Mấy ngày Bạch Lưu dưỡng thương trôi qua rất dễ dàng sung sướng.
Mỗi ngày hắn đều chạy đến Bách Hoa Lâu nhìn nam thần, cùng Lục Tiểu Phụng tranh đoạt sự chú ý của Hoa Mãn Lâu, thuận tiện mượn cơ hội này thỉnh giáo hai người vốn là hai nhân vật rất lợi hại ở phương diện võ công này một chút. Cuộc sống phong phú thoải mái khiến hắn như quên mất chuyện bản thân đang bị người đuổi giết.
Người như Hoa Mãn Lâu có một loại mị lực kỳ lạ, giống như chỉ cần ngươi ngồi đó, yên lặng nhìn nụ cười trên mặt đối phương thì tâm tình sẽ trở nên đặc biệt bình tĩnh.
Bởi vậy hắn còn thần kỳ trải nghiệm thử một lần cái gọi là ‘lĩnh ngộ’, nhờ vậy mà cảnh giới võ công của hắn đã đột phá thêm một tầng nữa =v=
Bị Lục Tiểu Phụng và Bạch Lưu quấy rầy mỗi ngày, Hoa Mãn Lâu cũng không thấy phiền, vẫn tự mình trải qua cuộc sống thích ý của mình như trước, hơn nữa sau khi biết được thân phận ‘thật sự’ của Bạch Lưu, Hoa Mãn Lâu càng ngày càng thêm thưởng thức và yêu thích vị tiểu huynh đệ này.
“Công phu của đệ tiến bộ rất lớn so với lần trước.”
Dùng Linh Tê Nhất Chỉ ngăn cản công kích của Bạch Lưu, Lục Tiểu Phụng hơi than thở nhìn Bạch Lưu chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi đã tiến bộ rõ ràng như thế.
Lúc trước y đã biết nội lực của Bạch Lưu không yếu, đã đạt đến trình độ cao thủ hạng hai, nhưng sau khi tỷ thí mới phát hiện công pháp của đối phương vô cùng kỳ diệu, chỉ cần dựa vào công pháp này, Bạch Lưu đã có thể so chiêu với cao thủ hạng nhất.
Ủ rũ nhìn bàn tay bị kẹp lấy, Bạch Lưu thu tay về, chạy lại chỗ Hoa Mãn Lâu đang vây xem bọn họ cầu an ủi.
Nhìn thấy Bạch Lưu lại sáp lại gần Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng xị mặt, vươn tay túm Bạch Lưu lại: “Ta nghiêm trọng hoài nghi mỗi lần đệ tìm ta tỷ thí là vì muốn lấy cớ bị thua mà quấn Hoa Mãn Lâu cầu an ủi.”
Đây đương nhiên là sự thật, có điều Bạch Lưu mới không thừa nhận đâu.
“Lục đại ca, sao huynh lại nói như vậy, tìm huynh tỷ thí là do đệ muốn thỉnh giáo võ công của huynh nha, không dính dáng gì tới việc sau khi thua tìm Hoa huynh an ủi cả ~~”
Vẻ mặt lộ ý huynh cố tình gây sự nhìn Lục Tiểu Phụng, Bạch Lưu nheo nheo mắt: “Ngược lại là huynh ấy, mỗi lần đệ thân cận với Hoa huynh đều bị huynh cản trở, chẳng lẽ huynh đang tranh giành tình nhân sao?”
Khóe mắt Lục Tiểu Phụng co giật một hồi, nhịn không được vỗ một chưởng lên đầu Bạch Lưu.
Hoa Mãn Lâu vừa buồn cười nghe hai người đấu võ mồm, vừa thảnh thơi tưới nước cho bồn hoa mình trồng, chờ y xong việc, hai người phía sau cũng đã ầm ĩ xong xuôi.
Đưa tay gảy gảy lá trà trong chén, Bạch Lưu bỗng nhiên mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng: “Lục đại ca, chuyện tìm người, huynh tiến hành đến đâu rồi?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Lục Tiểu Phụng quái dị vài giây, nhưng trước khi bị nhận ra đã khôi phục nụ cười không đứng đắn lúc trước: “Ừm, ta đã nhờ người đi hỏi trí tuệ đại thông rồi.”
“Đã làm phiền Lục đại ca, vết thương của đệ cũng tốt lắm rồi, chờ sau khi có tin tức, đệ có thể tự mình đi tìm người.”
Trên giang hồ, người người đều biết trí tuệ đại thông là người gần như không gì không biết, không gì không hiểu, mặc dù chuyện tìm người thế này có hơi phiền phức, thế nhưng nếu đã có manh mối thì cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Lớn hơn Bạch Lưu bốn tuổi, nói cách khác năm nay đã hai mươi mốt tuổi, sau khi sinh ra chưa đầy nửa tháng đã bị đưa đến quan nội tìm người nuôi nấng, hơn nữa trên người phải có tín vật, giống hệt cái Bạch Lưu luôn mang trên cổ tay.
Nguyên nhân vẻ mặt Lục Tiểu Phụng dị dạng trong nháy mắt, là vì những đầu mối Bạch Lưu cung cấp, nói thế nào cũng khiến y liên tưởng đến một người, cũng là người không nên liên tưởng đến.
Lại nhịn không được dò hỏi tình huống lần nữa, Lục Tiểu Phụng quan sát biểu hiện của Bạch Lưu, một bên vuốt nhẹ chòm râu dưới mũi, chờ nghe đến lúc Bạch Lưu nói đến tín vật, chợt nhớ ‘di vật’ Bạch Lưu đã gửi nhờ ở chỗ mình.
“Đồ trong hộp à, là di vật cha đệ để lại, cũng có thể sẽ trở thành di vật của đệ.” Bạch Lưu cười nói.
La Sát Lệnh nha~~~
Có ai ngờ được hắn sẽ đem La Sát Lệnh, vật khiến Ma giáo tìm kiếm long trời lở đất, cũng là thứ mà Ngọc La Sát muốn dùng để ‘tính toán’ Ngọc Thiên Bảo, thả vào tay một người không chút liên hệ nào với chuyện này đây?
Đáy lòng Bạch Lưu có hơi ác ý cười nhạo Ngọc La Sát tự bê đá đập chân mình, chẳng qua ngay sau đó vì nghĩ đến một chuyện mà tâm tình lại đột nhiên cảm thấy hơi khổ não.
Hắn nói với Lục Tiểu Phụng chính mình có một vị ca ca đã lạc mất nhiều năm, thật ra người gọi là ca ca này, chính là đứa con thật sự luôn bị Ngọc La Sát giấu đi, cũng là ‘uy hiếp’ duy nhất khiến hắn có thể bắt bí Ngọc La Sát.
Ở bên cạnh Ngọc La Sát nhiều năm như vậy, hắn thông qua sự giúp đỡ của hệ thống mà tra được một số manh mối, nhưng cũng biết quyết định nói chuyện này cho Lục Tiểu Phụng, là một quyết định cực kỳ nguy hiểm, đồng thời hắn cũng đang đánh cược xem liệu con trai ruột của Ngọc La Sát có thật sự không biết chút gì về thân thế của chính mình không.
Hơn nữa trước khi Ngọc La Sát ‘chết’ đã lập ra quy củ, người có được La Sát Lệnh chính là người thừa kế.
Ở bên ngoài tất cả mọi người đều cho rằng kẻ thừa kế chính là Ngọc Thiên Bảo, thế nhưng, trên thực tế, người thừa kế mà đối phương chỉ định lại là một người khác.
Việc duy nhất Ngọc La Sát không ngờ tới, đại khái chính là ‘Ngọc Thiên Bảo’ cũng không phải thật sự ngu ngốc, sau khi dựa theo kế hoạch của y mà ‘chết’, La Sát Lệnh vốn phải trở về trong tay y lại sớm bị ‘người ta’ đáng tráo không biết tung tích.
Cuội đối thoại của hai người được tiến hành ngay trước mặt Hoa Mãn Lâu, Bạch Lưu không hiểu rõ thói quen nhỏ của Lục Tiểu Phụng, thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại phát hiện dị dạng của y.
Một lát sau, thấy Bạch Lưu đã chạy đi nghiên cứu hoa hoa cỏ cỏ, Hoa Mãn Lâu mới truyền âm nhập mật cho Lục Tiểu Phụng: “Có phải ngươi đã phát hiện chuyện gì không?”
Lục Tiểu Phụng cũng truyền âm nhập mật trả lời: “Ừm, thật ra những manh mối mà Bạch Lưu nói rất giống tình huống của Tây Môn, thế nhưng ta vẫn chưa thể xác định.”
Tây Môn trong miệng Lục Tiểu Phụng tất nhiên là chỉ Tây Môn Xuy Tuyết của Vạn Mai sơn trang.
Nghe thấy Lục Tiểu Phụng nói như vậy, Hoa Mãn Lâu hơi kinh ngạc một hồi, mới tiếp tục truyền âm nhập mật: “Thật chứ?”
Y cũng không quen thuộc gì với Tây Môn Xuy Tuyết lắm, chỉ biết đối phương được người trên giang hồ gọi là Kiếm Khách Tuyệt Thế, là bạn tốt của Lục Tiểu Phụng, nhưng cũng không có giao tình hay hiểu biết gì, bởi nghe nói tác phong làm việc của đối phương… Thật sự không phải là kiểu y yêu thích.
“Đúng, tín vật Bạch Lưu đã cho ta xem ta từng nhìn thấy trên người Tây Môn, hơn nữa, tuổi tác của Tây Môn cũng tương xứng như trong miêu tả, cộng thêm từ nhỏ chỉ do quản gia nuôi lớn…”
Vừa bắt đầu đúng là y không liên tưởng đến Tây Môn Xuy Tuyết, một mặt bởi theo bản năng y không nghĩ người Bạch Lưu muốn tìm lại là bạn tốt của chính mình, mặc khác là hai người Bạch Lưu và Tây Môn thật sự không có chút gì khiến người ta cùng liên tưởng đến.
Có điều rồng sinh chín con, mỗi con mỗi vẻ. Tính cách, tướng mạo, sở thích của huynh đệ ruột không giống nhau cũng là chuyện bình thường.
Nói thí dụ như Hoa Mãn Lâu, nhà hắn có sáu ca ca, Lục Tiểu Phụng đều đã gặp mặt, cũng phát hiện tướng mạo, tính cách giữa bọn họ khác biệt rất lớn.
Hoa Mãn Lâu trầm mặc một hồi, mới mở miệng lần nữa: “Bạch Lưu là một đứa nhỏ không tồi.”
Lục Tiểu Phụng gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ ý tứ của bạn tốt.
Mấy ngày sau đó những người bạn của Lục Tiểu Phụng cũng truyền tin đến, nói là đã dò hỏi được đáp án từ trí tuệ đại thông, đương nhiên, còn tặng kèm một tờ giấy nợ, bên trên có viết ‘Lục Tiểu Phụng nợ năm mươi lượng bạc.”
Hỏi một vấn đề phải trả năm mươi lượng bạc, nhìn chữ viết trên giấy viết thư, Lục Tiểu Phụng buồn cười lắc lắc đầu.
Tuy bên trên chỉ có bốn chữ, nhưng Lục Tiểu Phụng có loại cảm giác quả nhiên không ngoài dự đoán rồi lại không nhịn được cảm thấy quá khéo. Chờ sau khi Bạch Lưu chạy loạn trên phố trở về, y lập tức đưa đáp án cho Bạch Lưu xem.
“Tây, Tây Môn Xuy Tuyết?!” Nhìn thấy cái tên trên giấy, Bạch Lưu trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Phụng: “Đệ không nhìn lầm chứ?”
Nà ní! Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết là con trai BOSS phản diện, giáo chủ Ma giáo, Ngọc La Sát. Bạch Lưu tỏ vẻ hắn và tiểu đồng bọn đều kinh ngạc đến ngây người Σ( ° △ °)︴
Lục Tiểu Phụng nhún nhún vai, đôi mắt nhìn Bạch Lưu lại chợt lóe ý cười: “Không phải đệ nên vui vẻ hay sao, Tây Môn là người đệ muốn tìm, vậy sau này đệ không cần phải đối mặt với những nguy hiểm kia nữa.”
“Hi vọng là thế.”
Kéo kéo khóe miệng, Bạch Lưu cúi đầu nhìn bốn chữ trên giấy, tâm tình có chút phức tạp.
…
Nửa tháng sau, Tái Bắc, Vạn Mai sơn trang.
Nhìn Lục Tiểu Phụng vẻ mặt thần bí mang theo một thiếu niên bước vào cửa, Tây Môn Xuy Tuyết nhấc mí mắt lên, theo Lục Tiểu Phụng ra hiệu mà vẫy lui người hầu, ngôn từ ngắn gọn dò hỏi ý đồ của đối phương: “Có chuyện gì.”
“Ta mang cho ngươi một tin tức tốt, tuyệt đối là tin tức vô cùng tốt!” Giả vờ thần bí chớp chớp mắt nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, Lục Tiểu Phụng ra hiệu cho Bạch Lưu vẫn luôn đặc biệt trầm mặt theo sau từ đầu.
Không biết có phải gặp may đúng dịp không, mà hôm nay bên hông Tây Môn Xuy Tuyết cũng mang theo một dây xích, cùng kiểu với tín vật mà lúc trước Bạch Lưu đã cho Lục Tiểu Phụng xem, tất nhiên Bạch Lưu cũng nhìn thấy.
Nhấc chân bước tới trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết, Bạch Lưu cúi đầu như đang do dự cái gì, trên thực tế là mở hệ thống ra để hệ thống xác nhận thân phận của vị kiếm thần mặt lạnh không chút cảm xúc trước mặt này.
‘Gợi ý của hệ thống: Độ tương xứng máu mủ giữa Tây Môn Xuy Tuyết và Ngọc La Sát khớp tới %, thân phận đã xác nhận xong.’
Hơi khó hiểu liếc mắt nhìn thiếu niên trước mặt, Tây Môn Xuy Tuyết ném cho Lục Tiểu Phụng một ánh mắt ý hỏi. Lục Tiểu Phụng tiếp tục duy trì thần bí lắc lắc đầu, tự mình rót cho mình chén trà, ra hiệu Tây Môn Xuy Tuyết tiếp tục đặt sự chú ý lên người Bạch Lưu.
Thiếu niên này có chỗ gì đặc thù mà Lục Tiểu Phụng phải thần thần bí bí vẫy lui người hầu đi xuống như vậy?
Tây Môn Xuy Tuyết tập trung quan sát thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi khí tức nội liễm trước mặt, hơi nghi hoặc nhướng mày.
Nội lực đúng là cũng không tệ lắm, lẽ nào đến tìm mình khiêu chiến?
Có điều… Nhìn thấy trên tay thiếu niên không có dấu vết do thường cầm kiếm tạo thành, Tây Môn Xuy Tuyết càng không tìm được manh mối, chỉ có thể không chút biểu cảm nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn cúi dầu trầm mặc, chẳng qua hơi lạnh trên người Tây Môn Xuy Tuyết dường như đã tăng thêm một chút.
Lạnh quá.
Bị một luồng hơi lạnh thổi cho tỉnh táo lại, Bạch Lưu có chút không biết nói gì ngẩng đầu nhìn người toàn thân bạch y, gương mặt như sương lạnh, khí thế quanh người cực kỳ cô quạnh của nam nhân trước mặt, cứng ngắc kéo kéo khóe miệng.
“Xin chào, ta là Bạch Lưu, hôm nay đến đây là hi vọng Tây Môn… Là muốn hỏi trang chủ một vài chuyện.”
Thật ra Bạch Lưu vốn muốn nói thẳng hắn là đệ đệ thất lạc nhiều năm gì gì đó của y, có điều lực sát thương từ ánh mắt của Tây Môn Xuy Tuyết quá mạnh mẽ, hơn nữa uy lực của hơi lạnh cũng quá hung tàn nên hắn có chút không dám ho he =v=
Nếu hắn trực tiếp nói như vậy e rằng Tây Môn Xuy Tuyết sẽ cho rằng hắn đang nói giỡn, sau đó dùng hơi lạnh đông chết hắn hoặc dùng một kiếm chém chết hắn.
Người Lục Tiểu Phụng mang đến, Tây Môn Xuy Tuyết vẫn cho hai phần mặt mũi, gật đầu ngầm đồng ý yêu cầu của Bạch Lưu, Tây Môn Xuy Tuyết cũng chú ý thấy Lục Tiểu Phụng luôn lười nhác ngồi bên, khi nghe y nói thế, đã đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
“Có phải sau khi ngươi sinh ra không tới nửa tháng đã được quản gia nuôi nấng, trên người còn có một dây xích thế này.”
Mở to mắt biết rõ còn hỏi, Bạch Lưu mò ‘tín vật’ của mình ra quơ quơ trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết.
Một giây sau, ánh mắt của Tây Môn Xuy Tuyết lập tức trở nên rét lạnh, y đưa tay nhận dây xích trong tay Bạch Lưu, sau đó gỡ dây xích bên hông mình xuống đặt sát nhau, bắt đầu so sánh.
“Sao ngươi lại có vật này.” Tây Môn Xuy Tuyết ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi.
Đây là ngầm thừa nhận hai dây xích này giống nhau. Lục Tiểu Phụng chớp mắt một cái rồi yên tĩnh ngồi một bên, nhìn hai người tuyệt đối không giống ‘huynh đệ’ trước mặt.
Bạch Lưu đứng đối diện Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn, viền mắt ứa ra ánh nước, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Bởi vì đây là tín vật mà phụ thân ta, hoặc là nói, là phụ thân của chúng ta đưa cho huynh đệ chúng ta.”
Tây Môn Xuy Tuyết ngạc nhiên, khuôn mặt luôn lạnh nhạt không cảm xúc chợt lộ ra một tia gợn sóng, theo bản năng nhìn về phía Lục Tiểu Phụng.
Nhẹ gật đầu với Tây Môn, Lục Tiểu Phụng vui vẻ xác nhận lời giải thích của Bạch Lưu.
Bây giờ Lục Tiểu Phụng đã toàn tâm toàn ý tin tưởng Bạch Lưu, từ lúc gặp nhau rồi đồng hành cho tới lúc này, những gì đối phương biểu hiện đều vô cùng chân thật, mà cảnh tượng hiện tại càng khiến người ta cảm thấy xúc động.
Trừ khi tâm cơ Bạch Lưu thâm trầm khó lường, hoàn mỹ lừa dối được khả năng quan sát của Lục Tiểu Phụng, chẳng qua… Trong lòng Lục Tiểu Phụng lại vì ý nghĩ này của mình mà cảm thấy buồn cười.
Bởi Bạch Lưu chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nào có bản lĩnh yêu nghiệt như vậy.
Tây Môn Xuy Tuyết trầm mặc trong chốc lát, nhìn Bạch Lưu kích động đỏ hốc mắt, há miệng: “Ngươi… Thật sự là…”
“Vâng! Vật liệu và thủ pháp làm ra dây xích này đều độc nhất vô nhị thiên hạ, nếu như ngươi thật sự có vật này và phù hợp với những đầu mối ta nói thì ngươi nhất định là ca ca của ta!”
Tâm tình và vẻ mặt của Bạch Lưu chân thành không giả dối, thuận tiện còn tìm Lục Tiểu Phụng giúp mình chứng minh một phen, bộ dạng gấp gáp như lo lắng Tây Môn Xuy Tuyết không tin tưởng hắn vậy.