Trình độ võ công từ yếu đến mạnh của người trong giang hồ được chia làm bốn loại phổ biến: Sơ cấp, hạng ba, hạng hai, hạng nhất.
Hệ thống đẳng cấp vũ lực tất nhiên cũng dựa theo cách này để phân biệt.
Trình độ đến hai mươi chín là sơ cấp, từ ba mươi đến bốn mươi chín là trình độ hạng ba, từ năm mươi đến sáu mươi chín thuộc loại cao thủ hạng hai, cao thủ hạng nhất thì có đẳng cấp vũ lực trên bảy mươi, còn trình độ trên chín mươi thì được xem là cấp bậc cao thủ tuyệt thế.
Đẳng cấp của Bạch Lưu lúc Ngọc La Sát giả chết là lv, đến hàng ngũ cao thủ hạng hai cũng chưa tới.
Sau đó một đường vào quan nội cũng chỉ tu luyện đến lv.
Cho nên lúc đối đầu với người của Ngọc La Sát hắn mới phải dùng thuốc của hệ thống để tăng gấp đôi cấp bậc vũ lực từ lên trong một thời gian ngắn.
Có điều nhờ trận đấu đó mà hắn gặp được cảm ngộ, cuối cùng lại khiến đẳng cấp tăng đến lv, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ hạng hai cấp thấp.
Cộng thêm sau khi uống viên đan dược nội lực cấp tốc, đẳng cấp của hắn cũng thẳng tắp vọt lên cấp sáu mươi, xem như đã tiến vào trình độ hạng hai cao cấp. Trong thế giới võ hiệp, mới mười bảy tuổi mà đã có được trình độ này cũng không tính là kém cỏi, đương nhiên ở tình huống so sánh với đại đa số người.
Năm đó lúc hắn gặp mặt Ngọc La Sát, đối phương chỉ mới hai mươi tuổi mà công lực đã xuất thần nhập hóa, tuyệt thế ít có. Bạch Lưu biết rõ thiên tài tuyệt thế trên thế giới này có rất nhiều, ví dụ như Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành, Cung Cửu.
(ai quên những nhân vật này có thể xem ở đây )
Tuổi tác của những người này bây giờ chỉ lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi, thế nhưng trình độ vũ lực có lẽ đã sớm tăng đến hàng ngũ cao thủ hạng nhất rồi. Nếu thật sự so sánh thì Bạch Lưu với tâm tính của một người trưởng thành cộng thêm có bàn tay vàng là hệ thống giúp đỡ nhưng bây giờ chỉ mới đến trình độ hạng hai thì đúng là hơi mất mặt.
Có điều điều này cũng không thể trách hắn mà TAT
Bản thân hắn gân cốt thiên phú không tệ, được hệ thống giúp đỡ, cộng thêm sở học công pháp cũng là trộm từ chỗ Ngọc La Sát, nếu đổi thành những người khác thì có lẽ thành tựu hiện tại sẽ cao hơn hắn một đầu, nhưng…
Hắn không hiểu nổi cái gọi là ngộ tính TAT.
Loại ‘Ngộ tính’ này, nghe vừa hư vô lại huyền diệu, đối với người xông tới nửa chừng như Bạch Lưu, hắn hoàn toàn không cảm giác được loại ‘ngộ tính’ này là thứ đồ chơi gì.
Đau đầu tiến độ võ công của chính mình một hồi, Bạch Lưu lại bắt đầu cân nhắc nên làm cách nào để thoát khỏi ‘Truy sát’.
Nhìn tình huống bây giờ, người của Ngọc La Sát không hề có ý muốn từ bỏ việc truy bắt hắn, dọc theo đường đi nhờ hệ thống mà bị hắn phát hiện nhiều lần, hơn nữa tình cảnh càng về sau lại càng hung tàn hơn những lần trước đó nhiều.
Cũng không biết rốt cuộc thủ hạ của Ngọc La Sát có bao nhiêu người, hai nhóm người gần đây theo hắn đã sắp hai mươi rồi, với lại bây giờ trên tay hắn không còn điểm tích lũy để đổi đạo cụ bảo mệnh từ hệ thống, nếu đụng phải bọn họ thì chắc chắn hắn không có sức lực để chống đỡ lại, vì thế hắn chỉ có thể giống chuột nhỏ, tùy thời tùy lúc đều phải cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, một khi phát hiện chuyện gì không đúng lập tức như bôi dầu vào chân mà lẩn trốn.
Có điều hắn có thể xác định, dường như Ngọc La Sát… Chưa hề liên hệ bản thân với ‘Ngọc Thiên Bảo’.
Ừm, bởi nếu đối phương biết hắn là ‘Ngọc Thiên Bảo’, thì y nhất định sẽ trực tiếp tự mình ra trận, không để cho hắn có cơ hội né tránh truy kích lần nữa.
Nếu như Ngọc La Sát vẫn không nghĩ tới điểm này thì sao đây? Trong đầu Bạch Lưu nhanh chóng lóe qua một suy nghĩ.
Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn có thể tăng cường năng lực bản thân, tranh thủ năng lực bảo vệ cũng như năng lực chạy trốn khi đối đầu với đám người Ngọc La Sát.
…
Oanh thanh yến ngữ, son hương, gấm vóc, lều vải mộ anh hùng.
Lúc bóng đêm phủ xuống, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của những nơi tửu sắc. Con đường Hồng Lâu trong thành Dương Châu cũng được xem một một khung cảnh mỹ lệ, mà trong ‘Yên Quy Lâu’ nổi danh nhất Dương Châu đã sớm tràn ngập tiếng người cười nói huyên náo.
Chuyện làm ăn của Yến Quy Lâu có thể náo nhiệt như vậy tất nhiên là nhờ có lá bài tẩy của mình.
Những cô nương trong lâu có thể nói là hội tụ các loại phong thái khắp đại giang nam bắc. Dịu dàng như nước, mạnh mẽ thẳng thắng, xinh đẹp quyến rũ, thanh xuân tươi đẹp… Ở đây nắm giữ tất cả những nữ tử mà nam nhân sẽ yêu thích, cộng thêm rượu ngon trợ hứng, chọc người mê say.
Tính tình Lục Tiểu Phụng phong lưu, thích uống rượu, thưởng thức mỹ nữ, lần này đến Dương Châu tất nhiên sẽ không bỏ qua địa phương tốt bực này, mà bạn bè hiểu rõ tính nết của Lục Tiểu Phụng càng tình nguyện thỏa mãn ham muốn của y.
Hưởng thụ lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của mỹ nhân, lại thảnh thơi thưởng thức tiếng đàn nhã trí và rượu ngon làm bạn, tất nhiên khiến Lục Tiểu Phụng rất hưng trí, không tiếc mà buông lời đường mật dỗ dành mỹ nhân bên người phát ra tiếng cười đùa không ngớt.
Trong lâu một mảnh náo nhiệt, nhưng ở hậu viện lại vừa trình diễn màn kịch ‘Đào mạng’ vừa mạo hiểm lại vô cùng kích thích.
Che giấu hơi thở của chính mình, căng thẳng nép mình vào góc, chú ý động tĩnh của những kẻ theo dõi, Bạch Lưu dùng tay ấn miệng vết thương trên bụng lại, mua vui trong đau khổ mà tự nói với bản thân đây là dấu hiệu ‘đại nạn không chết tất có phúc về sau’.
Xác định đám người theo dõi đã bỏ qua nơi này, Bạch Lưu mới tập tễnh đỡ tường bước ra.
Thật ra kế hoạch của hắn có quá nhiều lỗ thủng, Ngọc La Sát không biết thân phận của hắn đúng là có lợi, thế nhưng chỗ hỏng cũng không ít, mới làm những kẻ theo sau hắn mặc dù ôm mục đích ‘bắt sống’ nhưng vẫn không vì vậy mà nương tay.
Cứ sống sót mang về là được, ai quản hắn bị thương hay tàn phế đâu?
Bạch Lưu một đường lo lắng đề phòng né tránh mấy tháng, chẳng qua người hắn không phải làm bằng sắt, cũng có lúc mệt bở hơi tai, cho nên chỉ vì nhất thời thư giãn mà đã tạo thành kết quả… Hơi nặng nề như thế này đây.
Có điều mục đích của hắn đã đạt thành không phải sao? Lục Tiểu Phụng a, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi!
…
Lúc đang tìm hoan mua vui đột nhiên có một người toàn thân đầy máu xông vào phòng, đổi lại là người khác thì có lẽ đã kinh hoảng cộng thêm khó chịu nhưng nếu chuyện này đặt trên người có thể chất ‘Hút phiền phức’ như Lục Tiểu Phụng thì y cũng không có quá nhiều phản ứng.
Nói thật, đừng nói là lúc đang uống rượu mua vui bị người tìm đến cửa, Lục Tiểu Phụng còn trải qua tình huống càng ‘ly kỳ’ hơn so với chuyện này nhiều.
Lục Tiểu Phụng vừa dỗ dành nữ tử bị kinh hoảng bên người, vừa âm thầm đánh giá người đến.
Người này nội lực không yếu, tuổi tác dường như cũng không lớn, hơn nữa còn bị thương không nhẹ. Ừm, cộng thêm mục đích đối phương khi đến đây là vì chính mình, vừa mở miệng đã trực tiếp đâm vào trọng tâm.
“Các hạ là ‘Bốn hàng lông mày’ Lục Tiểu Phụng?”
( ‘Tứ điều mi mao’: bốn hàng lông mày)
Lục Tiểu Phụng gật gật đầu, hơi đau đầu nhíu mày, lắc lắc đầu thở dài: “Lúc nào cũng có đủ loại phiền phức, có khi là do ta tự tìm, nhưng có nhiều khi là chúng nó tự chủ động tới tìm ta.”
Khóe miệng Bạch Lưu co giật một hồi, tỏ vẻ sự chú ý của hắn hoàn toàn không ở trên ‘phong thái’ nhân vật chính mà là ở trên bốn hàng lông mày của đối phương.
Hàng lông mày ‘thật’ vừa nhíu là nhìn giống hệt hai hàng râu mép bên dưới của y, quả nhiên không hổ là ‘Bốn hàng lông mày’, dấu hiệu dễ thấy lại đặc biệt như vậy, không cần hỏi hệ thống hắn cũng có thể xác định thân phận của đối phương.
“Nếu Lục công tử đã biết ý đồ đến đây của tại hạ, công tử không ngại rút bớt thời gian —— à, đương nhiên, quan trọng là không có cách nào, ta cũng là vạn bất đắc dĩ ~”
Trực tiếp xoa xoa máu trên quần áo, Bạch Lưu nhếch khóe miệng, không khách khí lại bàn, ngồi xuống.
Người trong phòng thức thời lui ra ngoài, Lục Tiểu Phụng có chút hứng thú nhìn chằm chằm người đang bắt đầu thưởng thức rượu và thức ăn trên bàn là Bạch Lưu, trong lòng cũng âm thầm suy đoán.
Người trẻ tuổi có thân thủ bất phàm này, dường như y chưa từng nghe danh trong chốn giang hồ. Nhìn quần áo đối phương hào hoa phú quý, trên tay da dẻ trắng trẻo mịn màng, ắt hẳn từ bé đã được nuông chiều chưa từng chịu khổ sở…
Ăn xong chút đồ lót dạ, lúc này Bạch Lưu mới xem như chính thức thở phào một hơi. Hắn cười cười nhìn lại Lục Tiểu Phụng, bắt đầu nói ra mục đích của chính mình.
“Ta cũng không phải nhân sĩ quan nội, trước đó vẫn sinh sống ở quan ngoại, gần đây mới đến quan nội mà thôi. Đương nhiên, với thông minh tài trí của Lục công tử, hẳn đã đoán ra ta đến từ đâu rồi nhỉ.”
Quan ngoại, phương Tây… Ma giáo!?
Ánh mắt Lục Tiểu Phụng ngưng lại, vẻ mặt dần nghiêm túc, suy nghĩ. Gần đây người người trên giang hồ đều biết nội bộ Ma giáo xảy ra náo động, những phần tử Ma giáo ở quan ngoại dần dần rục rịch cũng khiến quan nội sinh động hẳn lên, mà kẻ có tin tức linh thông như y tất nhiên không thể không biết đến chuyện này được.
Chẳng lẽ người này đến từ Ma giáo phương Tây?
Một lát sau, khi nghe hết những lời Bạch Lưu muốn nói, vẻ mặt Lục Tiểu Phụng cũng không nhịn được kinh ngạc.
Thiếu niên tự xưng là Bạch Lưu nói rằng, sau lưng cái chết của giáo chủ Ma giáo và thiếu chủ có ẩn tình, mà thứ giáo chúng Ma giáo đang âm thầm tìm kiếm chính là La Sát Lệnh có thể hiệu lệnh ‘Ma giáo phương Tây’, nói cách khác…
“La Sát Lệnh bị mất!” Lục Tiểu Phụng tỏ vẻ y đã hiểu, thứ này bị mất khó trách Ma giáo lại loạn thành như vậy.
Có điều người này tìm đến mình không phải vì chuyện này chứ. La Sát Lệnh gì đó không hề có một xu quan hệ nào với y cả, với lại y cũng đâu có muốn chen một chân vào vũng nước đục này đâu chứ.
Bạch Lưu hơi khổ não cào cào gò má, giống như đang xoắn xuýt cái gì, Lục Tiểu Phụng cũng không giục, chỉ tự rót rượu tự uống chờ đối phương.
Sau đó…
Bạch Lưu ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc xác nhận xem có ai nghe trộm không rồi mới hạ thấp giọng mở miệng: “Thật ra… La Sát Lệnh vốn ở trên người thiếu chủ Ma giáo.”
Liên tưởng đến mấy chuyện ‘Ngọc Thiên Bảo’ bị giết bỏ mình, La Sát Lệnh không biết tung tích, người trong ma giáo âm thầm tìm kiếm, Lục Tiểu Phụng cảm thấy hình như mình đã biết chuyện gì đó không tầm thường rồi.
Trình độ phiền phức của chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y, có điều y vẫn không rõ rốt cuộc đối phương muốn nói gì.
Bạch Lưu: “Ta được cha nuôi đem về, từ nhỏ vẫn theo bên cạnh thiếu chủ làm bạn chơi. Lần này thiếu chủ nhập quan du ngoạn ta cũng đi cùng, cho nên có vài chuyện bị ta vô tình biết được.”
Vì lẽ đó mà bị đuổi giết? Lục Tiểu Phụng mím môi, trong lòng cũng không mấy tin tưởng lời giải thích của Bạch Lưu.
Người này nói cha nuôi mình mất sớm, bản thân hắn vẫn ở bên cạnh thiếu chủ Ma giáo, có điều, nếu hắn chỉ là một hạ nhân bình thường thì sao có thể phát hiện những chuyện có thể chọc họa sát thân? Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện cũng không trở về Ma giáo mà lại chạy vào quan nội lưu vong?
Trong lòng Bạch Lưu biết Lục Tiểu Phụng sẽ không dễ dàng tin tưởng chính mình như vậy, chẳng qua hắn cũng không cảm thấy vội vã.
Hắn tìm Lục Tiểu Phụng tất nhiên là có mục đích, đối phương thân là nhân vật chính của thế giới này, căn cứ theo giải thích của hệ thống, trên người Lục Tiểu Phụng có hào quang nhân vật chính.
Một lát sau, khi nghe hết vài chuyện cơ mật mà Bạch Lưu nói, Lục Tiểu Phụng cũng có thể xác định được thân phận của đối phương, có điều càng biết y lại càng cảm thấy nhức đầu: “Ta nói này Bạch công tử, chuyện phiền phức như vậy mà ngươi tìm nhân vật không liên quan như ta làm gì? Ta không có khả năng chen chân vào đâu.”
Lục Tiểu Phụng mặt mày ủ rủ mở miệng, tỏ vẻ chính mình thật sự không muốn dính líu vào chuyện này.
Những chuyện Bạch Lưu nói… Liên lụy quá nhiều, bí ẩn gì trong Ma giáo, còn có thế lực nào bắt tay tranh cướp… Y hoàn toàn không muốn biết mà.
“Ồ… Ta đâu có nói sẽ để Lục công tử dính líu đến những chuyện này.”
Há miệng cười đến thiếu đòn, Bạch Lưu mở to mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, vẻ mặt nghịch ngợm: “Ta tìm ngươi là muốn nhờ một chuyện khác.”
“Nghe nói Lục công tử làm người trượng nghĩa, bằng hữu khắp thiên hạ, cho nên muốn nhờ Lục công tử giúp ta tìm một người. Ở quan nội này ta không quen biết ai cả nên chỉ có thể mạo muội tới quấy rầy ngươi mà thôi.”
Khóe miệng Lục Tiểu Phụng co giật, rất muốn hỏi một câu nếu ngươi đến vì chuyện khác thì lúc nãy nói nhiều như vậy để làm gì, làm y tưởng rằng sắp có phiền phức lớn tìm đến cửa.
Có điều… Ánh mắt Lục Tiểu Phụng dò xét trên người Bạch Lưu —— Vấn đề quan trọng hiện tại hình như phải băng bó vết thương trước chứ nhỉ?
Một lát sau, Bạch Lưu đã xử lý vết thương, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt nhìn mình, trong lòng Lục Tiểu Phụng không khỏi than thở một tiếng.
Khá khen cho một vị công tử thế giai, một thân khí độ này tuyệt đối là đứng đầu trong số những thiếu niên lang hời hợt mà y từng gặp.
(giai trong tốt đẹp)
Hơn nữa tuổi Bạch Lưu còn rất trẻ, vậy mà khi bị thương nặng còn có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với mình lâu như vậy. Thái độ chân thành không khiến người cảm thấy phiền chán, mặt mày, ngôn từ cũng không nhìn ra cảm giác ‘tính toán’, nhìn qua thì phẩm tính cũng không tệ lắm.
Giúp đỡ tìm người, ‘ủy thác’ này cũng không tính là phiền phức.
Gợi ý của hệ thống: Độ thiện cảm của Lục Tiểu Phụng +.
hết chương