Mia nghe không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Bạch Giới Tuệ, nhưng nghe hiểu cô không vui chút nào.
Bạch Giới Tuệ ở Lục Giang là một người mới không có bất cứ tư lịch gì, theo đạo lý mà nói nên tôn kính tiền bối ở nền tảng này như bọn họ, dù sao mở rộng nhân mạch, con đường của cô cũng sẽ dễ đi.
Cho dù không tôn kính, ngoài mặt cũng nên thể hiện hoà khí.
Ít nhất không nên làm mất mặt Mia ngay tại hiện trường, để cô ta không xuống đài được.
Chuyện này là Mia tự mở đầu, bây giờ không thể làm xong chỉ có thể gượng cười nói: “Cô không cho chúng tôi tý mặt mũi nào sao?”
Bạch Giới Tuệ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn cô ta một cái, thật sự không hiểu nổi hành vi mê hoặc của cô ta.
“Cô muốn tôi khám bệnh cho cô như vậy à?”
Mia: “Chú ý sự khoẻ mạnh của thân thể không sai đi, chúng tôi đến ghi hình tiết mục này không phải là đến theo đuổi khoẻ mạnh sao? Cô đến nơi này không phải cũng là để khám bệnh cho khách quý trong tiết mục này sao?”
Bạch Giới Tuệ gật gật đầu như suy tư gì, đồng ý lời nói này của cô ta.
“Tình huống cơ thể của cô tôi đại khái đã hiểu rõ, chẳng qua hôm nay tôi không có khả năng khám bệnh cho cô, bây giờ tôi không có nghĩa vụ khám bệnh cho cô, muốn tôi khám bệnh cho cô thì chờ ngày mai đi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tỉ mỉ bắt mạch cho cô.”
Mia nghe vậy chân mày nhíu lại: “Cô hiểu rõ trong lòng? Tình huống cơ thể của tôi thế nào?”
Bạch Giới Tuệ lại không muốn nhiều lời: “Tình huống cụ thể chờ ngày mai tôi bắt mạch cho cô xong thì nói sau, có vài bệnh đến trình độ nào đó, nên trị liệu như thế nào, không bắt mạch không dễ kết luận trước.”
Cho dù Mia có rất nhiều ngờ vực với năng lực chuyên nghiệp của cô, nhưng trước mắt nghe thấy những lời này của cô vẫn khó tránh khỏi mà đặt trong lòng.
Theo như Mia hiểu, cô đây là trực tiếp đang nói thân thể Mia có vấn đề sức khoẻ, làm sao Mia có thể không để bụng.
Bạch Giới Tuệ nói xong thì mang dược liệu của mình rời đi, để lại Mia ruột gan cồn cào khó chịu.
Thi Nguyên Khiết an ủi Mia: “Chị Mia, chị thật sự coi lời cô ta là thật sao, em thấy cô ta đang nói hươu nói vượn cố ý hù doạ chị đó.”
Hướng Minh Húc đặt tay xuống, nhìn nhìn bóng dáng còn chưa đi xa của Bạch Giới Tuệ, khinh thường nói: “Có vài trung y chính là thần thần bí bí, thích làm bộ làm tịch cố lộng huyền hư, thật sự so sánh bản lĩnh chữa bệnh, vẫn phải khám Tây y.”
Cam Bột lớn tuối nói một câu công đạo: “Có vài trung y vẫn rất lợi hại, con trai tôi khi còn nhỏ táo bón mỗi ngày, cả nhà chúng tôi lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, đưa nó đi khắp các bệnh viện lớn bé khám, tiêu không ít tiền, đến lúc uống thuốc mới thông thuận, dừng thuốc lại tiếp tục táo bón. Sau đó được người giới thiệu cho một lão trung y thâm niên, xem xét hai tháng mới được coi trọng, kết quả lão trung y châm cứu cho nó mấy châm, lại bốc ít thuốc, sau đó con trai tôi không táo bón nữa.”
“Chẳng qua…” Cam Bột vừa chuyển: “Phần lớn trung y ở bên ngoài đều là gà mờ, những người này không khám được bệnh của cô, cũng không trị được vấn đề lớn, rồi lừa cô một ít tiền. Cô gái này còn trẻ tuổi, tôi thấy không sai biệt lắm cũng là gà mờ, không khám được gì đâu.”
Bọn họ đều đang an ủi Mia, nói chuyện với cô ta.
Trác Kỳ không lên tiếng, nhìn Bách Giới Tuệ càng đi càng xa chằm chằm, trong lòng hơi sốt ruột.
Được mọi người an ủi, tâm tình của Mia bình tĩnh lại, cũng cảm thấy mình vừa coi trọng lời nói của Bạch Giới Tuệ quá, rơi vào bẫy của cô.
Chẳng qua Bạch Giới Tuệ chỉ là một cô gái trẻ, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm trị bệnh cứu người, làm gì kỳ diệu như tự cô tuyên truyền chứ.
Huống hồ cô ta vốn dĩ cũng chỉ nghĩ cách xem kịch vui, kết quả lơ đãng một cái đã bị đâm ngược một đao.
Thi Nguyên Khiết kéo tay Mia một cái, cười nói: “Cũng đừng quản cô ta, trợ lý của tôi đã đặt hao trăm cân (100kg) tôm hùm đất, đêm nay tôi mời mọi người ăn tôm hùm đất.”
Không riêng Thi Nguyên Khiết đặt tôm hùm đất, tổ tiết mục cũng chuẩn bị tiệc đứng, nhân viên công tác bây giờ đang dựng giá nướng BBQ, chuẩn bị nguyên liệu nướng BBQ đêm nay.
Hôm nay mọi người vừa đến, tổ tiết mục cũng không định bạc đãi bọn họ, ngày đầu tiên tụ tập cạnh nhau ăn ngon, mọi người làm quen lẫn nhau một chút, tiện cho công việc ghi hình tiết mục mấy ngày tiếp theo.
Ngày mai sẽ không có bữa tiệc lớn phong phú như vậy, phải bắt đầu nghiêm khắc dựa theo thực đơn của thầy dinh dưỡng, ăn uống lành mạnh.
Mấy người vừa nói vừa cười đi đến sân xã giao.
Trác Kỳ không đi qua cùng, cô ta xoay người đuổi theo Bạch Giới Tuệ ở phía ngược lại.
Bạch Giới Tuệ đã sắp đến phòng, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô.
Cô không ngoài ý muốn về việc Trác Kỳ sẽ đi theo kịp chút nào, vừa rồi cô đã chú ý đến, tầm mắt của Trác Kỳ vẫn luôn dính ở trên người mình, hận không thể đặt câu hỏi ngay lập tức, cũng làm khó cô ta, vẫn nghẹn đến tận bây giờ.
Bạch Giới Tuệ: “Cô muốn nói cái gì thì nói thẳng đi.”
“Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi?” Trác Kỳ tức không nhẹ, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.
Bạch Giới Tuệ buồn cười hơi cong môi, không trực tiếp trả lời cô ta.
Vì vậy Trác Kỳ càng tức, bước lên hai bước: “Cô nhận tiền của mẹ tôi, ký hợp đồng, đồng ý sẽ không xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, vậy mà cô lại lật lọng?”
Bạch Giới Tuệ thu ý cười, nghiêm mặt nói: “Nhưng trong hợp đồng không nói tôi thấy hai mẹ con các người phải né xa ba thước, cũng không nói tôi không thể làm việc sinh hoạt bình thường, tôi làm trái điều kiện nào trong hợp đồng, phiền cô tìm cho tôi xem nào.”
“Cô…” Trác Kỳ không lấy được điều kiện liên quan, cũng không phản bác lại được.
Cô nói không sai, nội dung hợp đồng chủ yếu là hạn chế cô đi tìm chú Nghiêm, cần cô phải giữ chặt bí mật này.
Cũng không chỉ rõ ra được việc cô nhìn thấy bọn họ phải né xa ba thước, bởi vì hai mẹ con Trác Kỳ căn bản không nghĩ đến sẽ đụng đến cô trong giới, càng không lường trước được cô sẽ tham gia gameshow.
Nhưng Trác Kỳ càng nghĩ càng không cam lòng, cô không phải là đang chui vào chỗ trống trong hợp đồng sao.
“Cô đang cãi chày cãi cối, nếu cô đến tham gia gameshow bị chú Nghiêm nhìn thấy, hợp đồng còn hữu dụng không?” Nói xong, tâm niệm của Trác Kỳ thay đổi rất nhanh, nghĩ đến một giả thiết, càng thêm phẫn nộ.
“Có phải cô đã lên kế hoạch từ trước, quyết định không chủ động xuất kích, chờ chú Nghiêm xem gameshow rồi đến tìm cô hay không?”
Tức giận nhất chính là cô ta còn gửi tin nhắn cho chú Nghiêm, nói với ông ấy là mình muốn ghi hình tiết mục, bảo ông ấy có rảnh thì nhất định phải xem.
Chờ chú Nghiêm xem tin nhắn, nhất định sẽ phản hồi cô ta, đến lúc đó cô ta lại năn nỉ ỉ ôi nhờ chú Nghiêm hỗ trợ tuyên truyền.
Nhân khí của Nghiêm Dục Sơn vẫn luôn rất ổn định, mạng xã hội có hơn 6000 vạn fans, tuy nói fans không điên cuồng như minh tinh lưu lượng đang nổi, nhưng đều là người thật sự sẽ chi viện ông ấy.
Bây giờ không phải để Bạch Giới Tuệ nhặt lấy tiện nghi hay sao?
Lời nói của Trác Kỳ chuẩn xác, nhưng Bạch Giới Tuệ mới không như cô ta nghĩ.
Bạch Giới Tuệ cạn lời nói: “Ông ta xem gameshow là biết tôi là ai, đặc biệt đến tìm tôi, cô xác định đầu óc của ông ta không sao chứ?”
“Đó là bởi vì cô không biết hai người trông giống nhau bao nhiêu!” Trác Kỳ thốt lên.
Nói xong là hối hận, chẳng qua cô ta còn nuốt nửa câu còn lại trở về, không nói thẳng Bạch Giới Tuệ càng giống mẹ hơn.
Bạch Giới Tuệ: “Người giống nhau nhiều như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều có quan hệ huyết thống? Một người bình thường sẽ không bởi vì đối phương có vài phần tương tự với đối phương, là sẽ tùy tiện kết luận đối phương có quan hệ huyết thống với mình.”
Trác Kỳ: “…”
Đầu óc xúc động lập tức thanh tỉnh.
Cũng đúng, vô căn vô cứ, ai sẽ liên tưởng bọn họ vào với nhau chứ.
Ở trong giấc mơ đứt quãng của Trác Kỳ, bạn gái chú Nghiêm rời đi rất quyết tuyệt, không cả nói chia tay trực tiếp, chỉ gửi tin nhắn chia tay rồi biến mất.
Từ đầu đến cuối chú Nghiêm đều không biết bạn gái mình mang thai, thậm chí không biết vì sao mình sẽ bị chia tay.
Sau khi bị chia tay, ông ấy từng hỏi thăm tìm kiếm khắp nơi, trước sau không nhận được tin tức của bạn gái, thế cho nên ông ấy căn bản không biết hiện trạng của bạn gái, còn tưởng bà ấy không muốn gặp mình, tìm chỗ mới cố ý trốn đi, trở về cuộc sống bình tĩnh.
Dưới tình huống như vậy, cho dù chú Nghiêm thấy được Bạch Giới Tuệ, nhiều lắm cũng cảm thấy cô giống mình vài phần, sao có thể liên tưởng cô là con gái mình được.
Trác Kỳ vẫn không quên cảnh cáo cô một cách tàn khốc: “Cô biết thế là được, tôi khuyên cô thành thật một chút, đừng giở trò trong tiết mục, phải rõ ràng cái gì nên nói cái gì không nên nói.”
Bạch Giới Tuệ đạm nhiên cười nói: “Tôi không rảnh nói những lời vô nghĩa đó, tôi là đến làm cố vấn trung y, đương nhiên phải bắt mạch cho khách quý, nói những vấn đề liên quan đến khám bệnh trung y.”
Tay Trác Kỳ ôm cánh tay hừ một tiếng: “Cô tự hiểu vị trí của mình là được, đợi sau khi tôi rời đi thì cô không quen biết gì tôi cả, bất cứ thời gian nào cũng không cần đáp lời với tôi.”
Bạch Giới Tuệ không tức giận, cười một cái đồng ý.
“Được…” Giọng cô hơi ngừng lại, nghĩ đến một chuyện gì đó: “Đúng rồi, đã quên hỏi cô, chuyện táo bón của mẹ cô đã khá hơn chút nào chưa?”
Trác Kỳ vốn đang kiêu căng nâng cằm, giây tiếp theo sắc mặt đen đi trong nháy mắt.
Không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc tới là cô ta lại tức giận.
Bộ phim hôm đó đã bàn xong, bởi vì sự ngoài ý muốn này của Hoa Hân - mẹ cô ta, cuối cùng ngâm nước nóng.
Nếu không có sự cố ngoài ý muốn ngày đó, lúc này cô ta đã chuẩn bị vào tổ, làm gì phải ghi hình tiết mục tăng độ nhận diện bằng vai phụ tuyến mười tám chứ.
Vào ban đêm mẹ cô ta tiêu chảy, đến bệnh viện truyền nước hai tiếng, hai ngày gần đây còn ở bệnh viện trị liệu vấn đề táo bón.
Táo bón còn tính là việc nhỏ, chủ yếu chính là mẹ cô ta ném mặt mũi trước nhiều người đầu tư như vậy, sau này gặp lại cũng sẽ xấu hổ, cũng đừng nói đến chuyện hợp tác.
Mặc kệ chân tướng sự thật như thế nào, dù sao Trác Kỳ không có khả năng nói thật với Bạch Giới Tuệ.
“Không cần cô phải quan tâm, đã khỏi lâu rồi, mỗi ngày mẹ tôi bài tiện thông thuận lắm.”
Bạch Giới Tuệ trầm tư nói: “Vậy thì tốt rồi, vốn dĩ tôi còn đang suy nghĩ nên làm chút thuốc thông ruột tặng cho mẹ cô hay không, dù sao mẹ cô cho tôi một số tiền lớn, có qua có lại, tặng bà ta một ít thuốc thông ruột cũng là nên làm, bây giờ mẹ cô bài tiện thông thường là được, đỡ để tôi tự mình đa tình.”
Trác Kỳ chướng mắt thuốc của cô, trợn trắng mắt: “Cô vẫn nên tự giữ lại mà dùng đi, chuyện trước đó tôi nói với cô thì cô nhớ giùm tôi, nhất định đừng có quên.”
Chờ Trác Kỳ xoay người đi rồi, Bạch Giới Tuệ mới có thể về phòng.
Cô đi vào đại sảnh, vừa lúc gặp được Kha Văn đi cùng Pick xuống lầu.
“Làm sao cô lại đi hái cỏ?” Kha Văn khiếp sợ mở to hai mắt: “Tổ tiết mục còn sắp xếp phân đoạn hái cỏ sao?”
Bạch Giới Tuệ: “Không, đây là dược liệu tự tôi hái.”
Kha Văn gật gật đầu, không hỏi cô hái thảo dược làm gì, lại nói chuyện chính: “Tổ tiết mục chuẩn bị tiệc đứng, gọi chúng ta đi qua đó, cô đi cùng chúng tôi đi.”
Pick ở phía sau anh ta, cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bạch Giới Tuệ cũng không tiện chậm trễ thời gian của bọn họ, liền nói: “Tôi có thể phải thu thập trong chốc lát, hai người đi trước đi.”
Kha Văn: “Tôi vẫn nên chờ cô đi, tôi thấy cô không thân với người trong tổ tiết mục, chờ lát nữa một mình cô đi ít nhiều sẽ hơi xấu hổ, mà nếu cô đi chậm, có thể cũng sẽ không ăn được gì.”
Bạch Giới Tuệ nghĩ nghĩ, lời nói của anh ta cũng không phải không có lý.
“Chờ tôi mấy phút, tôi thay quần áo xong lập tức sẽ ra.”
Cô về phòng nhanh chóng thay một bộ quần áo, lại bôi cao thuốc đuổi muỗi tránh trùng lên người.
Sau đó lại đặt dược liệu mới hái về cân thành nhang đuổi muỗi, đặt ở trong túi vải nhỏ, buộc thành một túi thơm, buộc trên cổ tay của mình.
Sau khi buộc xong cô suy nghĩ, vẫn chuẩn bị thêm hai túi nhang đuổi muỗi.
Cô thu thập chưa đến mười phút, kết quả mở cửa chỉ thấy một mình Kha Văn.
Pick đã chờ đến mức không kiên nhẫn, đi trước một mình.
Nhưng mà Pick đi trước căn bản không đi xa, cách biệt thự nhỏ của bọn họ chưa đến 50m.
Cậu ta đi một bước gãi hai cái, đi hai bước gãi khắp nơi.
Giống như trên người có bọ chó vậy.
Nhìn thấy Kha Văn, cậu ta cũng không nhịn được, bực tức khắp người lớn tiếng gầm lên: “Anh họ, có phải anh ham rẻ nên mua nước hoa sơn trại quá hạn hay không?”
Đến gần nhìn, Pick bị cắn thật sự hơi thảm, trên cẳng chân trắng bóng đều là vết sưng do muỗi đốt.
Cậu ta chắc là thể chất đặc biệt thu hút muỗi, mấu chốt người còn là làn da trắng lạnh, vết muỗi đốt ở trên đùi vô cùng chói mắt.
Pick bị cắn sắp hỏng mất: “Trước khi em ra ngoài phun nửa chai, không có tác dụng gì, vẫn bị đuổi theo mà cắn, em sắp bị hút thành thây khô rồi.”