạt được, cho nên khao khát dành cho hạng nhất của cậu là điều không ai hiểu được. Hạng hai như một lời nguyền bám theo cậu, mà hiện tại, Diệp Chu lại nói nên lời như thể buông tha, buông tha cho mục tiêu cậu vẫn luôn cố gắng, cam tâm tình nguyện chấp nhận.
“Nói ra thì thật xấu hổ, tôi cho là mình thích Đường Đông Đông lại rất ít khi nhớ tới cậu ấy. Nói chán ghét cậu, mọi chuyện mình làm đều liên quan tới cậu. Ngay cả trái tim của mình cũng không nhìn rõ, khó trách Thượng Minh nói tôi đần.” Diệp Chu cầm bó hoa trong tay lại chần chờ không tiến lên. “Thương Tấn, cậu có thể cho tên ngu ngốc này một cơ hội không?”
Diệp Chu siết chặt bó hoa, chờ đợi ‘thẩm phán’ Thương Tấn.
Một bước…
Hai bước…
Thương Tấn dừng lại trước mặt Diệp Chu.
Diệp Chu nhìn anh rút hai bông từ trong tay mình, dịu dàng nói. “Hai bông là đủ.”
Nữ sinh thật sự có ý với cậu ta, dù cậu ta chỉ cầm hai bông hoa dại cũng có thể tỏ tình thành công.
Diệp Chu chợt nhớ tới lời mình từng nói.
Lần trước vài chi tiết khó hiểu đột nhiên trở nên rõ ràng.
Khó trách Thương Tấn lại hái hai bông tặng cậu.
Như vậy Thương Tấn cầm hai bông, liền bày tỏ anh thật sự có ý với cậu?
Diệp Chu cẩn thận liếc nhìn Thương Tấn, Thương Tấn dùng hoa nhẹ nhàng gõ lên đầu Diệp Chu: “Hái hoa ở đâu vậy, xấu muốn chết.”
Rõ ràng là thiếu đánh như vậy, Diệp Chu nghe xong lại đột nhiên bật cười.