Editor: Diệp Hạ
Ngày đó, sau khi không tìm thấy Tạ Quan Sư ở trên núi, Chu Kị tách khỏi những đồng môn của mình, lẻ loi đi đến Vạn Yêu Cốc tiếp tục tìm kiếm. Hắn cũng không hoàn toàn tinh trùng thượng não, đương nhiên lý do muốn tìm Tạ Quan Sư không phải chỉ đơn giản là nhất kiến chung tình, mà là bởi vì muốn tìm được Tần Dung, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng suốt một đường đến phía tây mà hắn vẫn chưa bắt kịp tung tích của hai người.
Thẳng đến khi phát hiện dấu vết đánh nhau, xe ngựa đã tổn hại cùng với chiếc mặt nạ Tạ Quan Sư làm rơi ở Vạn Yêu Cốc.
Hắn lập tức đoán được, có khả năng cao là Tạ Quan Sư đã gặp nguy hiểm, hắn tìm mấy tu sĩ Vạn Yêu Cốc có quan hệ mật thiết với Tiên phái Đệ nhất dò hỏi một lượt, sau đó mới biết Tạ Quan Sư đã bị chủ nhân của ngọn núi này cướp đi.
Chu Kị nghĩ trăm lần cũng không ra. Thẩm Nghi Hoàn đã thủ ở ngọn núi này rất nhiều năm, tuy rằng đã sớm nghe nói hắn tuổi trẻ mà ma công nhiếp người, nhưng lại không nghe qua việc hắn xuống núi quấy loạn mưa gió, người có danh lớn trong đám ma tu phải kể đến ca ca kia của hắn.
Như vậy thì vì sao người này lại đột nhiên xuống núi, bắt đoàn người Tạ Quan Sư đi? Chẳng lẽ cũng biết tiên căn trong cơ thể tiểu tử Tần Dung kia, muốn hạ thủ vi cường đoạt tiên căn tẩm bổ?
Nếu đúng vậy thì rất nguy hiểm, chờ khi hắn có được tiên căn, không biết sẽ trở thành địch nhân mạnh mẽ như thế nào của Tiên phái Đệ nhất.
—— lúc này Chu Kị vẫn chưa biết rằng, Thẩm Nghi Hoàn chỉ muốn mang một mình Tạ Quan Sư về mà thôi.
Dù như thế nào đi chăng nữa, Chu Kị quyết định phải đi thăm dò trước, xem xét tình thế ra sao.
Hắn lên núi mới phát hiện kết giới có một lỗ hổng rất lớn. Lấy tu vi sâu không lường được trong truyền thuyết của Thẩm Nghi Hoàn - chủ nhân đỉnh núi này, kết giới hắn bày ra tuyệt đối không thể xuất hiện lỗ hổng lớn như vậy, huống chi, kết giới này còn có dấu vết bị Ám Linh phá hư, xong việc cũng không được tu bổ.
Như vậy, chỉ có một khả năng —— Thẩm Nghi Hoàn bị thương, không thể lập kết giới một lần nữa.
Cũng không phải là Thẩm Nghi Hoàn không thể bị thương. Suy cho cùng, khi Chu Kị thấy dấu vết đánh nhau trong Vạn Yêu Cốc, phát hiện dường như tiên căn trong cơ thể tiểu tử Tần Dung kia đã dần thức tỉnh, dấu vết gây nên cũng không nhỏ.
Cứ như vậy, có lẽ sau khi hắn thăm dò tình huống xong còn có thể nhân cơ hội cứu Tạ công tử ra.
Chu Kị ẩn thân trong bóng râm của ngọn cây, đã thay bạch y trên người bằng hành phục từ sớm, nhanh nhẹn bay qua mái hiên.
Trong phòng.
Không biết Thẩm Nghi Hoàn nghĩ đến chuyện gì, ghé mắt liếc Tạ Quan Sư một cái, bỗng nhiên phất tay áo đứng lên, ánh nến lập loè theo động tác của hắn, bóng tối lung lay rơi trên khuôn mặt hắn.
Hắn mang giày vào, nói với Tạ Quan Sư: "Ám Linh tốt lành của ngươi đã phá hỏng kết giới mà ta lập, giờ ta phải đi tu bổ, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này cho ta, đừng có tâm tư chọc giận ta."
Tạ Quan Sư mở to mắt, hỏi: "Tối đệ có về không? Hiệu quả trị thương của giường băng tốt hơn hồ hăng."
"Ngươi đang lo lắng cho ta?" Thẩm Nghi Hoàn cười nhạo, đột nhiên cúi người xuống, chạm vào trán Tạ Quan Sư, uy hiếp: "Nếu ngươi muốn thừa dịp ta không ở đây để đào tẩu, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi."
Tạ Quan Sư an ủi: "Không phải dây xích trên người ta đã bị đệ hạ cấm thuật rồi sao, ta muốn chạy cũng chạy không thoát, đệ cứ việc yên tâm."
"Hừ." Thẩm Nghi Hoàn thuận tay kéo vạt áo lại, sau đó nhấc một cái đèn bên cạnh lên, phủ thêm áo khoác, như vô tình nói: "Chìa khoá xích sắt đặt ở phòng bên cạnh, nhưng với khoảng cách này ngươi cũng không với tới."
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ngay.
Cửa mở, gió lạnh đột nhiên tiến vào, bên ngoài có tuyết rơi.
Cả người Tạ Quan Sư chỉ có cổ là còn động đậy được, vì thế chỉ có thể nhìn theo hắn rời đi, hai cánh cửa bị đóng lại, ngay sau đó vang lên tiếng động của một trận gió ập đến, hẳn là hắn đã xuống núi tu bổ cấm chế rồi.
Sau khi Thẩm Nghi Hoàn đi thời gian chừng một phần ba nén hương, bên ngoài lại vang lên tiếng gió thổi cỏ lay, hẳn là có người lén lút lên núi, đang tìm kiếm khắp nơi.
:【Rõ ràng hắn biết Chu Kị đến đây nhưng lại cố ý rời đi ngay lúc này, làm bộ như không biết có người bò lên núi, chắc chắn là lại đang thử cậu, nếu cậu dám đi với Chu Kị, cậu nhất định sẽ chết.】
Tạ Quan Sư cũng cảm thấy buồn cười:【Còn cố ý 'không cẩn thận' nói tôi biết vị trí của chìa khoá nữa.】
Thật không biết là Thẩm Nghi Hoàn mong y đào tẩu hay là không mong đây. Nói là không mong, thế nhưng lại cứ mặc kệ kết giới bị tổn hại, để người ngoài lẻn vào. Người ngoài thật sự lẻn vào, thiếu chút nữa mang Tạ Quan Sư đi thì Thẩm Nghi Hoàn lại vô cùng lo lắng mà muốn gϊếŧ người.
Tạ Quan Sư nhắm mắt lại, làm bộ không biết gì về động tĩnh ở bên ngoài, hiện giờ y chỉ còn một phần mười tu vi, nhĩ lực và thị giác đều không tốt như trước, hẳn là không thể phát hiện gió thổi cỏ lay bên ngoài.
Chẳng được bao lâu, một cổ hàn khí tiến vào phòng, có người lẻn vào.
Tạ Quan Sư làm như lúc này mới phát hiện, theo bản năng ngẩng đầu lên, một thanh trường kiếm lạnh băng đột nhiên xuất hiện trên cổ, viền thân kiếm rất quen thuộc, đúng là kiếm pháp của Tiên phái Đệ nhất.
"Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ đâm xuống." Chu Kị vừa nói vừa tiến lên hai bước, đốt nến lên.
Ánh đèn sáng lên, hắn thấy rõ người nằm trên giường.
Cả tay chân người nọ đều bị khoá bởi xiềng xích, giam cầm trên giường không thể nhúc nhích, y hơi ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn hắn, dù đang trong tình huống chật vật như vậy, nhưng y vẫn luôn phong hoa như cũ, rõ ràng trong mắt không có cảm xúc gì, nhưng lại có ánh sáng lưu chuyển, câu hồn người nhìn ——
Chu Kị lập tức buông kiếm xuống, vô cùng khiếp sợ, nói: "Là ngươi?"
Thế mà lại là Thẩm Nghi Đăng? Là Thẩm Nghi Đăng mà hắn phụng mệnh tróc nã?! Trong cuộc đại chiến đó, hắn là đệ tử thân truyền của Tiên phái Đệ nhất, tất nhiên sẽ phải chiến đấu ở tiền tuyến, nhưng vậy cũng chỉ nhìn thấy Thẩm Nghi Đăng ở nơi xa, mơ hồ biết phong thái đối phương, lại không rõ diện mạo của Thẩm Nghi Đăng lắm. Nhưng sau này thấy nhiều bức họa truy nã như vậy, ít nhiều gì cũng biết diện mạo đối phương.
Nhưng hôm nay vừa thấy, lại phát hiện những bức họa đó hoàn toàn không thể miêu tả được một phần vạn phong tình của người thật!
Dù có ra sao cũng không thể ngờ rằng Tạ công tử ngày đó làm hắn vừa gặp đã thương thế mà lại chính là Thẩm Nghi Đăng đeo mặt nạ.
Chu Kị tạm thời chưa thể tiếp thu chuyện này, hắn nhìn dây xích trên người Tạ Quan Sư, lúc này mới phản ứng lại, vì sao Thẩm Nghi Hoàn lại đột nhiên xuống núi bắt người này đi. Lời đồn hai huynh đệ Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn không hợp đã có từ lâu, là kiểu quan hệ gặp mặt chắc chắn không chết thì thương, cho nên giờ hắn bắt người về, tám phần là để tra tấn.
Sở dĩ ngày đó y mang mặt nạ, sợ là bởi vì không muốn bị mình nhận ra.
"Chu Kị, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Tạ Quan Sư nhíu mày hỏi. Tuy rằng là vô tình, nhưng dưới ánh nến mờ ảo, ngọc thể trên giường băng tản ra hàn khí, quần áo trên người hơi thấm ướt, nửa dán vào thân thể, phác họa hình dáng thân thể. Hơn nữa những sợi dây xích đen giam cầm làm y không thể động đậy, đồng thời cũng tạo cảm giác cấm dục.
Chu Kị vốn đã không đủ định lực, lúc này thấy y như vậy, yết hầu giật giật.
Nhưng mà, đây chính là ma đầu lớn nhất Ma giới, mọi người ai cũng hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, sao có thể như hắn miên man suy nghĩ ở đây! Nhưng, không nhịn được, dường như có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch trong thân thể hắn. Không được, phải liều mạng nhịn xuống.
Cứ đấu tranh như vậy, mặt của hắn cứ xanh rồi lại trắng.
"Ta thấy ngươi mất tích, lòng vô cùng lo lắng, liên tục đuổi theo đến đây. Nhưng ta thật không ngờ ngươi là người của Ma giáo! Sớm biết vậy, sớm biết vậy......" Chu Kị bỗng nhiên lui lại phía sau một bước, hơi xấu hổ lại buồn bực: "Sớm biết vậy, ngày đó ta đã gϊếŧ ngươi!"
Tạ Quan Sư nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ Tiên phái Đệ nhất và ma tu bọn ta không đội trời chung, ngươi gϊếŧ ta cũng rất bình thường, huống chi hiện tại ta bị đệ đệ cầm tù ở đây, ngươi có thể nhân cơ hội xuống tay."
Y nâng cổ tay mình lên, lại bị xiềng xích vây khốn chặt chẽ, ý bảo với Chu Kị rằng mình hiện tại chỉ là một phế nhân bị giam cầm.
Chu Kị thấy y không hề quan tâm, không chỉ có không cầu cứu, ngược lại muốn chết, dường như vì nghĩ hắn tuyệt đối không đánh lại Thẩm Nghi Hoàn, cho nên không hề ôm hy vọng với hắn. Nếu không, Thẩm Nghi Đăng là người quý mạng, sao lại không quan tâm đến tính mạng mình? Chỉ sợ là trong lòng y đã xem hắn như người lạ chung đường nửa tháng, là người có tu vi tầm thường.
Nguyên nhân chính là như thế, không biết vì sao lòng Chu Kị lại bỗng nhiên xuất hiện cảm giác tức giận.
Chu Kị sinh ra ở Tiên phái Đệ nhất, là sư huynh mà người người lấy lòng, tất nhiên chưa từng trải qua cảm giác không được đặt vào mắt này.
Huống chi, nửa tháng hắn vây quanh Tạ Quan Sư, tuy chưa từng thể hiện ra ngoài việc gì gọi là lấy lòng mỹ nhân, nhưng những việc ngầm thì đã làm không ít. Giờ bỗng nhiên phát hiện mỹ nhân không phải mỹ nhân, mà là ma đầu đã từng oai phong một cõi, tu vi hơn xa mình. Trong lòng hắn có cảm giác bị khinh thường, bị lừa gạt.
"Nể tình quãng thời gian đồng hành trước đây, ta sẽ cứu ngươi ra." Hắn nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, cố gắng dời mắt mình khỏi gương mặt câu hồn kia, ngữ khí lãnh ngạnh: "Nhưng ngươi phải phối hợp với ta, nói ta biết cách cởi bỏ dây xích này."
"Cứu ta?" Dường như Tạ Quan Sư hơi kinh ngạc, hỏi: "Không phải ngươi với ta là quan hệ đối địch sao?"
Chu Kị cũng phẫn uất không thôi, đúng rồi, hắn cũng biết hai người là quan hệ đối địch, nhưng giờ phút này hắn không rảnh lo chuyện gì hết, dường như trúng phải bùa mê gì đó.
"Ngươi không cần quan tâm những thứ đó! Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn được cứu ra không?"
Tạ Quan Sư im lặng.
Một lát sau, y nói: "Tu vi Thẩm Nghi Hoàn mạnh hơn ngươi nhiều, ngươi không thể mang ta ra khỏi đây."
Chu Kị cười lạnh một tiếng, nói: "Ai cũng có nhược điểm, Thẩm Nghi Hoàn cũng không ngoại lệ. Huống chi ta đã sớm nghe nói, năm đó phụ thân ngươi chết bất đắc kỳ tử là vì ma công, bị người khác khống chế ở mức độ nhất định. Ngươi là ca ca hắn, chắc chắn biết nhược điểm của hắn, nếu ngươi nói nhược điểm của hắn cho ta, ta có rất nhiều cách để gϊếŧ hắn."
Tạ Quan Sư hỏi: "Thật ra mục đích ngươi tới đây không chỉ là vì muốn cứu ta đúng không?"
Cũng đã nói đến nước này, Chu Kị cho rằng Tạ Quan Sư vì tính mạng nên nhất định sẽ liên thủ cùng mình, nói: "Không tồi, ngày đó ngươi bị nhân sĩ bạch đạo vây công, đệ đệ tốt của ngươi cũng đóng góp không ít sức lực, cho nên giờ ngươi mới lưu lạc đến tình trạng này. Ngươi nhất định rất hận hắn đúng chứ, vậy thì liên thủ với ta đi. Ta thay bạch đạo diệt trừ mối uy hiếp này, ngươi cũng có thể chạy khỏi đây, chẳng phải là giao dịch rất công bằng hay sao?"
......
Ánh nến lập loè trong căn nhà.
Ở một đỉnh núi cách đó không xa, Thẩm Nghi Hoàn đạp lên ngọn cây, mặc gió lay động, hắn vẫn ôm cánh tay không nhúc nhích, biểu cảm trên gương mặt bị che khuất bởi bóng đêm, lạnh lẽo mà cao thâm khó đoán. Hắn muốn nhìn xem người ca ca này của hắn sẽ trả lời như thế nào, nói nhược điểm của hắn cho tiểu tử kia? Buồn cười, mặc dù có thêm một trăm người nữa biết nhược điểm của hắn thì chúng cũng không thể làm nên chuyện gì, cũng không thể sống sót rời khỏi nơi này.
Nếu, nếu ca ca chọn chạy trốn, thì nhất định phải chết.
Đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác......
Ngay cả chính Thẩm Nghi Hoàn cũng không nhận ra, rằng lúc này tim hắn đang treo cao, chờ đợi đáp án của ca hắn.